Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói
-
Quyển 1 - Chương 24: Cho nàng một nhà
Hắn và nàng đến với nhau như thế nào đây?
Sau khi thành hôn, hắn và nàng có thể cùng nhau sống đến già, cả đời không cách xa, qua cuộc đời này bình yên sao?
Nàng hỏi mình rất nhiều lần, cũng không tìm thấy đáp án.
Sắc trời chạng vạng thì Tiêu Trúc từ ngoài cửa đi vào, sắc mặt mệt mỏi, lại không che giấu được sự hưng phấn, hắn giống như đứa trẻ nhào tới cạnh nàng, nắm chặt tay nàng, "Lăng Không, ta đã sắp xếp xong xuôi, bắt đầu từ ngày mai, ta dẫn nàng đi dạo, xem qua nhà của chúng ta có cần mua gì nữa không."
"Nhà?" Theo bản năng tiếp lời, cái chữ này, cái chữ này làm nàng không quen.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đã đi nhiều nơi, thật sự không biết đến cái gọi là nhà, cơ hồ như không có.
Tiêu Trúc nói, cấp cho nàng nhà.
Nàng chỉ cảm thấy tai ù đi, cho tới khi hắn lẩm bẩm cái gì, cũng hoàn toàn nghe không được.
"Lăng Không, ngươi không vui sao?" Tâm trạng hắn thấp thỏm, cẩn thận hỏi, chỉ sợ nàng mất hứng.
"Không có, ta không có." Quay mặt qua chỗ khác, lau chùi nước mắt ở hốc mắt, gần đây không biết làm sao, nàng không còn là nàng, đa sầu đa cảm, hoàn toàn mất đi khí phách bén nhọn thường ngày.
Nàng không thích như vậy.
Nhưng nàng không thể ra sức.
Vừa nhìn thấy Tiêu Trúc, tâm của nàng cũng mềm xuống.
Lời nói tâm tình vụng về của tiểu hòa thượng, nói ra gạt nữ nhân bên ngoài cũng không lừa được ai, nhưng nói đến tai nàng, bỗng nhiên làm nàng cảm động muốn khóc.
"Mọi người đều nói, trước khi xuất giá tâm tình của nữ nhân đặc biệt phức tạp, nhìn trước ngó sau, nghĩ tới nghĩ lui, loại tâm tình này rất bình thường." Hắn khuyên bảo nàng, vừa nói vừa vuốt tóc của nàng, một vẻ mặt say mê, "Lăng Không, bình thường ngươi lấy cái gì gội đầu? Vừa thơm vừa trơn, sờ thật là thoải mái."
Sau khi thành hôn, hắn và nàng có thể cùng nhau sống đến già, cả đời không cách xa, qua cuộc đời này bình yên sao?
Nàng hỏi mình rất nhiều lần, cũng không tìm thấy đáp án.
Sắc trời chạng vạng thì Tiêu Trúc từ ngoài cửa đi vào, sắc mặt mệt mỏi, lại không che giấu được sự hưng phấn, hắn giống như đứa trẻ nhào tới cạnh nàng, nắm chặt tay nàng, "Lăng Không, ta đã sắp xếp xong xuôi, bắt đầu từ ngày mai, ta dẫn nàng đi dạo, xem qua nhà của chúng ta có cần mua gì nữa không."
"Nhà?" Theo bản năng tiếp lời, cái chữ này, cái chữ này làm nàng không quen.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đã đi nhiều nơi, thật sự không biết đến cái gọi là nhà, cơ hồ như không có.
Tiêu Trúc nói, cấp cho nàng nhà.
Nàng chỉ cảm thấy tai ù đi, cho tới khi hắn lẩm bẩm cái gì, cũng hoàn toàn nghe không được.
"Lăng Không, ngươi không vui sao?" Tâm trạng hắn thấp thỏm, cẩn thận hỏi, chỉ sợ nàng mất hứng.
"Không có, ta không có." Quay mặt qua chỗ khác, lau chùi nước mắt ở hốc mắt, gần đây không biết làm sao, nàng không còn là nàng, đa sầu đa cảm, hoàn toàn mất đi khí phách bén nhọn thường ngày.
Nàng không thích như vậy.
Nhưng nàng không thể ra sức.
Vừa nhìn thấy Tiêu Trúc, tâm của nàng cũng mềm xuống.
Lời nói tâm tình vụng về của tiểu hòa thượng, nói ra gạt nữ nhân bên ngoài cũng không lừa được ai, nhưng nói đến tai nàng, bỗng nhiên làm nàng cảm động muốn khóc.
"Mọi người đều nói, trước khi xuất giá tâm tình của nữ nhân đặc biệt phức tạp, nhìn trước ngó sau, nghĩ tới nghĩ lui, loại tâm tình này rất bình thường." Hắn khuyên bảo nàng, vừa nói vừa vuốt tóc của nàng, một vẻ mặt say mê, "Lăng Không, bình thường ngươi lấy cái gì gội đầu? Vừa thơm vừa trơn, sờ thật là thoải mái."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook