Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia.
Lan Chi hầu hạ Ngọc Nguyên lâu như vậy, nàng ta biết rõ Ngọc Nguyên có chút do dự thiếu quyết đoán.

Thật ra tương lai của Ngọc Nguyên cũng sẽ có ảnh hưởng đến tương lai của Lan Chi, là nha hoàn bên người Ngọc Nguyên, sau này Ngọc Nguyên xuất giá, tám phần là Lan Chi cũng sẽ phải đi theo bồi giá, cành cao hơn nữa Ngọc Nguyên không với tới được, nhưng Trần Vương phủ và Nam Dương Hầu phủ ít nhiều gì cũng có qua lại, Ngọc Nguyên cũng có khả năng được gả cho Trần Vương thế tử. Lan Chi cũng muốn để Ngọc Nguyên gả cho Trần Vương thế tử, Ngọc Nguyên được gả cho người có chức tước càng cao, Lan Chi làm nha hoàn thông phòng, nói không chừng cũng có thể trở thành một di nương.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lan Chi lại càng hận Ngọc Ngưng hơn.

Trước khi Ngọc Nguyên đi ngủ, Lan Chi lại đổ thêm dầu vào lửa, nàng ta vừa tháo trang sức cho Ngọc Nguyên vừa nói: “Ngày hôm đó đến Trần Vương phủ, tiểu quận chúa ăn mặc trang điểm quả thật vô cùng lộng lẫy, nghe nói chiếc trâm ngọc trên đầu tiểu quận chúa là do nương nương ở trong cung thưởng cho. Trần Vương phủ thân cận với trong cung như vậy, nếu như tiểu thư có thể gả vào Trần Vương phủ, nói không chừng còn hơn cả tiểu quận chúa đấy.”

Gương mặt Ngọc Nguyên ửng đó: “Nàng ấy là muội muội của thế tử, có gả qua đó cũng phải hầu hạ muội ấy, sao có thể hơn muội ấy được.”

Lan Chi cười tươi nói: “Tiểu thư, người tuyệt đối không thể mềm lòng, tứ tiểu thư chết rồi, cắt đứt được ý muốn của thế tử, người mới có thể thuận lợi gả vào Trần Vương phủ.”

Ngọc Nguyên bị Lan Chi kích thích, ý nghĩ muốn hại Ngọc Ngưng ngày càng sâu hơn.

Nàng ta khẽ cắn môi, dù sao Ngọc Ngưng cũng là do Bạch di nương sinh, Bạch di nương thân phận thấp kém, thân phận của Ngọc Ngưng đương nhiên cũng thấp kém, thân phận thấp kém mà lại dám nổi bật hơn cả tiểu thư chân chính, không hại Ngọc Ngưng thì còn hại ai?

Ngọc Nguyên tính toán mấy ngày, cũng nói chuyện với Liễu phu nhân.

Liễu phu nhân nghe xong kế hoạch của Ngọc Nguyên thì vô cùng sửng sốt, lại nghe Ngọc Nguyên nói tiếp, Trần Vương thế tử nhìn trúng Ngọc Ngưng, sắc mặt bà ta lập tức trở nên khó coi. Bà ta biết Ngọc Ngưng lớn lên rất đẹp, nếu như được gả vào nhà quyền quý thì tám, chín phần là sẽ đắc sủng.

Bà ta dặn dò Ngọc Nguyên vài câu, làm gì thì làm, nhưng đừng làm lớn chuyện để tất cả mọi người đều biết là được. Ngọc Nguyên vẫn chưa xuất giá, cô nương chưa xuất giá đều rất coi trọng thanh danh, nếu như để người khác biết được Ngọc Nguyên tâm địa ác độc ra tay với tỷ muội mình như vậy thì sẽ không có ai bằng lòng lấy nàng ta đâu. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Ngọc Nguyên thấy Liễu phu nhân không phản đối, trong lòng cũng yên tâm được phần nào.

Sau khi Ngọc Nguyên rời đi, nhũ mẫu bên cạnh Liễu phu nhân nói: “Phu nhân, tiểu thư tuổi hãy còn nhỏ, lúc này để tiểu thư đích thân an bài chuyện như vậy liệu có phải không được thích hợp lắm?”

Vết bớt trên mặt Liễu phu nhân dần dần mờ đi, không còn vừa ngứa vừa đau như mấy ngày trước nữa, bà ta uống một ngụm trà, lạnh lùng nói: “Có gì không thích hợp đâu chứ? Chờ đến khi nó gả cho người ta rồi, đối mặt với việc nữ nhân tranh đấu lẫn nhau, cũng phải làm những chuyện như vậy, chi bằng cứ làm trước đi, để nó biết nghĩ mưu tính kế hơn.”

Nhũ mẫu không dám phản bác lại Liễu phu nhân: “Phu nhân nói cũng phải.”


Trong mắt Liễu phu nhân lóe lên sự lạnh lùng: “Bạch di nương xuất thân thấp kém, trong phủ có nhiều người không có phúc có con, nàng ta cũng không được có phúc phần này. Ta nghe nói Ngọc Ngưng trời sinh xui xẻo, hồi hai, ba tuổi mới tập đi đã vấp phải đá, suýt chút nữa đã tự làm mù mắt mình, năm mười hai tuổi bị tiểu quỷ quấn thân, phát sốt liên tục mười mấy ngày, cả người suốt ngày bị thương, vết lớn vết nhỏ đâu đâu cũng có, cứ hai, ba năm thì lại bị bệnh nặng một lần, giờ nó bỗng rơi xuống nước chết đuối, người ngoài cũng sẽ chỉ nghĩ rằng nó xui xẻo, không nghi ngờ Ngọc Nguyên đâu.”

Nhũ mẫu cũng liên tục khen Liễu phu nhân suy nghĩ chu đáo.

Nhưng ngay sau đó, nhũ mẫu lại có suy nghĩ khác.

Hồi mới tập đi bị vấp phải đá, viên đá bất chợt xuất hiện khiến nàng bị thương phần lông mày, nhưng không đập phải mắt, sau đó cũng không để lại sẹo, đây không phải là may mắn thì là gì?

Năm mười hai tuổi bị sốt mười mấy ngày liền, người khác bị vậy có khi chết luôn rồi, nàng lại tai qua nạn khỏi sống tiếp đến giờ, đây không phải may mắn thì là gì?

Mặc dù suốt ngày bị thương, nhưng những nơi trên cơ thể có thể thấy được đều không để lại một vết sẹo nào, làn da vẫn mịn màng như ngọc, đây không phải may mắn thì là gì?

Gặp phải bao nhiêu chuyện xui xẻo vậy vẫn không chết, vị tứ tiểu thư này có vẻ như sẽ không hồng nhan bạc mệnh đâu, có lẽ lần này cũng không chết được.

Nhưng nhũ mẫu chỉ dám thầm nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra, Liễu phu nhân bảo thủ cố chấp, không thích người khác làm phật lòng mình, dù hạ nhân có ý kiến bất đồng cũng rất ít khi nói ra.

Ngọc Ngưng không hề hay biết về mọi chuyện xảy ra bên phía Liễu phu nhân. Thời buổi này tất cả mọi người đều tin quỷ thần, nàng chưa nhìn thấy quỷ thần bao giờ nên cũng không biết là có hay không. Nhưng dù sao Ngọc Ngưng cũng luôn tin tưởng câu nói này: “Không làm việc thẹn với lòng, không sợ quỷ đến gõ cửa.” Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng làm chuyện gì thẹn với lòng, cũng không chọc vào ai, vậy nên Ngọc Ngưng cũng không sợ quỷ thần gì gì đó.

Lại hai ngày nữa trôi qua, trời âm u đổ mưa liên miên, trong phòng cực kỳ ẩm ướt và lạnh lẽo, sức khỏe Bạch thị không tốt, mấy ngày nay đều nằm trên giường, Ngọc Ngưng luôn túc trực bên cạnh chăm sóc bà, cũng rất vất vả.

Ngày hôm nay trời ngừng mưa, nhũ mẫu bên chỗ Liễu phu nhân đến đây, nói rằng Liễu phu nhân cảm thấy không khỏe, muốn Ngọc Ngưng qua đó chăm sóc.

Đích mẫu bị bệnh, dù Ngọc Ngưng là thứ nữ cũng nên qua đó chăm nom. Nhưng chắc chắn Liễu phu nhân biết tình hình của Bạch thị, biết rằng Bạch thị cũng không thể không có ai chăm sóc.

Ngọc Ngưng cho rằng Liễu phu nhân lại cố tình làm khó bản thân.

Nàng dặn dò nhũ mẫu chăm sóc thật tốt cho Bạch thị, sau đó vội vội vàng vàng đến chỗ Liễu phu nhân.

Sau khi qua đó, Liễu phu nhân bảo nàng quỳ ở ngoài viện tử, quỳ hai canh giờ liền cho đến tận khi trời tối, nhũ mẫu từ trong phòng đi ra, lạnh lùng nói với Ngọc Ngưng: “Sáng sớm phu nhân ra ngoài tản bộ ở bên hồ, lỡ làm rơi mất ngọc bội, có lẽ là rơi ở đó, tứ tiểu thư, hiện giờ những người khác ở trong viện đều đang bận, chỉ đành phiền người đi tìm cho phu nhân vậy.”


Lúc Ngọc Ngưng đứng lên, đầu gối đã tê rần, vừa tê vừa đau, nàng nói: “Được.”

Nàng nghĩ chắc hẳn hiện giờ Liễu phu nhân đang tức giận nhưng không có chỗ xả nên mới cố ý tìm nàng xả giận. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Nàng ở bên hồ cẩn thận tìm nửa ngày trời, bên hồ có một số nơi có nhiều cây cỏ, nếu như đồ rơi ở bên đó sẽ rất khó tìm. Bởi vì mấy nay trời đổ mưa, nước tràn ra đến mặt hồ, nước hồ cũng sâu, nên Ngọc ngưng không muốn lại gần phía đó sợ ướt giày.

Lúc nàng đang tìm ngọc bội, không nhận ra có một người xuất hiện trên con đường nhỏ đi về phía hồ.

Trời tối dần, người đến lại nhón gót, Ngọc Ngưng quay lưng lại với người nọ nên không phát hiện ra là điều rất bình thường.

Cơ thể nàng mảnh mai yếu đuổi, bị đẩy mạnh một cái, cả người lập tức ngã nhào vào trong hồ.

Xung quanh không có ai, sắc trời cũng tối, Lan Chi vỗ vỗ tay mình, khóe miệng nhếch lên, xoay người rời đi.

Ngọc Ngưng vùng vẫy trong nước, nàng hoàn toàn không biết bơi, vừa định mở miệng kêu lên thì bị sặc một ngụm nước nên vội vàng ngậm chặt miệng lại, cơ thể không tự chủ được chìm dần xuống đáy hồ.

Nước hồ rất sâu, trời lại tối, đáy hồ vốn phải tối đen như mực, nhưng Ngọc Ngưng lại nhìn thấy nước hồ có màu xanh tuyệt đẹp.

Một nam nhân xuất hiện ở dưới đáy hồ, người đó mặc y phục cổ xưa, lúc Ngọc Ngưng sắp ngạt thở hôn mê đến nơi, nam nhân dưới đáy hồ bỗng mở mắt ra.

Hắn bỗng vươn tay tóm chặt lấy chân Ngọc Ngưng.

Vừa nãy lúc mới rơi xuống Ngọc Ngưng đã vùng vẫy, hiện giờ cả người gần như không còn chút sức lực nào, nam nhân đỡ chân nàng, đẩy nàng lên đến tận bờ.

Ngọc Ngưng bò lên bờ.

Nàng vẫn còn chưa hết bàng hoàng, người đẩy nàng xuống hồ gần như xác định nàng sẽ chết chìm dưới hồ, nên đã biến mất không thấy bóng dáng. Mặt hồ vô cùng phẳng lặng, không một gợn sóng, như thể một vùng nước lặng.


Toàn thân Ngọc Ngưng ướt sũng, cả người lạnh toát, nàng ôm lấy cánh tay nhìn chằm chằm mặt hồ, cảnh tượng vừa nãy quá mức quỷ dị, như thể một giấc mộng, lại như thể đã thật sự xảy ra.

Nàng vất vả đứng dậy, loạng choạng quay trở về Mai Hoa Uyển.

Nhũ mẫu thấy cả người Ngọc Ngưng ướt đẫm, kinh ngạc nói: “Tiểu thư, người bị sao vậy?”

Sắc mặt Ngọc Ngưng tái nhợt, miễn cưỡng cười nói: “Vừa nãy không cẩn thận rơi xuống hồ, ma ma có thể giúp ta đun chút nước nóng được không, ta muốn tắm rửa, chuyện vừa rồi mong bà đừng nói với di nương.”

Nhũ mẫu gật đầu đồng ý: “Vâng.”

Ngọc Ngưng thường phải chịu ấm ức ở bên chỗ Liễu phu nhân là điều gần như tất cả mọi người đều biết, nhũ mẫu nghĩ lần này chắc hẳn nàng lại chịu ấm ức gì đó rồi. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Nhũ mẫu rất nhanh đã chuẩn bị xong nước nóng, Ngọc Ngưng ngâm mình trong nước, bị nước nóng ngâm đến mức muốn bốc hơi mới cảm thấy mình hồi phục được một chút.

Chẳng lẽ nam nhân anh tuấn dưới đáy hồ vừa nãy là thủy yêu?

Trên thế gian thật sự có yêu ma sao? Tại sao hắn lại giúp nàng?

Ngọc Ngưng nghĩ mãi cũng không thông, nàng lấy y phục mặc vào, lúc này trời đã tối đen.

Buổi tối nàng chưa ăn gì cả, nhưng xảy ra loại chuyện này khiến Ngọc Ngưng cũng nuốt không trôi, nàng bị dọa sợ, cảm thấy kiệt sức, chỉ muốn lên giường ngủ một giấc.

Ngọc Ngưng mặc nội y mỏng manh, sắc mặt hơi tái khiến gương mặt càng trắng hơn, càng làm tôn thêm mái tóc đen như gỗ đàn hương của nàng, ngay cả mắt mày cũng đẹp tựa tranh vẽ.

Ngọc Ngưng nằm trên giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Nàng bị xúc cảm lạnh như băng đánh thức.

Trong giấc ngủ, dường như có người cởi y phục của nàng ra, đôi bàn tay to lớn không ngừng di chuyển.

Đôi tay này quá mức lạnh lẽo, lạnh thấu xương, tựa như bị đông cứng thành băng vậy, cần cổ mảnh mai của Ngọc Ngưng bị ma sát, như thể giây tiếp theo đôi tay này sẽ bóp lấy cổ nàng khiến nàng chết ngạt.

Lúc nàng mở mắt ra thì nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ trước mặt mình, Ngọc Ngưng sợ đến mức muốn kêu lên, nhưng lại bị nam nhân đó khẽ bóp cổ.


Nam nhân lạnh lùng liếc nhìn gương mặt tái nhợt sợ hãi của Ngọc Ngưng: “Đừng nói gì cả.”

Đây chính là nam nhân đẩy nàng từ dưới nước lên.

Lúc này, y phục của Ngọc Ngưng đã không còn chỉnh tề, cả người yếu đuối vô lực, nằm trong vòng tay của nam nhân.

Giọng nói của hắn trầm thấp, không có chút tình cảm nào, nhưng lại không hề ngừng lại: “Dùng thân báo đáp ơn cứu mạng, nàng thấy thế nào?”

Ngọc Ngưng khẽ cắn môi, nhưng lại không thể kìm nén được tiếng kêu đau đớn.

Nam nhân nhìn chằm chằm vào vết máu trên đầu ngón tay, lạnh nhạt nói: “Có thể sẽ rất đau, cố nhịn đi.”

Quả thật rất đau.

Ngọc Ngưng đổ mồ hôi lạnh, suýt chút nữa ngất đi, nam nhân từ trên cao nhìn xuống nàng.

Cô nương phàm trần này quả thật quá yếu đuối, yếu đến mức không chịu nổi một kích.

Hai mắt nàng ngấn lệ, gương mặt tái nhợt, nhưng lại đẹp hơn bất kỳ nữ nhân nào Quân Dạ từng gặp.

Quân Dạ không biết thương hương tiếc ngọc, vậy nên Ngọc Ngưng bị hắn làm rất thảm, tiếng kêu của nàng cũng rất yếu ớt, hổn hển, như thể sắp mất mạng luôn vậy. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Sao có thể mất mạng được chứ, hắn là Minh vương, dù có mất mạng hắn cũng có thể cho nàng mạng sống.

Chiếc giường nhỏ của Ngọc Ngưng kêu cót két, mãi cho đến tận canh bốn, đầu óc nàng trống rỗng, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng trầm thấp của nam nhân.

Hắn nói, hắn sẽ còn quay lại.

Nàng cảm thấy cả người nhớp nháp, không biết đó là máu hay là thứ gì khác, nam nhân để lại rất nhiều, vừa ướt vừa lạnh.

Ngọc Ngưng không còn chút sức lực nào, nàng trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương