Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?
-
Chương 237: Truyền Tống Trận Thượng Cổ Hải Đồ
Sau khi Ninh Ngộ Châu chỉ điểm xong vấn đề đệ tử Thiên Phù Tông gặp được, liền nhìn thấy hai huynh đệ Kiều Nhạc Sơn ở bên ngoài tòa nhà nhỏ.
Hắn đi ra ngoài, ấm áp mà nói: "Kiều tiền bối, Kiều công tử, các ngươi đã tới, không bằng đến chỗ chúng ta ngồi một chút?"
Hai huynh đệ Kiều Nhạc Sơn vui vẻ đồng ý.
Mỗi một tòa nhà nhỏ trong Linh Lung bảo, trông như tinh nhã thanh tú, thật ra bên trong có càn khôn.
Vào cửa chính là phòng khách, đi vào là phòng chính, phòng ngủ, phòng luyện đan, phòng tạp vật..
Mỗi tòa nhà nhỏ có ba đến bảy tầng, trừ lầu một để ở lại, mỗi một tầng trên lầu đều là một phòng tu luyện to như vậy.
Văn Kiều đang luyện quyền trong phòng tu luyện trên lầu, nghe được Ninh Ngộ Châu truyền âm, sửa sang cho chính mình một phen, sau đó từ trên lầu đi xuống.
Nhìn thấy hai huynh đệ Kiều Nhạc Sơn, nàng lên tiếng chào hỏi, chủ động pha trà chiêu đãi khách nhân.
Sau khi bốn người ngồi xuống, Kiều Nhạc Thủy không kịp chờ đợi hỏi: "Văn cô nương, Ninh công tử, các ngươi không có sao chứ?"
"Chúng ta có thể có chuyện gì?" Ninh Ngộ Châu mỉm cười hỏi.
Văn Kiều nhìn về phía hai huynh đệ Kiều gia, thấy vẻ quan tâm hết sức rõ ràng trong mắt Kiều Nhạc Thủy, thầm nghĩ nhân phẩm người này coi như không tệ.
Kiều Nhạc Thủy nói: "Nghe nói gần đây có rất nhiều người đến Linh Lung bảo tìm hiểu tin tức của các ngươi, ta lo lắng bọn họ sẽ gây bất lợi cho các ngươi."
Mấy ngày nay, mặc dù hắn và huynh trưởng cùng nhau về Kiều gia đòi lại công đạo, truy tra chuyện U Minh cung, nhưng cũng không có xem nhẹ các loại tin tức trên Phi Tinh đại lục, chẳng mấy chốc cũng nghe được lời đồn đại của những người tu luyện khác, trong đó nhiều nhất là liên quan tới Thần Âm Bảo thụ, cũng biết rất nhiều người đều muốn biết được vị trí của Thần Âm Bảo thụ từ chỗ Văn Kiều.
"Không có việc gì, Linh Lung bảo có đại trận hộ bảo, bọn họ muốn vào chưa chắc có thể đi vào, huống hồ còn có Tô bảo chủ và Hoằng Phù Tôn Giả nữa." Ninh Ngộ Châu nở nụ cười ôn hòa: "Chỉ cần chúng ta không rời khỏi Linh Lung bảo, bọn họ có thể làm gì chúng ta chứ."
Kiều Nhạc Thủy vẫn lo lắng, muốn nói lại thôi.
Không chờ hắn lại nói cái gì, Kiều Nhạc Sơn mở miệng hỏi: "Không biết có chuyện gì cần chúng ta giúp đỡ không?"
Ánh mắt Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu cùng rơi xuống trên người hắn.
Kiều Nhạc Sơn thần sắc tự nhiên, ánh mắt đoan chính, giống như linh thể sạch sẽ thuần túy của hắn.
Nghe nói người Phi Tiên đảo tu luyện tịnh linh công pháp, tâm tư thuần khiết chính trực, hiếm khi có loại tiểu nhân gian tà kia, tuy nhiên bởi vì công pháp chọn người.
Công pháp của Phi Tiên đảo hết sức kỳ lạ, đều sẽ chọn lựa người thích hợp tu luyện công pháp, nếu không đạt được yêu cầu của công pháp, mặc kệ tu luyện kiểu gì, cũng sẽ không tu luyện được.
Cũng bởi vì như thế, Phi Tiên đảo mới trở thành môn phái đứng đầu vừa thần bí lại công chính trên Phi Tinh đại lục.
Ninh Ngộ Châu đem linh trà Văn Kiều pha xong đẩy tới trước mặt bọn hắn, chậm rãi mở miệng: "Quả thật có một việc cần Kiều tiền bối hỗ trợ."
Kiều Nhạc Thủy lập tức có chút khẩn trương, hắn là người ân oán rõ ràng, đã nhận ân huệ của người ta, thì sẽ muốn báo ân.
Hai người Ninh Ngộ Châu có ân cứu mạng với hắn, vậy thì phải đi báo đáp bọn họ.
Song lần này có chút thảm, dựa vào sức lực một mình hắn, tất nhiên không có cách nào báo đáp.
May mắn hắn có một huynh trưởng có năng lực xuất chúng, huynh trưởng cực kì bảo vệ hắn, đồng ý giúp hắn báo ân.
Kiều Nhạc Sơn khẽ gật đầu, thần sắc chưa biến, nói ra: "Ninh công tử cứ việc nói."
"Không biết Kiều tiền bối có biết Truyền Tống trận đi đại lục khác của Phi Tinh đại lục ở đâu không?" Ninh Ngộ Châu hỏi.
Trên mặt Kiều Nhạc Sơn lộ ra vẻ kinh ngạc: "Truyền Tống trận?"
"Đúng thế." Ninh Ngộ Châu gật đầu, thản nhiên nói: "Chúng ta cũng không phải là người Phi Tinh đại lục, mà là bởi vì ngoài ý muốn luân lạc tới Vô Tận Hải, về sau ngẫu nhiên đi vào Phi Tinh đại lục."
Nghe được tin tức này, phản ứng của hai huynh đệ Kiều Nhạc Sơn không giống nhau.
Kiều Nhạc Sơn mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng cũng không phải kinh ngạc như vậy.
Trong lòng của hắn đã sớm có suy đoán đối với lai lịch thân phận của hai người, bây giờ chỉ là được chứng thực mà thôi, với bản lĩnh của hai người Ninh Ngộ Châu, nếu như bọn họ là người Phi Tinh đại lục, đã sớm dương danh đại lục, không có khả năng một mực vô danh bừa bãi.
Kiều Nhạc Thủy lại có phản ứng rất lớn, hắn trừng to hai mắt, ngây ngốc nhìn bọn họ.
Hắn một mực tin tưởng vững chắc hai người Ninh Ngộ Châu là người tu luyện Phi Tinh đại lục, nhất định là đệ tử từ một thế lực lớn nào đó, nào biết bọn họ hóa ra không phải người Phi Tinh đại lục.
Đột nhiên hắn nghĩ tới lúc gặp đám Ninh Ngộ Châu lần đầu, là tại hải vực Vân Châu, nơi đó cách hải vực Tử Lôi gần vô cùng, hiếm có người tu luyện tới gần bên kia, nếu bọn họ đến từ Vô Tận Hải, xuất hiện ở đó là chuyện bình thường.
Mặc dù hai huynh đệ Kiều Nhạc Sơn kinh ngạc với lai lịch của hai người, rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh.
Bọn họ không phải người Phi Tinh đại lục thì sao? Từ lúc mới gặp mặt, lúc không biết thân phận của mình, bọn họ liền cứu được Kiều Nhạc Thủy, lại càng không cần phải nói khi bọn họ ở Thiên Chi Nguyên, nếu không phải bọn họ ra tay, chỉ sợ Thiên Chi Nguyên đã luân hãm, Phi Tinh đại lục cũng sẽ bị tiêu diệt.
Nói đến, hành vi việc làm của hai người, những người tu luyện Phi Tinh đại lục kia cũng không sánh bằng bọn họ, ngược lại còn vì Thần Âm Bảo thụ, nhìn chằm chằm hai người không thả, tâm tư liếc qua thấy ngay, chỉ làm cho người ta cảm thấy thật đáng buồn cười.
Mặc dù Kiều Nhạc Sơn biết giới tu luyện có rất nhiều chuyện bất bình, cũng không phải người người đều là người tốt, nhưng khi những người kia vì đạt được Thần thụ mà nhằm vào hai người vô tội, vẫn hết sức thất vọng.
Hắn không thể thay đổi suy nghĩ của thế nhân, chỉ có thể ước thúc chính mình và người bên cạnh.
Hai người này là ân nhân cứu mạng của đệ đệ hắn, cũng có ân đối với Phi Tinh đại lục, Kiều Nhạc Sơn đến Linh Lung bảo bái phỏng, tất nhiên cũng có ý báo ân.
Ân tình không phải nói ngoài miệng một chút, tất nhiên cũng phải biến thành hành động.
Hắn cũng không thèm để ý đối với lai lịch hai người Ninh Ngộ Châu, biết Ninh Ngộ Châu muốn tìm Truyền Tống trận giữa đại lục cùng đại lục, liền cẩn thận suy nghĩ.
"Ninh công tử nói chính là Truyền Tống trận liên thông giữa các đại lục, ta đối với nó cũng không hiểu rõ." Kiều Nhạc Sơn nghĩ một lát: "Chẳng qua Phi Tiên đảo hẳn là có ghi chép liên quan tới bọn chúng, chờ ta trở về một chuyến, nếu tìm được tin tức có quan hệ với nó, sẽ tới báo cho các ngươi biết."
Ninh Ngộ Châu nói: "Vậy thì làm phiền Kiều tiền bối."
Kiều Nhạc Sơn nghiêm túc nói: "Không phiền phức, các ngươi cứu A Thủy, đây là chuyện nên làm."
Người này rất tích cực, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều không cảm thấy phản cảm.
Bọn họ lại hàn huyên một hồi, Ninh Ngộ Châu thản nhiên nói cho hai huynh đệ Kiều gia lai lịch của bọn họ, cũng nhờ hai người hỗ trợ giữ bí mật, để tránh ngoại giới biết được, lại lấy chuyện này viết văn chương.
Hiện tại người tu luyện Phi Tinh đại lục đều nhìn bọn họ chằm chằm, muốn lấy được vị trí Thần Âm Bảo thụ từ chỗ Văn Kiều, không nên lại sinh ra gợn sóng.
Hai huynh đệ Kiều Nhạc Sơn đều biết tốt xấu, tất nhiên một lời đồng ý.
Sau khi nói chuyện cùng hai người Ninh Ngộ Châu, Kiều Nhạc Sơn liền rời khỏi Linh Lung bảo, Kiều Nhạc Thủy lưu lại.
Tô Vọng Linh tự mình đi đưa Kiều Nhạc Sơn, hỏi: "Kiều đạo hữu không ở thêm đoạn thời gian?"
"Không được, ta còn có việc." Kiều Nhạc Sơn nói, nhìn về phía Tô Vọng Linh, đột nhiên hỏi: "Tô thiếu chủ hẳn phải biết lai lịch hai người Ninh công tử đúng không?"
"Biết." Tô Vọng Linh khẽ gật đầu.
Kiều Nhạc Sơn im lặng, người thông minh như Tô Vọng Linh, chỉ sợ đã nghĩ đến từ lâu, lại không có lộ ra.
Mặc dù hắn và Tô Vọng Linh gặp nhau không nhiều, nhưng hai người tuổi tác tương tự, tu vi tương đương, lại đều là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi ở Phi Tinh đại lục, cho dù không có tận lực đi chú ý đối phương, cũng nghe được không ít tin tức liên quan tới đối phương, đặc biệt là mặc kệ làm chuyện gì, bọn họ luôn bị thế nhân lấy ra so sánh.
Lần này, sau khi hợp tác với Tô Vọng Linh tại Thiên Chi Nguyên, mới biết được đánh giá của thế nhân đối với hắn còn không đủ, Tô Vọng Linh càng thần bí hơn hắn nghĩ, thái độ đối với Phi Tinh đại lục cũng hết sức vi diệu.
Bất kể như thế nào, chí ít người này làm việc có độ, cũng không phải là loại người tham lam kia.
"Kiều đạo hữu vội vã rời đi, là vì bọn họ ư?" Tô Vọng Linh lại hỏi.
"Đúng vậy, qua đoạn thời gian ta sẽ lại tới, xá đệ sẽ lưu lại nơi này tiếp tục quấy rầy, hi vọng Tô thiếu chủ chớ có ghét bỏ."
Tô Vọng Linh cười nói: "Ta và Kiều công tử cũng coi là từng cùng chung hoạn nạn, đương nhiên sẽ không ghét bỏ! Kiều đạo hữu yên tâm, chỉ cần Kiều công tử ở Linh Lung bảo, sẽ không có việc gì."
Kiều Nhạc Sơn tất nhiên là tin hắn, từ khi Tô Vọng Linh bị U Minh cung ám toán, Linh Lung bảo tiến hành một lần thanh tẩy lớn, trừ những đệ tử trung thành bên trong bảo, lưu lại đều là một số người râu ria, U Minh cung muốn lại rót người vào Linh Lung bảo, tuyệt đối không thể.
Cho nên nơi này vẫn rất an toàn.
** *
Sau khi Kiều Nhạc Sơn rời đi, Kiều Nhạc Thủy liền làm khách tại Linh Lung bảo, sau đó không giải thích được đi theo Văn Kiều cùng nhau tu luyện.
Kết quả, Kiều Nhạc Thủy tất nhiên bị Văn Kiều ấn xuống mà đánh.
Sau khi bị đánh mấy lần, Kiều Nhạc Thủy liền không vui, hắn lời lẽ chính nghĩa nói: "Văn cô nương, hiện giờ lấy sức chiến đấu của ngươi, ngươi đã có thể đi khiêu chiến người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông, cảnh giới Nguyên Linh hậu kỳ ta đây đã không có cách nào làm đối thủ cho ngươi."
Cho nên, cũng đừng tiếp tục một lòng bắt lấy hắn mà đánh.
Văn Kiều một mặt thất vọng nói: "Đáng tiếc Linh Lung bảo không có lôi đài khiêu chiến, bằng không thì ta cũng muốn đi võ đài."
Kiều Nhạc Thủy cũng muốn đi võ đài, thương thế của hắn rốt cuộc đã khỏi, có thể tùy tiện động thủ, nhưng tình huống bên ngoài không lạc quan, vì để cho ca ca hắn yên tâm, hắn không dám tùy tiện chạy loạn, ở trong Linh Lung bảo là an toàn nhất.
Đại khái là Kiều Nhạc Thủy thực sự quá đáng thương, rốt cuộc đổi thành Vũ Kỳ Kiệt đến nhận chiêu cho Văn Kiều.
Đối mặt người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, Văn Kiều tuyệt không sợ.
Ban đầu ở khe Tinh Việt, ngay cả Hổ Yến Sinh nhận chiêu cho nàng, Hổ Yến Sinh là yêu tu cấp hoàng, hơn nữa còn là một Hổ Sa có bản tính bá đạo, Văn Kiều bị hắn áp chế rất nhiều lần, chống đỡ rất vất vả.
Chẳng qua vất vả cũng có chỗ tốt, khi đối mặt người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, mặc kệ uy áp đối phương đáng sợ bao nhiêu, Văn Kiều đều không sợ chút nào, thậm chí không bị quấy nhiễu, nhắm đánh không lầm.
Kiều Nhạc Thủy trông thấy lá gan rung động, cảm thấy cô nương này thật đáng sợ, ngay cả uy áp người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng đều ép không được nàng, đợi tu vi của nàng cao thêm chút nữa, đoán chừng ngay cả lão tổ cảnh giới Nguyên Đế đều áp chế không nổi.
Thánh Vũ đại lục kia thật đáng sợ, làm sao có thể dưỡng ra loại quái vật này?
Văn Kiều và Vũ Kỳ Kiệt thống thống khoái khoái đánh một trận -- mặc dù đều thua, nhưng cũng làm cho nàng tìm ra tiềm năng của mình.
Đánh xong, Văn Kiều chạy về đi tìm Ninh Ngộ Châu: "Phu quân, ta đã không sợ uy áp của người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, về sau coi như gặp được người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, mặc dù không thể chiến thắng, nhưng chạy trốn tuyệt đối không có vấn đề! Cũng may lúc trước Hổ tiền bối giúp ta uy chiêu, cũng không biết hiện tại hắn như thế nào.."
Ninh Ngộ Châu mỉm cười lắng nghe, nghe nàng nhắc đến Hổ Yến Sinh, trong lòng suy nghĩ, Hổ Yến Sinh hẳn là cũng sắp đến Phi Tinh đại lục rồi?
** *
Kiều Nhạc Sơn trở về Phi Tiên đả o một chuyến, khi lại đến Linh Lung bảo, trước sau chỉ tốn hai tháng.
Tô Vọng Linh thấy hắn nhanh như vậy đã quay lại, hết sức kinh ngạc, cũng muốn biết Kiều Nhạc Sơn tra được cái gì, liền cùng hắn đi tìm Ninh Ngộ Châu bọn họ.
Kiều Nhạc Sơn vừa tới khách viện, liền nhìn thấy đệ đệ mình bị người đánh ra từ bên trong tòa nhà nhỏ, rơi mạnh trên mặt đất, lại nhìn người ra tay, lập tức nín thinh.
Kiều Nhạc Thủy kêu ôi ôi từ dưới đất bò dậy, trong miệng phàn nàn: "Không đánh không đánh, mỗi lần đều đánh mặt, mặt của ta đều muốn sưng lên."
Vừa oán trách xong, liền cảm giác được khí tức ca ca hắn, quay đầu nhìn lại, phát hiện thật sự là ca ca hắn, lập tức vui sướng kêu lên: "Ca, ngươi tới lúc nào?"
Kiều Nhạc Sơn thản nhiên nói: "Lúc ngươi bị đánh bay ra."
Kiều Nhạc Thủy lập tức giật mình, sau đó liền nghe thấy ca ca hắn nói: "Bị một hậu bối thấp hơn mình hai tiểu cảnh giới đánh thành dạng này, xem ra ngươi tu hành không đủ, về sau theo ta lịch luyện đi."
Kiều Nhạc Thủy: "..."
Không, đại ca ngươi hiểu lầm! Hắn thật sự không có lười biếng, mà là Văn cô nương không thể dùng tình huống của người tu luyện bình thường để hình dung, thật tình không phải hắn yếu ớt!
Nhưng mà đã cho rằng đệ đệ là một kẻ yếu ớt Kiều Nhạc Sơn không thèm để ý đệ đệ, cùng Tô Vọng Linh tiến vào tòa nhà nhỏ.
Ninh Ngộ Châu đang luyện đan, nghe nói Kiều Nhạc Sơn đến, hơi kinh ngạc, vội vàng thu hồi lò đan, ra ngoài gặp khách.
Kiều Nhạc Sơn cũng không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề: "Ninh công tử, lần này về sư môn, ta từ chỗ sư tôn biết được, Phi Tinh đại lục quả thật có đại trận truyền tống đi đại lục khác, nhưng đáng tiếc đại trận truyền tống kia bởi vì một chút nguyên nhân đã hỏng, không có cách nào lại sử dụng."
Sau khi nghe xong, Kiều Nhạc Thủy lo lắng nhìn bọn họ, Tô Vọng Linh cũng hơi nhíu mày.
Bọn họ đã xem hai người Ninh Ngộ Châu như người đáng giá tương giao, tất nhiên hi vọng bọn họ có thể thuận lợi trở lại Thánh Vũ đại lục, nói không chừng về sau có cơ hội, bọn họ cũng có thể đến Thánh Vũ đại lục thăm hỏi hai người.
Không có người tu luyện nào không cảm thấy hứng thú đối với thế giới bên ngoài, nhưng mà Vô Tận Hải mênh mông, nguy cơ trùng trùng, người tu luyện dưới cảnh giới Nguyên Thánh không thể tuỳ tiện vượt qua.
Ninh Ngộ Châu hỏi: "Không biết Truyền Tống trận kia ở nơi nào?"
Kiều Nhạc Sơn nao nao: "Tại Xung Hư cốc."
"Thì ra ở nơi đó!" Tô Vọng Linh giật mình: "Nơi đó trước kia không phải là địa điểm cũ của Thất Tinh Môn sao?"
Thất Tinh Môn là tông môn thượng cổ, lúc trước, khi người tu luyện Phi Tinh đại lục phát hiện địa điểm cũ Thất Tinh Môn, nơi đó đã vô cùng rách nát, lại bị người tu luyện vơ vét một trận, càng không còn thứ gì nữa.
Cũng bởi vì nơi đó không có lưu lại vật gì tốt, bọn họ chỉ có thể từ bên trong một chút vết tích đoán được, Thất Tinh Môn này cũng đã từng huy hoàng, còn vì sao bị diệt môn, lại là không biết được.
Truyền Tống trận kia ở trong địa điểm cũ Thất Tinh Môn.
Ninh Ngộ Châu thoáng suy tư, nói với Tô Vọng Linh: "Tô thiếu chủ, chờ thân thể của ngươi khỏi hẳn, chúng ta cùng đi Xung Hư cốc."
Tô Vọng Linh tất nhiên biết tính toán của hắn, không nói gì thêm.
Trong lòng hắn cũng có mấy phần hi vọng, trình độ trận pháp của Ninh Ngộ Châu cũng không tầm thường, cũng không biết hắn có thể chữa trị Truyền Tống trận kia hay không.
Mặc dù loại ý nghĩ này có chút không thực tế, dù sao Thất Tinh Môn kia là tông môn thượng cổ, Truyền Tống trận cũng là đồ vật thời kỳ thượng cổ, muốn chữa trị rất khó khăn, nếu không phải như thế, các thế lực trên Phi Tinh đại lục cũng sẽ không làm như không thấy nó.
Nhưng nếu là Ninh Ngộ Châu, Tô Vọng Linh luôn cảm thấy người này hết sức thần kỳ, nói không chừng thật sự có thể làm được thì sao?
Lúc này, Kiều Nhạc Sơn lại lấy ra một vật đưa cho Ninh Ngộ Châu, nói ra: "Đây là hải đồ Vô Tận Hải Phi Tiên đảo chúng ta thu thập."
Hải đồ Vô Tận Hải?
Tất cả mọi người ở đây kinh ngạc nhìn xem phần hải đồ kia.
Ninh Ngộ Châu cúi đầu nhìn về phía hải đồ trong tay, sờ lên bản vẽ kia, cũng không biết đồ vật chế tạo hải đồ là cái gì, hẳn là một loại da hải thú nào đó, cực kì nhẹ và trơn mịn, nhưng đồ án vẽ phía trên lại khá rõ ràng, dù trải qua vô số năm tháng, cũng không phai màu.
Ninh Ngộ Châu cẩn thận nhìn một lát, mới đưa nó cho Văn Kiều.
Văn Kiều cũng cẩn thận xem xét, hải đồ này rất lớn, vẽ ra không ít hải vực cùng vị trí đại lục trong đó, chỉ riêng những đại lục kia, đã có vô số.
Nhưng mà lại không có Thánh Vũ đại lục, cũng không biết bởi vì vị trí của Thánh Vũ đại lục cực kì vắng vẻ, hay là bởi vì nguyên nhân khác.
Nhìn thoáng qua, sau đó đưa nó cho Kiều Nhạc Thủy cũng đang tò mò ở bên cạnh.
Người ở chỗ này đều nhìn một lần.
Tô Vọng Linh ca ngợi: "Từng nghe nói Phi Tiên đảo có vô số bảo tàng, không ngờ ngay cả hải đồ bực này đều có." Vốn liếng của Phi Tiên đảo, quả nhiên sâu hơn so với thế nhân nghĩ.
Kiều Nhạc Sơn nói: "Đây là lão tổ các đời trước trong đảo vẽ ra."
Đám người tất nhiên nghe được, người lão tổ này chỉ chính là Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh, cũng chỉ có Tôn Giả cảnh giới Nguyên Thánh, mới có thể xuyên qua giữa các đại lục, tung hoành trên Vô Tận Hải, ghi lại hải đồ rõ ràng như thế.
Hải đồ vô cùng quý giá, ngay cả Ninh Ngộ Châu cũng không khỏi có mấy phần kinh ngạc, không nghĩ tới Phi Tiên đảo sẽ để cho Kiều Nhạc Sơn mang thứ này tới đây.
Hắn nhịn không được nhìn về phía Kiều Nhạc Sơn.
Kiều Nhạc Sơn vẻ mặt bình tĩnh, nói ra: "Hải đồ này một mực cất giấu trong bí địa Tàng Bảo Các của đảo, không phải lão tổ cảnh giới Nguyên Đế thì không được tuỳ tiện đụng chạm, là sư tôn biết được Ninh công tử muốn đi đại lục khác, nên để cho ta mang tới cho Ninh công tử xem thử."
Sau khi Ninh Ngộ Châu nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đa tạ Bác Nguyên Tôn Giả rộng lượng, chúng ta vô cùng cảm kích.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook