Phu Quân Muốn Em … Vợ
-
Chương 29
Hắn như cũ không chớp mắt nhìn nàng, trong mắt chứa đầy quan tâm đối nàng.Hắn quan tâm là thật hay giả, nàng phân biệt không ra, là một lời của hắn, thái độ của hắn.
Uyển Ước cắn đầu lưỡi, không ngừng thầm mắng mình mềm lòng!Nàng không được lại bị hắn lay động ! Nàng khó khăn ra lệnh cho chính mình.“Ăn đi!” Uyển Ước điềm nhiên như không ngồi ở bên cạnh bàn, bầy đặt bát đũa cho hắn.Đường Cẩn Tư lông mi dài nhảy lên.
Thái độ của nàng rất khả nghi.Hắn gọn gàng dứt khoát hỏi:“Nàng không tức giận nữa?”Uyển Ước bình tĩnh đem chiếc đũa đưa cho hắn,“Ta có việc muốn nhờ.”“Thả nàng đi?” Không thể nào!Hắn đối nàng nhớ thương đã bành trướng đến tột đỉnh, không cách nào tưởng tượng vạn nhất nàng rời khỏi vòng tay của hắn, bên ngoài tiêu dao, hắn sẽ là nôn nóng đến mức nào!Hắn…… Không nên bị nàng giữ lại, bị giữ lại…… Nhớ thương khuôn mặt nàng ôn nhu tươi cười, vẻ mặt lúc tức giận kinh tâm động phách, còn có nước mắt nàng làm lòng người đau.Nàng hết thảy xâm nhập đến cốt tủy hắn, bỏ đi không được.
Hắn có thể nào để cho nàng rời đi?“Ta là đi hay ở cần gì cầu xin chàng?” Uyển Ước cưỡng bách chính mình không nhìn tới thần sắc của hắn, lại càng không quản hắn tâm ý quyết tâm lưu lại nàng có chứa bao nhiêu chân tình.“Vô luận như thế nào, kiếp này nàng là thê tử duy nhất của ta, ta hi vọng nàng hiểu!” Sau đó, sớm một chút đồng ý cùng hắn dắt tay cả đời, đừng nghĩ chạy thoát!Uyển Ước vô ý cắn nát đầu lưỡi, tất cả lời nói của hắn bên tai đều giống như một lời thề.Kiếp này là thê tử duy nhất.Kiếp này là duy nhất? Nàng hờ hững nhìn quét hắn một cái, không tin hắn có thể toàn tâm toàn ý yêu nàng!Uyển Ước đem hết toàn lực, ức chế tâm mơ hồ hiện ra rung động, bình thản nói cho hắn biết,“Ta nghĩ tha thứ chàng, đối với chàng không biết nên tha thứ như thế nào, vừa vặn ta có một chuyện khó khăn cần chàng hỗ trợ, mặc dù ta không biết được dùng năng lực của chàng có thể giúp ta không, nhưng, chàng nếu có thể giải quyết khó khăn của ta, ta liền tha thứ cho chàng.”Đường Cẩn Tư tâm sinh nghi ngờ và lo lắng, không có nhanh chóng đáp ứng, tỉnh táo hỏi:“Chuyện gì?”Uyển Ước nhìn trái, nhìn phải, tựa hồ đang tính toán cái gì, sắc mặt kia khôi phục dáng vẻ như hoa tươi, tản mát ra hương vị mê người.Đường Cẩn Tư ánh mắt trầm xuống, nghĩ thầm hôm nay liền xin nghỉ ở nhà, không để ý tới công vụ triều chính.
Có lẽ không chỉ hôm nay, mai kia cũng không thể đi ra khỏi cửa nhà một bước, muốn thời thời khắc khắc canh giữ ở bên cạnh thê tử, sau khi xác nhận nàng sẽ không rời khỏi, hắn mới có thể yên tâm!Uyển Ước ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói ra:“Cô ta xảy ra chút chuyện, nàng là kinh doanh tửu lâu …… Nói là tửu lâu, nhưng kỳ thật là…… Thanh lâu.”Đường Cẩn Tư gật đầu,“Chính là nơi ta sai người mang Bảo Nhi đi du lãm.”Uyển Ước trừng hắn,“Xin không cần chen miệng vào!”Hắn buông buông tay,“Thỉnh tiếp tục.”Uyển Ước đem chân tướng nói một hết, cuối cùng mới nói:“Tóm lại, là trong tửu lâu cô ta có mấy người bị giam vào lao ngục, hy vọng có thể mượn quan hệ của chàng, hỗ trợ giúp đỡ, đem người thả ra.”Đường Cẩn Tư càng nghe nghi hoặc càng sâu hơn, truy vấn:“Việc này cùng nàng có quan hệ gì?”“Cô ta cùng ta quan hệ thân thiết, ta muốn giúp nàng.”Đường Cẩn Tư xem kỹ Uyển Ước thái độ không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, vẫn là cảm thấy nàng rất khả nghi, phảng phất nàng che giấu bí mật gì.Hắn chần chờ một lát, mở miệng hỏi:“Ta nếu giải quyết chuyện này, nàng liền……”Nàng ngầm hiểu đón lấy lời nói,“Ta liền không giận chàng, tha thứ chàng.”“Đơn giản như vậy?”Uyển Ước giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười, nhưng mà vui vẻ cũng không chân thành.Đường Cẩn Tư không tiếng động thán, tiếp tục hỏi:“Không hề cùng ta khắc khẩu? Không hề rầm rì đòi rời đi?”Uyển Ước vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười tiến sát vào bên cạnh hắn, bất ngờ hôn lên môi của hắn.Hắn chấn động, cánh tay dài theo thói quen vờn quanh ở eo của nàng, đem nàng dẫn vào ôm ấp, đôi môi thân mật dán hợp, dấy lên dậy sóng mãnh liệt, một luồng sóng công chiếm ý thức của hắn.Hai người ngực dán chặt lấy nhau, hai bên dễ dàng có thể cảm nhận được nhịp tim đối phương, nàng chủ động ngậm lấy đầu lưỡi của hắn cùng hắn giao triền.Hắn như say như mê, nhưng lý trí nói cho hắn biết, vợ của hắn không phải là người chủ động như vậy.“Nàng vẫn chưa trả lời.” Hắn gian nan rút ra tâm tư, bức lấy nàng phải hứa hẹn.Uyển Ước cười không đếm xỉa tới, qua loa đem lời nói từng chữ từng chữ thổi tới bên tai hắn,“Còn cần trả lời sao?”Đây không tính coi là cam chịu, Đường Cẩn Tư đã không còn so đo.
Tâm tư của hắn bị nàng chủ động một cái hôn cướp đi.
Trong hoảng hốt, hắn ý thức được thê tử lại thay đổi.Nàng không ôn thuận cũng không lại táo bạo, lại trở nên giảo hoạt, giảo hoạt đến mức…… Giống như bây giờ ở bên cạnh hắn, nhưng mà, nàng không phải là hắn.
Bởi vậy, nàng càng thêm làm hắn đoán không ra..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook