Linh khí Kiều Nhạc Thủy lấy ra là một linh khí phòng ngự cấp địa, tạo hình giống như mai rùa, xanh tươi ướt át.
Tô Vọng Linh nhìn xong, trong lòng hiểu rõ, nói ra: "Đây là Lục Khôi Giáp Bác Nguyên Tôn Giả tặng cho Kiều đạo hữu phòng thân năm đó, hóa ra Kiều đạo hữu đưa cho ngươi."
Thứ này mặc dù đẳng cấp không cao, nhưng quá dễ nhận biết, người bên ngoài vừa nhìn liền biết lai lịch của nó.
Kiều Nhạc Thủy cười nói: "Tô thiếu chủ quả nhiên có ánh mắt tốt! Văn cô nương, ngươi lại nhìn xem có thể dùng hay không."
Văn Kiều cầm lấy khôi giáp kia, gọi hai con Hoàng Tinh Kiến đến.
Hoàng Tinh Kiến leo lên tay nàng, hai cộng râu trêи đầu thò về Lục Khôi Giáp, thật lâu không có động tĩnh.
Những người khác vây ở bên cạnh, nhìn chằm chằm hai con Hoàng Tinh Kiến, đều có chút tò mò.
"Hai con Tiểu Kiến này là kiến dò đường?" Vũ Kỳ Kiệt hứng thú hỏi.
Văn Kiều gật đầu: "Bọn nó là yêu thú biến dị, có chút thời điểm có thể giúp một tay dò đường, chẳng qua cũng có hạn chế."
Đệ tử Thiên Phù Tông cười rộ lên nói: "Dáng dấp hai con Tiểu Kiến này ngược lại rất tinh xảo."
Đang nói, đột nhiên liền thấy xúc giác hai con Hoàng Tinh Kiến rời khỏi Lục Khôi Giáp, bò qua bò lại trêи tay nàng, hai cộng râu không ngừng động, sau đó ngơ ngác gục tại chỗ bất động.
Đám người đều không hiểu.
Văn Kiều thở dài, trả lại Lục Khôi Giáp cho Kiều Nhạc Thủy, nói ra: "Khối Khôi Giáp này đã nhận ngươi làm chủ nhân, phía trêи đều là khí tức của ngươi, không có quan hệ gì với Kiều tiền bối."
Kiều Nhạc Thủy lúng túng, chỉ có thể ngượng ngùng thu lại Lục Khôi Giáp, trong lòng có vài phần hối hận.
Nếu biết trước thì năm đó sẽ không luyện hóa Lục Khôi Giáp, nhưng lúc đó tu vi của hắn không cao, Lục Khôi Giáp này đã không còn tác dụng đối với Kiều Nhạc Sơn, lúc hia huynh đệ gặp mặt vào năm mươi năm trước, huynh trưởng mới đưa nó cho hắn làm linh khí phòng thân.
Ngoại trừ Lục Khôi Giáp này, những vật còn lại đều không khác mấy, căn bản không bỏ ra nổi một vật có thể mang theo khí tức của Kiều Nhạc Sơn.
Hai con Hoàng Tinh Kiến phát hiện mình không thể hoàn thành nhiệm vụ, rất thất vọng, chậm rãi leo lên đỉnh đầu Văn Kiều, bám lấy búi tóc của nàng làm bộ thành hai con kiến hoa màu vàng, còn rất đẹp mắt.
Văn Kiều tùy ý bọn nó, những yêu thú này đều thích bò trêи người nàng, giống Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn, bình thường không có chuyện làm đều muốn nằm trêи bả vai nàng làm hai con mao đoàn, hiếm khi cam lòng rời đi.
Đám người thấy cảnh này, không khỏi cười lên, cảm thấy hai con Hoàng Tinh Kiến này rất đáng yêu.
Nếu ngay cả Hoàng Tinh Kiến đều không có cách, đám người quyết định vẫn là bọn hắn tự mình đi tìm, chọn một phương hướng trước, chờ gặp được người tu luyện khác, lại hỏi thăm bọn họ về tung tích của đệ tử Phi Tiên đảo.

Nhưng đi hướng nào?
Đệ tử Thiên Phù Tông mở ra bản đồ, đám người tiến tới nghiên cứu một phen.
Đột nhiên, Ninh Ngộ Châu chỉ vào một chỗ trống không trêи bản đồ hỏi: "Vương tiền bối, vì sao nơi này không có gì?"
Mặc dù tấm bản đồ này của Thiên Phù Tông rất đơn giản sơ sài, chỉ hiện ra một bộ phận của Thiên Chi Nguyên, nhưng cũng có thể đại khái thấy rõ ràng một chút, nhưng có một chỗ lớn trống không, không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Vương Quần Phương nhìn một chút, nói ra: "Trưởng bối trong tông giao bản đồ cho ta nói, nơi này vô cùng nguy hiểm, năm đó đệ tử trong tông tiến vào Thiên Chi Nguyên có mấy người chết ở chỗ này, nghe nói về sau có trưởng trong tông môn bối tiến đến nhìn thử, lại không giải quyết được gì.

Trước khi vào đây, trưởng bối trong tông môn nói, nơi này có chút không kỳ quái, bảo chúng ta tốt nhất đừng tuỳ tiện tới gần."
Sau khi đám người nghe xong, trêи mặt lộ ra vẻ chợt hiểu.
"Này, các ngươi cảm thấy đám Phi Tiên đảo kia có khả năng sẽ đến đây không?"
"Ta cảm thấy sẽ đi, đám người Phi Tiên đảo kia đều rất lỗ mãng, có chỗ nào bọn họ không dám đi chứ."
"Ta cảm thấy chỉ cần một ngày không tìm được Thần mộc, bọn họ sẽ không bỏ qua.

Lấy thực lực đệ tử Phi Tiên đảo, nói không chừng thực sự sẽ chạy đến đây."
"Đúng vậy, đám người Phi Tiên đảo kia căn bản không sợ nguy hiểm gì."
Đệ tử Thiên Phù Tông ngươi một lời ta một câu, đối với cách làm việc của Phi Tiên đảo cũng biết sơ lược.
Mặc dù ở trong mắt người tu luyện tại Phi Tinh đại lục, Phi Tiên đảo quả thật có chút thần bí, nhưng đối với những đệ tử tinh anh nội môn của đại tông môn này mà nói, bọn họ hiểu Phi Tiên đảo nhiều hơn so với người bên ngoài, cũng có thể phỏng đoán ra một chút.
Tô Vọng Linh nói: "Chư vị nói có lý, nếu không tìm được ở chỗ khác, bọn họ quả thực có thể sẽ đi về hướng này."
"Thật sao?" Kiều Nhạc Thủy một mặt lo lắng hỏi.
Vũ Kỳ Kiệt vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: "Ngươi cũng đừng quá lo lắng, Kiều Nhạc Sơn là thân truyền đệ tử của Bác Nguyên Tôn Giả, nếu không có chút bản lãnh, cũng sẽ không được Phi Tiên đảo phái tới."
Đệ tử Thiên Phù Tông cũng an ủi hắn.
Chỉ có hai người Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu này không phải người Phi Tinh đại lục sáng suốt không nói gì.
Đám người thảo luận xong, rốt cuộc chọn một đường tương đối an toàn rời đi.
Cũng không biết có phải vị trí bọn họ đã xâm nhập vào sâu Thiên Chi Nguyên hay không, một đường đi tới, đều không gặp được người tu luyện khác, ngược lại khi đi ngang qua một số chỗ đặc thù, phát hiện đều có phù thạch trấn tà.
Những phù thạch trấn tà này cũng không đáng chú ý, nếu không phải Tô Vọng Linh có Linh Tê Thể, phát hiện không đúng, bảo đám người cẩn thận tìm kiếm, chỉ sợ cũng không phát hiện được.

Như thế cũng có thể thấy được, không phải mỗi một chỗ trong Thiên Chi Nguyên đều trấn áp thứ chẳng lành, nhưng nếu là chỗ có thạch phù trấn áp, đều tương đối nguy hiểm.
Mỗi lần nhìn thấy thạch phù trấn tà, đệ tử Thiên Phù Tông liền hận không thể dừng lại nghiên cứu một phen.
Nếu không phải bọn họ còn nhớ đến chuyện trả lại ân tình cho Ninh Ngộ Châu, nhất định phải đưa bọn họ bình an tìm được đệ tử Phi Tiên đảo, chỉ sợ sẽ thật sự ở lại chỗ có thạch phù không đi.
Ngày hôm đó, bọn họ lại đi tới một chiến trường cổ.
Chiến trường cổ này là một khe núi hình vòng cung, nhìn lại từ lối vào, có thể trông thấy u hồn quỷ quái du đãng bên trong, người nhìn thấy tê cả da đầu.
Vũ Kỳ Kiệt quá sợ hãi: "Nơi này lại là một U Minh chi địa?"
Nghe được U Minh chi địa, Văn Kiều không khỏi nhớ tới lúc bọn họ bái nhập Xích Tiêu Tông năm đó, Nhị sư huynh Dịch Huyễn vì tìm kiếm Thực Tâm Thảo ngàn năm, trăm phương ngàn kế tìm kiếm được một lối vào U Minh chi địa ở Thánh Vũ đại lục, phu thê Thịnh Chấn Hải và hai đồ đệ trải qua không ít khó khăn, mới thành công lấy được Thực Tâm thảo ngàn năm từ trong U Minh chi địa kia.
U Minh giới và đại lục nhân tu cũng không liên quan, chẳng qua thỉnh thoảng đại lục nhân tu lại bởi vì một số lý do đặc biệt, bị cải tạo thành hoàn cảnh U Minh, bị người tu luyện gọi là U Minh chi địa.
Tất cả mọi người không có mạo muội đi vào, mặc dù bọn họ không thể xác định bên trong U Minh chi địa này có cái gì, nhưng từ tình huống nhìn thấy khi đứng ở lối vào, liền biết nơi này nguy hiểm hơn họ nghĩ.
Tô Vọng Linh nằm trêи lưng Vũ Kỳ Kiệt khép hờ hai mắt, chờ đến lúc hắn mở mắt ra lần nữa, khí tức lại yếu hơn một chút.
Hắn nói khẽ: "Các ngươi tìm kiếm ở gần đây thử xem, hẳn là có phù thạch."
Đám người ừ một tiếng, bắt đầu tìm kiếm gần khe núi.
Văn Kiều vẫn là người đầu tiên tìm được.
"Văn cô nương nhãn lực thật tốt." Vũ Kỳ Kiệt nhịn không được cười khen một tiếng, phát hiện những nơi bọn họ đi ngang qua, nhiều lần đều là Văn Kiều phát hiện ra vị trí phù thạch trước.
Phù thạch kia ẩn trong khe núi gần lối vào khe núi, âm trầm ẩm ướt, một cơn gió âm lãnh từ bên trong thổi ra, phù thạch bị mắc kẹt trong khe hở, giống như một người thủ hộ thầm lặng.

Đệ tử Thiên Phù Tông dồn dập tiến tới, bởi vì khe hở kia quá nhỏ, chỉ có thể khom người, bộ dáng đặc biệt buồn cười.
Chẳng qua người ở chỗ này đều không có chê cười bọn họ, ngược lại thần sắc có chút ngưng trọng.
Bọn họ tình nguyện không phát hiện có phù thạch ở đây.
Nếu có phù thạch, chứng minh nơi này phong ấn tà linh cường đại, kết hợp U Minh chi địa trong khe núi kia, chỉ sợ tình huống ở đây không lạc quan lắm.
Khe núi cực kỳ âm lãnh, đệ tử Thiên Phù Tông đi tới cũng nhịn không được run lập cập, nhưng vẫn cố chịu đựng khí tức âm lãnh đến cực điểm này, cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ phù thạch đứng ở nơi đó.
Chờ đến lúc bộ dáng phù thạch xuất hiện ở trước mặt mọi người, đệ tử Thiên Phù Tông mới lui lại, để cho người khác cũng có thể nhìn thấy bộ dáng phù thạch.
"Phù văn trêи khối phù thạch này đã mờ rồi." Vương Quần Phương một mặt đau lòng nhìn xem dấu vết mờ nhạt trêи khối phù thạch kia.
Phù thạch này không chỉ có phù văn mơ hồ, hơn nữa phía trêи đá ngọc làm vật dẫn phủ kín vết tích giống như mạng nhện, lực lượng còn thừa cũng không mạnh, lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Nếu phù thạch sụp đổ, tà linh bị thạch phù trấn áp sẽ chạy ra, đến lúc đó người tu luyện ở Thiên Chi Nguyên đều sẽ gặp nguy hiểm.
Trong lòng mọi người đều có chút nặng nề.
Tô Vọng Linh nhìn phù thạch kia một lát, quay đầu nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, nhẹ giọng hỏi: "Ninh công tử, ngươi thấy thế nào?"
Những người khác cũng nhìn hắn, đặc biệt là đám đệ tử Thiên Phù Tông kia, cảm thấy Ninh Ngộ Châu đã có thể xem hiểu phù văn cổ xưa, thành tựu trêи phù đạo, hẳn là tương đối sâu đi, nói không chừng thật sự có biện pháp thì sao?
Nhưng mà Ninh Ngộ Châu thật đúng là không có cách nào: "Ta chỉ là có thể xem hiểu những phù văn này, đối với chữa trị lại là bất lực.

Nếu các vị đạo hữu lo lắng, có thể giúp một tay bày ra mấy phù trận trấn tà ở chung quanh, giúp nó chia sẻ một chút áp lực."
"Nó" này, tất nhiên là chỉ khối phù thạch đã lung lay sắp đổ kia.
Đệ tử Thiên Phù Tông nghĩ một lát, cảm thấy hắn nói rất có lý.
Làm đệ tử Thiên Phù Tông, bọn họ cũng đã học làm sao bố trí phù trận trấn tà, đương nhiên không thể so với những phù thạch trong Thiên Chi Nguyên này, nhiều nhất chỉ có thể ngăn cản một chút, nhưng cũng coi là có chút ít còn hơn không.
Trong lúc đệ tử Thiên Phù Tông bận rộn, Văn Kiều, Ninh Ngộ Châu và đám Tô Vọng Linh liền đứng ở bên cạnh hộ pháp cho bọn họ.
Tô Vọng Linh nhỏ giọng hỏi: "Ninh công tử, ngươi thấy thế nào?"
Ninh Ngộ Châu là người thông minh, lúc này liền hiểu rõ ý hắn, chỉ vào khe hở chỗ phù thạch đứng, nói khẽ: "Gió thổi trong khe hở này cực kì tương tự khí tức của U Minh trong khe núi, đều là âm tà, có thể thấy được nơi này cũng thông với U Minh chi địa trong khe núi."
Bởi vì hầu hết phù văn trêи phù thạch đã mơ hồ, cho dù Ninh Ngộ Châu có thể xem hiểu phù văn, chỉ vì thiếu sót không đầy đủ, không có cách nào đọc hiểu toàn bộ, đại khái có thể biết chính là, tà linh bị phong ấn trong khe núi này mạnh hơn những nơi khác, nếu để cho nó trốn thoát, không chỉ có người tu luyện ở Thiên Chi Nguyên, chỉ sợ người tu luyện trong trấn Thanh Nguyên ở bên ngoài Thiên Chi Nguyên cũng gặp phải tai ương.
"Khối phù thạch này, nhiều nhất có thể trấn áp thêm mười năm."
Tô Vọng Linh chau mày, thời gian này ngắn hơn so với hắn nghĩ: "Nó còn có thể chữa trị không?"
"Không thể." Ninh Ngộ Châu tiếc nuối nói: "Cần bố trí phù thạch trấn tà khác mới được."
Sau khi Tô Vọng Linh nghe xong, nửa ngày không nói.
Chờ đệ tử Thiên Phù Tông bày xong phù trận trấn tà, Tô Vọng Linh hỏi thăm Vương Quần Phương: "Vương đạo hữu, Ngọc Phù Tôn Giả trong tông các ngươi có thể chế được loại phù thạch trấn tà này không?"
Phù đạo phổ biến tại Phi Tinh đại lục, thậm chí có cả phù lục sư cấp thánh, vị phù lục sư cấp thánh này chính là lão tổ Thiên Phù Tông.
Cũng bởi vì Thiên Phù Tông có phù lục sư cấp thánh tọa trấn, mới có thể để cho Thiên Phù Tông nhảy lên trở thành dê đầu đàn về phù đạo tại Phi Tinh đại lục, khiến Thiên Phù Tông trở thành tông môn đỉnh cấp được người chú ý giống như Phi Tiên đảo trong Phi Tinh đại lục.
Vương Quần Phương nói: "Nếu như chỉ là phù thạch bình thường, Ngọc Phù lão tổ có thể chế tạo, nhưng giống Trấn Tà phù trấn áp tà linh này, chúng ta cũng không biết."
Dù sao những Trấn Tà phù này đều là vật cực kì cổ xưa, chỉ riêng phù văn cổ xưa phía trêи, vận luật và uy lực đã có chút tinh diệu.

Bây giờ phù văn của giới tu luyện và những phù thạch cổ xưa này tất nhiên khác biệt, hiệu quả như thế nào, hắn ta không dám đảm bảo.
Chủ yếu cũng bởi vì hiện tại hắn ta chỉ là phù lục sư cấp thiên, cách cấp thánh quá xa, không có cách nào nắm chắc.
"Ta cảm thấy hẳn là có thể." Ninh Ngộ Châu đột nhiên mở miệng nói.
Đám người dồn dập nhìn về phía hắn, hơn nữa ánh mắt đệ tử Thiên Phù Tông còn sáng ngời nhất.
Ninh Ngộ Châu nói: "Linh phù do phù lục sư cấp thánh chế tạo, đã có thể cảm ứng được quy tắc Thiên Đạo, chế thành Trấn Tà phù nhất định có thể trấn áp những tà linh này."
Về phần có thể thành công hay không thì khác, tin tưởng phù lục sư cấp thánh tại Phi Tinh đại lục vì an nguy đại lục bọn họ, có khó khăn đi nữa cũng sẽ cố gắng.
Mấy người đang nói chuyện, đột nhiên Văn Kiều và Vũ Kỳ Kiệt cùng lúc ngẩng đầu nhìn về phía lối vào U Minh chi địa.

Vũ Kỳ Kiệt trầm giọng nói: "Bên trong có động tĩnh!"
Những người khác giật nảy mình, vô thức coi là quỷ quái trong U Minh chi địa muốn xông ra, đều hết sức khẩn trương theo Vũ Kỳ Kiệt lui lại một khoảng cách lối vào không xa, kẻo cho trong khe núi thật sự có gì đó, bọn họ lại đứng mũi chịu sào.
Một hồi sau, chỉ thấy hai bóng dáng xuất hiện từ U Minh chi địa, bay về phía lối ra khe núi.
Lúc thấy rõ ràng bọn họ, người bên ngoài khe núi đều có chút chấn động.
Không nghĩ tới thực sự có người dám can đảm chạy vào U Minh chi địa này, lá gan thật lớn.
Sau đó bọn họ liền nhìn thấy một đám quỷ quái đuổi theo phía sau hai người.
Bọn nó có thân thể hết sức rõ ràng, trông âm trầm, thực lực lại có chút không tầm thường, hiển nhiên là quỷ quái được dựng ɖu͙ƈ từ U Minh chi địa này.
Bọn quỷ quái đuổi sát phía sau hai người, trong miệng phát ra các loại gào rít chói tai, thanh âm kia trực tiếp công kϊƈɦ thức hải, để cho người ta không chịu nổi.
Người trốn ở bên ngoài quan sát vội vàng dùng linh lực bảo vệ thức hải, để tránh bị tiếng kêu của những quỷ quái kia ảnh hưởng.
Người bên ngoài khe núi đều cảm giác rất khó chịu, lại càng không cần phải nói hai người trong khe núi kia, chỉ thấy thân hình bọn họ lảo đảo một cái, trong đó có một người tu luyện tốc độ hơi chậm một chút, liền bị quỷ quái đuổi sát phía sau bắt lấy, trong nháy mắt vuốt quỷ đen nhánh xuyên thủng bờ vai của hắn ta.
Người tu luyện kia kêu thảm một tiếng, nhưng không có ngã xuống, mà là cắn chặt răng, tế ra một chồng Lôi Đình phù đập tới, ép lui những quỷ quái kia, mang theo vết thương trốn về phía lối ra.
Mắt thấy lối ra ngay ở phía trước, hai người lần nữa tế ra mấy chồng Lôi Đình phù, trì hoãn một hơi, tiến về phía lối ra.
Vào lúc hai người chạy ra, quỷ quái bên trong U Minh chi địa cũng lao ra theo, đột nhiên lối ra nổi lên một tia sáng trong trẻo nhu hòa, tia sáng kia bắn đám quỷ quái kia bay đi.
Bọn quỷ quái phát ra tiếng kêu thảm thiết, từ dưới đất bò dậy, mắt quỷ đỏ tươi nhìn chằm chằm tia sáng thu lại nơi miệng hang, phát ra tiếng gầm gừ không cam lòng.
Hai người tu luyện trốn ra phát hiện những quỷ quái kia không thể đi ra, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, kiệt lực ngã ngồi trước lối ra, đã không có khí lực chạy trốn, đặc biệt là người tu luyện bị quỷ quái cào bị thương kia, tình huống cực kỳ không ổn.
Bọn quỷ quái trong khe núi nhìn chằm chằm hai người tu luyện kia một hồi lâu, rốt cuộc không cam lòng rời đi.
Sau khi bọn quỷ quái rời đi, mấy người ờ đằng xa mới đi tới.
Khi hai người tu luyện kia cảm giác được có người đi tới, mới cảnh giác ngẩng đầu nhìn lại.
Khi thấy hình dạng của bọn hắn, đám Văn Kiều hơi kinh ngạc.
Hai người kia..

Đã không thể gọi là người, đặc biệt là người bị quỷ quái cào bị thương kia, màu da dần dần trở nên xanh đen, trêи thân âm khí dày đặc, bộ dáng đã biến thành nửa người nửa quỷ.
Người còn lại mặc dù tốt hơn một chút, nhưng tình huống của hắn ta cũng không tốt lắm, toàn thân âm khí quấn quanh, đã có dấu hiệu đọa quỷ.
Quỷ tu thật ra cũng là người tu luyện chuyển thành.
Chẳng qua tại đại lục nhân tu, nhân tu muốn chuyển thành quỷ tu rất khó khăn, một là đại lục nhân tu không có hoàn cảnh được trời ưu ái như U Minh giới, lúc chuyển hóa tương đối khó khăn; thứ hai là nhân tu có rất ít công pháp tu luyện cho quỷ tu, bởi vì nhân tu cũng không cần, cũng sẽ không đặc biệt đi sáng tạo những công pháp quỷ tu kia.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, cũng không có ai muốn chuyển hóa thành quỷ tu.
Lúc thông đạo tam giới chưa đóng, tam giới còn có thể liên hệ qua lại, khi nhân tu ngoài ý muốn bỏ mình, có thể chuyển thành quỷ tu, lấy một loại phương thức khác tiếp tục sống sót.

Nhưng mà chẳng biết từ lúc nào, thông đạo tam giới đã đóng lại, nhân tu đã không còn khả năng đến U Minh giới, lại càng không cần phải nói những quỷ tu lưu lại đại lục nhân tu kia.
Dáng vẻ hai người này, mặc dù vẫn là nhân tu, nhưng nếu trị liệu trễ, chỉ sợ sẽ biến thành quái vật không phải người cũng chẳng phải quỷ.

.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương