Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói
-
Quyển 1 - Chương 17: Say rượu mất lý trí
Đáng tiếc, cô nương nào uống rượi mà còn có thể nghe được mấy lời này, ngược lại quơ quơ tay, ôm lấy cổ hắn thật chặt, đem mặt của hắn áp đến bộ ngực sữa, cảm xúc mềm nhũn, một hơi thở của nữ nhi mang hương vị ngọt ngào, trực tiếp từ mũi của hắn đi vào trong cơ thể.
Hắn híp mắt, lẳng lặng hưởng thụ, rất nhanh sẽ thỏa hiệp.
Có lẽ, đây chính là ý trời thôi.
......................
Hôm sau.
Gió mát sáng sớm, nhẹ nhàng như chưa có thổi vào cửa sổ, cuốn đi những mùi vị thịt thừa canh cặn, nhưng không có cách nào tiêu tán hết mùi rượi nồng nặc.
Hơn hai mươi vò rượi trống không, xiêu vẹo, sức sẹo, quây trước bàn như có việc cưới xin hay đám tang.
Xương cốt toàn thân đều đau, nàng kêu lên một tiếng, tỉnh lại từ trong mộng.
Mở mắt, thật lâu cũng không thể phục hồi lại tinh thần, nhớ không nổi mình ở chỗ nào.
Rất nhanh, nàng lại phát hiện có chỗ không đúng.
Sau lưng, có một cánh tay tráng kiện, ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, bầu ngực cũng chưa bao giờ bị kẻ nào chạm tới cũng bị chen giữ lại giữa năm ngón tay, khẽ biến hình.
Quần dài màu thủy lam mới thay hôm qua bị vứt bỏ, an vị trên mặt đất, một bên có áo bào của hòa thượng, quấn lấy mập mờ.
Một đạo thiên lôi đánh qua đầu nàng.
Mộ Lăng Không không tin lật người, quả nhiên trông thấy khuôn mặt anh tuấn cuả Tiêu Trúc, gần trong gang tấc.
Đây là mộng du?
Đây tuyệt đối không phải thật!
Nàng ép buộc mình tỉnh táo, khép mắt, giả bộ vẫn còn bộ dáng đáng ngủ say.
Hy vọng động tác này có thể giúp nàng thoát khỏi giấc mộng kinh khủng, giống như sáng sớm an bình của mọi hôm, cuộc sống trằn trọc lặp lại, không có một tia biến hóa.
Hắn híp mắt, lẳng lặng hưởng thụ, rất nhanh sẽ thỏa hiệp.
Có lẽ, đây chính là ý trời thôi.
......................
Hôm sau.
Gió mát sáng sớm, nhẹ nhàng như chưa có thổi vào cửa sổ, cuốn đi những mùi vị thịt thừa canh cặn, nhưng không có cách nào tiêu tán hết mùi rượi nồng nặc.
Hơn hai mươi vò rượi trống không, xiêu vẹo, sức sẹo, quây trước bàn như có việc cưới xin hay đám tang.
Xương cốt toàn thân đều đau, nàng kêu lên một tiếng, tỉnh lại từ trong mộng.
Mở mắt, thật lâu cũng không thể phục hồi lại tinh thần, nhớ không nổi mình ở chỗ nào.
Rất nhanh, nàng lại phát hiện có chỗ không đúng.
Sau lưng, có một cánh tay tráng kiện, ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, bầu ngực cũng chưa bao giờ bị kẻ nào chạm tới cũng bị chen giữ lại giữa năm ngón tay, khẽ biến hình.
Quần dài màu thủy lam mới thay hôm qua bị vứt bỏ, an vị trên mặt đất, một bên có áo bào của hòa thượng, quấn lấy mập mờ.
Một đạo thiên lôi đánh qua đầu nàng.
Mộ Lăng Không không tin lật người, quả nhiên trông thấy khuôn mặt anh tuấn cuả Tiêu Trúc, gần trong gang tấc.
Đây là mộng du?
Đây tuyệt đối không phải thật!
Nàng ép buộc mình tỉnh táo, khép mắt, giả bộ vẫn còn bộ dáng đáng ngủ say.
Hy vọng động tác này có thể giúp nàng thoát khỏi giấc mộng kinh khủng, giống như sáng sớm an bình của mọi hôm, cuộc sống trằn trọc lặp lại, không có một tia biến hóa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook