Phu Quân Muốn Em … Vợ
-
Chương 13
Gió đêm phiêu đãng, thổi qua xiêm y, gây cho người ta ớn lạnh nhè nhẹ.Uyển Ước xách theo đèn, bất chấp đêm khuya gió lạnh, cậy mạnh mang theo Bảo Nhi dứt khoát rời khỏi ni cô am.
Nhưng mà, Đường Cẩn Tư cũng mang theo một đám người làm, theo đuôi bám lấy nàng, kiên quyết theo đuôi, làm nàng không cách nào thoát khỏi.Nàng liên tiếp quay đầu lại trừng hắn, tư thái đoan trang toàn bộ bị hủy, giống như một cái tiểu cô nương bốc đồng đang cùng tình lang giận dỗi.Tay hắn cầm quạt giấy thỉnh thoảng lay động, ngẫu nhiên nhìn ra ánh trăng phía xa, ngâm ra vài câu thi văn, tư thái nhàn nhã dường như dưới ánh mặt trời đạp thanh.Chỉ khổ cho bọn người hầu đi theo đôi vợ chồng đang chiến đấu này, một thân mệt mỏi, đầy bụng chua xót khó tả……Uyển Ước thực tại không biết nên hướng nơi nào mới có thể vứt bỏ Đường Cẩn Tư, nàng cố ý tránh không tiến vào phố xá sầm uất, tại ngoài bìa rừng đi một chút lại ngừng, quẹo trái quẹo phải…… Hành tẩu chẳng có mục đích.Đường Cẩn Tư cũng không ngăn trở, tùy ý nàng đi đến rừng cây cuối cùng, rốt cục, khi ánh trăng lờ mờ chiếu rọi xuống, không còn đường có thể đi.Phía trước, chỉ thấy một mảnh đất rộng cùng mấy gian phòng có ngọn đèn lóe lên.Uyển Ước mờ mịt nhìn dải đất rộng có hàng rào chắn đàng hoàng, trong nội tâm trống rỗng đến cực điểm, dường như tìm không được chỗ dựa vào, nàng sắp hoảng loạn mất.“Tiểu thư, chỗ đó tám phần là nhà nông, chúng ta qua đó nghỉ chân, được không?” Bảo Nhi thấy Uyển Ước mệt mỏi, vì vậy to gan đề nghị.Uyển Ước lấy lại tinh thần, nhìn Bảo Nhi phải cùng nàng bôn ba đầu đầy là mồ hôi, trong lòng có thẹn, nàng không chút nào suy tư gật đầu.
Tóm lại, không đến đường cùng, tuyệt không quay đầu lại.Hai người đang muốn đi qua khu đất, đến nhà nông mượn nơi nghỉ ngơi.
Không ngờ, chân trời đột nhiên xẹt qua một tia chớp, bầu trời đêm đen nhánh lập tức rơi xuống mưa phùn.Theo đuôi sau lưng các nàng Đường Cẩn Tư lập tức hỏi thăm mọi người,“Có mang cái ô hay không?”Người làm rối rít lắc đầu.Đường Cẩn Tư thấy mưa rơi dần dần nặng hạt, lại nhìn ra hướng đi của Uyển Ước, nhìn ra muốn đến được nhà nông phải đi một đoạn xa, hắn quyết đoán phái người gọi Bảo Nhi.“Bảo Nhi, nói cho tiểu thư nhà ngươi biết, chớ vội lên đường.
Trong cánh rừng này có ngôi miếu đổ nát, chúng ta đi vào tránh mưa trước, miễn cho nàng bị nhiễm lạnh, sinh bệnh.”Bảo Nhi cung kính gật đầu.
Đường Cẩn Tư thái độ rất ôn hòa, lại làm cho người ta cảm giác được một loại khí thế không cách nào cãi lời.
Khi nàng đem lời chuyển cáo cho Uyển Ước, nước mưa rơi xuống như đang ủng hộ lời của Đường Cẩn Tư, đột nhiên càng rơi càng lớn.Uyển Ước xiêm y, sợi tóc, rất nhanh đều ướt đẫm.Nàng mê hoặc nhìn lại Đường Cẩn Tư, hắn thủy chung canh giữ ở phía sau nàng, bất ly bất khí, giống như đang chờ đợi bốc đồng tình nhân hồi tâm chuyển ý không còn cuồng dại nữa.*Bất ly bất khí: Không rời nửa bước.Thoáng chốc, Uyển Ước cảm thấy nàng ngược lại giống như là làm chuyện sai đắc tội người ta.
Hại hắn, hại Bảo Nhi, hại nhiều người làm bởi vì tùy hứng của nàng mà không được an bình.Uyển Ước bất đắc dĩ trước mặt hướng một bên rừng cây, không muốn vì giận dỗi hại tất cả mọi người cùng lúc đó gió đêm thổi xiết, xối xuống mưa lạnh, nàng sâu kín thở dài.“Đi thôi!” Uyển Ước cùng Bảo Nhi xách theo đèn cùng bọc hành lý nặng, trước hướng miếu thờ trong rừng mơ hồ có thể thấy được cất bước mà đi.Đường Cẩn Tư chuyển tới một cái ánh mắt hướng xuống mọi người, lập tức có người vượt qua trước vì Uyển Ước mở đường.Mờ mịt sương mù tại bầu trời đêm lan tràn, mọi người vào ngôi miếu tàn cũ đổ nát, ngoài miếu mưa rơi đã lớn thêm, mưa phùn thành mưa xối xả, triền miên không dứt.Uyển Ước một mình đứng ở dưới mái hiên miếu thờ, làm cho bốn phía gió lạnh xâm nhập thổi tỉnh thần trí của nàng.Đường Cẩn Tư yên lặng chính là đi đến bên cạnh nàng, liếc thấy nàng dung nhan cô đơn dưới ánh trăng mờ ảo có vẻ thảm đạm thất sắc, trong lòng hắn nổi lên một tia đau đớn không hiểu nổi.Mưa tại mái hiên bên cạnh ngưng kết thành từng viên bọt nước.“Nàng lạnh không?” Hắn kìm lòng không được cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của nàng, muốn cho nàng ấm áp.Uyển Ước muốn rút tay, hắn tăng thêm lực đạo không để cho nàng thoát ly.
Nàng nhíu nhíu mày, không đáp lời, rầu rĩ tỉ mỉ nhìn mưa bụi trên bầu trời bao la.Trong miếu thờ, bọn hạ nhân lấy ra từng nhánh ánh đèn, khắp nơi bầy đặt, điểm thêm nhiều phần ánh sáng, chiếu đến Uyển Ước cùng Đường Cẩn Tư.Lòng bàn tay của hắn tản mát ra tư vị ấm áp, một chút rót vào bàn tay của nàng, như từng con kiến vội vàng xao động bò hướng trái tim nàng.Uyển Ước cúi đầu không nói, sự kiên nhẫn của hắn, ôn nhu của hắn, bình tĩnh của hắn…… Đều làm nàng hoang mang.
Nàng kinh hoảng có một loại cảm giác trốn không thoát lòng bàn tay hắn.Đường Cẩn Tư giơ ngón tay lên, đẩy ra vài sợi tóc mất trật tự dính tại trên nửa bên mặt Uyển Ước, ôn nhu khuyên bảo:“Vào trong miếu đi, bên ngoài gió lớn.”Nàng vẫn cúi đầu không nói.Hắn thấy không rõ dung nhan nàng, không khỏi hoài niệm nàng ngày thường khuôn mặt tràn trề nhu tình.
Giờ phút này nàng lạnh lùng như vậy, làm hắn càng thêm nhớ về ôn thuần trước kia của nàng.“Chàng không giận ta sao?” Uyển Ước mê mang hỏi.Đường Cẩn Tư không tự chủ được nâng mặt của nàng lên.“Giận cái gì?”Bốn mắt nhìn nhau chớp mắt, nàng hít thở không thông đỏ mặt, trong đầu không ngừng hiện ra các loại hành vi không tuân theo thế tục lễ giáo của nàng.Ánh mắt Đường Cẩn Tư bị nhàn nhạt đỏ ửng bên má nàng hút vào, trong hoảng hốt, hắn tựa hồ thấy được cái đêm hai người thành thân kia …Hắn nâng lên khăn voan đỏ của nàng, nàng lộ ra dung nhan xấu hổ mang e sợ.
Trong nháy mắt, hắn thấy rất vui mừng, vui mừng vì chính mình cưới được nàng.Cho dù là nhận lầm, hắn cũng xác thực đã vì nàng động tâm.“Tại sao tới tìm ta?” Uyển Ước lần nữa đặt câu hỏi, cắt đứt hồi tưởng của hắn.“Ta viết từ thư, rời nhà trốn đi, làm nhiều chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, chàng chẳng lẽ một chút cũng không ngại?”Đường Cẩn Tư bất động thanh sắc đưa mắt nhìn nàng, ngậm lấy thủy mâu như đang thu hút hết ánh sáng vào đó, như có thể nhấn chìm con người.Uyển Ước chỉ cảm thấy hắn giống như mê người rơi xuống vực đáng sợ, hại nàng tim đập mất khống chế.“Nàng cũng biết hành vi của nàng là đại nghịch bất đạo, vì sao còn muốn làm?” Đường Cẩn Tư cười hỏi ngược lại.“Ta không cho rằng ta sai rồi.” Chỉ là…… Không thể làm khác được.“Trước kia như thế nào không có phát hiện nàng là người cố chấp như vậy?” Đường Cẩn Tư than nhẹ, nàng đem tất cả mọi thứ giấu diếm hắn.
Nếu không phải Uyển Diễn mang đến chuyện ngoài ý muốn, hắn có thể vĩnh viễn sẽ không phát hiện, vợ của hắn kỳ thật cũng không ôn thuần, thậm chí quật cường làm cho người khác đau đầu.“Uyển Diễn so với ta hiền hoà, có lẽ, nàng mới thích hợp là hiền thê của chàng.”“Ta từ trong câu này nghe được một chút mùi dấm, hi vọng đây không phải là ảo giác của ta.”“Lỗ tai của chàng có thể dùng như miệng sao, nếm được đến tư vị?”“Bằng không nàng để cho ta cẩn thận nếm thử?” Ngón tay của hắn khinh bạc nhéo môi của nàng một tý.Uyển Ước chấn động, không biết phản kich như thế nào: Muốn chửi hắn, lại phát hiện hai người bây giờ đã như oan gia đấu võ mồm, ngươi tới ta đi, không dừng nói nhảm.“Chàng đến tột cùng muốn làm cái gì?” Sự chịu đựng của nàng không giống Đường Cẩn Tư tốt như vậy, lập tức không khách khí chất vấn:“Chàng không cần phải thời thời khắc khắc theo ta, ta không thể nào trở về với chàng!”“Ta cũng vậy không thể nào thời thời khắc khắc theo ngươi, nàng đã quên, ban ngày ta còn phải xử lý công vụ?”Nàng trừng hắn, trong mắt hàm mang ý xua đuổi, cùng với quyết tâm chết cũng không quay về.Đường Cẩn Tư tiếc nuối nói tiếp:“Ta sẽ để bọn hạ nhân thời thời khắc khắc trái phải đều đi theo nàng.”“Giám sát ta?” Uyển Ước cười lạnh.“Điều này có thể thay đổi gì?”“Là chiếu cố, không phải là giám sát.
Ta sẽ không làm nhiễu cuộc sống của nàng, Uyển Ước.
Ta sẽ cho nàng đầy đủ thời gian, chờ nàng nghĩ thông suốt, cho đến khi nàng thay đổi tâm ý.” Hắn khí thế quân tử phong độ làm ra hứa hẹn, trong lời nói hiển lộ ra mười phần nắm chắc.Hắn nắm chắc ở đâu ra? Hắn dựa vào cái gì cho rằng nàng sẽ quay đầu lại? Còn phải đợi nàng thay đổi tâm ý? Hoang đường!Uyển Ước suýt nữa lại nổi giận, đem hết khí lực kềm chế tức giận, từng chữ từng chữ nói:“Ta tuyệt sẽ không thay đổi quyết định rời khỏi chàng.”Thoại âm vừa rơi xuống trong chớp mắt, một hồi tiếng vó ngựa tiến tới gần..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook