Phu Quân Thật Tuyệt Sắc
-
Chương 67: Thư tình
Ở hành cung, mỗi ngày Nam San đều dậy vào giờ Mão, đúng giờ thỉnh an Thái thượng hoàng, vừa mới bắt đầu Thái thượng hoàng cố ý khó xử nàng, nhưng dần dần cũng chẳng nổi, nàng đứng ở bên ngoài, đầu tiên là nhỏ giọng nức nở, dần dần to lên, sau rồi khóc lóc thảm thiết, kể lể hiếu tâm của bệ hạ, bày tỏ nàng rất lo lắng cho long thể của Thái thượng hoàng, tiếng khóc réo rắt thảm thiết cảm động, lời lẽ khiến người ta rơi lệ, cứ như vậy, Thái thượng hoàng không chỉ không hết giận, ngược lại bị nàng khóc đến tâm phiền ý loạn.
Dứt khoát bảo nàng không cần thỉnh an nữa, nhưng nàng không thuận theo, vẫn ngày ngày thỉnh an, Thái thượng hoàng cũng nhìn ra, tam nhi tức này rất khó chơi, không khó xử nàng nữa, sớm tống cổ nàng trở về.
Hoàng hậu nương nương hiếu thảo, thân là Hoàng hậu một nước, lại giống như con dâu nhà bình thường, ngày ngày thỉnh an Thái thượng hoàng, mọi chuyện lấy sở thích của Thái thượng hoàng làm chuẩn, mọi việc tự tay làm, không nhờ tay người khác, tấm lòng hiếu thuận rõ như ban ngày.
Mọi chuyện tự nhiên truyền ra ngoài hành cung, truyền đến kinh thành, mọi người đều nói Hoàng hậu nương nương khắc kỉ phục lễ, không hổ là gương sáng cho nữ tử thiên hạ, lại nói việc Thái thượng hoàng bị ám sát ắt là có ẩn tình khác, bệ hạ mang thân thể bệnh tật lên triều xử lý chính sự, Hoàng hậu nương nương lo lắng Thái thượng hoàng, không chỉ tự mình hầu bệnh, còn mệt đến hộc máu.
Những người đồn bệ hạ muốn giết cha chắc chắn dụng tâm kín đáo, nói không chừng là gian tế nước địch, muốn châm ngòi quan hệ giữa Thái thượng hoàng và bệ hạ, thừa cơ được lợi.
Trí tưởng tượng và lực truyền bá của dân chúng lớn vượt qua tưởng tượng của mọi người, kể từ đó, mấy lời đồn không tốt khoảng thời gian trước bị đè xuống.
Chẳng qua, Thái thượng hoàng cũng không vừa ý những lời này, lần này hắn ta cực kỳ kiên trì, khăng khăng muốn lập Tiểu Mạnh Thái phi làm Thái hậu, Tiểu Mạnh Thái phi đỡ kiếm cho hắn ta, đủ để thấy con người nàng ta, nữ tử trung nghĩa như thế xứng làm Thái hậu, đại thần trong triều nghị luận sôi nổi, lấy Khương Thủ phụ cầm đầu các đại thần liên tiếp dâng tấu, việc làm lần này của Thái thượng hoàng không ổn.
Từ xưa đến nay, sắc lập vô số Hoàng hậu, cũng có vô số Thái hậu, từ phi tử truy phong Thái hậu cũng có, nhưng xưa nay chưa từng có, chưa từng nghe thấy Thái phi tấn phong Thái hậu.
Ý chỉ của Thái thượng hoàng truyền đến trong kinh, Huệ Nam đế ém chỉ không phát.
Nam San ở trong hành cung ngược lại nhìn ra một chút manh mối, đều nói Thái thượng hoàng lỗ tai mềm, tâm cũng mềm, nhưng chẳng ngờ mềm đến như vậy, thân thế Tiểu Mạnh Thái phi đáng xấu hổ, nàng ta có thể làm Thái phi đã là phú quý đỉnh thiên, nếu lập làm Thái hậu, sao có thể ăn nói với vạn dân thiên hạ, sao có thể che miệng đám sử quan.
Thái thượng hoàng xử trí theo cảm tính, từ khi đăng cơ phong Mạnh thị làm Hộ Quốc phu nhân đã có thể thấy được, cho tới bây giờ hơn hai mươi năm trôi qua vẫn như thế, không hề có chút tiến bộ.
Mạnh Cẩn muốn làm Thái hậu, việc này trăm triệu không thể.
Toàn bộ hành cung, nàng là Hoàng hậu một nước, nơi này trừ Thái thượng hoàng, thân phận của nàng là tôn quý nhất, Tiểu Mạnh Thái phi và hai vị Thái tần theo lệ đều phải thỉnh an nàng.
Tiểu Mạnh Thái phi bị thương ở tay, còn là đỡ kiếm cho Thái thượng hoàng mới bị thương, Thái thượng hoàng lên tiếng, để nàng ta dưỡng thương ở trong phòng, miễn lễ cho nàng, chỉ có hai vị Thái tần phải thỉnh an Nam San, Nam San dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, nói: "Tiểu Mạnh Thái phi có thương tích trong người, gần đây việc hầu hạ Thái thượng hoàng đều nhờ hai vị Thái tần, bản cung thông cảm các Thái tần vất vả, ngoài cung không thể so trong cung, chút lễ nghi này không cần nghiêm khắc quá mức."
Hai vị Thái tần hành lễ tạ ơn, một vị Thái tần tuổi trẻ mạo mỹ trong đó lá gan lớn một chút: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp hầu hạ Thái thượng hoàng, không dám nói vất vả."
Nam San nhìn dáng vẻ của nàng ta, đoán ra nàng ta hẳn là Liễu Thái tần được sủng ái, Liễu Thái tần tuổi trẻ, ngẩng đầu cúi đầu rất có phong tình, đúng lúc cùng Mạnh Cẩn như hai cực, Mạnh Cẩn theo phong cách thanh cao trí thức, vị Liễu Thái tần này lại theo phong cách mềm mại yêu kiều.
Thái thượng hoàng thật có nhã hứng, trong hành cung có hai vị mỹ nhân một băng một lửa bầu bạn, hơn nữa còn một Thái tần đoan trang khác, thật sự diễm phúc không cạn, đáng tiếc lại xảy ra việc này, nói không chừng đây mới là nguyên nhân Thái thượng hoàng tức giận.
Sau khi hai vị Thái tần lui ra, Nam San đứng dậy, vịn tay Đỗ ma ma: "Tiểu Mạnh Thái phi lần này cứu Thái thượng hoàng có công, theo lý bản cung nên đến thăm, tỏ vẻ ân sủng thay Thái thượng hoàng."
Nàng không trang điểm, y phục đơn giản gọn gàng đi ra ngoài cửa, tiểu thái giám canh giữ ở bên ngoài lanh lẹ đi tới, thông báo Tiểu Mạnh Thái phi không ở trong phòng mình, mà hầu bệnh ở trong điện của Thái thượng hoàng.
"Tiểu Mạnh Thái phi thật là thời khắc quan tâm Thái thượng hoàng, không màng vết thương trên tay, ở bên hầu bệnh, làm bản cung thấy rất cảm động."
Bước vào chính điện hành cung, Thái thượng hoàng mặc y phục thường ngày màu vàng dựa vào gối gấm vàng thêu hình kim long, sắc mặt hắn ta hơi tái nhợt, Mạnh Cẩn nghiêng người ngồi mép giường đang đút từng thìa thuốc, hai người nhìn thấy Nam San tiến vào, một người xụ mặt, một người khác kẽ nghiêng người liếc nhìn.
Nam San nói: "Tiểu Mạnh Thái phi quan tâm Thái thượng hoàng, bị thương nhưng vẫn hầu bệnh, nhi thần hổ thẹn."
Nàng nói xong đi lên trước một bước, muốn nhận lấy chén thuốc men vàng trong tay Mạnh Cẩn, Mạnh Cẩn đưa cho nàng, nàng khẽ lung lay, cái chén trên tay lộn một vòng, chén thuốc đổ xuống, vừa vặn làm ướt y phục của Mạnh Cẩn, vị trí bị ướt trùng hợp là vết thương đang băng bó.
Mạnh Cẩn che lại cánh tay, ra vẻ đau đớn, Nam San vội vàng nói: "Tiểu Mạnh Thái phi, ngươi không sao chứ, đều tại bản cung, gần đây nhiều việc, buổi tối không ngủ được nên không có sức lực." Lại cao giọng nói: "Còn không mau mời thái y."
"Thần thiếp không có việc gì, vẫn chưa bỏng đến chỗ vết thương, cho phép thần thiếp cáo lui đi thay y phục."
Mạnh Cẩn vừa nói vừa đứng dậy, ra hiệu bằng mắt cho cung nữ hầu hạ mình, nàng ta đang định lui xuống thì Phàn thái y bên ngoài đã xách hòm thuốc đi vào.
"Vi thần thái y chính tam phẩm Thái Y viện Phàn Quán Chúng tham kiến Thái thượng hoàng, Hoàng hậu nương nương, Mạnh Thái phi nương nương."
Nam San mở miệng: "Phàn thái y mau mau đứng lên, lúc này không phải nói chuyện lễ nghi, mau xem vết thương cho Tiểu Mạnh Thái phi, vừa rồi bản cung không cẩn thận làm đổ chén thuốc lên người Thái phi, cũng không biết có đổ trúng vết thương không nữa."
"Không có chuyện gì lớn, thần thiếp cảm thấy ngoài ướt y phục, vết thương không làm sao, bệ hạ, dáng vẻ thần thiếp mất phong phạm, xin thứ cho thần thiếp thất lễ, cho phép thần thiếp đi xuống thay y phục, rồi lại để Phương Thái y khám vết thương cho thần thiếp."
Vừa rồi rõ ràng thấy nàng ta ôm cánh tay ra vẻ đau khổ, sao có thể không làm sao, có phải sợ làm mất mặt Hoàng hậu, cho nên mới cố gắng chịu đựng, Thái thượng hoàng không vui lắm, mặt nặng nhìn Nam San: "Thái y đã tiến vào, không bằng ái phi để thái y khám một chút."
Nam San đã sớm nhường chỗ, Phàn thái y tiến lại gần, sắc mặt Mạnh Cẩn khẽ thay đổi, cố gắng trấn định: "Bệ hạ, thần thiếp thật sự không có việc gì, Phàn thái y là Hoàng hậu nương nương mang đến, thần thiếp không dám làm phiền, vẫn là đợi lát nữa để Phương thái y khám bệnh cho thần thiếp là được."
"Tiểu Mạnh Thái phi như thế, bản cung sao có thể yên tâm, là bản cung không cẩn thận làm Thái phi bị bỏng, Thái phi không cho thái y khám, chắc hẳn không muốn khiến bản cung khó xử, nhưng cứ như vậy, bản cung càng thêm áy náy."
Khi nói chuyện, Phàn thái y đã mở hòm thuốc, trên tay cầm gối vải nhỏ và kéo chuẩn bị cắt y phục chỗ vết thương, Mạnh Cẩn ôm cánh tay, chậm chạp không động.
Thái thượng hoàng nhăn mày: "Ái phi, để Phàn thái y khám vết thương."
Sắc mặt Mạnh Cẩn trắng hơn, Thái thượng hoàng nghi ngờ: "Ái phi..."
Phàn thái y sải bước lên trước, một bàn tay nhẹ nhàng mà ổn định giữ tay Mạnh Cẩn, một tay khác cầm kéo nhanh chóng cắt y phục chỗ bị thương, da thịt bên dưới y phục xác thật đã bị bỏng đỏ lên, nhưng mà ngoài một một vết vảy đen rất nhỏ, căn bản không nhìn ra vết thương do kiếm tạo thành.
Mạnh Cẩn quỳ xuống: "Thái thượng hoàng, vết thương của thần thiếp đã gần như khỏi hẳn, ngày đó thích khách làm bị thương thần thiếp, chỉ chảy một chút máu, nhìn thì nặng nhưng thật ra chỉ là vết thương không lớn, thần thiếp từ nhỏ lớn lên ở Hầu phủ, cha mẹ nuông chiều từ bé, chưa bao giờ bị thương, càng đừng nói là chảy máu, lúc ấy hoảng sợ không nhẹ, tuy là vết thương rất nhỏ, cũng cảm thấy đau đớn khó nhịn, mong bệ hạ thứ tội."
Khuôn mặt Thái thượng hoàng âm trầm, nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng ta.
Nam San cúi đầu, Phàn thái y sớm đã có ánh mắt khom người lui ra ngoài.
Không khí trong phòng ngưng trọng, sắc mặt Thái thượng hoàng khó đoán, nhìn lướt trên người Mạnh Cẩn, cuối cùng không nói cái gì, cũng không nhắc lại ý chỉ muốn lập Thái hậu, Lăng Trọng Hoa nhận được tin tức từ hành cung, thuận thế đốt ý chỉ kia thành tro.
Chuyện này qua đi, Mạnh Cẩn hận Nam San thấu xương, lúc chạm mặt Nam San ở trong vườn ngắm hoa, ánh mắt nàng ta đầy oán hận, ngẩng đầu cố gắng duy trì cao quý, nhưng biểu hiện có thanh cao cũng không che được vẻ mưu mô của nàng ta.
Nam San không muốn để ý tới nàng ta, muốn xoay người rời đi thì sau lưng lại truyền đến tiếng nói chói tai của nàng ta: "Hoàng hậu nương nương nhìn thấy thần thiếp, vì sao vội vã rời đi, có phải vì chột dạ hay không?"
Nghe được lời này, Nam San dừng bước, xoay người: "Bản cung chột dạ cái gì, bản cung không hiểu lời này của Tiểu Mạnh Thái phi, nếu là chỉ chuyện lúc trước vạch trần ngươi giả vờ bị thương, vậy đó chỉ đơn thuần là hành động vô tâm, bản cung lại không phải thần tiên, có thể biết được cánh tay dưới y phục của Tiểu Mạnh Thái phi có thật sự bị thương hay không, lại nói Tiểu Mạnh Thái phi giả vờ bị thương để lấy lòng thương còn không cảm thấy chột dạ, thì bản cung có chỗ nào mà chột dạ."
Mạnh Cẩn đi lên trước, tiện tay ngắt một bông hoa xinh đẹp ném xuống đất, lại dùng mũi giày gấm thêu hoa văn đám mây màu xanh giẫm nát nó, nở một nụ cười xinh đẹp lạnh lùng với Nam San: "Trước mặt người mắt sáng không nói tiếng lóng, Hoàng hậu nương nương đối đầu với thần thiếp khắp nơi có phải bởi vì ghen ghét, ghen ghét thần thiếp luôn xuất sắc hơn ngài. Trước kia còn ở Hầu phủ, thần thiếp nổi tiếng đế kinh, Hoàng hậu nương nương chỉ là nữ nhi của thứ tử không nổi bật, diện mạo bình thường, càng chớ nói tới tài năng. Có lẽ bởi vì như thế, cho nên Hoàng hậu nương nương vừa mới đắc thế thì lập tức muốn chèn ép thần thiếp. Việc hôm qua, Hoàng hậu nương nương đã có chuẩn bị từ lâu, bằng không tại sao Phàn thái y lại đến nhanh như vậy, dám làm không dám nhận, cũng không phải là phong phạm mà Hoàng hậu một nước nên có."
"Tiểu Mạnh Thái phi không hổ là tài nữ nổi tiếng, không chỉ biết làm thơ mà mấy lời nói đương nhiên này còn khiến người ta không biết nên khóc hay cười. Ghen ghét cái gì, bản cung ghen ghét Thái phi cái gì chứ, Thái phi có cái gì khiến bản cung ghen ghét? Về phần phong phạm mà Hoàng hậu một nước nên có, không cần Tiểu Mạnh Thái phi dạy bản cung, Tiểu Mạnh Thái phi chỉ là một Thái phi, chưa từng làm Hoàng hậu, cũng không phải Thái hậu thì có tư cách gì dạy bản cung?"
Lời này khiến sắc mặt Mạnh Cẩn thay đổi một ít, Nam San nhìn chằm chằm nàng ta, nói từng câu từng chữ: "Mấy ngày trước, nghe nói Thái thượng hoàng còn muốn sắc phong Tiểu Mạnh thái phi làm Thái hậu, như vậy, ngươi giả vờ bị thương tranh thủ ân sủng thì có tư cách gì khiến Thái thượng hoàng phong ngươi làm Thái hậu."
Trong lòng Mạnh Cẩn tràn đầy hận ý, bởi vì nàng ta đỡ kiếm thay Thái thượng hoàng, kịp thời đẩy hắn ta ra, lại mang vết thương không ngủ không nghỉ mà hầu bệnh, vốn dĩ Thái thượng hoàng muốn phong nàng ta làm Thái hậu, nhưng Nam lại giở trò khiến việc này thất bại trong gang tấc, hóa thành bọt nước.
Trong mắt nàng ta thoáng hiện hận ý, nhìn Nam San mặc y phục màu trắng ngà, tuy rằng màu sắc bình thường nhưng dáng người thướt tha, giữa hàng lông mày có nét ngây thơ lại mang chút quyến rũ, rõ ràng là dáng vẻ yêu hậu, lại được tân đế độc sủng, trong lòng nàng ta càng ghen ghét: "Chính bởi vì Thái thượng hoàng muốn sắc lập thần thiếp làm Thái hậu, cho nên Hoàng hậu mới có thể nghĩ ra kế độc ác như thế, huỷ thanh danh của thần thiếp? Thần thiếp vẫn luôn cho rằng dù Hoàng hậu nương nương không phải tam muội muội, cũng vẫn còn một hai phần tình cảm tỷ muội, lại không ngờ chỉ có thần thiếp cho rằng như vậy, Hoàng hậu nương nương đã sớm quên tình cảm khi còn ở Hầu phủ rồi."
Nam San cười lạnh, dáng vẻ này của Mạnh Cẩn rất thảo mai: "Kế độc? Bản cung lo lắng thái phi bị thương, có lòng tốt để thái y khám chữa, trong mắt ngươi lại là kế độc, quả nhiên trong lòng có quỷ, thấy ai cũng nghĩ quỷ."
Mạnh Cẩn đi lên một bước, nhích đến gần nàng, đè thấp giọng: "Miệng lưỡi của Hoàng hậu nương nương rất sắc bén, hoàn toàn khác trước kia, nói đến quỷ, thần thiếp ngược lại nhớ tới, lúc ở Hầu phủ, tam muội muội là một cô nương tốt bụng không thích nói chuyện, nói chuyện cũng không dám cao giọng, đâu nhanh mồm dẻo miệng, nguỵ biện lắt léo như Hoàng hậu nương nương." Nàng ta nhìn chằm chằm Nam San, tiếp đó cao giọng, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc ngươi là yêu nghiệt phương nào, chiếm cứ thân thể của Hoàng hậu nương nương?"
"Tiểu Mạnh Thái phi đang nói cái gì vậy, bản cung không hiểu. Yêu nghiệt cái gì, người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, trong hoàng thất cực kỳ kiêng kị, Tiểu Mạnh Thái phi nói năng cẩn thận."
"Ngươi chắc chắn là một cô hồn dã quỷ, không biết sau này bệ hạ còn có thể độc sủng ngươi hay không, ngươi còn làm được Hoàng hậu nương nương hay không?"
Nam San nhìn thẳng nàng ta, cười sâu xa: "Tiểu Mạnh Thái phi nói chuyện quỷ quái mà sắc mặt không đổi, giống như đang nói việc nhà làm phụ nhân khuê phòng như bản cung kinh ngạc cảm thán, trái tim sợ hãi muốn nhảy ra ngoài, Tiểu Mạnh Thái phi lại không hề cảm thấy ngạc nhiên, hay là Tiểu Mạnh Thái phi vốn chính là quỷ quái, chiếm cứ thân thể Mạnh tiểu thư, cho nên mới cảm thấy thế gian cũng có đồng loại, muốn tìm được đồng bọn?"
Con ngươi Mạnh Cẩn co rụt lại: "Trong sách vở dã sử cũng không phải không có, thần thiếp ngẫu nhiên từng thấy, thần thiếp từ khi ra đời đã thông minh hơn người, từ nhỏ tài tình lan xa, đâu ra việc chiếm thân thể người khác, Hoàng hậu nương nương thì khác, biến hoá trước sau quá lớn, khiến người ta không thể không tin, nếu thần thiếp nói việc này cho bệ hạ, không biết bệ hạ xử lý cô hồn dã quỷ như ngươi như thế nào?"
"Tiểu Mạnh Thái phi thật biết nói đùa, mấy sách vở viết chuyện thần quỷ ở đâu vậy, sao bản cung chưa bao giờ nghe nói, ngược lại Tiểu Mạnh Thái phi, luôn biết chuyện người khác không biết, nếu nói khả nghi, Thái phi mới khả nghi, chỉ bằng nhưng thơ từ ngươi làm, đâu giống một nữ tử khuê phòng có thể lĩnh ngộ được, càng đừng nói phong cách thơ từ ngàn kỳ trăm biến, còn có Bồng Lai các mà ngươi ở lúc chưa xuất giá, bản cung chưa từng đọc được ở sách nào, trên đời còn có tiên sơn tên Bồng Lai các, ngươi coi mình là tiên tử, theo bản cung thấy, yêu ma quỷ quái còn kém không nhiều lắm." Nam San thấy sắc mặt nàng ta biến đổi, cười nhạt: "Tiểu Mạnh Thái phi vẫn nên tự cầu nhiều phúc, thế gian có nhiều người thông minh, cũng nhiều người có lòng nghi ngờ, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện, chậc... Sẽ bị thiêu chết đó."
Mạnh Cẩn bị câu nói kỳ lạ cuối cùng của nàng doạ tái mặt, trong lòng run sợ, nàng ta đang định phản bác thì nghe thấy nàng nói tiếp: "Về phần bản cung, Tiểu Mạnh Thái phi có thể đến trước mặt bệ hạ thử một lần, xem bệ hạ tin tưởng ngươi, hay là lập tức coi ngươi trở thành tiểu nhân yêu ngôn hoặc chúng mà xử tử, bản cung xin khuyên thái phi, con người phải tích phúc, đừng mơ mộng thứ không thuộc về mình, nếu không lòng tham còn chưa thực hiện được, ngược lại ném mất mạng."
Nàng xoay người, chân váy màu trắng xoè ra tạo thành hình một đoá hoa, chậm rãi rời đi, để lại Mạnh Cẩn ngẩn ngơ tại chỗ, sắc mặt thay đổi, lại tiện tay ngắt một bông hoa nắm chặt, bóp nát nó rồi ném xuống đất, còn dùng chân nghiền vài cái.
Hai mắt Mạnh Cẩn đầy oán độc nhìn chằm chằm bóng dáng màu trắng, Nam San bước đi, sau lưng như có mũi nhọn bắn thẳng đến, trong lòng nàng hiểu rõ nhưng vẫn bước đi chậm rãi. Mãi đến khi không nhìn thấy nữa, Mạnh Cẩn mới không cam lòng rời đi.
Trong bụi hoa cách đó không xa có một người đứng lên, hai chân nàng ta run rẩy, sắc mặt cổ quái, vừa mừng vừa sợ, cuối cùng giật lá rụng trên đầu xuống, nhìn về phía Mạnh Cẩn biến mất mỉm cười cao thâm khó đoán.
Nam San trở lại trắc điện lập tức thì thầm vài câu với Đỗ ma ma, phái người trông chừng Mạnh Cẩn, nếu có hành động khác thường, lập tức tới báo, sau đó ném chuyện vừa rồi ra sau đầu. Buổi tối trằn trọc, trên chiếc giường to rộng chỉ có một mình nàng lại có vẻ trống vắng, suy qua nghĩ lại càng thêm khó ngủ, mấy ngày rồi nàng không thấy phu quân, thật sự nhớ nhung, nàng ngồi dậy, mài mực nâng bút.
Viết lên giấy viết thư in hoa mấy chữ.
Phu quân Lăng Lang của ta.
Nàng nghĩ lại, ném giấy vào sọt rác, lại viết lại, Phu quân yêu dấu của ta.
Nàng nhẩm đọc mãi, mím môi cười trộm, không biết người nọ nhìn thấy xưng hô này sẽ có phản ứng thế nào?
Một ngày không gặp ngỡ cách ba thu, nay ba ngày không gặp mặt quân, cảm giác thời gian chậm chạp như một năm, mười năm, giường đơn gối chiếc, cánh tay lạnh lẽo, trông thấy ánh trăng sáng ngần bên ngoài chiếu vào phòng làm sáng rọi một khoảng thì càng nhớ quân hơn, hận bản thân không thể khoác ráng màu, đạp gió phá mây đến ngủ chung với quân.
Nàng viết đến đây thì ngừng bút, làm khô giấy viết thư, trong đầu hiện lên gương mặt tuấn tú của phu quân, còn có những bức tranh ân ái quấn quýt bên nhau như được thu nhỏ lại, nàng nghĩ ngợi, mặt đỏ bừng, cuối cùng nhấc bút lên viết tiếp.
Ba nghìn giai lệ đã bị bỏ không nhiều ngày, mong quân yêu mến, lòng rất nóng vội!
Cục cưng bé nhỏ của chàng, Nam Nam.
Nàng thổi nét mực đã viết xong, gấp lại cẩn thận rồi nhét vào phong thư, dùng xi đóng miệng phong thư lại, lại in vết son môi của mình lên miệng phong thư.
Nàng vừa làm vừa cười trộm, tưởng tượng vẻ mặt của hắn khi đọc thư, là ngại ngùng hay bất ngờ, có viết thư lại cho nàng không? Sau khi làm xong, nàng gọi Đỗ ma ma vào, giao thư cho bà ấy. Đỗ ma ma hiểu ý, ra cửa sau vẫy tay với không trung, một Ảnh Long vệ mặc áo giáp hắc kim lặng im không tiếng động xuất hiện, bà giao thư cho hắn: "Hoàng hậu nương nương tự tay viết thư, cần phải mau chóng đưa đến cho bệ hạ."
Hắc Ảnh nhận thư, nháy mắt biến mất trong bóng đêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook