Phu Quân Thật Tuyệt Sắc
Chương 66: Khổ nhục kế

Rất nhanh, Đinh Phượng Linh cùng Tưởng Bá Xương thành thân, Nam San cũng không tham gia, mà phái cung nhân tặng một phần đại lễ rất hậu hĩnh.


Lúc phu thê Tưởng thị tiến cung tạ ơn, Nam San lại một lần nữa nhìn thấy Tưởng biên tu, bằng tâm mà nói, Tưởng Bá Xương đúng là một nam tử tuấn tú hiếm có, chẳng trách Đinh biểu tỷ chấp nhất theo đuổi, bây giờ đã thỏa ước nguyện, cũng xem như một chuyện tốt.


Khóe mắt đuôi mày Đinh Phượng Linh đều lộ ra hài lòng, tướng công tuấn tú lịch sự, hơn nữa còn rất quan tâm, sau khi nàng gả đi, mới phát hiện, trong phòng hắn không có một người nào, nàng cực kỳ mừng rỡ.


Sắc mặt bà mẫu (mẹ chồng) nhìn nàng không tốt lắm, nhưng mà chỉ bằng mười hai rương đồ cưới hoàng hậu nương nương ban thưởng là có thể chặn miệng đối phương, lại nói bây giờ nàng không chỉ là nữ nhi nhà đổ tể giết heo, nàng là đích tiểu thư Bá phủ, về mặt thân phận xứng với tướng công.


Ngày thứ hai sau khi cưới gả, lúc kính trà, bà mẫu làm bộ làm tịch, chậm chạp không nhận trà của nàng, nàng cứ quỳ, nâng chén trà quá đỉnh đầu như vậy, từ nhỏ nàng đi theo cha mổ heo mà lớn, cái khác không có, nhưng sức lực lại rất lớn, đừng nói nâng một canh giờ, dù nâng nửa ngày cũng chẳng vấn đề.


Cuối cùng vẫn là tướng công không nhìn được, bất mãn lên tiếng, bà mẫu mới cố làm ra vẻ uống trà của nàng dâu rồi đặt lễ gặp mặt, nhưng mà là vòng ngọc không quá trong, nhìn là biết chất ngọc bình thường.


Nàng cố ý biểu hiện rất vui mừng rồi đeo lên tay trước mặt tướng công, tướng công tháo ra cho nàng, nói một tiếng ấm ức rồi, câu nói này khiến nàng vui vẻ hơn tất cả lời an ủi khác, trượng phu biết nàng khó xử, có thể thông cảm khổ tâm của nàng, nàng không cảm thấy ấm ức nữa.


Ngược lại trong lòng ngọt ngào, không uổng công nàng mặt dày mày dạn theo đuổi.


Con người bà mẫu, cho dù làm tốt cũng phải bắt bẻ, bản thân nàng lại không ngốc, lờ đi không để ý tới là được, chỉ cần không quá giới hạn, không ầm ĩ với nàng, nếu chọc giận nàng, nàng cũng không phải ăn chay, hai con dao mổ heo hồi môn còn đặt dưới đáy hòm đấy.


Nghe nói năm đó, cô cô chính là dùng hai con dao mổ heo để chấn nhiếp một vài tiểu nhân ở Hầu phủ, nàng cũng không thể làm mất mặt nữ nhi Đinh gia.


Lại nói, nàng còn có chỗ dựa là hoàng hậu nương nương, hai biểu tỷ muội trao đổi ánh mắt, đều hiểu ý đối phương, Nam San nhìn sắc mặt nàng hồng nhuận, trong mắt mang tình, trong lòng biết biểu tỷ và Tưởng biên tu tân hôn trôi qua không tệ, lại ban thưởng một phen, hai phu thê cáo lui.


Tháng bảy vừa mới bắt đầu, Đinh thị đau đớn không đến nửa ngày liền sinh ra một nam hài, lấy tên Nam Hoàng, Nam San làm trưởng tỷ, tự nhiên ban thưởng hậu lễ, đồng thời tự mình trở về Hầu phủ một lần.


Đinh thị nằm trên giường, sắc mặt khá ổn, trên đầu buộc khăn đỏ, mặt mày đầy vẻ hiền lành, bên cạnh nàng là một đứa bé bọc thành ngọn nến đỏ đang ngủ say.


Nam San thấy thích thú, dùng ngón tay chọc mặt đứa bé, miệng đứa bé bỗng nhúc nhích, ngay cả mắt cũng không mở, đang ngủ say.


Viền mắt của nó rất dài, mặc dù không nhìn ra giống ai, nhưng nhìn viền mắt chắc chắn là mắt phượng giống cha và nàng.


"Nương, nhìn tiểu đệ có vẻ giống cha nhiều hơn một ít."


Đinh thị nhìn tiểu Nam Hoàng, có chút không nỡ: "Là lớn lên giống cha con nhiều hơn một chút, rất giống với con lúc mới sinh ra, cha con nói, lớn hơn chút nữa, muốn đưa tiểu Nam Hoàng tới chỗ tổ phụ con nuôi, xem như thay chúng ta tận hiếu."


Nam San hơi kinh ngạc: "Đây là tính toán của cha, thế nhưng nương, nương nỡ sao?"


"Nỡ." Đinh thị cười một chút: "Ba người tổ phụ, tổ mẫu con và Huống thần y nhất định có thể chăm sóc tốt Nam Hoàng, giữa cha và tổ mẫu con có quá nhiều điểm không dễ dàng, tổ mẫu con nhất là không dễ dàng nhất, chưa từng được hưởng thụ tình thân nhi nữ, niềm vui gia đình, để tiểu Nam Hoàng thay chúng ta tận hiếu đi."


Nam San không nói, nếu là nàng, tất nhiên không nỡ con của mình, thế nhưng cha đã quyết định, tổ mẫu cũng xác thực đáng thương, nàng là một tiểu bối, cũng không tiện nói cái gì, chỉ cần nương nghĩ thông suốt là được.


"Nương, nếu không hai người nghĩ cách, không cần để tiểu Nam Hoàng mãi nuôi dưỡng ở chỗ tổ mẫu, có thể là trong một tháng thượng tuần ở Hầu phủ, hạ tuần ở thôn trang, hoặc là một tháng ở Hầu phủ, một tháng ở thôn trnag, như thế, hai bên đều có thể chiếu cố."


Hai mắt Đinh thị sáng lên: "Cách này rất hay, vẫn là nữ nhi tri kỷ, vừa rồi nương nói nỡ, đó là lời nhẫn tâm, kỳ thật người nào làm nương lại cam lòng để con mình rời khỏi mình chứ, chờ cha con trở về, ta sẽ nói với hắn, có lẽ hắn sẽ đồng ý."


Đúng vậy, thiên hạ có người nào làm cha mẹ lại nỡ rời con của mình.


Kiếp trước, nàng chính là gia đình đơn thân, sau khi xảy ra chuyện mẹ dẫn nàng đi tìm bác sĩ, chuyên gia bệnh tâm thần nói nàng mắc chứng vọng tưởng lẫn lộn cực độ, vọng tưởng yêu đương với người không tồn tại, về sau nói đứa bé trong bụng là đứa bé của người không tồn tại đó, tình huống vọng tưởng vô cùng nghiêm trọng, còn có dấu hiệu phân liệt.


Mặc cho nàng giải thích như thế nào, thậm chí nàng nói với mẹ người đàn ông nàng yêu tên Lăng Tiêu, thế nhưng làm thế nào mẹ cũng không nghe lọt, ôm nàng lớn tiếng khóc lóc, đau khổ hỏi nàng có phải ở bên ngoài gặp được chuyện gì đó không hay, bị người ta làm nhục rồi mang thai, cho nên mới không chấp nhận được hiện thực, sinh ra ảo giác, tạo ra ra một người đàn ông không có trên đời này, còn hoảng sợ nói trong mộng kết hôn sinh con.


Nàng giải thích đủ kiểu, mẹ lại không tin một chữ.


Về sau sau khi sinh con ra, mẹ nàng lừa nàng nói là chết rồi.


Nàng phát điên, mỗi ngày kêu muốn vào giấc mơ, tranh cãi muốn uống thuốc ngủ, giống như tên điên, hành vi quái dị, lần này, mẹ nàng tin tưởng nàng thật sự điên rồi, mặc kệ nàng giãy giụa như thế nào, cũng bắt nàng uống đơn thuốc bác sĩ tâm thần kê cho nàng, qua một năm, nàng nhắc đến chuyện đứa bé một lần nữa, mẹ nói với nàng, không có đứa bé nào hết, từ trước tới nay không có đứa bé nào hết, tất cả đều là chứng vọng tưởng của nàng.


Thời gian một lúc lâu, thuốc uống nhiều, chính nàng cũng hoài nghi mình, có phải nàng bị bệnh, hết thảy tất cả đều là chính nàng tưởng tượng ra hay không.


Xuyên qua trở thành tam nữ nhi Nam gia, nàng đều cho là những chuyện kiếp trước là một giấc mộng, hơn sáu năm ngăn cách, thời gian cấm đoán ở nhà, từ vừa mới bắt đầu thống khổ bất lực, về sau táo bạo điên cuồng, nàng cũng không muốn tiếp tục nhớ lại.


Nếu không phải gặp lại Lăng Tiêu, để nàng biết mình cũng không bị bệnh, lúc này nàng mới tin chuyện kiếp trước từng có một đứa bé, mỗi lần nhớ đứa bé kia vô duyên, hối hận đan xen.


Nhớ lại những điều này làm Nam San đỏ cả vành mắt, Đinh thị thấy nữ nhi như muốn khóc, trêu ghẹo nói: "Là nương không biết nói chuyện, nữ nhi vui vẻ về nhà ngoại, ta lại làm cho nữ nhi vừa về đã rơi hạt đậu vàng."


"Nương..." Nam San không thuận theo, ngữ điệu kéo dài: "Người chỉ toàn biết giễu cợt con, con nào có rơi hạt đậu vàng, chỉ là nhớ tới nương nuôi dưỡng tỷ đệ chúng con không dễ, trong lòng cảm động."


Đinh thị xúc động: "Nuôi dưỡng con cái, người nào làm mẹ cũng sẽ không cảm thấy khổ, con từ bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, nương vui vẻ còn không kịp, đâu cảm thấy mệt mỏi, chờ sau này làm mẫu thân, con sẽ cảm nhận được những thứ này."


Nam San thẫn thờ, Đinh thị cẩn thận hỏi: "Những điều này nương không nói, con đừng trách nương dông dài, nương cũng không muốn hỏi, chỉ là San tỷ nhi, con không giống nữ tử khác, con là hoàng hậu, từ năm trước đại hôn đến bây giờ cũng gần một năm, vẫn không có tin tức sao?"


Hai phu thê bọn họ tạm thời chưa muốn sinh, Nam San cúi đầu xuống, đi trêu tiểu Nam Hoàng: "Nương, chúng con không vội, con còn nhỏ mà, Khương ngự y nói nữ tử sinh con sớm không tốt cho sức khỏe, đợi nẩy nở thêm chút, sinh con cũng dễ dàng hơn nhiều."


Đinh thị biết Khương ngự y trong miệng nữ nhi là Khương tiểu thư: "Có lẽ Khương tiểu thư nói đúng, tuổi tác lớn một chút sinh con sẽ tốt hơn, nhưng mà San tỷ nhi, con không thể so với những người khác, con gả cho thiên tử, dù bệ hạ không nói, đại thần trong triều có thể không nghĩ linh tinh ư, còn có một vài người không có ý tốt, con cẩn thận nghĩ xem có lý không, sinh trễ sinh sớm đều phải sinh, dù sao nữ nhân cũng phải có một lần này, con sớm ngày sinh hạ hoàng tử, đối với thiên hạ, đối bệ hạ đều là giao phó."


Làm Hầu phu nhân chính là không giống, nói tới nói lui có lý có cứ, trật tự rõ ràng: "Nương, người nhìn người vừa làm Hầu phu nhân, khí thế cũng khác. Nữ nhi biết, sẽ đặt trong lòng."


"Được, con luôn phải nhớ, còn có trong đêm ấy... Không nên quá gò bó." Sau khi Đinh thị nói xong một câu, mặt đỏ rần, Nam San thở dài trong lòng, nàng làm sao gò bó, còn suýt thì lật tung đỉnh điện Chính Dương cung.


Thế nhưng, sinh hay là không sinh, đúng là một vấn đề, nàng thở dài, gần đây luôn nhớ tới đứa bé kia, nàng còn chưa qua được khúc mắc trong lòng.


Nói một hồi, Đinh thị có chút mệt mỏi, Nam San đắp kín chăn cho nàng, rời khỏi phòng, đi gặp Lư thị, Lư thị trông trẻ hơn năm trước, sắc mặt không tệ.


Thanh ma ma nói với Nam San, dạo này quan hệ giữa Lư thị cùng Mộc Ân Hầu phu nhân mới vào kinh không tệ, thường hay qua lại.


Nam San tự nhiên cảm thấy vui khi nhìn thấy Lư thị đi ra ngoài đi lại: "Tổ mẫu, Mộc Ân hầu Thẩm gia là nhà mẹ để của Thánh Mẫu hoàng hậu, Mộc Ân Hầu phu nhân trông rất hiền từ, người có thể đi lại nhiều."


Lư thị cười không nói, Thẩm gia là bà cố ý giao hảo, năm đó bà vừa gả vào Đức Dũng hầu phủ, bởi vì thế lực của Mạnh thị, bà vốn không muốn xuất đầu lộ diện, chỉ một lần mệnh phụ vào trong cung bái kiến hoàng hậu, bà không thể kháng chỉ, lúc này mới kiên trì đi, may mắn một lần kia Mạnh thị có việc trì hoãn, chờ bà rời cung mới suýt đụng mặt.


Bà hoảng hốt chạy bừa, vì tránh Mạnh thị, chạy đến lối rẽ, ngay cả thái giám dẫn xuất cung cũng không đuổi kịp bà, lúc đang bất lực thì gặp một cung nữ hái hoa.


Dáng dấp cung nữ kia như tiên tử trên trời, một cái nhăn mày một nụ cười đều quyến rũ lòng người, bà tiến lên bắt chuyện hỏi đường, cung nữ dẫn bà xuất cung bằng con đường gần đó, bà muốn cảm ơn, hỏi thăm danh tính, biết được cung nữ tên là Vũ Tầm.


Về sau lúc tam hoàng tử đến Nam phủ, bà vừa nhìn lập tức nhận ra, hắn là nhi tử của Vũ Tầm, hắn quá giống Vũ Tầm, dung mạo xuất chúng.


Từ đó về sau, bà niệm Phật, tránh ra ngoài chính là không muốn lại gặp mặt Mạnh thị.


Bây giờ Mạnh gia thất thế, Mạnh thị kia chỉ là một cung nhân, cộng thêm có thanh danh già mà không biết xấu hổ, rốt cuộc không thể giở trò gì được, biết được người Thẩm gia vào kinh nên bà cố ý tới qua lại, Thẩm lão phu nhân hiền lành, Hầu thế tử phu nhân giản dị, ngược lại là đáng để kết giao.


Nam San không biết ngọn nguồn này, chỉ muốn Lư tổ mẫu có thể buông khúc mắc, đi ra ngoài thăm bạn bè người thân, cũng là một chuyện tốt.


Sau khi Đinh thị sinh con không lâu, Thành vương phi Mạnh Bảo Đàm cũng sinh một bé trai.


Thái thượng hoàng đại hỉ, tự mình ban tên Lăng Diệp.


Bên trong Thành vương phủ lại bắt đầu náo nhiệt, Thành vương phi ở cữ, tiếp đón trong phủ đều do Mạnh Uyển, một vài quý phu nhân không muốn giao lưu với trắc phi như nàng ta, có vài phu nhân phẩy tay áo bỏ đi.


Đại Mạnh thái phi có cháu trai, cảm thấy lại có chút sức mạnh, có thể ngẩng đầu làm người, thừa dịp thái thượng hoàng tán dương hoàng tôn, xem thời cơ góp lời nói: "Chúc mừng bệ hạ có thêm một vị hoàng tôn, đây chính là vị hoàng tôn đầu tiên trong thế hệ hoàng tôn, thần thiếp đã gặp rồi, hoàng tôn rất giống Thành vương, cũng giống bệ hạ."


Mặt mày thái thượng hoàng đầy tươi cười.


Đại Mạnh thái phi cùng tiểu Mạnh thái phi trao đổi một ánh mắt, lại nói: "Bệ hạ, trước mặt đã giữa hè, thời tiết nóng nực, dựa theo lệ năm trước, ngài đều muốn đi hành cung núi Thanh Lương nghỉ mát, không biết năm nay..."


Sắc mặt thái thượng hoàng khó coi, Mạnh Cẩn hiểu ý, phái người xin chỉ thị Nam San, Nam San nói: "Nếu là lệ trong cung, vậy bản cung tự nhiên tuân theo, Thái thượng hoàng và mấy người thái phi cứ thu thập hành trang, tùy ý lên đường."


Năm ngày sau, thái thượng hoàng mang theo tiểu Mạnh thái phi, còn có hai vị thái tần, lên đường đến hành cung nghỉ mát, vì biểu hiện mình vẫn còn quyền lực, thái thượng hoàng biểu hiện rất phô trương, xe kéo của vua, kiệu rồng vàng rực, phía trước đội nghi trượng mở đường, lọng che vàng rực hộ giá phía sau, đằng sau xe kéo là hai hàng Ngự Lâm quân khí thế uy vũ.


Bên trong kiệu rồng là Mạnh Cẩn và thái thượng hoàng, hai vị thái tần còn lại ngồi trong xe ngựa phía sau.


Hai ngày sau, thái thượng hoàng gặp chuyện ở hành cung, thái y đi theo nói, thái thượng hoàng may mắn được Mạnh thái phi ở bên cạnh đẩy ra, tránh đi yếu hại, nếu không... Bởi vì tiểu Mạnh thái phi đẩy thái thượng hoàng, dưới tình thế cấp bách thích khách lại đâm một kiếm, vừa vặn đâm trúng cánh tay của nàng ta.


Trong kinh lời đồn đại nổi lên bốn phía, có người nghị luận, tân đế không dung thái thượng hoàng, muốn trừ khử mới thoải mái, thái thượng hoàng ở trong hành cung thì muốn sắc phong tiểu Mạnh thái phi là thái hậu, tin tức truyền vào cung, Nam San cười lạnh, Mạnh Cẩn ngược lại là một nhân vật hung ác, khổ nhục kế này thực hiện không tệ.


Huệ Nam đế bỏ mặc chuyện sắc phong thái hậu.


Nương theo chuyện hành thích thái thượng hoàng, đại thần trong triều nói năng thận trọng, nếu nói việc này không phải bệ hạ gây nên, thực sự không nghĩ ra, còn có ai sẽ không dung được thái thượng hoàng.


Đại hoàng tử bị biếm thành thứ dân không có năng lực có thể phá thủ vệ hành cung, đâm trúng thái thượng hoàng, Thành vương càng không khả năng, thái thượng hoàng còn sống, Thành vương phú quý càng ổn, không có khả năng tự hủy chỗ dựa, đám đại thần nghi ngờ kinh ngạc trong lòng, nhìn sắc mặt lạnh lùng của đế vương, nhao nhao cúi đầu xuống, không dám nhiều lời.


Sau đó, một câu lưu truyền trong dân gian.


Người nằm bên gối, há lại cho người khác ngủ say.


Nam San nghe xong lời này, liền biết là việc làm của Mạnh Cẩn, nàng ta muốn thông qua sức mạnh dư luận của thế tục để lừa dối bách tính, coi là đây là hành động của tân đế muốn diệt trừ thái thượng hoàng.


Trong cung phái thái y đến hành cung, Phàn thái y cũng ở trong đó, trước đó tiểu Mạnh thái phi tự mình chỉ định thái y đi theo chính là Phương thái y, Nam San cảm thấy hiểu rõ, chuyện thái thượng hoàng hành thích tất có chuyện ẩn giấu bên trong.


Lăng Trọng Hoa mặt lạnh, hắn chưa từng muốn mạng đứa "con nuôi" này, nếu đối phương tự tìm đường chết, thì không nên trách hắn.


Thái thượng hoàng xác thực gặp chuyện, ngực phải hắn bôi thuốc ngoài da rồi băng bó, nằm trên giường, sắc mặt xanh xám, chửi ầm lên với các thái y.


Các thái y cúi đầu giả chết, chờ Thái thượng hoàng mắng mệt mỏi mới lại gần chữa trị vết thương. Sắc mặt tiểu Mạnh thái phi có chút tiều tụy, trên cánh tay băng bó, đứng nghiêm một bên, thấp giọng khuyên nhủ: "Bệ hạ, nếu không để để các thái y trong cung khám qua một chút, cũng để hoàng đế yên tâm."


"Yên tâm?" Thái thượng hoàng cả giận nói: "Nghiệt tử kia thấy trẫm không chết, nào sẽ yên tâm."


Tất cả mọi người giả chết, tiểu Mạnh thái phi rơi lệ: "Bệ hạ, trước mắt các thái y đều đang đợi, nếu không để bọn họ khám, sợ là... Bệ hạ, thần thiếp đáng chết, vì sao không cách bệ hạ gần một chút, như thế gặp chuyện chính là thần thiếp, bệ hạ long thể quý giá, thần thiếp tiện thể, cho dù chết thì thế nào?"


Nói xong nàng ta bật khóc rưng rức, hai thái tần quỳ dưới đất cũng khóc theo, sắc mặt thái thượng hoàng càng xanh đen hơn: "Bảo tên nghiệt tử kia tới gặp trẫm, thiên hạ này là của trẫm, trẫm còn chưa có chết đâu."


Nam San trong cung đã sớm thu thập xong đồ đạc, ngồi trên phượng liễn, lên đường tới hành cung, suốt dọc đường nàng đều rơi lệ khóc ròng, rèm che màu vàng sáng trên phượng liễn không ngừng bị gió thổi lên, khiến dáng vẻ đau thương của nàng hiện ra trước mắt mọi người.


Dân chúng dọc đường nhìn thấy, đều nói hoàng hậu nương nương hiếu tâm đáng khen.


Hai mắt Nam San sưng đỏ, chờ lúc không người, Đỗ ma ma cấm lấy cái khăn trong tay nàng, đổi một cái khác, nàng dùng khăn mới lau mắt: "Ma ma, cái khăn này nhiều nước gừng quá, bản cung sắp cay không chịu nổi rồi, lần sau đổi cái nhạt thôi, để người ta dễ chịu một xíu."


Đỗ ma ma đau lòng, cúi đầu: "Nương nương, không nhiều

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương