Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
-
Chương 92: Công chúa điêu ngoa
Editor: mèomỡ
Lúc này, Công chúa Sanh Dung nhịn không được, chạy lên nói:“Đoàn thái giám, không phải ta cố ý dẫn huynh ấy đến đâu. Ta vốn muốn lén ra ngoài, nhưng bị hoàng huynh bắt gặp, huynh ấy uy hiếp ta nên ta mới bất đắc dĩ để cho huynh ấy đi theo. Thật ra huynh ấy rất nhàm chán, chơi với huynh ấy không bằng chơi với ngươi, ta vốn không muốn dẫn huynh ấy đến!”
Bởi vì lời nói của Công chúa Sanh Dung, trên mặt hai nam nhân đều có chút mất tự nhiên.
Thái tử nói:“Đoàn tổng quản đừng quá lo, thật ra ta cũng giống như Sanh Dung, ở trong cung buồn chán nên muốn ra ngoài một chút. Hôm nay vừa khéo gặp nàng nên cùng nàng đến đây.”
Đoàn Chính Trung nói:“Thái tử nói quá lời, ngài có thể quang lâm hàn xá, là phúc khí của nô tài.”
“Đoàn tổng quản mới nói quá lời. Hôm nay ta mặc thường phục, ngươi cứ coi ta như người bình thường là được rồi, nhưng đừng coi ta là Thái tử.”
Đoàn Chính Trung nói:“Nô tài không dám.”
“Thôi nha, quên đi, các ngươi nói chuyện của các ngươi, ta đi chơi cùng Đoàn phu nhân!” Công chúa Sanh Dung chịu không nổi, lớn tiếng nói, kéo Cầu Mộ Quân bước đi.
“Không cho phép đi, đợi ta rồi cùng nhau hồi cung.” Thái tử ở phía sau nói. Công chúa Sanh Dung quay đầu làm một cái mặt quỷ với hắn, kéo Cầu Mộ Quân ra cửa.
“Ta không muốn gọi ngươi Đoàn phu nhân, ta muốn gọi tên ngươi!” Sanh Dung ở phía trước sôi nổi nói. Cầu Mộ Quân đoan chính đi phía sau nàng, cười nói:“Công chúa thích là tốt rồi.”
“Vậy ngươi tên là gì?” Sanh Dung hỏi.
“Ta đã thấy cha ngươi, vẻ mặt ôn hoà, so với phụ hoàng cùng hoàng huynh ta thì tốt hơn nhiều, cũng tốt hơn Đoàn thái giám.”
Cầu Mộ Quân cười cười nghĩ rằng Công chúa thật đúng là còn nhỏ, cha nàng là bề tôi, Công chúa là con gái của quân vương, cha nàng làm sao có thể hung thần ác sát với nàng ta chứ! Nhưng mà xem ra Công chúa này thật đúng là thú vị.
Cầu Mộ Quân cười nói: “Ta ở nhà mẹ đẻ tên Cầu Mộ Quân, Công chúa gọi ta Mộ Quân là được rồi.”
Sanh Dung quay đầu lại, nói:“Vậy, Mộ Quân, ngày nào ngươi cũng có thể đi chơi phải không? Hôm hội hoa xuân ngươi có đi xem không? Ta vốn muốn chuồn đi, kết quả Tam Hoàng huynh ta bị ám sát, thiếu chút nữa mất mạng. Đoàn thái giám mang theo người lục soát khắp nơi, hại ta bị lộ lại còn dám nói ta lén lút!”
Cầu Mộ Quân nhịn không được che miệng cười cười, sau đó đáp lại:“Ta đương nhiên không thể mỗi ngày đi chơi, gần như ngày nào cũng phải ở trong phủ. Lần hội hoa xuân đó ta có đi ra ngoài, nhưng lại bị hắn bắt được.”
“Vì sao ngươi không thể ra ngoài chơi? Đoàn thái giám hắn bắt ngươi làm cái gì?” Sanh Dung chạy đến trước mặt nàng nói.
Cầu Mộ Quân cười cười, trả lời:“Bởi vì hắn không cho ta ra ngoài.”
Sanh Dung kỳ lạ nói:“Vì sao hắn không cho ngươi ra ngoài? Hơn nữa không phải hắn còn phải tiến cung sao? Ngươi thừa dịp hắn tiến cung lén chạy ra ngoài chơi là được!”
“Bởi vì...... Hắn cảm thấy vậy là không tuân thủ nữ tắc. Cho dù hắn tiến cung, hắn có thể phân phó hạ nhân không cho ta đi ra ngoài, giống như Công chúa vậy, tuy rằng Hoàng Thượng không phải lúc nào cũng nhìn người chằm chằm, nhưng cửa cung còn có rất nhiều thị vệ.” Cầu Mộ Quân trả lời.
Sanh Dung nhăn nhó mặt mày, chu môi nói:“Thì ra Đoàn thái giám cũng như vậy, ta còn nghĩ hắn rất tốt với ngươi, cái gì đều nghe lời ngươi, thì ra lại hư hỏng như vậy!”
Nhớ tới những lời trước kia cha nói cho nàng, Cầu Mộ Quân nói:“Hắn sao có thể đối tốt với ta? Chỉ sợ hận không thể bỏ ta.”
Sanh Dung kỳ lạ nói:“Vậy vì sao hắn còn chạy tới đòi ta trả trâm gài tóc cho ngươi? Ta nói, trong lúc ta vui đùa cao hứng đã cho mẫu hậu rồi, hắn còn bắt ta đi tìm mẫu hậu đòi. Hại chết người, ta thực sự phải đi đòi, kết quả mẫu hậu bảo không thấy. Ngươi biết không, bởi vì ta không đưa hắn trâm gài tóc, hắn mấy ngày không thèm để ý đến ta, cũng không chịu mang ta đi chơi!”
Cầu Mộ Quân lẳng lặng nhìn nàng, không thể tin được nói:“Công chúa nói là...... là cây trâm gài tóc hình con bướm?”
“Đúng vậy đúng vậy, đó không phải là cây trâm rất quan trọng của ngươi sao?” Sanh Dung nói.
Cầu Mộ Quân còn đắm chìm trong tin tức làm cho nàng giật mình kia, thất thần trong chốc lát mới vội nói:“Không phải, chỉ tùy tiện lấy ra, ta đã quên.”
Sanh Dung lại nhíu mày nói:“Vậy khẳng định là do Đoàn thái giám quá keo kiệt, không chịu được người khác động vào đồ của hắn!”
Cầu Mộ Quân đã không còn nghe thấy lời của nàng, toàn bộ tâm tư đều suy nghĩ chuyện cây trâm kia.
Hắn lại chạy tới đòi Công chúa...... Bởi vì ngày đó nàng tức giận, một mực đòi cây trâm kia sao?
Sau đó hắn đã mua một cây trâm khác cùng loại, còn tốt hơn cái lúc trước đưa cho nàng, nàng lại ném đi trước mặt hắn.
Khi đó, trong lòng hắn nghĩ thế nào? Có thể rất đau lòng, rất khổ sở hay không?
Nhưng hắn thật sự sẽ đau lòng khổ sở sao?
“Mộ Quân, suy nghĩ cái gì vậy, đi thôi, chúng ta qua bên kia bắt cá vàng. Hồ cá của Đoàn thái giám có rất nhiều loại cá rất đẹp!” Sanh Dung kéo nàng chạy về phía cái ao, câu nói kia làm cho Cầu Mộ Quân sửng sốt.
Bắt cá vàng nghịch......
Công chúa này ở trong cung là ai dạy vậy!
Đến bên bờ ao, Sanh Dung cởi tất cùng hài kéo ống quần lên đưa chân xuống nước, làm cho Cầu Mộ Quân nhìn mà sửng sốt.
Như vậy...... Không tốt. Trước công chúng...... Nàng nếu đã đi theo Công chúa có phải nên khuyên nàng ta hay không? Nhưng Công chúa sẽ nghe người ta khuyên sao? Hay nàng không có thân phận gì mà khuyên?
Đang lúc Cầu Mộ Quân đứng ở trên bờ phân vân không biết nên nói cái gì chỉ có thể quyết định đứng bên cạnh nhìn nàng, không cho nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì Công chúa đột nhiên quay đầu nói:“Mộ Quân, ngươi cũng xuống đây đi, con cá màu hồng phấn này ta không bắt được!”
Cầu Mộ Quân vội nói:“Công chúa, mấy ngày hôm trước chân ta bị thương, không thể ngâm nước, ta không thể xuống.”
Sanh Dung cũng không phải không thông tình đạt lý, nói:“À, vậy ngươi ở trên bờ đi, ta bắt lên cho ngươi nghịch!”
Cầu Mộ Quân nghe được “Xì” Một tiếng cười ra. Công chúa này thật sự là......
Đến tận buổi chiều, hạ nhân đến gọi nàng cùng Công chúa ăn cơm, Cầu Mộ Quân mới âm âm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng thật sự không ngờ, tinh thần của Công chúa tốt như vậy.
Nàng bắt xong cá vàng liền đặt chúng nó vào một cái bình để nghịch, đến nỗi chỉ còn lại mấy con hấp hối. Sau đó còn nói muốn đi đùa chim. Cầu Mộ Quân đau lòng đưa mấy con cá vàng xinh đẹp “Hồng nhan bạc mệnh” kia thả vào trong nước, âm thầm cầu nguyện thay chúng nó, sau đó lại phải cùng Công chúa tiếp tục chơi đùa.
Lúc này, Công chúa Sanh Dung nhịn không được, chạy lên nói:“Đoàn thái giám, không phải ta cố ý dẫn huynh ấy đến đâu. Ta vốn muốn lén ra ngoài, nhưng bị hoàng huynh bắt gặp, huynh ấy uy hiếp ta nên ta mới bất đắc dĩ để cho huynh ấy đi theo. Thật ra huynh ấy rất nhàm chán, chơi với huynh ấy không bằng chơi với ngươi, ta vốn không muốn dẫn huynh ấy đến!”
Bởi vì lời nói của Công chúa Sanh Dung, trên mặt hai nam nhân đều có chút mất tự nhiên.
Thái tử nói:“Đoàn tổng quản đừng quá lo, thật ra ta cũng giống như Sanh Dung, ở trong cung buồn chán nên muốn ra ngoài một chút. Hôm nay vừa khéo gặp nàng nên cùng nàng đến đây.”
Đoàn Chính Trung nói:“Thái tử nói quá lời, ngài có thể quang lâm hàn xá, là phúc khí của nô tài.”
“Đoàn tổng quản mới nói quá lời. Hôm nay ta mặc thường phục, ngươi cứ coi ta như người bình thường là được rồi, nhưng đừng coi ta là Thái tử.”
Đoàn Chính Trung nói:“Nô tài không dám.”
“Thôi nha, quên đi, các ngươi nói chuyện của các ngươi, ta đi chơi cùng Đoàn phu nhân!” Công chúa Sanh Dung chịu không nổi, lớn tiếng nói, kéo Cầu Mộ Quân bước đi.
“Không cho phép đi, đợi ta rồi cùng nhau hồi cung.” Thái tử ở phía sau nói. Công chúa Sanh Dung quay đầu làm một cái mặt quỷ với hắn, kéo Cầu Mộ Quân ra cửa.
“Ta không muốn gọi ngươi Đoàn phu nhân, ta muốn gọi tên ngươi!” Sanh Dung ở phía trước sôi nổi nói. Cầu Mộ Quân đoan chính đi phía sau nàng, cười nói:“Công chúa thích là tốt rồi.”
“Vậy ngươi tên là gì?” Sanh Dung hỏi.
“Ta đã thấy cha ngươi, vẻ mặt ôn hoà, so với phụ hoàng cùng hoàng huynh ta thì tốt hơn nhiều, cũng tốt hơn Đoàn thái giám.”
Cầu Mộ Quân cười cười nghĩ rằng Công chúa thật đúng là còn nhỏ, cha nàng là bề tôi, Công chúa là con gái của quân vương, cha nàng làm sao có thể hung thần ác sát với nàng ta chứ! Nhưng mà xem ra Công chúa này thật đúng là thú vị.
Cầu Mộ Quân cười nói: “Ta ở nhà mẹ đẻ tên Cầu Mộ Quân, Công chúa gọi ta Mộ Quân là được rồi.”
Sanh Dung quay đầu lại, nói:“Vậy, Mộ Quân, ngày nào ngươi cũng có thể đi chơi phải không? Hôm hội hoa xuân ngươi có đi xem không? Ta vốn muốn chuồn đi, kết quả Tam Hoàng huynh ta bị ám sát, thiếu chút nữa mất mạng. Đoàn thái giám mang theo người lục soát khắp nơi, hại ta bị lộ lại còn dám nói ta lén lút!”
Cầu Mộ Quân nhịn không được che miệng cười cười, sau đó đáp lại:“Ta đương nhiên không thể mỗi ngày đi chơi, gần như ngày nào cũng phải ở trong phủ. Lần hội hoa xuân đó ta có đi ra ngoài, nhưng lại bị hắn bắt được.”
“Vì sao ngươi không thể ra ngoài chơi? Đoàn thái giám hắn bắt ngươi làm cái gì?” Sanh Dung chạy đến trước mặt nàng nói.
Cầu Mộ Quân cười cười, trả lời:“Bởi vì hắn không cho ta ra ngoài.”
Sanh Dung kỳ lạ nói:“Vì sao hắn không cho ngươi ra ngoài? Hơn nữa không phải hắn còn phải tiến cung sao? Ngươi thừa dịp hắn tiến cung lén chạy ra ngoài chơi là được!”
“Bởi vì...... Hắn cảm thấy vậy là không tuân thủ nữ tắc. Cho dù hắn tiến cung, hắn có thể phân phó hạ nhân không cho ta đi ra ngoài, giống như Công chúa vậy, tuy rằng Hoàng Thượng không phải lúc nào cũng nhìn người chằm chằm, nhưng cửa cung còn có rất nhiều thị vệ.” Cầu Mộ Quân trả lời.
Sanh Dung nhăn nhó mặt mày, chu môi nói:“Thì ra Đoàn thái giám cũng như vậy, ta còn nghĩ hắn rất tốt với ngươi, cái gì đều nghe lời ngươi, thì ra lại hư hỏng như vậy!”
Nhớ tới những lời trước kia cha nói cho nàng, Cầu Mộ Quân nói:“Hắn sao có thể đối tốt với ta? Chỉ sợ hận không thể bỏ ta.”
Sanh Dung kỳ lạ nói:“Vậy vì sao hắn còn chạy tới đòi ta trả trâm gài tóc cho ngươi? Ta nói, trong lúc ta vui đùa cao hứng đã cho mẫu hậu rồi, hắn còn bắt ta đi tìm mẫu hậu đòi. Hại chết người, ta thực sự phải đi đòi, kết quả mẫu hậu bảo không thấy. Ngươi biết không, bởi vì ta không đưa hắn trâm gài tóc, hắn mấy ngày không thèm để ý đến ta, cũng không chịu mang ta đi chơi!”
Cầu Mộ Quân lẳng lặng nhìn nàng, không thể tin được nói:“Công chúa nói là...... là cây trâm gài tóc hình con bướm?”
“Đúng vậy đúng vậy, đó không phải là cây trâm rất quan trọng của ngươi sao?” Sanh Dung nói.
Cầu Mộ Quân còn đắm chìm trong tin tức làm cho nàng giật mình kia, thất thần trong chốc lát mới vội nói:“Không phải, chỉ tùy tiện lấy ra, ta đã quên.”
Sanh Dung lại nhíu mày nói:“Vậy khẳng định là do Đoàn thái giám quá keo kiệt, không chịu được người khác động vào đồ của hắn!”
Cầu Mộ Quân đã không còn nghe thấy lời của nàng, toàn bộ tâm tư đều suy nghĩ chuyện cây trâm kia.
Hắn lại chạy tới đòi Công chúa...... Bởi vì ngày đó nàng tức giận, một mực đòi cây trâm kia sao?
Sau đó hắn đã mua một cây trâm khác cùng loại, còn tốt hơn cái lúc trước đưa cho nàng, nàng lại ném đi trước mặt hắn.
Khi đó, trong lòng hắn nghĩ thế nào? Có thể rất đau lòng, rất khổ sở hay không?
Nhưng hắn thật sự sẽ đau lòng khổ sở sao?
“Mộ Quân, suy nghĩ cái gì vậy, đi thôi, chúng ta qua bên kia bắt cá vàng. Hồ cá của Đoàn thái giám có rất nhiều loại cá rất đẹp!” Sanh Dung kéo nàng chạy về phía cái ao, câu nói kia làm cho Cầu Mộ Quân sửng sốt.
Bắt cá vàng nghịch......
Công chúa này ở trong cung là ai dạy vậy!
Đến bên bờ ao, Sanh Dung cởi tất cùng hài kéo ống quần lên đưa chân xuống nước, làm cho Cầu Mộ Quân nhìn mà sửng sốt.
Như vậy...... Không tốt. Trước công chúng...... Nàng nếu đã đi theo Công chúa có phải nên khuyên nàng ta hay không? Nhưng Công chúa sẽ nghe người ta khuyên sao? Hay nàng không có thân phận gì mà khuyên?
Đang lúc Cầu Mộ Quân đứng ở trên bờ phân vân không biết nên nói cái gì chỉ có thể quyết định đứng bên cạnh nhìn nàng, không cho nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì Công chúa đột nhiên quay đầu nói:“Mộ Quân, ngươi cũng xuống đây đi, con cá màu hồng phấn này ta không bắt được!”
Cầu Mộ Quân vội nói:“Công chúa, mấy ngày hôm trước chân ta bị thương, không thể ngâm nước, ta không thể xuống.”
Sanh Dung cũng không phải không thông tình đạt lý, nói:“À, vậy ngươi ở trên bờ đi, ta bắt lên cho ngươi nghịch!”
Cầu Mộ Quân nghe được “Xì” Một tiếng cười ra. Công chúa này thật sự là......
Đến tận buổi chiều, hạ nhân đến gọi nàng cùng Công chúa ăn cơm, Cầu Mộ Quân mới âm âm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng thật sự không ngờ, tinh thần của Công chúa tốt như vậy.
Nàng bắt xong cá vàng liền đặt chúng nó vào một cái bình để nghịch, đến nỗi chỉ còn lại mấy con hấp hối. Sau đó còn nói muốn đi đùa chim. Cầu Mộ Quân đau lòng đưa mấy con cá vàng xinh đẹp “Hồng nhan bạc mệnh” kia thả vào trong nước, âm thầm cầu nguyện thay chúng nó, sau đó lại phải cùng Công chúa tiếp tục chơi đùa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook