Văn Kiều bỏ ra chút thời gian sửa sang tin tức Tiểu Thần thụ rót vào trong thức hải của nàng, cũng có thể gọi là -- truyền thừa.
Đây là truyền thừa của Thần Âm Bảo thụ.
Văn Kiều nhịn không được nhìn về phía Tiểu Thần thụ trước mặt, nói ra: "Hóa ra ngươi là Thần Âm Bảo thụ."
Cành lá của Tiểu Thần thụ lại vang lên tiếng rì rào, lanh lảnh êm tai, như tiếng đàn thánh thót, đây là âm thanh êm tai nhất tới từ thiên nhiên, để vạn vật bất giác say mê trong đó, ngay cả không gian tối tăm này cũng trở nên dịu dàng.
Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn nhìn Tiểu Thần thụ, sau khi biết nó là Thần Âm Bảo thụ, liền không có thò móng vuốt tới nữa.
Chẳng lẽ còn muốn bị chê xấu lần nữa sao?
So sánh với nhau, vẫn là mầm non nhỏ tốt hơn, không chỉ không chê bọn nó xấu, còn rất thích bọn nó, có vật gì tốt đều nhớ tới bọn nó.

Nghĩ như vậy, hai con yêu thú càng dán sát vào Văn Kiều, quyết định sau này cho dù có xuất hiện linh thực hay Thần thụ tốt hơn, bọn nó cũng tuyệt đối sẽ không di tình biệt luyến.
Khóe môi Văn Kiều hiện lên ý cười, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve lá cây phát sáng kia, phiến lá kia phủ một tầng ánh sáng nhạt, đây là ánh sáng Thần âm của Thần Âm Bảo thụ, cũng đại diện cho sức sống của nó.
Lúc trước, khi nàng tỉnh lại, Thần Âm Bảo thụ liền tặng cho nàng vài điểm ánh sáng Thần âm.
Văn Kiều tiếp tục sửa sang truyền thừa trong thức hải.
Thật ra phần truyền thừa này cũng không bao nhiêu, dù sao đây là truyền thừa thuộc về Thần Âm Bảo thụ, nếu không phải nàng có được yêu thể, lúc trước lại lấy được quà tặng của Thần Âm Bảo thụ là ánh sáng Thần âm, nếu không căn bản không có cách nào tiếp nhận truyền thừa của nó.
Thần Âm Bảo thụ sẽ hào phóng tặng truyền thừa của mình cho nàng, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nàng không chỉ trợ giúp nó chui từ dưới đất lên, suýt chút nữa giày vò chính mình vào chỗ chết, hơn nữa cũng bởi vì Thần Âm Bảo thụ coi nàng thành đồng loại của mình, phát hiện gốc mầm non nhỏ này ngay cả truyền thừa hoàn chỉnh đều không có, thật sự là vừa yếu vừa đáng thương lại bất lực, nể tình tất cả mọi người đều là đồng loại, nó hào phóng phân cho nàng một chút truyền thừa, kẻo cho nàng có mắt như mù.
Văn Kiều không nghĩ tới còn có loại thao tác này, không phản bác được.
"..

Thật sự là cám ơn ngươi nha."
Thần Âm Bảo thụ lại phát ra tiếng rì rào.

Thông qua truyền thừa của Thần Âm Bảo thụ, Văn Kiều cũng biết đại khái lai lịch của Thiên Chi Nguyên, cùng với mục đích trấn thủ của Thần Âm Bảo thụ.
Thiên Chi Nguyên là chiến trường thời kỳ thượng cổ, khi đó thông đạo giữa Nhân giới, Ma giới và U Minh giới vẫn còn tương thông, tam giới còn có thể qua lại với nhau.

Về sau, chẳng biết tại sao, tam giới đột nhiên bộc phát một trận đại chiến đáng sợ, cuốn Nhân tộc, Minh Tộc và Ma tộc vào trong đó, trận đại chiến kia khiến sinh linh đồ thán, suýt chút nữa làm mất hết truyền thừa trong tam giới.
Khi đại chiến cuối cùng kết thúc, tam giới đại thương nguyên khí, lưu lại vô số chiến trường.
Những chiến trường kia bởi vì có quá nhiều sinh linh trong tam giới chết thảm, sinh ra vô số tà linh và ác niệm, tà linh và ác niệm trời sinh liền có tính phá hoại cực mạnh, bọn nó theo bản năng muốn cắn nuốt hủy diệt tất cả.
Đám người tu luyện vì an nguy của tam giới, chỉ có thể lựa chọn phong ấn những chiến trường nguy hiểm này.
Thiên Chi Nguyên chỉ là một trong những chiến trường đó.
Có rất nhiều sinh linh trong tam giới ngã xuống ở đây, thậm chí còn có đại năng của Nhân tộc, Minh Tộc và Ma tộc, dẫn đến tà linh bị trấn áp ở đây đặc biệt cường đại, chỉ có linh vật trời sinh mới có thể trấn áp, Thần Âm Bảo thụ và Tịnh Linh Thủy Liên chính là linh vật trời sinh được người tu luyện thời đó dùng để trấn áp tà linh ở đây.
Từ khi Thần Âm Bảo thụ sinh ra linh trí, thì nó vẫn luôn trấn thủ tại Thiên Chi Nguyên.
Lúc đó, người tu luyện không chỉ dùng Thần Âm Bảo thụ và Tịnh Linh Thủy Liên trấn áp tà linh trong Thiên Chi Nguyên, hơn nữa còn tụ tập đại năng ở các phương, phong ấn toàn bộ Thiên Chi Nguyên.
Những tà linh bị trấn áp kia lại không cam tâm, bọn nó không ngừng tích tụ lực lượng, muốn phá vỡ phong ấn trấn áp bọn chúng, muốn hiện thế một lần nữa, hủy diệt tất cả mọi thứ.
Trải qua vô số năm tháng, đám tà linh ở bên trong Thiên Chi Nguyên, rốt cuộc tích tụ đầy đủ lực lượng.
Bọn nó xông phá phong ấn Thiên Chi Nguyên, để Thiên Chi Nguyên lại xuất hiện ở trước mặt người tu luyện, hơn nữa âm thầm tính toán, hấp dẫn vô số người tu luyện tiến vào Thiên Chi Nguyên, đồng thời hút sức sống của Thiên Chi Nguyên và người tu luyện chết thảm tại Thiên Chi Nguyên, chuyển hóa thành lực lượng của mình.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao một số chỗ trong Thiên Chi Nguyên rõ ràng trông xanh um tươi tốt, lại không có chút sức sống nào.
Tất cả sinh linh ở Thiên Chi Nguyên chỉ có một kết cục, sau khi chết sẽ bị những tà linh đó cắn nuốt, trở thành lực lượng cho bản thân chúng nó lớn mạnh.
Thần Âm Bảo thụ vì trấn áp những tà linh càng ngày càng cường đại này, chỉ có thể không ngừng tiêu hao lực lượng và sức sống của mình.
Theo lực lượng của tà linh dần lớn mạnh, sức sống của Thần Âm Bảo thụ cũng đang từ từ xói mòn, cho đến khi nó phát hiện lực lượng của mình sắp tiêu hao hết, không thể tiếp tục trấn áp những tà linh này, Thần Âm Bảo thụ dùng lực lượng cuối cùng của mình, truyền lại tin tức ngoại giới, cũng lưu lại một hạt giống.
Ngày đó, các lão tổ cảnh giới Nguyên Đế trên Phi Tinh đại lục đột nhiên cảm giác được thanh khí Thần mộc xuất hiện trong Thiên Chi Nguyên, chính là Thần Âm Bảo thụ cảnh báo cho Phi Tinh đại lục, truyền lại tin tức Thiên Chi Nguyên nguy rồi.
Nó lưu lại một hạt giống, cũng là lưu lại một phần truyền thừa.
Chờ hạt giống của nó lại lớn thành Thần thụ, một lần nữa trấn áp Thiên Chi Nguyên, tiếp tục trách nhiệm của nó.
Sau khi Thần Âm Bảo thụ hao hết sức sống, linh vật duy nhất còn sót lại bên trong Thiên Chi Nguyên, cũng chỉ có Tịnh Linh Thủy Liên bên trong Ngục Thủy Trạch.
Thứ bị trấn áp dưới Ngục Thủy Trạch chính là huyết chướng, tà linh bên trong huyết chướng có lực lượng hết sức cường đại, năm đó những người tu luyện phong ấn Thiên Chi Nguyên không yên lòng nó, mới có thể cấy ghép một gốc Tịnh Linh Thủy Liên để trấn áp.
Đáng tiếc Tịnh Linh Thủy Liên cũng không có cách nào chèo chống quá lâu.
Khi nó nở hoa kết hạt, thân rễ của nó đã hoàn toàn bị huyết chướng ô nhiễm, cuối cùng để huyết chướng tái hiện trong Thiên Chi Nguyên.
Vào lúc huyết chướng tái hiện trong Thiên Chi Nguyên, lực lượng của những tà linh bị trấn áp bên trong Thiên Chi Nguyên đã đạt tới đỉnh cao.

Lực lượng của bọn chúng tụ tập biến thành một biển máu, muốn dùng biển máu cắn nuốt Thiên Chi Nguyên, sau đó mượn cơ hội này xông ra Thiên Chi Nguyên.
Sở dĩ trời đất trong Thiên Chi Nguyên đảo ngược, thật ra là do đám người tu luyện thời đó làm ra để cho người tu luyện bên ngoài một thời gian giảm xóc, khi trời đất trong Thiên Chi Nguyên quy về đúng trật tự, chính là lúc tà linh hủy diệt mọi thứ.
Khi biển máu nuốt chửng Thiên Chi Nguyên, tất cả tà linh sẽ hoàn toàn thoát khỏi trói buộc.
Đến lúc đó, chờ đợi Phi Tinh đại lục, sẽ là một trận đẫm máu và hủy diệt.
Cho nên, vị trí lúc ấy của đám Ninh Ngộ Châu, là nơi sạch sẽ duy nhất còn sót lại trong Thiên Chi Nguyên, biển máu theo bản năng muốn cắn nuốt những người tu luyện này, biến họ trở thành lực lượng của nó.
Sau khi Văn Kiều sửa sang xong truyền thừa Thần Âm Bảo thụ cho nàng, nhịn không được nhìn về phía gốc Thần thụ đã mất đi sức sống bên cạnh gốc Tiểu Thần thụ kia.
Nó trầm mặc đứng lặng trong không gian tối tăm không có ánh mặt trời này, không có tiếng tăm gì thủ hộ phiến đại lục này, cũng nhờ có nó, Phi Tinh đại lục mới có thể bình yên vô sự.
Có thể là bởi vì Tiểu Thần thụ rốt cuộc phá đất mà lên, lá cây từ trên cành đại thụ rơi xuống, bay xuống lả tả.
Lá rơi đầy đất, sau đó không lâu hóa thành chất lỏng, thấm vào mặt đất, trở thành dinh dưỡng cho Tiểu Thần thụ trưởng thành.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiểu Thần thụ có thể lập tức lớn lên cao như vậy.
Thần thụ đã mất đi sức sống sẽ dùng thân thể của mình hóa thành chất dinh dưỡng cho Tiểu Thần thụ, để nó có thể mau chóng sinh trưởng, có đầy đủ lực lượng trấn áp tà linh bên trong Thiên Chi Nguyên.
Văn Kiều nhìn xem gốc Thần Âm Bảo thụ đã khô héo mà chết kia, không khỏi thở dài.

Nàng nói với Tiểu Thần thụ: "Về sau ngươi phải cẩn thận một chút, đừng để cho những tà linh đó ăn mòn."
Cành lá Tiểu Thần thụ lại phát ra tiếng rì rào, phảng phất đang trả lời nàng.
Văn Kiều nghỉ một lát trong lĩnh vực tuyệt đối của Thần Âm Bảo thụ, rốt cuộc lo lắng tình huống bên ngoài, liền muốn rời khỏi.

Cũng không biết biển máu kia đã thối lui hay chưa, người bên ngoài Ngục Thủy Trạch ra sao rồi, còn có phu quân nhà nàng có bị thương hay không.
Đối với chuyện Văn Kiều rời đi, Thần Âm Bảo thụ là không nỡ, cành lá không ngừng phát ra tiếng rì rào.
Văn Kiều bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không thể ở lại đây với ngươi, ta còn có phu quân nữa."
Thần Âm Bảo thụ không để ý tới, tiếp tục không ngừng phát ra tiếng rì rào.
Văn Kiều cảm thấy mình lại gặp được nan đề giống như Văn Cầu Cầu lúc trước, chẳng qua Văn Cầu Cầu có thể chạy đến tìm nàng, Thần Âm Bảo thụ cũng không có bản lĩnh này, nàng muốn rời khỏi vẫn rất nhẹ nhàng.
Nhưng trước đó nhận được quà tặng và truyền thừa của người ta, Văn Kiều cũng không thể quá tàn nhẫn, bảo đảm nói: "Về sau có thời gian, ta sẽ đi qua thăm ngươi! Ngươi ở đây cẩn thận trưởng thành nhé, nếu sau này có thể tu luyện hóa hình, nói không chừng chúng ta còn có thể gặp nhau ở thượng giới thì sao?"
Tiếng rì rào không còn vang lên nữa, hiển nhiên Thần Âm Bảo thụ nghe lọt lời của nàng.
Sau khi tạm biệt Thần Âm Bảo thụ, Văn Kiều đang định rời đi, trên đỉnh đầu vang lên một tiếng kẽo kẹt, nàng nhanh chóng nhảy sang bên cạnh, mới không có bị nện trúng.
Một đoạn thân cây rơi xuống bên chân nàng.
Văn Kiều kinh ngạc nhìn nó, chờ nghe được tiếng rì rào kia, rõ ràng đây là quà Tiểu Thần thụ tặng nàng.
Một đoạn Thần mộc!
Thần mộc có thể làm cái gì?
Thần mộc có rất nhiều tác dụng, những người tu luyện kia không tiếc mạo hiểm tiến vào Thiên Chi Nguyên, người nào không phải vì Thần mộc mà đến? Kết quả bọn hắn không chỉ không thấy nổi một chiếc lá của Thần mộc, còn trải qua cửu tử nhất sinh.
Văn Kiều cúi người cầm đoạn Thần mộc kia lên, phát hiện nó rất nặng, may mà nàng kịp thời né tránh, nếu không nhất định sẽ bị nó nện đến đầu rơi máu chảy, hấp hối.
Sau khi thu Thần mộc vào trong túi trữ vật, Văn Kiều vui vẻ nói: "Cám ơn ngươi, ta sẽ nhận lấy đoạn Thần mộc này, về sau sẽ tới thăm ngươi, ngươi nhất định phải cẩn thận trưởng thành nha!"
Tiểu Thần thụ tiếp tục phát ra tiếng rì rào.
Cho đến khi Văn Kiều mang theo Văn Thỏ Thỏ, Văn Cổn Cổn rời khỏi lĩnh vực tuyệt đối của Thần Âm Bảo thụ, vẫn nghe được tiếng rì rào kia.
Văn Kiều quay đầu, cách lĩnh vực tuyệt đối, nhìn thấy Tiểu Thần thụ đứng lặng trong bóng đêm, nó tựa như bảo vật phát sáng trong bóng tối, thu hút tất cả sinh linh tới gần.
Văn Kiều lại hướng về phía nó phất tay tạm biệt.
Cuối cùng, Văn Kiều quay người, đi về hướng tối tắm bên kia.
Từ bên trong truyền thừa Thần Âm Bảo thụ cho nàng, Văn Kiều biết vị trí của nó dù ở trong Thiên Chi Nguyên, lại tách biệt với Thiên Chi Nguyên, đây cũng là một cách tự vệ của Thần thụ, không bị quấy rầy bởi bất cứ sinh linh nào, yên lặng trấn thủ Thiên Chi Nguyên.
Văn Kiều đi một hồi lâu, rốt cuộc vượt qua nơi tối tăm, xuất hiện tại một chỗ trong sơn cốc.
Nàng liếc nhìn chung quanh, sơn cốc này rất bình thường, có lẽ bất luận kẻ nào đều sẽ không nghĩ tới, không gian chỗ Thần thụ, lại ở trong sơn cốc này.
Nàng ghi nhớ vị trí này, nếu sau này có cơ hội, có lẽ sẽ trở lại gặp Thần Âm Bảo thụ.
Kế tiếp, Văn Kiều gọi phi kiếm ra, ngự kiếm bay về hướng Ngục Thủy Trạch.
Biển máu đã rút, Thiên Chi Nguyên lại khôi phục bình tĩnh như trước.
Văn Kiều một đường bay qua, phát hiện sau khi bị biển máu ăn mòn, Thiên Chi Nguyên vẫn có chút biến hóa, trông nó càng hoang vu, âm u đầy tử khí, ban đầu còn có thể trông thấy một chút đồ vật có hình dáng, hiện tại chỉ còn lại một vùng hoang sơn dã lĩnh trống trải.
Lúc đi ngang qua một chỗ chiến trường, Văn Kiều dừng lại, liếc nhìn phù thạch đang đứng im lặng ở đó, phát hiện bên trên phù thạch có đầy vết rách giống như mạng nhện, trong đó chỉ còn lại một chút lực lượng trấn áp tà linh.
Biển máu càn quét, cuối cùng cũng có ảnh hưởng nhất định đối với mấy Trấn Tà phù bằng đá này.
Văn Kiều thở dài, cho dù có Thần Âm Bảo thụ trấn áp Thiên Chi Nguyên, nhưng chỉ dựa vào Thần Âm Bảo thụ, cũng sẽ tiêu hao sức sống và lực lượng của nó.

Những phù thạch này có thể làm suy yếu rất nhiều lực lượng của tà linh, giảm bớt một chút áp lực cho Thần Âm Bảo thụ.
Xem ra, nhóm phù lục sư Phi Tinh đại lục, vẫn phải vẽ phù thạch một lần nữa.
Văn Kiều đột nhiên hiểu ra vì sao phù lục tại Phi Tinh đại lục lại cường thịnh như thế, có lẽ là có quan hệ với Thiên Chi Nguyên.
Văn Kiều một đường bay đi, nhìn toàn bộ tình huống trong Thiên Chi Nguyên, hơn nữa còn chém gϊếŧ một con Bạch Mao Cương Thi không biết chạy đến từ nơi nào.
Lúc đối chiến Bạch Mao Cương Thi, Văn Kiều phát hiện tu vi của mình đã nhảy lên cảnh giới Nguyên Linh sơ kỳ.

Đầu tiên nàng hơi ngẩn ra, về sau liền biết là chuyện gì xảy ra.
Lúc ấy, khi nàng giục sinh hạt giống Thần Âm Bảo thụ, có thể nói là cửu tử nhất sinh, thẳng đến cuối cùng, nàng suýt chút nữa cho là mình không chịu đựng được, trong lúc hôn mê biến trở về yêu thể.

Sau khi hạt giống Thần Âm Bảo thụ mọc rễ nảy mầm, yêu thể của nàng liền cắm rễ ở phía dưới Tiểu Thần thụ, không chỉ được thanh khí Thần mộc của nó gột rửa yêu thể, hơn nữa cũng nhận được mấy điểm ánh sáng Thần âm của Thần Âm Bảo thụ đưa tặng.
Mấy điểm ánh sáng Thần âm kia làm cho nàng hệt như ăn thuốc đại bổ, không chỉ rèn luyện thể phách của nàng, đồng thời cũng làm cho tu vi của nàng đột phá lên cảnh giới Nguyên Linh.
Xem như nhân họa đắc phúc đi.
Sau khi tu vi nâng lên, Văn Kiều vậy mà có thể chém gϊếŧ Bạch Mao Cương Thi, có thể thấy được lực chiến đấu của nàng đã lên tới cảnh giới Nguyên Tông.
Văn Kiều tất nhiên rất vui vẻ, vui vẻ nhưng cũng không quên giáo dục hai con yêu thú: "Các ngươi nhìn đi, ta cũng đã là cảnh giới Nguyên Linh, các ngươi mới cấp chín, sức chiến đấu không được rồi, về sau phải cố gắng tu luyện, biết chưa?"
Hai con yêu thú vô tội nhìn xem nàng, không muốn so với nàng.
Sau khi Văn Kiều chém gϊếŧ Bạch Mao Cương Thi, lại phi hành về phía trước một hồi, sau đó trông thấy một đám người bay về hướng này.
Khi bọn hắn nhìn thấy Văn Kiều, lập tức đều sửng sốt.
Ánh mắt Văn Kiều lướt qua trong đám người, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng: "Phu quân!"
Tiếng kêu ngọt ngào rất dễ nghe, mọi người thấy nàng bay tới, giống như yến non nhảy vào trong ngực Ninh Ngộ Châu, nhìn hai người thân thiết ôm một chỗ, vẻ mặt nghiêm túc của mọi người đều rạn nứt.
Hùng Ngôn đẩy người tu luyện chung quanh ra, kêu lên: "Muội tử, ngươi không sao chứ?"
Văn Kiều ngẩng đầu từ trong ngực Ninh Ngộ Châu, hướng về phía hắn ta trả lời một câu "Không có việc gì," sau đó nhìn về phía người tu luyện chung quanh, phát hiện trên mặt bọn họ khó nén vẻ mệt mỏi, hiển nhiên sau khi nàng rời đi, chiến đấu vẫn kịch liệt, thậm chí người còn sống sót vô cùng ít ỏi, chỉ có hơn ba ngàn người.
Tâm tình nàng không khỏi có mấy phần nặng nề.
Kiều Nhạc Sơn liếc nàng một chút, thấy nàng bình an vô sự, hơn nữa trạng thái còn tốt hơn so với đám bọn hắn, nhân tiện nói: "Chúng ta rời khỏi Thiên Chi Nguyên trước đi."
Đám người nhao nhao đáp một tiếng.
Bọn họ tiếp tục bay về phía bên ngoài Thiên Chi Nguyên, ánh mắt như có như không rơi xuống trên thân Văn Kiều.
Văn Kiều không có để ý đến bọn họ, cùng một chỗ với Ninh cùng châu, bên cạnh bọn họ là đệ tử Thiên Phù Tông, Phi Tiên đảo và Linh Lung bảo, hiển nhiên hệt như bảo vệ bọn họ ở trong đó.
Người ở chỗ này đều có rất nhiều thắc mắc, bọn họ muốn biết trước đó Văn Kiều đã đi đâu? Biển máu rút lui có phải có liên quan với nàng hay không? Văn Kiều lại làm sao có thể sống sót trong biển máu?
Chỉ là ngại chiến đấu vừa kết thúc, tất cả mọi người vừa trải qua một trận sinh tử, thật vất vả có thể còn sống sót, rời khỏi Thiên Chi Nguyên trước, cũng không muốn sinh thêm sự cố.
Văn Kiều lôi kéo tay Ninh Ngộ Châu, kiểm tra tình huống của hắn, xác nhận hắn không có bị thương, rốt cuộc an tâm.
Sau khi xác nhận tình huống phu quân nhà mình, Văn Kiều liền lấy ra hạt Bồ Đề kia, trả lại nó cho Kiều Nhạc Sơn, nói ra: "Kiều tiền bối, vật quy nguyên chủ."
Kiều Nhạc Sơn nhận lấy nó ngay trước mặt mọi người, ấm giọng hỏi thăm: "Văn cô nương không có gì đáng ngại chứ?"
Văn Kiều nói: "Lúc trước suýt chút nữa chết rồi, may mắn ta mệnh cứng."
Vẻ mặt Ninh Ngộ Châu xiết chặt, không khỏi dùng sức nắm chặt tay của nàng, mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm nàng, liền thấy nàng đột nhiên quay đầu nháy mắt với mình.
Văn Kiều tiếp tục nghiêm túc nói chuyện với Kiều Nhạc Sơn bọn họ: "Kiều tiền bối, Tô thiếu chủ, lần này không phụ nhờ vả."
Tô Vọng Linh vẫn nằm trên lưng Vũ Kỳ Kiệt, sắc mặt trắng bệch, suy yếu cười nói: "Văn cô nương, lần này cực khổ rồi! Lần này có thể trấn áp tà linh trong Thiên Chi Nguyên một lần nữa, đều không thể bỏ qua công lao của ngươi và Ninh công tử, hai người các ngươi đều là ân nhân cứu mạng của chúng ta."
Người tu luyện ở đây nghe nói như thế, đều không có phản bác, xem như chấp nhận.
Trước hết không nói Văn Kiều đi làm cái gì trong một tháng này, bọn họ đúng là dựa vào đại trận do Ninh Ngộ Châu bày ra, mới có thể kiên trì đến khi biển máu rút lui..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương