Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia.
Hôm qua Ngọc Ngưng mới ngã xuống nước, ma ma nghĩ bình thường tứ tiểu thư dậy sớm, hôm nay không dậy sớm có lẽ là do cơ thể không khỏe, nên bà ấy cứ để Ngọc Ngưng ngủ thêm một lát, cũng không cố ý đi làm phiền nàng.

Chờ đến lúc Ngọc Ngưng tỉnh lại, trời đã sáng rõ.

Hương hoa trên người nàng ngày càng nồng hơn, nhưng mùi thơm có nồng đến đâu cũng không át được dấu vết ái muội sau khi mây mưa.

Ngọc Ngưng cảm thấy cả người nặng nề, chỉ hơi cử động một chút thôi cũng đau không chịu nổi.

Ký ức tối qua vẫn còn nguyên, nàng... nàng bị một tên không biết là quỷ hay yêu lấy mất lần đầu tiên.

Nam nhân như thể không biết bốn chữ thương hương tiếc ngọc viết thế nào vậy, làm liên tục hai canh giờ liền cũng không biết mệt mỏi, hiện giờ không chỉ eo và chân Ngọc Ngưng đau nhức khó chịu, mà ngay cả nơi tư mật cũng đau rát.

Tối qua Ngọc Ngưng khóc khàn cả giọng, hai mắt đỏ hồng sưng húp lên như trái đào, nàng miễn cưỡng ngồi dậy nhìn thân thể của mình.

Lúc ngày trên người Ngọc Ngưng không một mảnh vải che thân, eo, chân nàng đều có vết xanh tím, phần ngực cũng tím xanh một mảng.

Làn da Ngọc Ngưng vốn đã trắng, lại vô cùng nõn nà, còn trắng nõn non mềm hơn cả đậu phụ, chỉ cần có chút màu sắc gì đó khác là trông cũng cực kỳ rõ ràng.

Làn da trắng như tuyết tương phản với những vết xanh tím càng khiến nàng trông đáng thương hơn.

Loại chuyện như này tuyệt đối không thể nói với bất kỳ ai, dù là Bạch thị cũng không được, trong lòng Ngọc Ngưng cực kỳ hoảng sợ, lấy tay che mặt, nước mắt bỗng tuôn rơi, nước mắt chảy dọc theo kẽ hở giữa những ngón tay trắng nõn.

Sau khi khóc một hồi, Ngọc Ngưng chật vật xuống giường thay y phục, trên giường toàn là vết máu đỏ sẫm.

Đây là lần đầu của nàng, nam nhân đó lại không phải là người, mặc dù trông rất anh tuấn, nhưng thực tế lại như một tên cầm thú, cơ thể nàng như bị xé rách, vết máu loang lổ khắp giường, đâu đâu cũng là máu, trông vô cùng đáng sợ. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Ngọc Ngưng nhìn vết máu trên giường, lại nhớ đến những ấm ức tối qua mình phải chịu, nước mắt không khỏi tí tách rơi xuống.


Nàng lau sạch nước mắt, thay đệm trải giường rồi mới để nhũ mẫu mang nước vào cho nàng tắm rửa.

Nhũ mẫu nhìn hai mắt Ngọc Ngưng sưng đỏ như trái đào, không nhịn được hỏi: “Tứ tiểu thư khóc cả đêm đấy à?”

Giọng nói của Ngọc Ngưng hơi khàn khàn, không giống với giọng nói dịu dàng mềm mại ngày thường: “Tối qua ta gặp ác mộng, mơ thấy ta ở trong nước bị thủy quái kéo xuống, suýt chết đuối.”

Nhũ mẫu nghĩ đến cái hồ ở trong vườn, thật ra nước hồ vốn đã rất sâu, hai ngày nay trời đổ mưa, mực nước tăng lên, e là càng sâu hơn.

Nhũ mẫu nói: “Xảy ra chuyện như vậy, tiểu thư sợ hãi cũng là điều bình thường. Lần sau đừng đi đến bên hồ nước một mình nữa.”

Ngọc Ngưng gật đầu: “Ta biết rồi, đa tạ ma ma quan tâm. Ma ma, hôm nay ta không đến chỗ nương nữa, chút nữa nương ta tỉnh lại, bà cứ nói tối qua ta nhiễm phong hàn, không tiện đến gặp bà ấy, sợ truyền bệnh cho bà ấy.”

Nhũ mẫu gật đầu đồng ý: “Vâng.”

Sau khi Ngọc Ngưng tắm rửa xong, nhũ mẫu lại mang một bát cháo và một đĩa dưa muối đến, từ trước đến nay Mai Hoa Uyển vẫn luôn cơm canh đạm bạc, tối qua Ngọc Ngưng vẫn luôn nắm chặt tay, móng tay không dài không ngắn đâm vào lòng bàn tay, đâm mạnh đến mức lòng bàn tay có vết tụ máu mờ mờ, lúc này nàng cầm bát, lòng bàn tay bị nóng rát, suýt chút nữa làm đổ bát cháo.

Tuy nhiên, Ngọc Ngưng vẫn cúi đầu nhấp một ngụm cháo.

Cháo nóng thấm vào trong bụng, xua tan đi hết cái lạnh, cả người nam nhân đó thật sự không có chút độ ấm nào, giống như người chết vậy, lúc thân mật nơi nào đó cũng lạnh như một trụ sắt đông lạnh, lạnh đến mức cả người Ngọc Ngưng đều cảm thấy rét buốt thấu xương.

Nếu như làm thêm mấy lần, Ngọc Ngưng thật sự sợ bản thân mình sẽ bị bệnh tử cung lạnh mất.

Nhưng nàng cũng không tìm được lý do để oán giận nam nhân.

Hôm qua khi nàng đứng trước bờ vực tử vong, chính nam nhân đã cứu nàng, nếu như không có nam nhân này, có lẽ nàng đã bị hại chết, hiện giờ đã biến thành một thi thể rồi cũng nên.

Hắn nói: “Dùng thân báo đáp ơn cứu mạng”, Ngọc Ngưng không có gì cả, dùng thân báo đáp, có lẽ là cách thích hợp nhất.

Tuy rằng lý trí nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế nhớ đến cảm giác bị xé rách, đau đớn toàn thân kia, nhớ đến cảnh tượng nàng bị nam nhân giày vò cả một đêm, lại nhớ đến thân phận quỷ dị của nam nhân, Ngọc Ngưng thật sự rất sợ nam nhân này, sợ hãi vô cùng.


Nàng ăn cháo xong, ma ma dọn dẹp bát đĩa rời đi, Ngọc Ngưng vẫn cảm thấy cơ thể nặng nề, lại lên giường nằm.

Bốn tiểu quỷ ở bên ngoài không thấy Ngọc Ngưng đi ra như mọi hôm, gấp đến mức vò đầu bứt tai.

Lam quỷ nói: “Hôm qua Minh vương đi vào, cả buổi tối đều không đi ra, chắc hẳn hai người họ đã thành rồi nhỉ?”

Thanh quỷ nói: “Nàng ấy là Vương phi Minh vương nhìn trúng, hiện giờ lớn rồi, Minh vương muốn nàng ấy cũng là điều bình thường. Chỉ là...”

“Chỉ là quỷ khí trên người Minh vương quá nồng, người bình thường căn bản không chịu nổi quỷ khí trên người Minh vương, thêm vào đó Vương phi lại là phàm nhân, cơ thể yếu đuối, sao có thể chịu nổi?” Bạch quỷ nhìn ngó xung quanh, thấy không có con quỷ nào khác, thấp giọng nói: “Ta nghe nói Minh vương từng tu luyện một loại công phu, loại công phu này khiến thể chất của Minh vương và những con quỷ khác bất đồng, những con quỷ khác ở cùng một nữ quỷ ba ngày là cảm thấy đủ, Minh vương có thể lâm hạnh ba năm.”

Hắc quỷ bị những lời Bạch quỷ nói làm nghẹn họng, vươn tay gõ liên tục vào đầu Bạch quỷ: “Minh vương tu luyện Chí Tà Pháp Thân tất cả quỷ hồn đều biết, đây không phải là vì để lâm hạnh nữ quỷ, ngài ấy căn bản không để nữ quỷ bò lên giường mình.”

Bạch quỷ bị Hắc quỷ đập đến mức lưỡi thè ra ba tấc, Hắc quỷ vừa gõ vừa nói: “Minh vương tuyệt đối không phải là người thương hương tiếc ngọc, ta cảm thấy có lẽ Vương phi đã phải chịu rất nhiều đau đớn, chỉ còn một hơi thở thoi thóp, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”

Thanh quỷ nói: “Dù Vương phi thật sự phải chịu khổ thì chúng ta cũng không thể tìm Minh vương gây chuyện được. Tối qua lúc quay về cả người Vương phi ướt sũng nước, hình như là bị kẻ nào đó bắt nạt, chúng ta đi các viện nghe ngóng xem là người nào dám ức hiếp Vương phi.”

Tối ngày hôm qua Ngọc Nguyên và Liễu phu nhân đã nhận được tin Ngọc Ngưng không bị chết đuối, mặc dù rơi xuống nước nhưng Ngọc Ngưng mạng lớn, vẫn giãy giụa bơi lên bờ được. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Ngọc Nguyên tức giận ném vỡ hai bình hoa, đồng thời liên tục chất vấn Lan Chi: “Ngươi không bị phát hiện chứ?”

Lan Chi nói: “Khi đó tứ tiểu thư quay lưng lại với nô tì, nàng ta không nhìn thấy nô tì, xung quanh cũng không có ai cả.”

Ngọc Nguyên giận run: “Nếu như để người khác biết được, ta sẽ xé miệng ngươi đầu tiên.”

Ngọc Nguyên hoảng sợ là hợp tình hợp lý, nàng ta lo lắng Ngọc Ngưng nhìn thấy, nói với hạ nhân trong phủ, Nam Dương Hầu phủ có hơn hai mươi di nương, có vài di nương ỷ thế được Nam Dương Hầu yêu thích nên thích làm xằng làm bậy, gì cũng dám nói. Người nhiều dễ lỡ miệng, nếu hạ nhân trong các viện truyền tai nhau, các di nương lại nói năng lung tung, truyền tin này ra ngoài thì thanh danh của Ngọc Nguyên sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.


Ai lại muốn để một độc phụ bước vào ngưỡng cửa nhà mình chứ?

Thanh quỷ nghe được là do Lan Chi đẩy Ngọc Ngưng xuống nước, mọi chuyện là do Ngọc Nguyên và Lan Chi cùng lên kế hoạch.

Bốn tiểu quỷ dám động tay động chân véo Liễu phu nhân, nhưng lại không dám đại khai sát giới. Luật lệ của Minh giới rất nghiêm, thêm vào đó Ngọc Ngưng mới chỉ được Minh vương nói miệng là Vương phi, ai cũng không dám phá luật.

Bọn chúng cũng chỉ có thể khiến Lan Chi và Ngọc Nguyên gặp chút chuyện xui xẻo thôi.

Thanh quỷ nhổ vào hai người họ mỗi người một ngụm nước bọt.

“Phì!”

“Phì!”

Lan Chi cứ cảm thấy trên người mình có mùi hôi thối, làm thế nào cũng không hết được.

Ngọc Nguyên cũng cảm thấy trên người Lan Chi bốc mùi hôi thối, nàng ta che miệng: “Ngươi đi theo hầu hạ ta mà người lại hôi như vậy, mấy ngày không tắm rồi?”

Lan Chi sửng sốt: “Nô tì... Nô tì ngày nào cũng tắm ạ.”

Ngọc Nguyên xua tay: “Cút ra ngoài đi!”

Lan Chi vội vàng đi ra ngoài.

Sau khi Lan Chi rời đi, Ngọc Nguyên cũng ngửi thấy trên người mình có mùi hôi thối, giống như là mùi tỏi thối rữa vậy.

Nàng ta bảo nhũ mẫu mang nước vào, trong nước có thả thêm cánh hoa hồng, tắm rửa một hồi rồi thay một bộ y phục thơm tho.

Một khắc sau, hương thơm sau khi tắm rửa dần biến mất, Ngọc Nguyên lại ngửi thấy mùi tỏi thối rữa.

Ngọc Nguyên suy sụp, nàng ta cũng không biết tại sao trên người mình lại tỏa ra mùi như vậy, mùi hôi thối này bám mãi không hết. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Hôm nay nàng ta được tiểu quận chúa của Trần Vương phủ mời đến chơi, cả người toàn mùi hôi thối như vậy thì nàng ta ra khỏi phủ kiểu gì?


Buổi sáng Ngọc Nguyên cũng phải qua chỗ Liễu phu nhân thỉnh an, tiện thể hỏi Liễu phu nhân bước tiếp theo nên làm thế nào, nàng ta đeo thêm mấy túi thơm, đến Tịnh Nhã Viện nơi Liễu phu nhân ở.

Tối qua Liễu phu nhân cũng biết tin Ngọc Ngưng chưa chết, sau khi mắng một câu “Tiện nhân sống dai” thì cũng không sai người đi xem tình hình của Ngọc Ngưng.

Trong tình thế này, Liễu phu nhân chỉ có thể coi như không có gì xảy ra, bà ta giả vờ không biết gì, không biết Ngọc Ngưng rơi xuống nước. Một khi phái người qua đó kiểm tra tình hình, chắc chắn người khác sẽ nghi ngờ Liễu phu nhân lòng dạ độc ác, không chỉ không chấp nhận những di nương khác sinh thiếu gia, mà ngay cả một cô nương mười mấy tuổi cũng không tha.

Ngọc Nguyên vẻ mặt rầu rĩ đi vào: “Nương! Tiện nhân Ngọc Ngưng đó ấy vậy mà lại không chết! Nàng ta vẫn còn sống!”

Liễu phu nhân an ủi nói: “Nguyên Nhi không cần lo lắng, hiện nay hậu viện của Nam Dương Hầu phủ đều do ta quản, nương có thể một tay che trời, muốn mạng của nó cứ từ từ cũng không muộn.”

Bà ta vuốt tóc Ngọc Nguyên, bỗng ngửi được mùi tỏi thối trên người nàng ta, khiến Liễu phu nhân cảm thấy buồn nôn. Mùi này khó ngửi thật đấy.

Vì nghĩ cho thể diện của Ngọc Nguyên, Liễu phu nhân không nói gì, sau khi bảo nàng ta trở về, bà ta gọi nhũ mẫu dạy Ngọc Nguyên đến, trách mắng bọn họ, không cho phép bọn họ để Ngọc Nguyên ăn tỏi nữa, trên người một tiểu thư dòng chính sao có thể bốc mùi như vậy được.

Ngọc Nguyên ngửi mùi hôi thối suốt đường đi, sau khi trở về cảm thấy đầu váng mắt hoa, nàng ta bảo nha hoàn chuẩn bị nước nóng, lại ngâm trong nước tắm thêm một lần nữa.

Hơi nóng bốc lên, mũi Ngọc Nguyên bị hun đến mức không ngửi thấy mùi gì nữa, nàng ta cho rằng đã tắm rửa sạch sẽ rồi, bèn thay y phục mới, đeo túi thơm lên người, lại đánh thêm phấn thơm.

Lan Chi cũng đi tắm, sau khi tắm xong mùi hôi thối vẫn không hết.

Ngọc Nguyên cũng không tính để Lan Chi đi theo mình, Lan Chi làm sai, làm việc bất cẩn, cũng phải tự xem xét lại bản thân, Ngọc Nguyên dặn Lan Chi quỳ trong viện suy ngẫm lại, còn mình thì ngồi xe ngựa đến Trần Vương phủ. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Ngọc Ngưng hoàn toàn không biết chuyện này, nàng mê man ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy, trên tay nàng có thêm một chiếc lọ bằng bạch ngọc đựng thuốc mỡ, tay còn lại thì được nhét một tờ giấy.

Hạ thân nàng bị thương không nhẹ, đây là thuốc trị thương của nàng.

Tiếc là Ngọc Ngưng không biết chữ, nàng nhìn chằm chằm tờ giấy nửa ngày trời cũng không biết trên đó viết gì.

Ngọc Ngưng mở chiếc lọ bằng bạch ngọc ra ngửi thử, một mùi thơm thoang thoảng bay vào mũi, nàng không biết món đồ này là gì, bèn để ở bên giường, còn mình thì vẫn ngồi ở trên giường thẫn thờ ôm lấy bản thân.

Bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nàng không bôi thuốc là muốn từ chối bổn vương tiếp tục sủng hạnh nàng sao? Hay là muốn bổn vương đích thân bôi giúp nàng?”
Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương