Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?
Chương 249: Tiểu Bạch Hoa Hóa Thành Nữ Tráng Sĩ



"A a a a!"
Tiếng kêu thảm thiết thê lương xuyên thấu Trường Hà Lạc Nhật, hù dọa không ít độc trùng rắn kiến.
Sâu kiến bò ra từ trong sa mạc cũng không e ngại âm thanh này, ngược lại vô cùng hưng phấn ùn ùn kéo đến chỗ phát ra âm thanh kia.
Dưới ánh chiều tà, một bóng dáng chật vật cầm trọng kiếm trong tay, vừa rơi lệ vừa gϊếŧ ra một đường máu, cát bụi phủ kín trên mặt, hai vệt nước mắt có thể thấy rõ ràng lã chã mà xuống, nước mắt rơi trên khuôn mặt vừa đen vừa sưng.
Sau lưng nàng là vô số Hắc Phệ bọ cạp, xen lẫn một số rắn độc sa mạc đục nước béo cò, chen chúc mà tới.
Đột nhiên, một con Hắc Phệ bọ cạp hất cái đuôi dài lên, người đang chạy trốn phía trước bị cái đuôi bọ cạp mạnh mẽ này quét ngang ra ngoài, đập mạnh xuống sa mạc, phun ra máu tươi rơi loang lổ trên cát, lưu lại dấu vết đỏ như máu.
Mắt thấy những Hắc Phệ bọ cạp đó sắp nhào tới cắn nuốt người trên mặt đất, một đầu roi dài cuốn người trên mặt đất lên.
Người bị cuốn lên hữu khí vô lực nhìn thoáng qua người ngự kiếm phi hành trên không, nghiêng đầu một cái, muốn buông thả bản thân ngất đi, lại nghe được một tiếng xì xì vang lên, giật mình cúi đầu, phát hiện Hắc Phệ bọ cạp đang chen chúc truy đuổi các nàng ở phía dưới, đám Hắc Phệ bọ cạp đó xếp chồng lên nhau, kiên nhẫn nhảy lên giữa không trung, há miệng to về phía nàng.
Túc Mạch Lan run lập cập, triệt để tỉnh táo, thân thể ở giữa không trung lúc ẩn lúc hiện, vừa tránh đi những con Hắc Phệ bọ cạp nhảy tới phía nàng, vừa kêu thảm: "Bay cao một chút, bọn nó nhảy lên..

A a a, chân của ta muốn sắp bị cắn trúng.."
Văn Kiều Ngự kiếm phi hành, cơn nóng gió đặc thù của sa mạc đập vào mặt, tiện tay lung lay roi Thạch Kim Mãng, nói ra: "Hiện tại là thời điểm rèn luyện năng lực né tránh của ngươi, cố lên nha! Nếu như chân của ngươi bị bọn nó ăn hết, cũng không cần lo lắng, phu quân ta biết luyện linh đan tái sinh xương cốt, đảm bảo ngươi sẽ mọc ra chân mới trong vòng một ngày."
Con mẹ nó mọc ra chân mới!
Túc Mạch Lan vừa nước mắt tuôn ào ạt vừa nghĩ muốn mắng người, còn phải chú ý đám Hắc Phệ bọ cạp đó phía dưới, nước mắt chảy càng dữ dội.
"Ngươi lại khóc, ta liền ném ngươi xuống!" Văn Kiều cảnh cáo.
Túc Mạch Lan nghẹn ngào một tiếng, nghẹn nước mắt trở về, không nghi ngờ nàng chút nào.
Từ sau khi Văn Kiều đồng ý mang theo nàng, Túc Mạch Lan bắt đầu trải qua rèn luyện như ma quỷ, mà dự tính ban đầu của việc rèn luyện này, chỉ là vì sửa lại tính tình thích khóc của nàng.
Túc Mạch Lan khóc đến nỗi con mắt đều muốn mù.
Bởi vì càng nguy hiểm, nàng sẽ khóc càng dữ, sau đó sức chiến đấu cũng bùng phát càng đáng sợ, mạnh mẽ mở ra đường máu tại ổ Hắc Phệ bọ cạp.

Văn Kiều cảm thấy, nữ nhân này có thể vừa khóc vừa mở ra đường máu, cũng thật là lợi hại, cho thấy tiềm lực của nàng cực cao, xem ra lúc trước bọn họ đều bị dáng vẻ yếu đuối vô tội của nàng lừa gạt, tưởng rằng là một bao khóc vô dụng khóc, kì thực ở trong nguy hiểm, thế mà có thể tiến hóa thành nữ lực sĩ.
Nếu không phải nàng người mang Nhị Thập Bát Túc Tứ Tượng đồ, là bánh trái thơm ngon của Túc Tinh đại lục, Văn Kiều cảm thấy có thể thu nàng vào Tiềm Lân.
Mặc dù không thể thu nạp, nhưng có thể giày vò một chút trong giai đoạn này.
Văn Kiều ngự kiếm lao về phía trước, linh kiếm kéo ra một đạo linh quang, trong tay mang theo Túc Mạch Lan khóc sưng cả mắt trở lại nơi đóng quân.
Cái gọi là nơi đóng quân, kỳ thật chính là một cái túi đất nhỏ được gió cát bao phủ.
Trong sa mạc đột nhiên xuất hiện một cái túi đất nhỏ rất kỳ quái, may mắn màu sắc của túi đất nhỏ này tương tự với cát vàng chung quanh, hơn nữa còn rải chút cát vàng ở phía trên, tạo thành một cồn cát, hòa cùng một khối với sa mạc, cũng không khiến cho người ta chú ý.
Văn Kiều hạ xuống trước đống đất, đống đất tròn trịa kia lập tức xuất hiện một cánh cửa, Văn Kiều lôi kéo người tiến vào.
Không gian bên trong đống đất không tính lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, bố trí đơn giản, liền có thể xem như một nơi ở tạm thời.
Vào ban ngày, Văn Kiều mang theo Túc Mạch Lan ra ngoài chiến đấu, Ninh Ngộ Châu thì ở trong túi đất nhỏ luyện đan luyện khí, Văn Cổn Cổn chủ động lưu lại bảo vệ hắn -- không cần đi ra phơi gió phơi nắng thật sự là quá tốt.
"Phu quân, chúng ta trở về rồi."
Văn Kiều thu hồi roi Thạch Kim Mãng, quấn ở trên hông, trông tựa như một chiếc đai lưng màu thạch kim, hai đầu roi trượt xuống theo làn váy, lộ ra vòng eo tinh tế yểu điệu.
Bị roi Thạch Kim Mãng kéo lấy như chó chết Túc Mạch Lan nằm ngay đơ trên mặt đất.
Ninh Ngộ Châu cười cười với nàng, ánh mắt rơi xuống trên người nữ nhân mặt sung đen trên mặt đất, sau đó nhẹ nhàng dời ánh mắt.
Tiểu bạch hoa yếu đuối khỏe mạnh, biến thành nữ tráng sĩ mặt mũi sưng đen, Ninh Ngộ Châu đột nhiên cảm thấy bản lĩnh lạt thủ thôi hoa* của A Xúc nhà bọn hắn rất mạnh.
*không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp.
Trong không khí tràn ngập mùi thức ăn, Túc Mạch Lan nằm ngay đơ vội vàng bò dậy.
Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn vây quanh trước đống lửa quay đầu liếc nhìn nàng một cái, nhìn thấy khuôn mặt sưng thành đầu heo của nàng, giống như Ninh ca ca, vội vàng dời ánh mắt.
Thật xấu!
Túc Mạch Lan không cảm thấy mình xấu chút nào ngoan ngoãn ngồi xếp hàng cùng hai con yêu thú, nhìn chằm chằm canh linh quả trong nồi, còn có heo sữa quay thơm ngào ngạt đang nướng ở trên đống lửa.
Chạy đến trong sa mạc ăn heo sữa quay, hành động này trông thế nào đều có bệnh!
Nhưng không hề nghi ngờ, sau khi trải qua xon chiến đấu như ma quỷ, ngửi được mùi thức ăn thơm ngào ngạt này, nhiều ít có loại cảm động được chữa trị.
Quả nhiên, mỹ thực gì đó, luôn có thể mang đến cho người ta cảm giác hạnh phúc, đây cũng là nguyên nhân vì sao có người tu luyện chọn trở thành linh trù.
Mặc kệ lấy phương thức gì nhập đạo, chỉ cần có thể tu luyện có thành tựu, đều là đáng giá ghi nhận.
Ăn hai con heo sữa quay thơm ngào ngạt, lại uống một ngụm canh linh quả vừa ngon vừa thanh đạm, phối hợp chay mặn, tuyệt không ngấy người.
Người và thú bên trong đống đất rất nhanh liền xử lí xong nồi canh linh quả lớn và heo sữa quay Ninh Ngộ Châu vất vả nướng nửa ngày, hạnh phúc nằm ngay đơ tại chỗ.
Trong đó ăn nhiều nhất vẫn là Văn Kiều và Túc Mạch Lan.
Là chủ bếp Ninh Ngộ Châu chỉ tùy tiện ăn mấy ngụm, còn lại đều phân cho bọn họ.
Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn cực kỳ không vui, Văn tỷ tỷ coi như xong, dù sao thể tu cần chắt lọc tinh chất từ trong thức ăn, nhưng Túc Mạch Lan là chuyện gì xảy ra?
Vốn cho là một bao khóc yếu đuối, không nghĩ tới là dạ dày vương, rõ ràng chính là ăn vạ trên người bọn họ cọ ăn cọ uống.
Túc Mạch Lan cảm thấy mình rất oan uổng: "Ta cũng không có cách, ta tu luyện công pháp Túc Tinh cốc, chính là cần phải không ngừng bổ sung linh lực, đặc biệt là ta gần nhất luôn luôn chiến đấu."
Nàng sờ bụng, một mặt đáng thương nói: "Trước kia tại Tiêu gia, ta chỉ có thể tăng cao tu vi, lại không thể tích tụ kinh nghiệm chiến đấu, nếu bị những người kia nhìn thấy, cho là ta có dị tâm.."
Văn Thỏ Thỏ nhảy đến trên mặt bàn, hướng về phía nàng lớn tiếng gào rít: Có thể nuốt Bổ Linh đan nha, tranh giành mỹ thực của Ninh ca ca với bọn nó thì tính là gì?
Túc Mạch Lan nghe không hiểu kháng nghị của bọn chúng, không nhìn thẳng.
Văn Kiều nói: "Bộ > này của Túc gia các ngươi thật thú vị, nhưng đáng tiếc ngươi không thể hoàn toàn phát huy ra uy lực của nó."
Tên của bộ kiếm pháp này rất dễ hiểu, chỉ cần hấp thu đủ linh lực, liền có thể bộc phát ra sức chiến đấu đáng sợ, thậm chí có thể khiêu chiến vượt cấp, nghe rất khó tin.
Dù là Ninh Ngộ Châu có được truyền thừa, sau khi được chứng kiến > của Túc gia, cũng cảm khái vị tổ tiên Túc gia đã sáng tạo ra bộ kiếm pháp này đúng là có suy nghĩ thần kỳ, vậy mà nghĩ ra phương pháp bạo linh để tăng lên sức chiến đấu.

Bình thường loại phương thức tăng lên sức chiến đấu ngắn ngủi như thế này, đều sẽ có di chứng, chẳng qua tổ tiên Túc gia đồng thời sáng tạo ra một loại tâm pháp tự chữa trị, chỉ cần tu luyện phối hợp với tâm pháp, có thể vừa bạo linh vừa tự lành..
Nghe có vẻ khó tin, đúng không.
Văn Kiều cảm thấy Túc Mạch Lan rất may mắn, chỉ cần có thể thoát khỏi trói buộc, dựa vào công pháp và vốn liếng Túc gia nàng kế thừa được, tương lai nhất định có thể trở thành người tu luyện đỉnh cấp trên đại lục.

Đáng tiếc từ khi nàng sinh ra, đã chú định vận mệnh của nàng, không có cách nào làm cho nàng toàn tâm tu luyện >.
Nếu không phải lần này nàng gặp được Văn Kiều bọn họ, bị Văn Kiều nhẫn tâm ném vào sào huyệt của Hắc Phệ bọ cạp -- mặc dù mục đích ban đầu là muốn sửa lại tính tình của nàng, nhưng cũng là một cơ hội rèn luyện > vô cùng tốt, rốt cuộc có thể rèn luyện >.
Túc Mạch Lan sâu kín nói: "Khi ta đến tuổi tu luyện, bọn họ đã để cho ta tu luyện > dù sao ta là huyết mạch cuối cùng của Túc gia, tất nhiên chỉ có thể tu luyện công pháp Túc gia.

Nhưng bọn hắn lại không hi vọng ta thật sự phát huy ra tất cả uy lực của >.."
Người của cả đại lục đều nhìn chằm chằm vào truyền nhân duy nhất của Túc gia, mặc dù khiến cho nàng bại lộ trước mặt người khác, nhưng cũng có chỗ tốt, chí ít không ai dám quang minh chính đại tính toán lên Túc Tinh cốc và nàng, các loại suy nghĩ cùng hành vi ngầm, nhiều ít đều được che giấu một chút.
Cũng bởi vì như thế, mới có thể để cho nàng thuận lợi tu luyện tới cảnh giới Nguyên Linh.
Nhưng mà cũng chỉ là như thế, có thể tu luyện công pháp Túc gia, không có nghĩa là có thể tu luyện tốt, chắc chắn sẽ có người hi vọng nàng chỉ có tu vi mà không sức chiến đấu, như thế mới dễ khống chế.
Văn Kiều đồng tình vỗ vỗ bờ vai của nàng, khích lệ nói: "Không có việc gì, bên ngoài còn có rất nhiều Hắc Phệ bọ cạp, gϊếŧ hết ổ này chúng ta lại đổi sang ổ khác."
Túc Mạch Lan lập tức không muốn nói chuyện.
Mặt của nàng vừa sưng vừa đau, đây là bị Hắc Phệ bọ cạp chích, gai độc của Hắc Phệ bọ cạp rất độc, mặc dù Văn Kiều kịp thời cho nàng ăn vào Giải Độc đan, nhưng vẫn lưu lại di chứng, phải cần một khoảng thời gian mới có thể khôi phục, cho nên mặt nàng chỉ có thể bị sưng.
Không chỉ có mặt, còn có những bộ phận khác trên thân thể đều bị sung tấy, đoán chừng những người nhận biết nàng, bây giờ mà gặp phải nàng nhất định sẽ nhận không ra.
Chờ Túc Mạch Lan bắt đầu đả tọa khôi phục, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu ngồi vào cùng một chỗ nói chuyện.
Bởi vì phải sửa lại tính cách thích khóc của Túc Mạch Lan, đồng thời cũng tăng lên một chút lực chiến cho nàng, để tránh kéo chân sau bọn họ, Văn Kiều thương lượng với Ninh Ngộ Châu, quyết định hạ trại ở gần hang ổ đám Hắc Phệ bọ cạp.
Nếu là người tu luyện khác, đoán chừng không dám làm như thế, nhưng đối bọn họ mà nói cũng không có gì.
Đầu tiên, Ninh Ngộ Châu có thể bố trí Bảo Hộ trận và Huyễn trận, chỉ cần không gặp phải thằn lằn cát, lừa gạt đám Hắc Phệ bọ cạp không có linh trí kia hoàn toàn không có vấn đề.

Tiếp theo, vỏ trứng đất của Văn Cổn Cổn có lực phòng ngự thuộc hạng nhất, chỉ cần dựng thẳng vỏ trứng lên, sẽ không sợ Hắc Phệ bọ cạp công kích.
Có cát vàng che lấp, không cần lo lắng sẽ bị người tu luyện đi ngang qua phát hiện.
Văn Kiều nói: "Phu quân, Túc Mạch Lan nói, hàng năm sa mạc Hắc Phong có hơn phân nửa thời gian là bị gió đen tàn phá, mỗi khi gió đen nổi lên, sinh linh trong sa mạc Hắc Phong đều biến mất, người tu luyện cũng không thể ngăn cản uy lực của gió đen, tốt nhất nên rời đi trước khi gió nổi lên."
Sa mạc Hắc Phong nằm giữa Túc Tinh đại lục, bởi vì sa mạc này thường xuyên có gió đen, thế nhân liền gọi nó là sa mạc Hắc Phong.
Mỗi khi gió đen rút lui, phù đảo sẽ xuất hiện trên sa mạc Hắc Phong, khi những phù đảo này xuất hiện sẽ nương theo ánh sáng cầu vồng, ánh sáng cầu vồng chính là bình chướng bảo vệ phù đảo, khiến cho chúng không bị ảnh hưởng bởi sa mạc Hắc Phong, nhưng lại không ngăn cản người tu luyện đi vào.
Phù đảo xuất hiện đều là ngẫu nhiên, vận khí tốt thì có thể gặp được, vận khí không tốt, rất khó gặp được.
Cho dù như thế, vẫn hấp dẫn không ít người tu luyện tràn vào, bởi vì bên trên phù đảo này có vô số linh thực linh thảo, cộng thêm bọn nó đều là xuất hiện ngẫu nhiên, hiếm khi có người tu luyện đi vào, tài nguyên bên trong phong phú đến mức để người tu luyện cuồng nhiệt.
Chẳng qua, sa mạc Hắc Phong rất lớn, trong sa mạc này có không ít nguy hiểm, nguy hiểm nhất chính là thằn lằn cát kia, nếu không may gặp được thằn lằn cát, hầu hết người tu luyện chỉ có một con đường chết.

Mặc dù hàng năm thời gian gió đen biến mất đến nửa năm, nhưng thời gian nửa năm này hoàn toàn không đủ để đám người tu luyện tiến sâu vào sa mạc Hắc Phong.
Văn Kiều suy đoán, Truyền Tống trận thượng cổ kia hẳn là ở chỗ sâu trong sa mạc Hắc Phong.
Cho nên, lúc ban đầu bọn họ rời khỏi khu vực lân cận Truyền Tống trận, đi đường suốt ba tháng, mới rốt cuộc gặp được đám người Túc Mạch Lan.
Ninh Ngộ Châu tính toán, nói ra: "Cách thời gian gió đen trở về còn thừa lại hai tháng, xem ra chúng ta phải rời đi."
"Đúng vậy, ngày hôm nay Túc Mạch Lan cũng nói một chút."
Văn Kiều cảm thấy, Túc Mạch Lan là không muốn lại bị nàng ném vào sào huyệt Hắc Phệ bọ cạp, mới có thể đặc biệt nhắc nhở nàng, nhìn thấy gương mặt bị Hắc Phệ bọ cạp chích đến vừa đen vừa sưng, cũng rất đáng thương.
"Vậy được, ngày mai chúng ta sẽ rời đi." Ninh Ngộ Châu cũng cảm thấy nên rời đi.
** *
Hôm sau, Văn Kiều nói với sưng mặt Túc Mạch Lan: "Hôm nay chúng ta không đi đánh - Hắc Phệ bọ cạp."
"Vậy thì đi đâu?" Túc Mạch Lan kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên là rời khỏi sa mạc Hắc Phong." Văn Kiều nói chuyện đương nhiên: "Chẳng lẽ không phải ngươi sợ thời gian không đủ, không có cách nào kịp thời rời đi sao?"
Túc Mạch Lan hai mắt sáng lên, vội vàng nói: "Đúng là như thế, vậy chúng ta mau chóng rời đi -- á!"
Nói quá nhanh, kéo theo cơ thịt trên mặt, nhịn không được kêu một tiếng đau đớn, nước mắt lại chảy xuống.
Thu dọn xong đồ vật, bọn họ chọn một phương hướng, nhanh chóng đi đến bên ngoài sa mạc Hắc Phong.

Trên đường đi, Văn Kiều vẫn không từ bỏ việc chỉnh đốn tính cách thích khóc của Túc Mạch Lan, chỉ cần gặp được bầy Hắc Phệ bọ cạp, liền tung một cước đạp nàng xuống dưới, nhìn nàng bạo linh đánh quái thú, sau đó bị quái thú đốt tổn thương.
Cũng bởi vì như thế, dẫn đến khuôn mặt Túc Mạch Lan vẫn không khỏi hẳn, chỉ có thể mang theo một gương mặt vừa đen vừa sưng.
Qua mấy ngày, bọn họ gặp được một đám người tu luyện.
Bọn người tu luyện này đều là người trẻ tuổi, có nam có nữ, trông y phục và trang sức trên người bọn hắn, chắc hẳn là đệ tử đến từ môn phái khác nhau.
Nhìn thấy Văn Kiều ba người, một nam tu có khuôn mặt trẻ con hữu hảo nói một tiếng.
"Ba vị đạo hữu, các ngươi cũng là tiến vào sa mạc Hắc Phong tìm kiếm phù đảo? Các ngươi gặp được mấy tòa phù đảo rồi?"
Văn Kiều hơi lườm bọn hắn, trong nhóm người này tu vi cao nhất chính là một nam tu cảnh giới Nguyên Tông, những người khác đều là cảnh giới Nguyên Mạch, cảnh giới Nguyên Không cùng cảnh giới Nguyên Linh, tu vi không giống nhau.
Ừm, nàng và Túc Mạch Lan hoàn toàn có thể đánh bọn hắn tới nỗi kêu cha gọi mẹ.
Ninh Ngộ Châu ấm giọng trả lời: "Đúng thế, nhưng đáng tiếc vận khí chúng ta không tốt, cho tới bây giờ, cũng không gặp được phù đảo."
Dứt lời, trên mặt toát ra vẻ thất vọng một cách tự nhiên.
Dung mạo của hắn tuấn mỹ, khí chất tự phụ, nụ cười dịu dàng, rất dễ dàng khiến người sinh lòng thân thiết, phối hợp với vẻ thất vọng rõ ràng trên mặt kia, khiến cho người ta bất giác tin tưởng hắn, cũng cảm thấy vận khí ba người này thật sự là không tốt.
Lại nhìn hai người còn lại, một người mặt lạnh, một người mặt sưng..
Thoạt nhìn chính là tổ hợp đen đủi, thật là khiến cho người ta đồng tình.
Ninh Ngộ Châu thừa cơ bắt chuyện cùng đám người này, biết được lai lịch của bọn hắn, đệ tử Hợp Tâm Môn và Chân Vũ phái, người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông kia là đại đệ tử Chân Vũ phái -- Tiêu Quân Hạo, mặt trẻ con chủ động chào hỏi tên là Ngải Giác, là tiểu sư đệ của Tiêu Quân Hạo.
Ninh Ngộ Châu nói: "Chúng ta đều là tán tu, tại hạ Ninh Ngộ Châu, đây là tiểu sư muội Văn Kiều, đây là bằng hữu tốt của tiểu sư muội Lan Túc Túc."
Thân thể Túc Mạch Lan căng cứng, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, lo lắng bị đám người này nhận ra.
May mắn, những người này cũng không có nhận ra nàng, điều này khiến nàng âm thầm thở phào, sau đó nhịn không được đưa tay sờ sờ khuôn mặt sưng đen, tất nhiên là đau đến nhe răng trợn mắt, hoàn toàn không có hình tượng có thể nói.
Thấy nàng như vậy, trong mắt đệ tử hai môn phái toát ra mấy phần đồng tình.
Gương mặt này..

Thật đúng là bị hỏng hoàn toàn rồi, hơn nữa đây còn là một nữ tu, nữ tu này đoán chừng dáng dấp cũng không ra sao đi.
"Vị Lan tỷ tỷ này, mặt của ngươi..

Rất đau đúng không?" Một nữ tu Hợp Tâm Môn hỏi, một mặt ngây thơ vô tội, nhưng trong mắt lại không che giấu chế giễu.
Túc Mạch Lan nghiêm mặt, không nói gì.
Một nữ tu bên cạnh đồng tình nói: "Lan cô nương, làm sao lại khiến mặt biến thành như vậy? Đây là độc của Hắc Phệ bọ cạp?"
Túc Mạch Lan yên lặng gật đầu.
Sau khi những người tu luyện khác nghe xong, rối rít nói: "Độc của Hắc Phệ bọ cạp quả thực lợi hại, nghe nói nếu như giải độc trễ, có thể sẽ hủy dung.."
Nhìn bộ dáng của nàng, thời gian trúng độc hẳn là không ngắn, bây giờ còn không có giải, chỉ sợ là không cách nào giải.

Độc của Hắc Phệ bọ cạp không phải Giải Độc đan bình thường có thể giải, hầu hết nữ tu đều yêu quý dung mạo, tuyệt đối sẽ không cứng đối cứng với Hắc Phệ bọ cạp.
Cũng thật sự là đáng thương!.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương