Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
-
Chương 84: Gặp lại Tử Thông
Editor: mèomỡ
Nhưng hắn sắp chết, nàng không thể nói những lời này cho hắn, không thể nói những lời phụ lòng này cho hắn. “Lâu, nghe nói cảnh mặt trời lặn rất đẹp bên thúy hồ, ngươi dẫn ta đi xem được không?” Nàng nói.
Cố Dật Lâu nhẹ nhàng cười, gật gật đầu.
“Ta cõng nàng.” Hắn nhìn nàng nói.
Do dự một lát, Cầu Mộ Quân gật đầu.
Cố Dật Lâu cõng nàng đi đến bên thúy hồ, hai người sóng vai ngồi ở bên hồ. “Nơi này có thật nhiều hoa dại.” Cầu Mộ Quân cao hứng nói.
“Nàng muốn bông nào, ta hái giúp nàng.” Cố Dật Lâu cười nói.
Cầu Mộ Quân mỉm cười một cái còn đẹp hơn hoa, chỉ chỉ bông hoa nhỏ màu vàng phía trước. Cố Dật Lâu nhìn, nói:“Nhỏ như vậy, còn mọc rải rác như vậy, nàng cố ý.”
“Không phải ngươi nói hái giúp ta sao? Bây giờ lại sợ mệt mỏi?” Cầu Mộ Quân chu môi
Cố Dật Lâu cười hai tiếng, đi lên phía trước, nằm úp sấp trên đất. Bàn tay hắn to, bông hoa còn không bằng đầu ngón tay cái, hắn hái không nổi, chọc Cầu Mộ Quân vui cười không ngừng.
Một ngày này, đến tối nàng mới về Đoàn phủ.
Đã khuya, nha hoàn, hạ nhân bên ngoài rất ít, có phòng đã tắt đèn.
Nàng nhẹ chân, nhẹ nhàng đi qua hoa viên.
“Ta nghĩ ngươi làm việc dù hoang đường, ít nhất vẫn tuân thủ nữ tắc.” Giọng nói đột nhiên vang lên. Trong lòng Cầu Mộ Quân run lên, quay đầu lại, thấy được một người mặc quần áo trắng đứng sau bụi hoa.
Đúng là Đoàn Chính Trung.
“Chân ta bị thương, đi đường chậm, nên mới trở về trễ như vậy.” Nàng nói.
“Vậy sao?” Đoàn Chính Trung đi lên, đứng trước mặt nàng.
“Ta có nên cho người đến nghiệm thân ngươi hay không?” Trong giọng nói của hắn mang theo tức giận.
“Ngươi đừng vũ nhục ta!” Bởi vì kích động, tiếng nói của Cầu Mộ Quân có chút lớn.
“Vũ nhục? Có phải vũ nhục hay không trong lòng ngươi biết rõ!” Hắn lại gần nàng.
Nàng lùi về sau, yên lặng trong chốc lát rồi xoay người đi ra chỗ khác.
Hắn đột nhiên giữ chặt tay nàng, kéo giật lại, khiến nàng ngã mạnh vào lòng hắn, ngay sau đó, hắn liền hôn lên môi nàng.
Nụ hôn cực nóng lại cuồng dã, ôm chặt như vậy. Nàng bị hắn ép đến không thể thở nổi, bị hắn hôn đến tâm trí mờ mịt.
Trống rỗng, trầm luân, đến khi cảm giác ngạt thở truyền đến nàng mới giật mình tỉnh lại, nhớ tới sự lạnh lùng của hắn, nhớ rằng mình đã hạ quyết tâm.
Nhưng mà cánh tay hắn cứng như sắt thép, ôm nàng vào trong ngực, khiến nàng không thể động đậy. Nàng muốn dời môi đi, lại bị hắn dùng một bàn tay đè lại sau gáy, dính sát vào hắn.
Nàng dùng sức giãy dụa, lại giống chọc giận hắn. Hắn dùng một tay, kéo áo trên vai của nàng xuống, đưa tay vào nắm nơi mềm mại của nàng.
Nàng không muốn như vậy, không muốn khi hắn cao hứng thì thân thiết một chút, mất hứng thì cho một cái tát, làm cho nàng hoàn toàn không còn một chút tôn nghiêm không có một chút kiêu ngạo nào trước mặt hắn. Nhưng nàng giãy dụa, lại chỉ càng khiến thân thể hai người thêm ma sát.
Nàng lại giãy dụa, hắn đột nhiên đưa tay vào giữa hai chân nàng, cách lớp quần áo xoa nắn.
Nàng run lên, liều mạng vặn vẹo, muốn chạy thoát khỏi hắn.
Nhưng nàng càng phản kháng, hắn lại càng tiến thêm một bước giữ lấy nàng, tay di động giữa hai chân nàng, kéo váy dài của nàng lên trên. Bởi vì ôm thật chặt, hắn hơi buông nàng ra một chút, kéo váy của nàng lên. Cầu Mộ Quân nhân cơ hội dùng hết toàn lực đẩy hắn ra, quay đầu bỏ chạy.
Đoàn Chính Trung định đuổi theo, vừa đi được một bước nhỏ liền ngừng lại, đứng tại chỗ nhìn nàng. Cầu Mộ Quân vừa kéo quần áo vừa chạy, thiếu chút nữa đụng phải Tiểu Nhụy ở cửa.
Thấy bộ dạng hoảng hốt của nàng, Tiểu Nhụy đỡ lấy nàng hỏi:“Tiểu thư người làm sao vậy, sao trễ như vậy mới trở về?”
“Có việc.” Cầu Mộ Quân nhanh chóng nói hai chữ, giãy khỏi nàng sau đó chạy vào trong phòng đóng cửa lại. Môi vẫn nóng rát, dây cái yếm cũng bị hắn kéo đứt, thậm chí...... giữa hai chân còn lưu lại cảm giác hắn xâm nhập. Hắn bị làm sao vậy?
Hắn dịu dàng, hắn tàn khốc, còn có vừa rồi hắn đáng sợ. Rốt cuộc người nào mới là thật? Nếu...... Nếu nàng không bỏ chạy, tiếp theo hắn sẽ làm cái gì? Vì sao, rốt cuộc tất cả là vì sao?
Cầu Mộ Quân không để ý Tiểu Nhụy ở bên ngoài không ngừng gọi, một mình ở trong phòng ngây người hơn nửa canh giờ mới đi ra tắm rửa, thay quần áo, sau đó ngủ.
Lăn qua lộn lại trong đầu vẫn là bóng hình hắn.
Hắn ôm chặt, hắn hôn sâu, hắn cuồng liệt như vậy dường như có dục vọng giữ lấy nàng, làm cho tim nàng vẫn đập thình thịch, thật lâu cũng không thể bình tĩnh.
Một canh giờ lại một canh giờ, đến khuya nàng vẫn không ngủ được, cuối cùng len lén đứng dậy, lặng lẽ ra cửa phòng.
Nghĩ về hắn cả nửa đêm, cuối cùng lại nghĩ tới cây trâm gài tóc kia. Là vật duy nhất hắn tặng nàng.
Mỗi lần ra cửa nhìn đến khóm hoa ngoài cửa sổ, nàng đều nghĩ cây trâm kia bây giờ thế nào.
Là dính đầy bùn đất, hay đã bị hạ nhân nhặt được mang đi rồi.
Mười lăm vừa qua, trăng vẫn tròn, chiếu sáng mặt đất.
Trốn Cận Nhi, Tiểu Nhụy, nàng đi vào bụi hoa, bắt đầu tìm cây trâm gài tóc “Giá trị ngàn lượng” kia.
Tiếng lá xào xạc, gió lẳng lặng thổi, Cầu Mộ Quân tìm từng bụi hoa, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng trâm gài tóc.
Chẳng lẽ thật sự đã bị người ta nhặt được rồi?
Nơi này khó tìm như vậy, một cây trâm gài tóc nho nhỏ, lẽ ra không có ai phát hiện mới đúng. Nhưng nàng ngồi ở trong bụi hoa tìm nửa ngày cũng không tìm được.
Lại sang bụi cây khác tìm, tay chạm vào cái gì dài dài, có chút ráp, không có cảm giác gì khác thường. Không biết là cái gì, nàng lấy ra, ánh trăng chiếu lên trên người nó. Nàng nhìn sau đó sợ tới mức thiếu chút nữa hét lên.
Là con rết!
Trời ạ, trên tay nàng là con rết thật to!
Nàng cuống quít đứng lên khỏi bụi cây, chạy vài bước, nhảy ra ngoài.
Rất dọa người, nếu như bị nó cắn không biết đau đến mức nào.
Không tìm được cây trâm, nhưng cũng không dám đi vào tìm tiếp, Cầu Mộ Quân đành phải trở về phòng.
Dùng nước ấm thấm vào khăn lau tay cùng người rồi lại nằm xuống.
Gặp việc hoảng sợ như vậy, trong đầu tuy rằng vẫn còn nghĩ đến Đoàn Chính Trung, cuối cùng vẫn ngủ được.
Ngày hôm sau Đoàn Chính Trung ở quý phủ, ngại hắn lại nổi điên, Cầu Mộ Quân không đi ra ngoài, bình tĩnh ở trong phòng đợi một ngày, ngẫu nhiên ra bên ngoài dạo một chút, cố ý vô tình nhìn bụi hoa ngoài cửa sổ, nhưng cũng không may mắn nhìn thấy bóng dáng cây trâm.
Ngày thứ ba Đoàn Chính Trung không ở quý phủ, nàng lại đi ra ngoài.
Đi đến bên hồ, lại tiến vào rừng trúc, nhưng đi ra đến tận đầu kia rừng trúc cũng không thấy Cố Dật Lâu. Chẳng lẽ hôm nay hắn nhàn hạ, đổi chỗ luyện kiếm? Hay là......
Trong lòng sốt ruột, nàng lập tức đi vào nhà gỗ nhỏ, muốn xem hắn có bình an vô sự hay không, lại nhìn thấy một người khác làm cho nàng chấn động.
Đoàn Tử Thông!
Hắn chống gậy, nhìn nàng hơi hơi cười.
“Tử...... Thông...... Ngươi sao...... sao lại ở đây?” Quá mức ngoài ý muốn, ngay cả nói chuyện cũng không liền mạch. Đoàn Tử Thông chống gậy tiến lên vài bước, nói:“Mẫu thân đại nhân, người đoán xem?”
Cầu Mộ Quân không tự giác lùi ra phía sau vài bước. Tuy rằng lúc trước ấn tượng đối với Đoàn Tử Thông khá tốt, cũng vẫn hổ thẹn với hắn, nhưng khi ở trong phòng Cố Dật Lâu nhìn thấy hắn, nhìn biểu tình của hắn như vậy, cười như vậy, làm cho lòng nàng khiếp đảm, đột nhiên cảm thấy cảnh giác.
Cầu Mộ Quân hít sâu vài cái, nói:“Tử Thông, ta thực xin lỗi ngươi, đều là ta hại ngươi thành như vậy, ngươi...... bây giờ có tốt không?”
“Ha ha ha!” Đoàn Tử Thông cười nói:“Không, không phải ngươi làm hại ta, ngươi không cần tự trách mình. Cho dù ngày đó ngươi không chạy vào trong phòng ta, không cởi sạch quần áo ở trong phòng ta, Đoàn Chính Trung cũng vẫn sẽ tìm cơ hội trừ khử ta, bởi vì hình như hắn đã sớm biết ta nằm vùng, loại trừ ta là chuyện sớm hay muộn thôi.”
“Nằm...... Nằm vùng?” từ này tới rất bất ngờ, Cầu Mộ Quân nhất thời không tiếp thu được.
“Đúng vậy, nằm vùng.” Đoàn Tử Thông mỉm cười nói:“Ta là do Thích Tĩnh phái tới, nằm vùng bên người Đoàn Chính Trung, nhưng chúng ta đều đã đánh giá hắn quá thấp, hắn thông minh khôn khéo hơn chúng ta tưởng nhiều.”
“Thích Tĩnh?”
Nghe cái tên đó, Cầu Mộ Quân đột nhiên phản ứng lại, lập tức hỏi:“Cố Dật Lâu đâu? Ngươi đã làm gì hắn?”
Đoàn Tử Thông cười càng đắc ý, nói:“Cái này còn phải cảm tạ người đó, mẫu thân đại nhân. Vốn ta đã là một phế nhân, không còn được Thích đại nhân trọng dụng, nhưng mấy hôm trước, ta vô tình nhìn thấy người lẻ loi một mình đến vùng hoang vu dã ngoại, ta nhất thời tò mò, liền đi theo. Kết quả thật ngoài ý muốn, phát hiện thích khách ám sát Thích đại nhân, chân ta tuy rằng bị phế, nhưng ít nhất cũng là công thần.”
Nhưng hắn sắp chết, nàng không thể nói những lời này cho hắn, không thể nói những lời phụ lòng này cho hắn. “Lâu, nghe nói cảnh mặt trời lặn rất đẹp bên thúy hồ, ngươi dẫn ta đi xem được không?” Nàng nói.
Cố Dật Lâu nhẹ nhàng cười, gật gật đầu.
“Ta cõng nàng.” Hắn nhìn nàng nói.
Do dự một lát, Cầu Mộ Quân gật đầu.
Cố Dật Lâu cõng nàng đi đến bên thúy hồ, hai người sóng vai ngồi ở bên hồ. “Nơi này có thật nhiều hoa dại.” Cầu Mộ Quân cao hứng nói.
“Nàng muốn bông nào, ta hái giúp nàng.” Cố Dật Lâu cười nói.
Cầu Mộ Quân mỉm cười một cái còn đẹp hơn hoa, chỉ chỉ bông hoa nhỏ màu vàng phía trước. Cố Dật Lâu nhìn, nói:“Nhỏ như vậy, còn mọc rải rác như vậy, nàng cố ý.”
“Không phải ngươi nói hái giúp ta sao? Bây giờ lại sợ mệt mỏi?” Cầu Mộ Quân chu môi
Cố Dật Lâu cười hai tiếng, đi lên phía trước, nằm úp sấp trên đất. Bàn tay hắn to, bông hoa còn không bằng đầu ngón tay cái, hắn hái không nổi, chọc Cầu Mộ Quân vui cười không ngừng.
Một ngày này, đến tối nàng mới về Đoàn phủ.
Đã khuya, nha hoàn, hạ nhân bên ngoài rất ít, có phòng đã tắt đèn.
Nàng nhẹ chân, nhẹ nhàng đi qua hoa viên.
“Ta nghĩ ngươi làm việc dù hoang đường, ít nhất vẫn tuân thủ nữ tắc.” Giọng nói đột nhiên vang lên. Trong lòng Cầu Mộ Quân run lên, quay đầu lại, thấy được một người mặc quần áo trắng đứng sau bụi hoa.
Đúng là Đoàn Chính Trung.
“Chân ta bị thương, đi đường chậm, nên mới trở về trễ như vậy.” Nàng nói.
“Vậy sao?” Đoàn Chính Trung đi lên, đứng trước mặt nàng.
“Ta có nên cho người đến nghiệm thân ngươi hay không?” Trong giọng nói của hắn mang theo tức giận.
“Ngươi đừng vũ nhục ta!” Bởi vì kích động, tiếng nói của Cầu Mộ Quân có chút lớn.
“Vũ nhục? Có phải vũ nhục hay không trong lòng ngươi biết rõ!” Hắn lại gần nàng.
Nàng lùi về sau, yên lặng trong chốc lát rồi xoay người đi ra chỗ khác.
Hắn đột nhiên giữ chặt tay nàng, kéo giật lại, khiến nàng ngã mạnh vào lòng hắn, ngay sau đó, hắn liền hôn lên môi nàng.
Nụ hôn cực nóng lại cuồng dã, ôm chặt như vậy. Nàng bị hắn ép đến không thể thở nổi, bị hắn hôn đến tâm trí mờ mịt.
Trống rỗng, trầm luân, đến khi cảm giác ngạt thở truyền đến nàng mới giật mình tỉnh lại, nhớ tới sự lạnh lùng của hắn, nhớ rằng mình đã hạ quyết tâm.
Nhưng mà cánh tay hắn cứng như sắt thép, ôm nàng vào trong ngực, khiến nàng không thể động đậy. Nàng muốn dời môi đi, lại bị hắn dùng một bàn tay đè lại sau gáy, dính sát vào hắn.
Nàng dùng sức giãy dụa, lại giống chọc giận hắn. Hắn dùng một tay, kéo áo trên vai của nàng xuống, đưa tay vào nắm nơi mềm mại của nàng.
Nàng không muốn như vậy, không muốn khi hắn cao hứng thì thân thiết một chút, mất hứng thì cho một cái tát, làm cho nàng hoàn toàn không còn một chút tôn nghiêm không có một chút kiêu ngạo nào trước mặt hắn. Nhưng nàng giãy dụa, lại chỉ càng khiến thân thể hai người thêm ma sát.
Nàng lại giãy dụa, hắn đột nhiên đưa tay vào giữa hai chân nàng, cách lớp quần áo xoa nắn.
Nàng run lên, liều mạng vặn vẹo, muốn chạy thoát khỏi hắn.
Nhưng nàng càng phản kháng, hắn lại càng tiến thêm một bước giữ lấy nàng, tay di động giữa hai chân nàng, kéo váy dài của nàng lên trên. Bởi vì ôm thật chặt, hắn hơi buông nàng ra một chút, kéo váy của nàng lên. Cầu Mộ Quân nhân cơ hội dùng hết toàn lực đẩy hắn ra, quay đầu bỏ chạy.
Đoàn Chính Trung định đuổi theo, vừa đi được một bước nhỏ liền ngừng lại, đứng tại chỗ nhìn nàng. Cầu Mộ Quân vừa kéo quần áo vừa chạy, thiếu chút nữa đụng phải Tiểu Nhụy ở cửa.
Thấy bộ dạng hoảng hốt của nàng, Tiểu Nhụy đỡ lấy nàng hỏi:“Tiểu thư người làm sao vậy, sao trễ như vậy mới trở về?”
“Có việc.” Cầu Mộ Quân nhanh chóng nói hai chữ, giãy khỏi nàng sau đó chạy vào trong phòng đóng cửa lại. Môi vẫn nóng rát, dây cái yếm cũng bị hắn kéo đứt, thậm chí...... giữa hai chân còn lưu lại cảm giác hắn xâm nhập. Hắn bị làm sao vậy?
Hắn dịu dàng, hắn tàn khốc, còn có vừa rồi hắn đáng sợ. Rốt cuộc người nào mới là thật? Nếu...... Nếu nàng không bỏ chạy, tiếp theo hắn sẽ làm cái gì? Vì sao, rốt cuộc tất cả là vì sao?
Cầu Mộ Quân không để ý Tiểu Nhụy ở bên ngoài không ngừng gọi, một mình ở trong phòng ngây người hơn nửa canh giờ mới đi ra tắm rửa, thay quần áo, sau đó ngủ.
Lăn qua lộn lại trong đầu vẫn là bóng hình hắn.
Hắn ôm chặt, hắn hôn sâu, hắn cuồng liệt như vậy dường như có dục vọng giữ lấy nàng, làm cho tim nàng vẫn đập thình thịch, thật lâu cũng không thể bình tĩnh.
Một canh giờ lại một canh giờ, đến khuya nàng vẫn không ngủ được, cuối cùng len lén đứng dậy, lặng lẽ ra cửa phòng.
Nghĩ về hắn cả nửa đêm, cuối cùng lại nghĩ tới cây trâm gài tóc kia. Là vật duy nhất hắn tặng nàng.
Mỗi lần ra cửa nhìn đến khóm hoa ngoài cửa sổ, nàng đều nghĩ cây trâm kia bây giờ thế nào.
Là dính đầy bùn đất, hay đã bị hạ nhân nhặt được mang đi rồi.
Mười lăm vừa qua, trăng vẫn tròn, chiếu sáng mặt đất.
Trốn Cận Nhi, Tiểu Nhụy, nàng đi vào bụi hoa, bắt đầu tìm cây trâm gài tóc “Giá trị ngàn lượng” kia.
Tiếng lá xào xạc, gió lẳng lặng thổi, Cầu Mộ Quân tìm từng bụi hoa, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng trâm gài tóc.
Chẳng lẽ thật sự đã bị người ta nhặt được rồi?
Nơi này khó tìm như vậy, một cây trâm gài tóc nho nhỏ, lẽ ra không có ai phát hiện mới đúng. Nhưng nàng ngồi ở trong bụi hoa tìm nửa ngày cũng không tìm được.
Lại sang bụi cây khác tìm, tay chạm vào cái gì dài dài, có chút ráp, không có cảm giác gì khác thường. Không biết là cái gì, nàng lấy ra, ánh trăng chiếu lên trên người nó. Nàng nhìn sau đó sợ tới mức thiếu chút nữa hét lên.
Là con rết!
Trời ạ, trên tay nàng là con rết thật to!
Nàng cuống quít đứng lên khỏi bụi cây, chạy vài bước, nhảy ra ngoài.
Rất dọa người, nếu như bị nó cắn không biết đau đến mức nào.
Không tìm được cây trâm, nhưng cũng không dám đi vào tìm tiếp, Cầu Mộ Quân đành phải trở về phòng.
Dùng nước ấm thấm vào khăn lau tay cùng người rồi lại nằm xuống.
Gặp việc hoảng sợ như vậy, trong đầu tuy rằng vẫn còn nghĩ đến Đoàn Chính Trung, cuối cùng vẫn ngủ được.
Ngày hôm sau Đoàn Chính Trung ở quý phủ, ngại hắn lại nổi điên, Cầu Mộ Quân không đi ra ngoài, bình tĩnh ở trong phòng đợi một ngày, ngẫu nhiên ra bên ngoài dạo một chút, cố ý vô tình nhìn bụi hoa ngoài cửa sổ, nhưng cũng không may mắn nhìn thấy bóng dáng cây trâm.
Ngày thứ ba Đoàn Chính Trung không ở quý phủ, nàng lại đi ra ngoài.
Đi đến bên hồ, lại tiến vào rừng trúc, nhưng đi ra đến tận đầu kia rừng trúc cũng không thấy Cố Dật Lâu. Chẳng lẽ hôm nay hắn nhàn hạ, đổi chỗ luyện kiếm? Hay là......
Trong lòng sốt ruột, nàng lập tức đi vào nhà gỗ nhỏ, muốn xem hắn có bình an vô sự hay không, lại nhìn thấy một người khác làm cho nàng chấn động.
Đoàn Tử Thông!
Hắn chống gậy, nhìn nàng hơi hơi cười.
“Tử...... Thông...... Ngươi sao...... sao lại ở đây?” Quá mức ngoài ý muốn, ngay cả nói chuyện cũng không liền mạch. Đoàn Tử Thông chống gậy tiến lên vài bước, nói:“Mẫu thân đại nhân, người đoán xem?”
Cầu Mộ Quân không tự giác lùi ra phía sau vài bước. Tuy rằng lúc trước ấn tượng đối với Đoàn Tử Thông khá tốt, cũng vẫn hổ thẹn với hắn, nhưng khi ở trong phòng Cố Dật Lâu nhìn thấy hắn, nhìn biểu tình của hắn như vậy, cười như vậy, làm cho lòng nàng khiếp đảm, đột nhiên cảm thấy cảnh giác.
Cầu Mộ Quân hít sâu vài cái, nói:“Tử Thông, ta thực xin lỗi ngươi, đều là ta hại ngươi thành như vậy, ngươi...... bây giờ có tốt không?”
“Ha ha ha!” Đoàn Tử Thông cười nói:“Không, không phải ngươi làm hại ta, ngươi không cần tự trách mình. Cho dù ngày đó ngươi không chạy vào trong phòng ta, không cởi sạch quần áo ở trong phòng ta, Đoàn Chính Trung cũng vẫn sẽ tìm cơ hội trừ khử ta, bởi vì hình như hắn đã sớm biết ta nằm vùng, loại trừ ta là chuyện sớm hay muộn thôi.”
“Nằm...... Nằm vùng?” từ này tới rất bất ngờ, Cầu Mộ Quân nhất thời không tiếp thu được.
“Đúng vậy, nằm vùng.” Đoàn Tử Thông mỉm cười nói:“Ta là do Thích Tĩnh phái tới, nằm vùng bên người Đoàn Chính Trung, nhưng chúng ta đều đã đánh giá hắn quá thấp, hắn thông minh khôn khéo hơn chúng ta tưởng nhiều.”
“Thích Tĩnh?”
Nghe cái tên đó, Cầu Mộ Quân đột nhiên phản ứng lại, lập tức hỏi:“Cố Dật Lâu đâu? Ngươi đã làm gì hắn?”
Đoàn Tử Thông cười càng đắc ý, nói:“Cái này còn phải cảm tạ người đó, mẫu thân đại nhân. Vốn ta đã là một phế nhân, không còn được Thích đại nhân trọng dụng, nhưng mấy hôm trước, ta vô tình nhìn thấy người lẻ loi một mình đến vùng hoang vu dã ngoại, ta nhất thời tò mò, liền đi theo. Kết quả thật ngoài ý muốn, phát hiện thích khách ám sát Thích đại nhân, chân ta tuy rằng bị phế, nhưng ít nhất cũng là công thần.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook