Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?
-
Chương 189: Phi Tinh Đại Lục
Edit: Jess93
Không ai hiểu tâm tình Hổ Yến Sinh, sau khi ăn xong bữa tiệc lấy danh nghĩa chúc mừng này, Văn Kiều bọn họ liền chuẩn bị rời đi.
Làm khách tại khe Tinh Việt ba năm, Văn Kiều đã thân quen với đám hải thú trong khe Tinh Việt, nếu đã muốn đi, tất nhiên phải nói cho bọn chúng biết một tiếng.
Nhóm hải thú khe Tinh Việt biết bọn họ muốn rời khỏi, đều hết sức không nỡ, nhao nhao hỏi thăm bọn họ, có thể lưu lại hay không, khe Tinh Việt rất lớn, còn có rất nhiều nơi chơi vui có thể đi.
Văn Kiều cảm thấy, bọn nó đoán chừng luyến tiếc linh đan của bọn họ = =!
Văn Kiều nói cho bọn chúng biết, trước khi rời đi, nàng có thể lại đổi một nhóm linh đan với bọn nó, coi như cảm tạ bọn nó trợ giúp trong mấy năm qua.
Nàng nói cũng là lời thật lòng, quả thật hải thú khe Tinh Việt từng giúp bọn họ rất nhiều, không chỉ hỗ trợ tìm kiếm linh thảo linh dược dưới đáy biển, còn hỗ trợ huấn luyện hai con yêu thú Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn, để lực chiến đấu của bọn nó tăng lên vùn vụt -- mặc dù nàng cũng giao không ít linh đan.
Tóm lại, chung đụng với nhau vô cùng vui vẻ, trước khi rời đi, Văn Kiều không keo kiệt lại trao đổi một nhóm linh đan với bọn nó.
Vào lúc Văn Kiều tạm biệt nhóm hải thú, Hổ Yến Sinh do dự đi tìm phu thê Lam Cẩm Thường.
"Cái gì, ngươi muốn đi đại lục nhân tu?" Lam Cẩm Thường giật mình nhìn hắn: "Chẳng phải ngươi luôn luôn chán ghét nhân tu sao?"
"Đúng là rất chán ghét." Hổ Yến Sinh nghĩ đến những nhân tu gặp được trước đây, trên mặt liền nhịn không được lộ ra vẻ căm ghét, lúc nhân tu giết người đoạt bảo lộ ra vẻ mặt xấu xí, khiến hắn chán ghét từ tận đáy lòng.
"Đã như vậy, ngươi còn muốn đi làm gì? Chẳng lẽ..
Ngươi luyến tiếc linh đan của Ninh công tử?" Lam Cẩm Thường hoài nghi hỏi, không thể trách nàng sẽ như vậy nghĩ, ai bảo Hổ Yến Sinh có thể vì đan cấp địa, mỗi ngày làm bồi luyện cho Văn Kiều.
Lúc trước, khi nàng nghe nói chuyện này, quả thực sửng sốt hồi lâu, cảm khái Hổ Yến Sinh thực sự còn quá trẻ, chịu không nổi dụ dỗ.
Sắc mặt Hổ Yến Sinh cứng đờ, hơi mất tự nhiên mà nói: "Nói bậy, sao ta lại luyến tiếc linh đan của hắn? Hiện tại hắn chỉ là một đan sư cấp địa, linh đan cấp địa có tác dụng không lớn đối với yêu tu, nhiều nhất chỉ có thể nếm chút hương vị mà thôi."
Sao Lam Cẩm Thường có thể không nhìn ra hắn khẩu thị tâm phi, hơi buồn cười, nhắc nhở: "Ninh công tử tuy chỉ là đan sư cấp địa, nhưng đừng quên, linh đan hắn luyện ra, đều là cực phẩm."
Linh đan cấp địa cực phẩm, là thứ mà những linh đan phẩm tướng bình thường kia có thể so sánh sao?
Nếu để cho nàng chọn, nàng tình nguyện lựa chọn đan cấp địa cực phẩm, cũng không cần đan cấp thiên hạ phẩm! Nếu không phải biết linh đan do Ninh Ngộ Châu luyện ra đều là cực phẩm, sao Lam Cẩm Thường có thể lễ ngộ với hắn như thế, còn nhờ hắn luyện đan cho Huyền Luân?
Cả người Hổ Yến Sinh đều không được tự nhiên, nói ra: "Lam di, ta chỉ đi một chuyến, sẽ mau chóng trở lại."
Lam Cẩm Thường suy nghĩ một chút, thở dài nói: "Yến Sinh, chỉ sợ lần này không được.
Ta quyết định cùng Huyền Luân đưa Ninh công tử bọn họ đi đại lục nhân tu, khe Tinh Việt còn cần ngươi tọa trấn, lần sau nhé."
Mặc dù Hổ Yến Sinh hơi thất vọng, nhưng cũng không có miễn cưỡng, uể oải rời đi.
Lam Cẩm Thường nhìn theo bóng lưng của hắn, một mặt buồn bực nói: "Êm đẹp, vì sao Yến Sinh muốn đi đại lục nhân tu? Chẳng lẽ thật sự luyến tiếc linh đan của Ninh công tử?"
"Hẳn là không phải." Huyền Luân hơi mỉm cười: "Vì heo con đại lục nhân tu mới đúng."
Lam Cẩm Thường ngây người một hồi lâu, mới một mặt không thể tin nổi nói: "Chẳng lẽ Yến Sinh thật sự chỉ vì một miếng ăn, vậy mà nguyện ý phá vỡ thành kiến của mình, đi đại lục nhân tu? Đây thật là.."
Huyền Luân cười gật đầu, cảm thấy đứa nhỏ Hổ Yến Sinh này thật thú vị.
** *
Hai ngày thời gian thoáng một cái đã qua.
Hôm rời khỏi khe Tinh Việt, tất cả hải thú khe Tinh Việt đều đi ra đưa tiễn, lưu luyến không rời mà nhìn Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, còn có Văn Thỏ Thỏ, Văn Cổn Cổn, mấy năm nay, bọn nó cùng Văn Thỏ Thỏ đánh nhau cũng đánh ra mấy phần tình cảm cách mạng.
Lam Cẩm Thường nói với những hải thú đó: "Chớ có chen lấn ở đây, sau này tự có ngày gặp lại."
Nhóm hải thú không để ý tới nàng, nhao nhao nhìn chằm chằm Văn Kiều bọn họ.
Văn Kiều nghĩ một lát, nói ra: "Tương lai nếu có cơ hội, chúng ta sẽ ghé thăm các ngươi một chút."
Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn cũng tỏ vẻ, đến lúc đó sẽ cùng nhau đánh một trận.
Ninh Ngộ Châu mỉm cười đứng ở một bên, mặc dù không nói lời nào, nhưng bộ dáng ôn nhu này, khiến nhóm hải thú như tắm trong gió xuân ấm áp.
Từ sau khi Ninh Ngộ Châu đi vào khe Tinh Việt, nhóm hải thú mặc dù tiếp xúc với hắn không nhiều, lại cảm thấy nhân tu giống đực này không chỉ có lòng dạ tốt, còn biết luyện đan, là người tốt nhất trong tất cả nhân tu rồi.
"Yến Sinh, khe Tinh Việt đành giao cho ngươi, chúng ta sẽ mau chóng trở về." Lam Cẩm Thường hướng về phía Hổ Yến Sinh nói.
Hổ Yến Sinh dạ một tiếng, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng, trông dáng vẻ không có tinh thần gì.
Văn Kiều liếc hắn một cái, thầm nghĩ xem ra mỹ thực của phu quân nhà nàng công lược không thành công, lần này chỉ có phu thê Huyền Luân đưa bọn họ đi nhân tu đại lục, Hổ Yến Sinh không có đi cùng.
Đang nghĩ ngợi, liền nghe Hổ Yến Sinh nói: "Chờ sau khi Lam di bọn họ trở về, ta sẽ đi đại lục nhân tu tìm các ngươi."
Văn Kiều: "..."
Văn Kiều rốt cuộc hiểu rõ, không phải mỹ thực của Ninh Ngộ Châu công lược không thành công, mà là Hổ Yến Sinh phải ở lại khe Tinh Việt giữ nhà, không có cách nào đi theo đám bọn họ.
Trước khi rời đi, Ninh Ngộ Châu đưa cho Hổ Yến Sinh một tấm Truyền Âm phù, nếu hắn đến đại lục nhân tu, liền truyền âm cho bọn họ, chỉ cần khoảng cách không xa, chắc hẳn bọn họ đều có thể nhận được.
Hổ Yến Sinh không nói gì, nhưng nhìn động tác trịnh trọng thu lại Truyền Âm phù của hắn, nói rõ hắn vẫn nghe vào.
Sau khi tạm biệt nhóm hải thú, Huyền Luân vung tay áo, dùng linh lực bao mấy người lại, rời khỏi khe Tinh Việt.
Nửa ngày sau, một đoàn người xuất hiện trên mặt biển.
Văn Kiều ném phi thuyền ra ngoài, mời Huyền Luân và Lam Cẩm Thường cùng nhau lên phi thuyền.
Ở dưới đáy biển gần ba năm, rốt cuộc rời khỏi vùng biển sâu kia, khiến hai con yêu thú đều có một loại cảm giác sống lại một lần nữa, ngay cả Văn Kiều đều có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Để phi thuyền bay trên mặt biển, một đoàn người ngồi xuống nói chuyện trong đại sảnh phi thuyền.
Huyền Luân nói thẳng: "Nghe Cẩm Thường nói, các ngươi đến từ Thánh Vũ đại lục?"
Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều gật đầu.
Huyền Luân cẩn thận suy nghĩ một hồi, nói ra: "Ta chưa từng nghe nói về Thánh Vũ đại lục từ chỗ hải thú khác, theo ta được biết, cách nơi này gần nhất có một tòa đại lục nhân tu, chính là Phi Tinh đại lục."
Nói đến đây, Huyền Luân lại giải thích cho bọn họ những gì nhóm hải thú biết về Vô Tận Hải.
Thế nhân lấy tên "Vô Tận" cho Vô Tận Hải, đều bởi vì vùng biển này đúng là vô cùng vô tận, ngay cả người tu luyện cảnh giới Nguyên Thánh cũng không biết điểm cuối của Vô Tận Hải ở đâu, thậm chí có khả năng người tu luyện cảnh giới Nguyên Thánh hao hết toàn bộ tuổi thọ, đều không có cách nào thăm dò xong Vô Tận Hải.
Đương nhiên, người tu luyện cảnh giới Nguyên Thánh cũng sẽ không lãng phí thời gian của bọn hắn đi thăm dò, bọn họ càng muốn dành thời gian dùng vào việc tu luyện, để có một ngày có thể phi thăng thượng giới, hưởng thụ cuộc sống của tiên nhân.
Ở trong mắt người tu luyện cảnh giới Nguyên Thánh, hạ giới này, thật ra chính là một mảnh biển cả không có điểm cuối, trong hải dương có vô số đại lục, chính là đại lục của người tu luyện.
Thánh Vũ đại lục, cũng là một tòa đại lục nằm trong Vô Tận Hải này mà thôi.
Nghe đến đó, Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đều có chút không nói nên lời.
Hiểu biết của bọn họ đối với Vô Tận Hải, đến từ ghi chép trên Thánh Vũ đại lục, thậm chí Thánh Vũ đại lục chia Vô Tận Hải thành nội hải vực và ngoại hải vực, ngoại hải vực mới thuộc về Vô Tận Hải, nghe nói nếu người tu luyện tiến vào Vô Tận Hải, sẽ bị lạc ở trong đó.
Hóa ra hạ giới lại là một mảnh hải dương.
Trên mặt Ninh Ngộ Châu lộ ra vẻ suy tư.
Lam Cẩm Thường quan sát hai người, phát hiện thần sắc trên mặt Ninh Ngộ Châu, dù bọn họ không biết hắn đang suy nghĩ gì, cũng không dám xem nhẹ hắn, trong lòng biết hắn nhất định là có phát hiện gì đó.
Huyền Luân áy náy nói: "Thánh Vũ đại lục ở hướng nào tại Vô Tận Hải, chúng ta cũng không biết, không có cách nào đưa các ngươi trở về."
Ninh Ngộ Châu hoàn hồn, vội nói: "Huyền tiền bối không cần xin lỗi, việc này là vãn bối cưỡng cầu."
"Lần sau chúng ta đến địa bàn hải tộc, chúng ta sẽ giúp các ngươi hỏi một chút." Lam Cẩm Thường nói: "Địa bàn hải tộc lớn, có thể bọn họ sẽ biết."
"Vậy thì làm phiền hai vị." Ninh Ngộ Châu khách khí nói.
Huyền Luân và Lam Cẩm Thường đều mỉm cười, cũng không cảm thấy làm phiền cái gì, chẳng qua là đi hỏi thăm vài câu, cũng không tốn công gì.
Ninh Ngộ Châu lại hỏi: "Huyền tiền bối, từ nơi này đến đại lục, cần bao lâu thời gian?"
Ngay cả Văn Kiều cũng không nhịn được nhìn về phía Huyền Luân.
Huyền Luân nói: "Nếu như dùng phi thuyền của các ngươi, cần một tới hai năm, nếu đi dưới biển sâu, lấy tốc độ của ta, chỉ cần khoảng một tháng."
Tốc độ của yêu tu cấp đế tất nhiên không phải phi thuyền cấp địa có thể so sánh, đặc biệt là tu vi của Huyền Luân, năm đó, lúc hắn còn ở thời kì toàn thịnh, tu vi đã đạt tới cấp đế hậu kỳ, mấy năm nay chịu uẩn khí của Âm Dương tuyền ăn mòn, tu vi hạ xuống, hiện tại chỉ có cấp đế sơ kỳ.
Bây giờ thương thế của hắn khỏi hẳn, sớm muộn có thể khôi phục lại tu vi trước đây.
Hai mắt Văn Kiều sáng lóng lánh nhìn hắn, trực tiếp hỏi: "Huyền tiền bối có thể trực tiếp đưa chúng ta đoạn đường sao?"
Huyền Luân tốt tính vừa cười vừa nói: "Tất nhiên là có thể, chỉ là lặn dưới biển sâu, đối với các ngươi mà nói có thể sẽ có chút khó chịu."
"Không sao, chúng ta muốn nhanh chóng đến Phi Tinh đại lục, nhìn xem nơi đó có cách gì có thể trở về Thánh Vũ đại lục hay không." Nói đến đây, Văn Kiều thở dài.
Phụ mẫu của nàng đã mất từ khi nàng còn nhỏ, người Văn gia lo lắng nàng chết yểu, không nguyện ý lãng phí tình cảm ở trên người nàng, trực tiếp coi như không có nàng.
Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có một nha hoàn Liên Nguyệt dốc lòng chiếu cố nàng, tình cảm giữa nàng và Liên Nguyệt, thay vì nói là chủ tớ, không bằng nói là thân nhân.
Lúc rời khỏi Đông Lăng, ngoại trừ Liên Nguyệt, thật ra Thánh Vũ đại lục không có gì đáng giá nàng lưu luyến.
Nhưng lòng người làm bằng thịt, sinh hoạt tại Xích Tiêu Tông mấy năm, nàng đã xem Xích Tiêu Tông như tông môn đối đãi, bọn người Tần Hồng Đao chân thành đối đãi bọn họ, trong lòng Văn Kiều cũng nhớ mong bọn họ, đã xem Thánh Vũ đại lục như một nơi quy về, mặc kệ đi đến nơi nào, đều muốn trở lại đại lục thuộc về mình.
Ninh Ngộ Châu thấy vẻ mặt không khỏi cảm khái của nàng, đưa tay nắm chặt tay của nàng, nói với Huyền Luân: "Như thế, đành làm phiền Huyền tiền bối."
Sau khi thương lượng xong, bọn họ liền thu hồi phi thuyền, trở lại dưới biển.
Thủy áp quen thuộc lần nữa bao lấy bọn họ.
Thủy áp ở khắp mọi nơi dưới biển sâu, đối với người tu luyện và yêu thú trên lục địa mà nói, hoàn cảnh như vậy thật sự không tốt lắm.
Chẳng qua bọn họ ở dưới biển sâu ba năm, thân thể đạt được rèn luyện, đều đã quen với áp lực dưới biển sâu, thật sự cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Lúc này, một cỗ linh lực ôn hòa bọc lấy bọn họ, giảm đi mấy phần áp lực.
Văn Kiều nhịn không được thả ra cảm giác, phát hiện Huyền Luân không hề giống Lam Cẩm Thường, trực tiếp biến thành hải thú dẫn bọn họ lặn ở trong biển, hắn vẫn là hình người, tay áo dài chấn động, dùng một cái lồng linh khí bao lấy bọn họ, trực tiếp mang theo bọn họ.
"Các ngươi chớ hoảng sợ, ta mang các ngươi đi."
Giọng nói Huyền Luân vang lên, ngay sau đó hai người liền cảm giác được thân thể của bọn họ nhanh chóng di động tiến lên ở trong biển, tốc độ kia cực nhanh, căn bản không có cách nào thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, toàn bộ thế giới vụt qua ở trước mắt bọn họ, những dãy núi cao lớn dưới đáy biển chỉ còn lại một hư ảnh mơ hồ không rõ.
Lam Cẩm Thường đã từng dẫn bọn họ đến không gian Âm Dương tuyền, bọn họ đã trải nghiệm tốc độ yêu tu cấp vương tại đáy biển, lại chưa nghĩ đến tốc độ yêu tu cấp đế so với bọn họ biết càng kinh khủng.
Áp lực sinh ra dưới tốc độ cực nhanh kia, cùng thủy áp của nước biển, đều khiến bọn họ hết sức khó chịu, có loại xúc động muốn nôn ra ngoài.
Văn Kiều rốt cuộc hiểu rõ lời Huyền Luân nói lúc trước, lấy tu vi của bọn họ, đi ở trong biển, "Có thể sẽ khó chịu" là có ý gì.
Ngay lúc nàng chịu đựng cơn buồn nôn, một bàn tay áp dưới cánh môi nàng, một viên linh đan trượt vào trong miệng, một hương vị mát lạnh tỏa ra ở trong miệng, trong nháy mắt tinh thần liền tỉnh lại, cảm giác buồn nôn cũng biến mất rất nhiều.
Văn Kiều đưa tay ôm nam nhân bên cạnh, tiến tới hỏi hắn: "Chàng sao rồi?"
"Ta không sao." Nghe ra giọng nói Ninh Ngộ Châu coi như ổn định, Văn Kiều thoáng yên tâm, may mắn mấy năm nay bọn họ vẫn luôn cố gắng tu hành tại khe Tinh Việt, chưa từng lười biếng, hiện tại mới không quá mức khó chịu.
"Nếu chàng không thoải mái, cứ nói với ta." Văn Kiều nhỏ giọng nói.
Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng, đưa tay sờ mặt nàng, giống như tiếng cười khẽ.
Huyền Luân mang theo bọn họ nghe được lời của hai người, khẽ cười một tiếng, như một cái bóng, tiến lên trong bóng tối của biển sâu.
Thời gian lặn trong biển sâu rất nhàm chán, xung quanh là một mảnh bóng tối không nhìn thấy mặt trời, cho dù thỉnh thoảng có ánh sáng, cũng là lóe lên một cái rồi biến mất.
Chẳng qua bên cạnh có người thân nhất, dường như cũng không có vấn đề gì.
Mỗi lần Văn Kiều sinh ra cảm giác khó chịu khi lặn với tốc độ cao, Ninh Ngộ Châu sẽ đút cho nàng một viên linh đan để giảm bớt mấy phần khó chịu.
Dần dà, dường như cũng có thể quen thuộc loại tốc độ cực nhanh này.
Văn Kiều cảm thấy mình đều khó chịu như vậy, Ninh Ngộ Châu so với nàng còn thấp hơn một cảnh giới lớn, chẳng phải là càng khó chịu hơn?
Nàng lôi kéo tay của hắn, liên tục xác nhận: "Chàng thật sự không khó chịu?"
"..
Có một chút, chẳng qua ăn viên Thanh Tâm đan là tốt rồi."
Văn Kiều a một tiếng, cảm thấy hẳn là linh đan có tác dụng, cho nên phu quân nhu nhược của nàng mới có thể thích ứng loại tốc độ này.
Vào lúc hai người nói chuyện, bọn họ đã rời khỏi hải vực khe Tinh Việt, tiến vào hải vực yêu thú cấp đế khác trấn thủ.
Đột nhiên, Huyền Luân dừng lại.
Linh lực bao lấy bọn họ cũng không rút đi, Văn Kiều nhìn thấy Lam Cẩm Thường vốn cùng Huyền Luân đồng hành lại đi tới bên cạnh bọn họ, ánh mắt cẩn thận nhìn về phía trước.
Văn Kiều căng thẳng lôi kéo tay Ninh Ngộ Châu, chẳng lẽ có hải thú cấp đế?
"Huyền Luân, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ồ, thương thế của ngươi tốt rồi?"
Một giọng nói già nua bên trong lộ ra vẻ hiền lành vang lên dưới biển sâu, thoáng nghe giọng nói, đã cảm thấy đây là một lão nhân mặt mũi hiền lành.
Giọng nói Huyền Luân không cao không thấp, lộ ra mấy phần nho nhã yếu đuối: "Làm phiền Ô đại nhân nhớ mong, thương thế của ta quả thật đã khỏi."
"Làm sao có thể? Chẳng phải những luyện đan sư kia đã nói, cứu không được sao?"
Theo giọng nói kia đến gần, Văn Kiều bọn họ cũng nhìn thấy một lão giả tóc hoa râm xuất hiện dưới biển sâu, tướng mạo rất hiền hòa, nhưng một thân uy áp thuộc về yêu tu cấp đế này, không ai dám thật sự đối đãi với ông ta như một lão giả hiền lành.
Nghe được Huyền Luân gọi lão giả này là "Ô đại nhân," Văn Kiều không khỏi nhớ tới không gian Âm Dương tuyền sụp đổ lúc trước, sau đó một đám yêu tu chạy đến khe Tinh Việt dò xét, trong đó dẫn đầu là một yêu tu cấp đế gọi là "Ô đại nhân."
Xem ra hẳn là vị lão giả này.
Lam Cẩm Thường có chút không vui, lạnh lùng nói: "Ô đại nhân, lời của những luyện đan sư kia sao có thể tin được? Bọn họ cũng không phải luyện đan sư đỉnh cấp.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook