Cả căn phòng bỗng chốc sáng hẳn lên, Ngọc Ngưng có chút không quen.

Trước giờ Quân Dạ vẫn luôn lạnh lùng, ánh mắt bình thường rất hiếm khi có bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào. Hắn cao hơn Ngọc Ngưng quá nhiều, ở bên cạnh nhìn Ngọc Ngưng, cả gương mặt nàng bỗng chốc ửng hồng.

Ngọc Ngưng lấy lược ra chải đầu, nàng rất khéo tay, tạo kiểu tóc nào cũng rất xinh đẹp. Nàng cũng thường chải đầu vấn tóc cho Bạch thị.

Nghĩ một hồi, Ngọc Ngưng vẫn quyết định vấn tóc kiểu nữ nhân đã có gia đình. Mặc dù bình thường nàng toàn ăn mặc trang điểm như là một cô nương, nhưng nàng và Quân Dạ đã có quan hệ phu thê, cũng không được coi như là cô nương chưa xuất giá nữa.

Nàng ngồi đối diện chiếc gương tối mờ, vấn mái tóc dài lên. Tóc của Ngọc Ngưng vừa dài vừa dày, lúc chải đầu vấn tóc cũng cảm thấy đau cổ tay vì nặng. Ngọc Ngưng nghiêm túc vấn từng chút một, gài những chiếc châm vàng nạm hồng ngọc kiểu dáng khác nhau ở hai bên và phía sau để cố định. Trâm vàng nạm ngọc được đeo lên đầu, chuỗi châu chạm hoa văn mẫu đơn rũ xuống quanh búi tóc.

Búi tóc bồng bềnh như mây, càng tôn lên gương mặt vừa nhỏ nhắn lại thanh tú của Ngọc Ngưng. Nàng nhìn y phục trên người mình, lại nhìn bản thân mình trong gương: “Bộ y phục này không hợp với bộ trang sức này lắm.”

Dù sao cũng là nữ tử chưa xuất giá, vấn kiểu tóc này cứ như thể là con cái trộm mặc y phục của nương mình vậy, cứ có cảm giác lén lút vụng trộm. Ngọc Ngưng đương nhiên không dám vấn tóc như vậy trước mặt người ngoài, chỉ là Quân Dạ đang ở đây, Ngọc Ngưng muốn vấn cho hắn xem mà thôi.

Y phục trên người nàng không hề thu hút ánh nhìn như trang sức gài trên đầu, nên trông không hợp lắm.

Ngọc Ngưng lấy ra một hộp phấn và son. Nàng thích chiếc hộp chạm hình Hằng Nga và thỏ ngọc hơn, nàng sẽ lấy chiếc hộp này để đựng phấn. Gương mặt nàng không chút khuyết điểm, mỗi một tấc da tấc thịt của nàng đều rất trắng, nàng khẽ thoa một chút phấn. Mắt mày nàng rất đẹp, Ngọc Ngưng không cần vẽ lông mày, dáng mày của nàng vốn đã đẹp sẵn, chân mày duyên dáng, vẽ thêm một chút thì nhan sắc lại quá đậm, bớt đi một chút nhan sắc lại quá nhạt nhòa, vậy nên nàng chỉ mở hộp son ra, tô lên đôi môi của mình.

Cánh môi được nhuốm chút màu sắc diễm lệ, vốn dĩ trông nàng đã quyến rũ như hồ ly, giờ lại càng khiến người ta cảm thấy thần hồn điên đảo.

Đến cảnh giới của Quân Dạ, hắn hẳn là không còn bị những thứ đẹp đẽ cám dỗ nữa. Trên thực tế, nữ tử xinh đẹp có ý định quyến rũ hắn không phải là ít, hắn đều coi đó là những bộ xương mặc da người, không hề cảm thấy có gì đẹp đẽ cả.

Ngọc Ngưng nhìn về phía Quân Dạ: “Trông có đẹp không?”

Quân Dạ nâng cằm Ngọc Ngưng lên, nàng vẫn còn khí chất của một tiểu cô nương, căn bản không hề giống như những nữ tử đã thành gia lập thất. Ánh mắt nàng có chút tránh né và ngượng ngùng, chắc hẳn là đang chờ hắn khen ngợi.

Quân Dạ bắt đầu soi mói: “Mặt trông trắng quá, môi cũng quá đỏ, trông cứ như đi ăn trẻ con vậy.”

Khi Ngọc Ngưng tự nhìn mình trong gương, rõ ràng cảm thấy rất đẹp, son không phải màu đỏ máu, mà là màu đỏ của hoa hồng, có lẽ là do cánh hoa hồng được vắt thành nước tạo ra. Màu đỏ như vậy rất tôn da, khiến nàng trông trắng vô cùng.


Ngọc Ngưng ngượng ngùng nói: “Thôi bỏ đi, ngươi không thích thì để ta lau sạch vậy.”

Quân Dạ cúi đầu xuống hôn lên môi nàng.

Trầm Hương Các không phải là cửa tiệm phấn son lớn nhất kinh thành, nhưng lại là cửa tiệm bán đồ đắt và tinh xảo nhất, toàn đón tiếp các vương tôn quý tộc. Nữ tử bình thường tiêu vài trăm văn tiền mua chút phấn là tốt lắm rồi, sao nỡ tiêu cả mấy chục lượng bạc để mua một hộp phấn chứ, mấy chục lượng bạc đã đủ để bọn họ tiêu cả năm rồi.

Hơn nữa người làm trong tiệm còn lấy ra đủ loại hộp đựng son phấn, có một số cái là gỗ chạm khắc, có một số cái là bằng ngọc chạm khắc, lại có một số cái làm từ ngà voi chạm khắc để dụ dỗ nữ nhân mua. Những chiếc hộp này còn đắt hơn phấn son gấp mấy lần, trong tiệm còn có gương bạc quý giá, lược ngà các kiểu. Bọn họ hiểu rõ tâm tư của các quý phụ trong kinh thành, biết được bọn họ chẳng ai thiếu tiền, có chăng chỉ thiếu mấy món đồ đẹp đẽ tinh xảo mà thôi.

Đồ đắt cũng có đạo lý của nó, son được làm còn sạch hơn cả đồ ăn bình thường, mùi hương thơm ngát, dễ ngửi, lúc thử cũng thấy ngọt ngào, thậm chí còn hơn cả vị mật ong.

Lão bản nương chế tạo phấn son ở Trầm Hương Các biết rõ, những nam nhân nếm được mùi vị ngọt ngào trên môi nữ nhân của mình, sẽ không nhịn được ngày càng lún sâu.

Đây cũng coi như chút tình thú giữa phu thê với nhau.

Ngọc Ngưng nắm chặt lấy y phục của Quân Dạ, nàng gần như không đứng vững.

Chờ đến khi hắn buông nàng ra, son trên môi nàng đã trôi hết. Ngọc Ngưng cảm thấy cánh môi nóng rực, đau rát, đầu lưỡi chắc cũng bị cắn chảy máu rồi, nàng nếm được vị máu tanh ở trong miệng.

Quân Dạ vuốt ve khuôn mặt của nàng: “Ngọt lắm.”

Gương mặt Ngọc Ngưng thoáng chốc đỏ bừng, nàng nói: “Ngươi bỏ ta ra, để ta chải đầu lại.”

Quân Dạ ừ một tiếng, nhưng lại chẳng buông tay.

Hắn ôm lấy Ngọc Ngưng ngồi xuống, chiếc bàn trang điểm trước mặt rất đơn sơ, chỉ có một chiếc gương nho nhỏ, gương cũng rất tối tăm, mờ mờ ảo ảo chẳng nhìn rõ người.

Ánh sáng của dạ minh châu dịu nhẹ, khiến cả căn phòng nhỏ được chiếu sáng hơn nhiều, thân hình nhỏ bé của Ngọc Ngưng đang tựa vào trong lòng Quân Dạ.


Quân Dạ cởi đai lưng của nàng: “Gương này bé quá.”

Ngọc Ngưng nghiêng đầu nhìn gương, cả tấm gương lập tức lớn hơn, cao ngang người, rộng nửa người, dựng đứng trên mặt đất.

Kết cấu, tính chất của tấm gương lạnh như băng, Ngọc Ngưng chỉ đứng cách nó ba tấc, nàng liếc nhìn gương, bị dọa giật mình: “Cái... cái này...”

Quân Dạ cởi đai lưng rườm rà trên người nàng: “Cởi như thế này có đúng không?”

Ngọc Ngưng vươn tay cởi trang sức gài đầu xuống: “Để ta tháo trang sức trên đầu xuống, chải tóc trước đã.”

Quân Dạ nói: “Không cần tháo.”

Chuỗi anh lạc* bên mai nàng rủ xuống, chầm chậm đong đưa, lướt qua cái gáy trắng mịn của nàng. Nàng cảm thấy có chút lạnh, cũng không dám nhìn vào gương.

*Anh lạc: Chỉ một loại trang sức do các loại châu ngọc, bảo thạch chế thành chuỗi, đeo cổ hoặc trang sức gài trên đầu, mũ nón.

Quân Dạ khẽ bóp gáy nàng, buộc nàng phải nhìn vào trong gương: “Có muốn vào trong làm không?”

Ngọc Ngưng vùi mặt trong trong lòng hắn, khẽ lắc đầu.

Sau cùng những món trang sức này đều rơi xuống đất, Quân Dạ bế nàng về lại giường.

Mái tóc dài của Ngọc Ngưng xõa tung, gương mặt rưng rưng nước mắt, nàng cuộn mình trong lòng Quân Dạ, hai mắt đỏ hoe vì khóc.

Quân Dạ vòng tay ôm lấy vai nàng.


Ngọc Ngưng nghẹn ngào nói: “Lần sau... Lần sau không được phép nữa...”

Quân Dạ cũng biết lần này mình quả thật đã bắt nạt nàng hơi quá, Ngọc Ngưng là một người thành thực, là một cô nương xinh đẹp, có nhiệt độ, có tình cảm, không phải là một món đồ chơi. Đồ chơi hỏng rồi có thể sửa, nhưng nếu nàng có làm sao, nói không chừng sẽ hận hắn.

Mặc dù Quận Dạ biết tính nàng rất tốt, sẽ không tùy tiện ghi hận người khác, nhưng hắn ỷ nàng tính tình tốt mà bắt nạt nàng cũng là điều không nên.

Quân Dạ khẽ xoa mái tóc đen như mực của Ngọc Ngưng: “Được rồi, ngoan ngoãn ngủ đi, đêm nay không bắt nạt nàng nữa.”

Ngọc Ngưng ôm lấy Quân Dạ, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Hôm sau mới sáng sớm nàng đã tỉnh dậy rồi, gương đã biến mất không thấy, toàn bộ trang sức đều nằm trong hộp. Ngọc Ngưng bảo nhũ mẫu mang nước vào, nàng lau người sạch sẽ, thay y phục rồi rửa mặt chải đầu.

Hộp phấn vẫn chưa được đóng chặt, hộp son hôm qua cũng quên không đậy, Ngọc Ngưng thu dọn hai món đồ này lại, để ở trên bàn.

Nơi ở Trịnh phu nhân tìm cho Ngọc Ngưng, ở tây sương phòng nàng định ở có một bàn trang điểm rất tốt, sau này khi chuyển qua đó, tất cả đồ đạc cũng sẽ có chỗ để rồi.

Ngọc Ngưng rửa mặt chải đầu sạch sẽ, mới mang một hộp son và một hộp phấn chưa mở qua chỗ Bạch thị.

Mặc dù Bạch thị chưa từng ra ngoài, nhưng bà cũng từng nghe đến Trầm Hương Các, nghe nói những món này là của Trầm Hương Các, Bạch thị nói: “Đứa bé này, con tự dùng đồ tốt là được rồi, con vẫn còn trẻ thì nên dùng đồ tốt, nương đã già rồi, cũng không xứng với những món này. Mấy thứ này con cầm về từ từ dùng đi.”

Ngọc Ngưng nói: “Những món này con cố ý mua cho nương mà, nương, người cứ dùng đi, không dùng thì tiếc lắm.”

Sau khi Bạch thị rửa mặt chải đầu xong thì thoa phấn Ngọc Ngưng mua cho mình. Làn da Ngọc Ngưng trắng nõn mịn màng, nàng thoa những thứ này cũng chẳng có cảm giác gì, không biết là tốt hay không. Khi Bạch thị thoa lên, làn da trông sáng hơn nhiều, không còn nhợt nhạt nữa, không cần bôi son cũng cảm thấy khí sắc không tồi.

Ngọc Ngưng trước giờ vẫn luôn hiếu thuận, Bạch thị biết rõ điều đó, bà cảm thấy điều may mắn nhất của mình chính là sinh được Ngọc Ngưng.

Phía Liễu phu nhân hai ngày nay đã yên bình hơn nhiều, Ngọc Ngưng cũng đã tỉnh lại.

Trán Ngọc Nguyên coi như đã để lại sẹo rồi. Liễu phu nhân thấy Ngọc Nguyên vừa mới tỉnh lại, cũng không nỡ giáo huấn nàng ta nữa.

Kết quả khi Ngọc Nguyên soi gương thấy vết sẹo rõ như vậy trên trán mình, nhất thời sốt ruột, gọi đại phu đến mắng cho một trận. Đại phu khám bệnh cho Ngọc Nguyên không phải là nô tài trong phủ, đã bị nàng ta không biết rõ trắng đen mắng cho một trận. Đại phu nể mặt Liễu phu nhân, vốn dĩ đã định liên lạc với một vị bằng hữu cách đây trăm dặm, vị bằng hữu này có cao dược đặc chế, có thể làm mờ vết sẹo, nhưng không tùy tiện lấy ra cho người khác dùng. Sau khi bị Ngọc Nguyên mắng một trận, đại phu tức giận phất tay áo rời đi, không muốn chữa thương cho tam tiểu thư tính tình ngổ ngáo này nữa.

Liễu phu nhân nghe được chuyện này, không nhịn được mắng Ngọc Nguyên, ai ngờ nàng ta mở miệng lại nói: “Đều là bởi vì người, nếu như người có thể sinh con ra có dung mạo như Ngọc Ngưng, con cũng chẳng cần phải đố kỵ nàng ta, cũng không muốn đánh nàng ta, con không đánh nàng ta thì sao trên trán lại có vết thương được?”


Nghe thấy những lời này của Ngọc Nguyên, sắc mặt Liễu phu nhân tái đi: “Ban đầu ta không nên sinh ngươi ra mới phải, sau khi sinh ngươi ra cũng nên dìm trên ngươi trong nước mới đúng.”

Hai người rời đi trong buồn bực, Liễu phu nhân vẫn nhớ đến chuyện trong nhà có quỷ, lại đi đến chỗ Ngọc Ngưng.

Khí sắc của Bạch thị vô cùng tốt, Liễu phu nhân so với Bạch thị trông như già hơn bà cả chục tuổi vậy.

Bà ta không thể không nói chuyện khách khí với Ngọc Ngưng: “Ngưng Nhi, ta bảo ngươi nói với Quận chúa Hoa Dương chuyện trong nhà có quỷ, ngươi đã nói chưa? Quận chúa có bằng lòng giới thiệu vị đạo sĩ đó cho chúng ta không?”

Ngọc Ngưng cũng nhớ tới chuyện này, đương nhiên là nàng sẽ không giúp Liễu phu nhân bắt Quân Dạ rồi, nàng nói: “Hôm qua con ra ngoài có gặp Quận chúa Hoa Dương, nàng ấy nói dạo gần đây không dám nói đến vấn đề này. Dù sao Quận chúa cũng đang mang thai, lỡ như nói với đạo sĩ, quỷ lại chạy đến nhà nàng ấy hù dọa nàng ấy, làm hại đứa bé trong bụng nàng ấy thì phải làm sao?”

Liễu phu nhân không ngờ câu trả lời của Quận chúa Hoa Dương lại là thế này.

Hôm qua Ngọc Ngưng ngồi xe ngựa của Quận chúa Hoa Dương trở về, trong phủ ai ai cũng biết. Nghe nói Quận chúa còn mua cho Ngọc Ngưng rất nhiều đồ, đối xử với Ngọc Ngưng như là vãn bối của mình.

Giờ Ngọc Ngưng vẫn yên lặng ngồi may vá thêu thùa với Bạch thị ở trong phòng.

Liễu phu nhân lại nhớ đến Ngọc Nguyên, nếu như để Ngọc Nguyên bám được Quận chúa Hoa Dương, nói không chừng Ngọc Nguyên lập tức nhận Quận chúa là nương, cho rằng mình không xứng làm nương nó cũng nên.

Loại người thấp kém như Bạch thị, Ngọc Ngưng, đứa bé được sinh ra từ bụng Bạch thị, chính là một thứ nữ, nhưng nàng lại chẳng bao giờ oán hận Bạch thị, trước giờ đều luôn hiếu thuận, yêu thương Bạch thị, ngay cả một cái nhìn lạnh lùng cũng chưa từng có.

Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu phu nhân cũng có chút chua xót.

Nhưng Ngọc Ngưng là một thứ nữ, cả đời này đều là thứ nữ, hiện giờ dù nàng có quan hệ tốt với Quận chúa Hoa Dương, nhưng những quý nhân này cũng chẳng thể chăm sóc nàng cả đời. Chờ qua tầm hai năm nữa, tình cảm nhạt dần, Ngọc Ngưng sẽ lại phải trở về sống những ngày tháng gian khổ mà thôi.

Với thân phận thứ nữ, Ngọc Ngưng cũng chẳng thể gả được cho một gia đình tốt bao nhiêu. Những gia tộc có thể diện, sao có thể bỏ qua đích nữ để lấy một thứ nữ ti tiện được? Cũng chỉ có thứ tử mới xứng với thứ nữ, nói không chừng, Ngọc Ngưng sẽ giống với mẫu thân của nàng, đều phải gả cho người khác làm thiếp, sinh một bầy thứ tử thứ nữ.

Nghĩ như vậy, trong lòng Liễu phu nhân cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Lúc bà ta rời đi, Ngọc Ngưng cũng đứng dậy tiễn Liễu phu nhân.

Hôm qua Ngọc Ngưng bị Quân Dạ giày vò quá mức, thật ra nàng cũng chẳng muốn đứng dậy đi đường, lúc bước đi là lại thấy đau, kiểu gì cũng nhớ đến hắn.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương