Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo
-
Chương 82-3: Ta nhất định có thể bảo vệ nàng (5)
"Ta đi tìm cha ta." Nàng mới vừa nói xong, thì đã có người từ ngoài cửa tiến vào, "Trà Trà , con muốn tìm ta?" Người tiến vào chính là Triệu Hải, ông nhìn người mới ngồi dậy, chính là hắn, kẻ hiện tại khiến ông và con gái mình không hòa hợp.
"Cha! Hắn đang bị bệnh, người làm vậy là muốn lấy mạng hắn sao? " Triệu Trà Trà bước lên nhìn Triệu Hải, ‘Nơi để hàng của chúng ta không nuôi kẻ vô dụng.’ Đừng tưởng ông không biết, con gái của ông muốn làm ông đều biết hết.
Nam Cung Hi nhìn bọn họ, thật ra nếu muốn đuổi hắn thì có thể nói thẳng ra , vốn dĩ hắn đã muốn rời đi, hắn không thích vị Triệu đại tiểu thư hay bám lấy hắn, cho nên khi hắn mở miệng, tất cả mọi người ở trong phòng đều sững sờ.
"Các người đừng tranh cãi nữa, ta sẽ đi." Nói xong hắn lập tức sửa sang lại đồ đạc của mình, Triệu Trà Trà kinh ngạc xoay người, "Ngươi. . . Ngươi biết nói ư?" Nam Cung Hi im lặng trầm lắng,từ đầu đến cuối hắn chưa từng nói mình không biết nói, đều do họ tự cho hắn là vậy.
Trương Đạt cũng kinh ngạc, thì ra người câm biết nói chuyện, mà cả Triệu Hải cũng mơ hồ, hắn không phải người câm sao? Nếu như vậy. . . Ông nhìn con gái của mình, rồi lại nhìn người đang chuẩn bị áo quần sắp rời đi.. ., trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.
"Cám ơn mọi người trước đây đã chăm sóc ta, ta đi đây." Nói xong hắn đi ngang qua bọn họ, không nhìn bất cứ người nào. “ Phụ thân! Con ghét người!” Triệu Trà Trà nói xong vội đuổi theo, giờ phút này cả Triệu Hải cũng nói không thành lời.
"Hả? Người câm, ngươi đi đâu?" Hoàng Nhân đi tới nhìn hắn, hắn không phải bị bệnh còn chưa hết hay sao? Lại cầm bọc quần áo muốn đi đâu đây? Nam Cung Hi đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Hoàng Nhân, cám ơn ngươi từ trước đến nay luôn chăm sóc ta." Nghe thấy hắn nói chuyện, Hoàng Nhân sửng sốt, ngây người."Ngươi. . . Ngươi không phải bị câm sao?" Hắn run rẩy chỉ tay vào Nam Cung Hi, giọng nói của hắn lôi kéo sự chú ý của người khác,
"Thì ra ngươi không phải là người câm à? Haizz!" Mấy người nọ than thở, không phải bị câm tại sao lại giả câm? “Cám ơn mọi người, ta đi đây.” Nõi xong hắn khoác bọc quần áo lên vai, sải bước rời khỏi nơi để hàng.
"Đợi chút, đợi chút." Tất cả mọi người nhìn Triệu đại tiểu thư từ bên trong chạy ra ngoài, đuổi theo người ngoài cửa, lại thở dài nặng nề lần nữa, Triệu lão bản cũng thật là, chỉ là chuyện này không liên quan đến họ, vẫn nên tiếp tục đi làm việc thôi.
"Ngươi chờ một chút." Triệu Trà Trà ngăn ở trước mặt hắn, Nam Cung hHi dừng bước nhìn nàng, "Chuyện này, chúng ta không có đuổi ngươi đi, trở về có được hay không?" Nàng nhìn hắn giống như đang cầu xin, Nam Cung Hi lắc đầu một cái.
"Tâm ý của đại tiểu thư ta xin nhận, nhưng mà trong lòng ta đã có ý trung nhân, cho nên . ." Hắn không nói tiếp, nhưng hắn biết nhất định nàng sẽ hiểu, Triệu Trà Trà không tin vào tai mình, trong lòng đã có ý trung nhân? Đến tận bây giờ ngoại trừ Hách phu nhân ra, chưa từng thấy hắn đối xử tốt với ai khác.
"Ta hiểu rõ ngươi cố ý nói như vậy, hiện tại ta không ngăn cản ngươi, chờ ngươi tìm được chỗ dừng chân có thể tới tìm ta hay không?’’ Trong đôi mắt của nàng chứa đầy nước, Nam Cung Hi thở dài, không trả lời nàng, mà trực tiếp lướt qua nàng, nước mắt Triệu Trà Trà cũng không tự chủ được mà rơi xuống, nàng nhìn theo bóng lưng tuyệt tình của hắn.
"Trà Trà. . ." Triệu Hải cũng đi ra, nhìn thấy dáng vẻ đó của nữ nhi, ông cũng rất đau lòng, nhưng Triệu Trà Trà không để ý tới ông, trực tiếp đẩy ông ra rồi chạy ra ngoài.
Nam Cung Hi không biết mình muốn đi đâu, chẳng có mục đích gì chỉ đi đi, đi tới đi lui lại đến chỗ Qúy Tinh ở, hắn nhìn phòng ốc trước mẳ thở dài, chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên có một làn khói đặc cuồn cuộn toát lên từ bên trong, hắn không kịp suy nghĩ đã lập tức xông vào trong. . .
"Cha! Hắn đang bị bệnh, người làm vậy là muốn lấy mạng hắn sao? " Triệu Trà Trà bước lên nhìn Triệu Hải, ‘Nơi để hàng của chúng ta không nuôi kẻ vô dụng.’ Đừng tưởng ông không biết, con gái của ông muốn làm ông đều biết hết.
Nam Cung Hi nhìn bọn họ, thật ra nếu muốn đuổi hắn thì có thể nói thẳng ra , vốn dĩ hắn đã muốn rời đi, hắn không thích vị Triệu đại tiểu thư hay bám lấy hắn, cho nên khi hắn mở miệng, tất cả mọi người ở trong phòng đều sững sờ.
"Các người đừng tranh cãi nữa, ta sẽ đi." Nói xong hắn lập tức sửa sang lại đồ đạc của mình, Triệu Trà Trà kinh ngạc xoay người, "Ngươi. . . Ngươi biết nói ư?" Nam Cung Hi im lặng trầm lắng,từ đầu đến cuối hắn chưa từng nói mình không biết nói, đều do họ tự cho hắn là vậy.
Trương Đạt cũng kinh ngạc, thì ra người câm biết nói chuyện, mà cả Triệu Hải cũng mơ hồ, hắn không phải người câm sao? Nếu như vậy. . . Ông nhìn con gái của mình, rồi lại nhìn người đang chuẩn bị áo quần sắp rời đi.. ., trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.
"Cám ơn mọi người trước đây đã chăm sóc ta, ta đi đây." Nói xong hắn đi ngang qua bọn họ, không nhìn bất cứ người nào. “ Phụ thân! Con ghét người!” Triệu Trà Trà nói xong vội đuổi theo, giờ phút này cả Triệu Hải cũng nói không thành lời.
"Hả? Người câm, ngươi đi đâu?" Hoàng Nhân đi tới nhìn hắn, hắn không phải bị bệnh còn chưa hết hay sao? Lại cầm bọc quần áo muốn đi đâu đây? Nam Cung Hi đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Hoàng Nhân, cám ơn ngươi từ trước đến nay luôn chăm sóc ta." Nghe thấy hắn nói chuyện, Hoàng Nhân sửng sốt, ngây người."Ngươi. . . Ngươi không phải bị câm sao?" Hắn run rẩy chỉ tay vào Nam Cung Hi, giọng nói của hắn lôi kéo sự chú ý của người khác,
"Thì ra ngươi không phải là người câm à? Haizz!" Mấy người nọ than thở, không phải bị câm tại sao lại giả câm? “Cám ơn mọi người, ta đi đây.” Nõi xong hắn khoác bọc quần áo lên vai, sải bước rời khỏi nơi để hàng.
"Đợi chút, đợi chút." Tất cả mọi người nhìn Triệu đại tiểu thư từ bên trong chạy ra ngoài, đuổi theo người ngoài cửa, lại thở dài nặng nề lần nữa, Triệu lão bản cũng thật là, chỉ là chuyện này không liên quan đến họ, vẫn nên tiếp tục đi làm việc thôi.
"Ngươi chờ một chút." Triệu Trà Trà ngăn ở trước mặt hắn, Nam Cung hHi dừng bước nhìn nàng, "Chuyện này, chúng ta không có đuổi ngươi đi, trở về có được hay không?" Nàng nhìn hắn giống như đang cầu xin, Nam Cung Hi lắc đầu một cái.
"Tâm ý của đại tiểu thư ta xin nhận, nhưng mà trong lòng ta đã có ý trung nhân, cho nên . ." Hắn không nói tiếp, nhưng hắn biết nhất định nàng sẽ hiểu, Triệu Trà Trà không tin vào tai mình, trong lòng đã có ý trung nhân? Đến tận bây giờ ngoại trừ Hách phu nhân ra, chưa từng thấy hắn đối xử tốt với ai khác.
"Ta hiểu rõ ngươi cố ý nói như vậy, hiện tại ta không ngăn cản ngươi, chờ ngươi tìm được chỗ dừng chân có thể tới tìm ta hay không?’’ Trong đôi mắt của nàng chứa đầy nước, Nam Cung Hi thở dài, không trả lời nàng, mà trực tiếp lướt qua nàng, nước mắt Triệu Trà Trà cũng không tự chủ được mà rơi xuống, nàng nhìn theo bóng lưng tuyệt tình của hắn.
"Trà Trà. . ." Triệu Hải cũng đi ra, nhìn thấy dáng vẻ đó của nữ nhi, ông cũng rất đau lòng, nhưng Triệu Trà Trà không để ý tới ông, trực tiếp đẩy ông ra rồi chạy ra ngoài.
Nam Cung Hi không biết mình muốn đi đâu, chẳng có mục đích gì chỉ đi đi, đi tới đi lui lại đến chỗ Qúy Tinh ở, hắn nhìn phòng ốc trước mẳ thở dài, chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên có một làn khói đặc cuồn cuộn toát lên từ bên trong, hắn không kịp suy nghĩ đã lập tức xông vào trong. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook