Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia.
Ngọc Ngưng khựng lại trong chốc lát rồi nói: “Ta và phu nhân bèo nước gặp nhau, thấy phu nhân trông nhân hậu nên mới nói thêm mấy câu. Còn cụ thể nên làm thế nào, ta cũng không tiện chỉ phu nhân.”

Trịnh phu nhân nói: “Ngọc tiểu thư xin đừng nói như vậy, tiểu thư biết nhiều chuyện như thế, chắc chắn có cách giải quyết. Tiểu thư cần gì, chỉ cần là thứ ta có thể cho, ta nhất định sẽ dâng lên, chỉ mong tiểu thư có thể cho ta một lời khuyên. Lần này hàng hóa bị cướp không phải là vật tầm thường, trong đó có một loại dược liệu quý hiếm, là dược liệu mà ái thiếp của Bình Tây Hầu cần. Vị ái thiếp này bị bệnh, nếu như không lấy được số hàng áp tiêu đó về, nàng ta bị bệnh qua đời, Bình Tây Hầu sẽ lột da Trịnh gia chúng ta mất...”

Huống hồ, nếu như vậy bọn họ không chỉ đắc tội mỗi Bình Tây Hầu, mà còn đắc tội cả những quý nhân nhờ họ chuẩn bị quà mừng thọ cho Ngụy Vương gia nữa.

Hàng hóa áp tiêu biến mất một cách kỳ lạ, hơn nữa tiêu sư đều chết hết, dù có báo quan cũng không có manh mối. Người khác còn cho rằng là Trịnh gia bọn họ muốn chiếm làm của riêng.

Dù Trịnh gia giàu có đến đâu, trước mặt quyền thế cũng vẫn phải cúi đầu.

Ngọc Ngưng suy nghĩ trong chốc lát, vẫn chưa mở miệng, đã nghe thấy Trịnh phu nhân nói: “Ngọc tiểu thư hiện giờ vẫn chưa xuất giá đúng không? Ta nghe nói Ngọc tiểu thư là thứ nữ, ở Nam Dương Hầu phủ thường bị Hầu phu nhân chèn ép. Nếu như Ngọc tiểu thư chịu giúp ta, Trịnh gia bằng lòng tặng tiểu thư mười vạn lượng bạc làm của hồi môn, ngoài ra còn thêm một cửa hàng có vị trí tốt nhất trong kinh thành.”

Giống hệt với những gì Quân Dạ nói với nàng.

Mười vạn lượng, một cửa hàng trong kinh thành... Cả Nam Dương Hầu phủ còn không biết là có thể gom được mười vạn lượng hay không. Nam Dương Hầu phong lưu háo sắc, vì để thoả mãn bản thân mà đã làm lụn bại rất nhiều gia sản, các di nương trong nhà ai nấy đều giật gấu vá vai, Bạch thị cũng chẳng từng được hưởng vinh hoa phú quý gì.

Ngọc Ngưng nói: “Trịnh phu nhân, phu nhân có một vị tỷ muội tốt, chắc là người đó biết tung tích của số hàng này đấy.”

Trịnh phu nhân cẩn thận ngẫm nghĩ, tỷ muội tốt?

Sắc mặt bà ấy chợt thay đổi: “Không thể nào...”

Ngọc Ngưng nói: “Có thể hay không, thăm dò một chút là biết ngay thôi.”

Trịnh phu nhân nói: “Ngọc tiểu thư, thứ lỗi cho ta đã mạo phạm, ta muốn hỏi một chút, sao tiểu thư lại biết những chuyện này?”


Ngọc Ngưng mỉm cười: “Ta đoán ra đó.”

Rõ ràng đây chỉ là một câu nói đối phó, Trịnh phu nhân thấy Ngọc Ngưng không muốn nói thêm, mặc dù trong lòng vẫn có nghi vấn nhưng không dám hỏi. Trịnh gia cũng không phải chưa từng gặp qua những người thần bí, có những cao nhân lần đầu gặp mặt đã có thể nhìn ra được kiếp trước ngươi đã trải qua những gì, nhưng một tiểu cô nương trẻ tuổi như Ngọc Ngưng trông không giống cao nhân lắm.

Ngọc Ngưng có qua lại với Quận chúa Hoa Dương, là ân nhân của Quận chúa, Trịnh phu nhân cũng không tiện chất vấn.

Bà ấy nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Ngọc tiểu thư, tiểu thư có biết nên dùng cách gì để thăm dò không?”

Quân Dạ không đề cập đến điều này, Ngọc Ngưng ngẫm nghĩ một lúc, nói cho Trịnh phu nhân một biện pháp để thăm dò dựa trên những chi tiết Quân Dạ đã kể.

Trịnh phu nhân quả thật có một biểu muội sống ở trong phủ của mình. Nhưng bà ấy cảm biểu muội của mình không thể nào là “tiểu nhân” mà Ngọc Ngưng đã nói.

Sau khi tiễn Ngọc Ngưng rời đi, Trịnh phu nhân cẩn thận nghĩ lại một lượt, rốt cuộc có nên thăm dò biểu muội của mình không.

Khi Trịnh phu nhân còn nhỏ, phụ mẫu ra ngoài làm ăn buôn bán, bà ấy sống ở trong nhà ngoại tổ mẫu, cữu cữu và cữu mẫu đều đối xử lạnh nhạt với bà ấy, trước giờ chưa từng tươi cười hòa nhã với bà ấy bao giờ. Chỉ có mình biểu muội của Trịnh phu nhân là dịu dàng ân cần, nói chuyện nhẹ nhàng với bà ấy, thỉnh thoảng còn mang cho bà ấy chút đồ ăn.

Sau đó, Trịnh phu nhân trở về nhà mình, rồi được gả đi.

Biểu muội của Trịnh phu nhân cũng xuất giá. Nhưng năm trước, trượng phu của biểu muội bị bệnh qua đời, biểu muội không con không cái mới đến nương tựa bà ấy. Bà ấy nhớ đến tình tỷ muội hồi còn nhỏ, nên đã để biểu muội sống trong nhà mình.

Trong mắt Trịnh phu nhân, biểu muội dịu dàng lại tài giỏi, mặc dù trượng phu của bà ấy không quá bằng lòng để thân thích đến nương tựa, nhưng Trịnh gia nhà lớn nghiệp lớn, chuẩn bị một viện tử để biểu muội ở cũng không phải là chuyện gì khó. Biểu muội ở Trịnh gia vẫn luôn cẩn thận dè dặt, đối xử với nha hoàn cũng rất khách khí, hạ nhân đều rất thích biểu muội. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Bà ấy bảo nha hoàn mời biểu muội qua đây.

Không đến một khắc sau, biểu muội của Trịnh phu nhân đến. Mặc dù tuổi đã quá ba mươi, nhưng biểu muội của Trịnh phu nhân trông vẫn rất xinh đẹp dịu dàng, ăn mặc giản dị sạch sẽ, ăn nói nhẹ nhàng, ra dáng một hiền thê lương mẫu điển hình.


Trịnh phu nhân nói: “Buổi trưa ta vừa tiếp đón một vị khách. Dạo gần đây ta ăn không ngon ngủ không yên, khách đến cũng không nở nổi một nụ cười. Đào Dung, dạo này muội đã khỏe hơn chưa?”

Khoảng thời gian trước Đào Dung nhiễm phong hàn, bà ta cười nói: “Đã khỏe hơn nhiều rồi, đa tạ dược liệu của tỷ tỷ.”

Trịnh phu nhân thở dài một hơi: “Haizz, nếu như không phải những chuyện phiền muộn dạo gần đây đã được giải quyết rồi, có lẽ ta cũng sẽ ngã bệnh mất.”

Đào Dung nói: “Tỷ tỷ có chuyện phiền muộn gì sao?”

“Những trân bảo tặng Ngụy Vương Điện hạ nhân thọ lễ của ngài ấy bị cướp trên đường vận chuyển về kinh thành, ta e là Trịnh gia sẽ đắc tội Ngụy Vương Điện hạ.” Trịnh phu nhân nói: “Nhưng hôm qua ta đi thăm Quận chúa Hoa Dương, Quận chúa nói có thể giúp ta giải quyết. Nàng ấy có tiếng nói, có nàng ấy bảo vệ Trịnh gia, chỉ cần đền tiền là được rồi. Chỉ là có một điều không tốt lắm...”

Đào Dung nói: “Có chuyện gì không tốt vậy?”

Trịnh phu nhân thở dài: “Chú chim sơn ca năm ngoái A Khánh tặng cho ta có tiếng hót du dương, lần đó Quận chúa Hoa Dương sang nhà chúng ta, nghe nó hót một lần đã thích. Chỉ là đây là món quà A Khánh tặng cho ta, ta không muốn tặng cho người khác, nên sau đó đã tặng cho Quận chúa mấy chú chim quý. Lần này Quận chúa đồng ý giúp ta, nhưng kết quả là vẫn muốn chú chim sơn ca đó. Cái gì nàng ấy cũng từng thấy rồi, nhưng lại cứ nhớ mãi chú chim đó, ta cũng thích tiếng hót của chú chim này. Muội biết đó, không được nghe nó hót là ta thấy không vui.”

“Một chú chim đổi lấy Trịnh gia bình an vô sự cũng rất đáng.” Đào Dung khẽ vỗ tay Trịnh phu nhân: “Tỷ tỷ đừng buồn nữa, tính khí của mấy người quyền quý bọn họ tỷ cũng biết rồi đấy, càng không cho họ cái gì, họ lại càng muốn cái đấy.”

Trịnh phu nhân gật đầu.

Xẩm tối, bình thường sau khi ăn xong Trịnh phu nhân đều sẽ tản bộ trong hoa viên. Đào Dung đến viện tử của bà ấy, nha hoàn nhũ mẫu biết quan hệ của Đào Dung và Trịnh phu nhân nên trước giờ đều không hề phòng bị bà ta. Bà ta cũng nhân lúc không ai thấy âm thầm đi vào, mở chiếc lồng vàng nhốt chim sơn ca ra.

Chim sơn ca ở trong lồng đã lâu, không hề muốn bay đi. Đào Dung cũng biết điều này, bà ta lấy một gói thuốc bột từ trong tay áo ra, đổ vào trong nước chú chim uống.

Sau lưng bà ta bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Ta không ngờ thật sự lại là ngươi.”


Sắc mặt Đào Dung lập tức thay đổi.

Chuyện xảy ra ở Trịnh phủ, Ngọc Ngưng không biết tình hình cụ thể, nhưng nàng cũng có thể đoán ra được phần nào.

Hàng hóa áp tiêu mà Trịnh phủ bị mất liên quan đến nhiều người, Đào Dung không phải là kẻ đứng sau, nhưng lại vì Đào Dung nên mới khiến chuyện hàng hóa áp tiêu bị người ngoài biết được.

Sau khi trở về Lý phủ, Ngọc Ngưng và Quận chúa Hoa Dương nói chuyện một lúc, nhưng chẳng qua cũng chỉ là những chuyện bình thường. Còn về chuyện của Trịnh phủ, Ngọc Ngưng không hề đề cập đến. Trước nay nàng vẫn rất luôn giữ mồm giữ miệng, những chuyện có thể nói hoặc không Ngọc Ngưng đều lựa chọn không nói. Quận chúa Hoa Dương hỏi thì Ngọc Ngưng cũng chỉ nói rằng Trịnh phu nhân là người nhân hậu, cảm thấy thân thiết với mình nên mới mời đến phủ chơi.

Quận chúa Hoa Dương nói: “Tuổi ngươi còn nhỏ, đừng nên dễ tin lời người khác thì hơn. Nói thật, bọn họ tiếp cận với ngươi có thể là bởi vì ta. Rất nhiều người tâm tư sâu không lường được, có người thật lòng đối xử tốt với ngươi, cũng có người sẽ đố kỵ vì ngươi may mắn. Ngọc Ngưng cô nương, chuyện gì ngươi cũng phải cẩn thận chú ý một chút, đừng cho rằng tất cả mọi người đều là người tốt.” Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Quận chúa Hoa Dương tâm địa thiện lương lại thấu tình đạt lý, nàng ấy nói những lời này cũng là vì coi trọng Ngọc Ngưng. Ngọc Ngưng mỉm cười nói: “Những lời Quận chúa nói, ta sẽ khắc ghi trong lòng.”

Màn đêm buông xuống, Ngọc Ngưng đang nằm ngủ trên giường, mấy hôm nay, ngày nào Quân Dạ cũng đến, có lẽ là Minh giới không có quá nhiều chuyện phải xử lý.

Nàng cảm nhận được hơi thở của Quân Dạ, từ trên giường bò dậy.

Bộ y phục mặc đi ngủ của nàng rất đẹp, y phục màu hồng nhạt, trông nhẹ nhàng tươi tắn. Làn da Ngọc Ngưng rất đẹp, gần như trắng đến phát sáng, mặc những y phục có màu như vậy trông rất có khí sắc. Trên cổ nàng vẫn còn đeo viên ngọc có thể liên lạc với Quân Dạ, chất liệu của viên ngọc cứng cáp, màu sắc đen tuyền, nhưng lại trông không hợp với Ngọc Ngưng lắm.

Tóm lại, dáng vẻ hiện giờ của nàng đã bớt đi sự đáng thương thường thấy, mà thêm vào đó là chút quyến rũ.

Quân Dạ nói: “Mọi chuyện làm đến đâu rồi?”

Ngọc Ngưng nói: “Chẳng qua chỉ nói với bà ấy mấy câu mà thôi. Ngươi chỉ cho ta nhiều chuyện như vậy, ta cũng nói rất rõ ràng, không xảy ra sai sót gì cả.”

Quân Dạ “Ừ” một tiếng.

Ngọc Ngưng cảm thấy tò mò, nàng ngẩng mặt lên nhìn Quân Dạ: “Sao ngươi lại biết nhiều chuyện như vậy? Làm quỷ thì có thể biết tất cả mọi chuyện sao?”

Quân Dạ đương nhiên biết rõ vận mệnh của mỗi người, hắn là Minh vương, cũng có thể thay đổi vận mệnh của người khác. Không phải người nào lương thiện cũng có thể sống lâu, ví dụ như Quận chúa Hoa Dương, vốn dĩ là bị tiểu nha đầu kia hại chết, lại ví như Trịnh phu nhân, cả nhà phải rời khỏi kinh thành trong tình cảnh thảm thương, nửa đời trước giàu sang phú quý nửa đời sau rách rưới nghèo khổ. Dù cho bọn họ chẳng hề làm chuyện gì thẹn với lòng.


Đối với hắn, thay đổi vận mệnh là chuyện dễ như trở bàn tay.

Quân Dạ khẽ gõ trán Ngọc Ngưng: “Nhóc con ngốc ngếch giống như nàng đây, dù có làm quỷ cũng không biết.”

Ngoc Ngưng: “... Đau.”

Nàng khẽ xoa trán mình: “Tối qua ngươi còn véo cánh tay ta, mặc dù ta ngủ rồi, nhưng ta vẫn con nhớ đấy.”

Quân Dạ chỉ cảm thấy cánh tay nàng mềm mại, lúc véo rất thích mà thôi. Nhưng chỗ nào của Ngọc Ngưng cũng mềm, vừa thơm vừa mềm, không giống với hắn.

Ngọc Ngưng tò mò nói: “Chúng ta chỉ nói cho Trịnh phu nhân biết một nửa, hôm qua ngươi nói, Đào Dung tuyệt đối sẽ không nói cho Trịnh phu nhân biết là ai đã cướp hàng hóa áp tiêu đi, tại sao lại không nói hết cho bà ấy biết, để bà ấy giải quyết sớm hơn?”

Quân Dạ nói: “Nàng nói hết cho bà ta, bà ta sẽ nghĩ là nàng chỉ cần mở miệng nói mấy câu mà thôi, sẽ hối hận vì những điều kiện đã hứa trước đó, thậm chí còn cảm thấy nàng quá tham lam.”

Hắn hiểu rõ bản tính xấu xa của con người, những người lương thiện, cũng sẽ có lúc xấu xa. Chuyển ngữ: LuvEvaland.Xia. Nếu có gì thắc mắc có thể nhắn qua fanpage Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.

Ngọc Ngưng có chút xấu hổ: “Ta chỉ nói có mấy câu, quả thật khá là nhẹ nhàng. Nhưng ngươi thu thập nhiều thông tin như vậy, chắc hẳn là không dễ đâu đúng không? Những lợi ích bà ấy hứa đáng ra nên đưa hết cho ngươi.”

Quân Dạ chẳng dùng đến những thứ ở nhân gian. Của cải của dương gian có nhiều hơn nữa, chết rồi cũng chẳng mang xuống âm gian được. Hắn không ở nhân gian, không cần những đồ vật của nhân gian.

Chỉ có tiểu phế vật Ngọc Ngưng này, không tiền không quyền, ai cũng muốn ức hiếp nàng, mới cần những thứ này làm chỗ dựa thôi.

Quân Dạ nói: “Không cần.”

Ngọc Ngưng nghĩ ngợi một hồi: “Có cần ta đốt cho ngươi mấy cái mặt nạ đẹp đẹp không? Mặt nạ bình thường ngươi thích đeo trông đáng sợ chết đi được. Có phải là ở âm gian chỉ có mình ngươi là đẹp, vì để hòa nhập với những người khác nên mới cần đeo một chiếc mặc nạ xấu xí không?”

Quân Dạ bịt miệng nàng lại: “Nhiều lời quá, ngủ đi.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương