Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
-
Chương 82: Làm thế nào đi ra ngoài?
Editor: mèomỡ
Tiếng bước chân hắn đi xa, âm thanh lại quanh quẩn ở bên tai nàng thật lâu. Có lẽ mọi người ở trong mắt hắn đều là phế vật, bao gồm cả nàng.
“Tiểu thư......” Tiểu Nhụy đi tới, đỡ nàng từ dưới đất đứng lên. Nàng không lên tiếng, nhẹ nhàng đẩy Tiểu Nhụy ra, một mình vào buồng trong. Vừa đóng cửa lại, nước mắt trào ra như đê vỡ. Cầu Mộ Quân ngồi dưới đất, dựa vào cửa, cắn chặt tay khóc lớn. Nàng không dễ dàng chấp nhận sự thật như nàng tưởng, một cái tát kia hoàn toàn đánh nát giấc mộng của nàng. Giờ phút này, nàng muốn quên hắn, rời khỏi hắn, rời khỏi Đoàn phủ. Giờ phút này, lòng của nàng, thật sự đã chết.
Nàng không bao giờ muốn ngốc như vậy nữa, si mê như vậy nữa, cả ngày vì hắn mà đau lòng, vì hắn mà bi thương, giống như oán phụ, dựa vào cái gì?
Không phải chỉ là thích hắn thôi sao, cũng không phải không có hắn sẽ không thể sống, vì sao lại tra tấn bản thân mình thành như vậy?
Nghĩ vậy, nàng lau khô nước mắt, lại chảy ra, nàng lại lau khô, lại chảy, lại lau, chẳng sợ hai mắt đỏ bừng, nàng cũng không muốn khóc vì hắn nữa!
Buổi chiều, mắt Cầu Mộ Quân tuy rằng vẫn hồng, tinh thần lại tốt hơn nhiều, uống xong thuốc, còn ăn chén cơm, cuối cùng còn bảo Cận Nhi đi phân phó phòng bếp, ngày mai nàng muốn ăn gà hầm.
Tâm tình nàng chuyển biến nhanh như vậy khiến Tiểu Nhụy bất ngờ, hỏi nàng, nàng còn nói không có việc gì.
Nàng dường như thật sự không có việc gì, bởi vì ngày hôm sau, nàng lại muốn nghĩ cách đi ra ngoài.
Đoàn Chính Trung tiến cung, thủ vệ vừa thấy nàng tới gần liền khẩn trương, đề phòng nàng lại làm ra việc động trời khác.
Thật ra nàng cũng biết không chỉ cửa lớn, tất cả các cửa đều có người gác, sớm đã không ôm hi vọng, nhưng dù sao cũng nhàn rỗi, muốn đi dạo mà thôi. Nhìn dáng vẻ thủ vệ khẩn trương cũng thật buồn cười, nàng cũng rỗi việc nên cứ lượn vài vòng gần cửa.
Nghĩ không ra cách khác, nàng đành phải đợi cho buổi chiều Đoàn Chính Trung trở về, lại đi tìm hắn.
Dù sao, bình thường tâm tình hắn luôn không ổn định, nói không chừng lại đổi ý?
Ăn xong cơm chiều nàng liền đi tìm hắn. Nhìn thấy nàng, dường như hắn có chút giật mình.
Nàng quy củ đi lên phía trước, nhún người, nói:“Lão gia, ngày mai ta có thể đi ra ngoài sao?”
“Làm cái gì?” Hắn hỏi.
“Dâng hương, ngày mai là mười lăm.” Nàng trả lời.
“Trước kia, ngày mười lăm cũng đâu thấy ngươi dâng hương.” Hắn nói.
“Đó là bởi vì, người không cho ta ra ngoài.” Nàng đem trách nhiệm đẩy cho hắn.
“Có thể.” Đoàn Chính Trung nói. Lúc Cầu Mộ Quân còn đang vừa sợ vừa mừng như điên hắn lại bổ sung thêm:“Để quản gia cùng Cận Nhi đi cùng ngươi.”
“Ta không cần.” Nàng lập tức nói.
Đoàn Chính Trung nhìn về phía nàng, trả lời cũng mau:“Vậy quên đi.”
“Được rồi, vậy thì để cho bọn họ đi cùng.” Đành chịu, có thể đi ra ngoài vẫn hơn không thể đi ra. Đi ra ngoài còn có cách, Cầu Mộ Quân nghĩ
Nàng nói xong, cũng không cúi người, cũng không nói cáo lui, xoay người đi thẳng ra ngoài cửa. Đoàn Chính Trung nhìn bóng dáng của nàng, có chút đăm chiêu.
Nàng đã sớm biết quản gia không phải người đơn giản, nhưng vẫn hối hận tại sao mình lại cho hắn đi cùng
Bởi vì dù nàng biết quản gia rất lợi hại, nhưng nàng vẫn ôm một tia hi vọng, hi vọng có thể nhân cơ hội rời đi. Đến khi ra ngoài, nàng mới biết được ở trước mặt quản gia, một tia hi vọng cũng bị dập tắt.
Cả một ngày, nàng ngoan ngoãn đến chùa miếu, dâng hương, bái Phật, sau đó ngoan ngoãn trở về. Uống nước, mua đồ linh tinh, đi vệ sinh...... Lý do có thể dùng đều đã dùng nàng cũng không có thể thoát ra nổi nửa bước.
Từ chùa trở về, suy nghĩ hơn nửa đêm. Ngày hôm sau, Cầu Mộ Quân lại đi ra ngoài đi loanh quanh, lần này nàng đến chỗ tường xung quanh Đoàn phủ.
Đi một vòng, kết quả vẫn như thế. Tường cao gần gấp đôi người, không có điểm tựa. Hi vọng duy nhất là phía sau phòng ở, có một cây đại thụ, cành cây cách tường viện khá gần.
Cầu Mộ Quân đứng dưới tàng cây nhìn một hồi lâu, rốt cục hạ quyết tâm thử một lần.
Trở về phòng thay đổi quần áo nhẹ nhàng, lại đến dưới tàng cây.
Nơi này hẻo lánh, ít người, sẽ không bị nhìn thấy.
Nàng là tiểu thư khuê các, sau khi vào Đoàn phủ, lần thứ hai trèo cây.
Nhánh cây tươi tốt, coi như ổn. Nàng trèo lên, nhưng chân còn không đủ với đến trên tường. Chỉ còn một chút, trong lòng nàng phát hoảng, lại dịch dịch một chút. Nhánh cây bị nàng ép xuống thấp, làm cho nàng càng thêm sợ hãi, cả người nóng lên. Chân vẫn không với đến, còn thiếu chút xíu nữa.
Càng đi về phía trước, nhánh cây càng nhỏ, nàng không thể đảm bảo mình sẽ không ngã xuống. Nhưng tường viện ở ngay trước mắt.
Chậm rãi, nàng lại dịch về phía trước, cũng không dám thở mạnh, ổn định cơ thể, nhánh cây cũng không có dấu hiệu sẽ gãy. Sau đó...... đi đến đầu nhánh cây, nàng cũng không ngã xuống.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng vươn chân, quả nhiên đủ đến tường viện.
Trong lòng cao hứng, nàng chậm rãi dời trọng tâm về phía tường viện.
Bình ổn hô hấp, nàng rốt cục rời khỏi nhánh cây, tránh cho mình ép gãy nhánh cây.
Mới vừa thả lỏng, dưới chân lại hụt một cái, từ trên tường viện té xuống, tay còn nắm nhánh cây, nhánh cây bị nàng kéo “rắc” một tiếng cũng gẫy, cùng nàng rơi xuống dưới.
Chân run rẩy.
Nghe được tiếng nhánh cây gãy, một hạ nhân vội vàng chạy tới, kinh ngạc nhìn Cầu Mộ Quân ngồi dưới đất, trên tay vẫn cầm đoạn nhánh cây.
Lần này cũng không trọng thương, nhưng chân bị thương. Quản gia tìm đại phu đến, thay nàng bốc thuốc, nói nghỉ ngơi hai ngày sẽ ổn.
Cầu Mộ Quân ngồi trên ghế, yên lặng không lên tiếng. Đoàn Chính Trung không ở đây, quản gia cũng không hỏi nàng bất cứ chuyện gì, nàng biết, muốn truy cứu cũng phải đợi Đoàn Chính Trung từ trong cung trở về.
Hôm đó, đến khuya Đoàn Chính Trung mới trở về, cũng không nói gì tới việc này, nhưng ngày hôm sau, hắn lại tới phòng nàng.
Chân Cầu Mộ Quân nghỉ ngơi một đêm, đã có thể nhẹ nhàng đi vài bước, thấy hắn đến, từ trên ghế đứng lên.
Đoàn Chính Trung đi đến trước mặt nàng, yên lặng một lát, lấy ra một cái trâm gài tóc nói: “Cây trâm gài tóc này, giá trị ngàn lượng, ta nghĩ hẳn là tốt hơn cây trâm kia của ngươi.”
Cầu Mộ Quân có chút kinh ngạc vì hành động này của hắn.
Nàng nhìn trâm gài tóc, cũng là hình con bướm, nhưng phía trên hơi khác một chút. Trang trí tinh xảo hơn cây trâm của nàng, trông rất sống động. “Coi như là ta trả lại ngươi.” Hắn đưa trâm gài tóc tới trước mặt nàng.
Nếu là vài ngày trước, hắn đưa nàng trâm gài tóc, cho dù hắn nói chuyện khó nghe đến mức nào, nàng cũng sẽ vui vẻ nhận. Dù sao đối với hắn mà nói chuyện này quả thực vô cùng đáng quý.
Nhưng bây giờ, nàng muốn cười.
Cầu Mộ Quân cầm lấy trâm gài tóc trên tay hắn, ngón tay sượt qua tay hắn. Nàng nhìn nhìn trâm gài tóc, nói:“Lão gia nếu cho ta, trâm gài tóc này chính là của ta phải không?”
“Đương nhiên.” Đoàn Chính Trung nói.
Cầu Mộ Quân đột nhiên dùng sức ném trâm gài tóc ra ngoài cửa sổ, sau đó chậm rãi nghiêng đầu nhìn.
“Lão gia có tiền, tùy tiện lấy một cây trâm gài tóc đã trị giá đến ngàn lượng, ta không giống vậy, sơ ý đã đánh mất cây trâm giá trị ngàn lượng kia rồi.” Cầu Mộ Quân mỉm cười nhìn Đoàn Chính Trung nói:“Thế nào? Lão gia, ta ra tay không làm cho ngươi hoảng sợ chứ?”
Đoàn Chính Trung nhìn ngoài cửa sổ rồi lại nhìn về phía nàng, nhìn không ra biểu tình.
“Cây trâm của ngươi, thực sự không ở trong tay Công chúa.” Đoàn Chính Trung nói. Nghe giọng điệu của hắn, thế nhưng lại ẩn chứa tức giận, phẫn nộ
Cầu Mộ Quân trả lời:“Vậy sao? Không có thì thôi. Lão gia không nhớ sao, vừa rồi ngươi còn đưa cho ta một cây trâm giá trị ngàn vàng cơ mà, chuyện trâm gài tóc cho qua đi.”
Cầu Mộ Quân đứng lên, xoay người đi hai bước, tay chống vào góc bàn.
Đoàn Chính Trung nhìn chân của nàng, nói:“Nghe quản gia nói, ngươi trèo tường bị ngã?”
“Sao nào? Lão gia muốn dùng gia pháp sao?” Cầu Mộ Quân cũng không quay đầu lại nói.
Đoàn Chính Trung nhìn sau gáy nàng, trong mắt là thâm thúy khó dò, nói:“Ngươi muốn gặp hắn đến vậy?” Giọng nói nặng nề.
“Chuyện của ta không cần ngươi quản.” Nàng lạnh lùng nói, vẫn không quay đầu. Phía sau không có tiếng động, hai người đều im lặng.
Sau đó nàng nghe được tiếng hắn xoay người, sau đó lại là tiếng bước chân đi ra ngoài cửa. Hắn đi rồi.
Đến khi tiếng bước chân kia đi xa, nàng quay đầu nhìn ngoài cửa. Cây xanh, hoa hồng, tảng đá, nhưng đã không còn bóng dáng hắn.
Trong mắt dường như lại có nước mắt chảy ra, nàng nhắm mắt lau đi, quay đầu lại nhìn thấy một khối lục sắc trên bàn. Là ngọc bội.
Cầu Mộ Quân đi qua cầm lấy khối ngọc bội kia, suy nghĩ trong chốc lát mới nhận ra, nàng đã thấy qua ngọc bội này. Vào ngày hôm đó, hắn đến cảng Tây đón nàng trở về, đến Đoàn phủ, hắn nói với thủ vệ, trừ phi nhìn thấy ngọc bội này hoặc là chính hắn nói, bằng không nàng không thể ra khỏi phủ.
Tiếng bước chân hắn đi xa, âm thanh lại quanh quẩn ở bên tai nàng thật lâu. Có lẽ mọi người ở trong mắt hắn đều là phế vật, bao gồm cả nàng.
“Tiểu thư......” Tiểu Nhụy đi tới, đỡ nàng từ dưới đất đứng lên. Nàng không lên tiếng, nhẹ nhàng đẩy Tiểu Nhụy ra, một mình vào buồng trong. Vừa đóng cửa lại, nước mắt trào ra như đê vỡ. Cầu Mộ Quân ngồi dưới đất, dựa vào cửa, cắn chặt tay khóc lớn. Nàng không dễ dàng chấp nhận sự thật như nàng tưởng, một cái tát kia hoàn toàn đánh nát giấc mộng của nàng. Giờ phút này, nàng muốn quên hắn, rời khỏi hắn, rời khỏi Đoàn phủ. Giờ phút này, lòng của nàng, thật sự đã chết.
Nàng không bao giờ muốn ngốc như vậy nữa, si mê như vậy nữa, cả ngày vì hắn mà đau lòng, vì hắn mà bi thương, giống như oán phụ, dựa vào cái gì?
Không phải chỉ là thích hắn thôi sao, cũng không phải không có hắn sẽ không thể sống, vì sao lại tra tấn bản thân mình thành như vậy?
Nghĩ vậy, nàng lau khô nước mắt, lại chảy ra, nàng lại lau khô, lại chảy, lại lau, chẳng sợ hai mắt đỏ bừng, nàng cũng không muốn khóc vì hắn nữa!
Buổi chiều, mắt Cầu Mộ Quân tuy rằng vẫn hồng, tinh thần lại tốt hơn nhiều, uống xong thuốc, còn ăn chén cơm, cuối cùng còn bảo Cận Nhi đi phân phó phòng bếp, ngày mai nàng muốn ăn gà hầm.
Tâm tình nàng chuyển biến nhanh như vậy khiến Tiểu Nhụy bất ngờ, hỏi nàng, nàng còn nói không có việc gì.
Nàng dường như thật sự không có việc gì, bởi vì ngày hôm sau, nàng lại muốn nghĩ cách đi ra ngoài.
Đoàn Chính Trung tiến cung, thủ vệ vừa thấy nàng tới gần liền khẩn trương, đề phòng nàng lại làm ra việc động trời khác.
Thật ra nàng cũng biết không chỉ cửa lớn, tất cả các cửa đều có người gác, sớm đã không ôm hi vọng, nhưng dù sao cũng nhàn rỗi, muốn đi dạo mà thôi. Nhìn dáng vẻ thủ vệ khẩn trương cũng thật buồn cười, nàng cũng rỗi việc nên cứ lượn vài vòng gần cửa.
Nghĩ không ra cách khác, nàng đành phải đợi cho buổi chiều Đoàn Chính Trung trở về, lại đi tìm hắn.
Dù sao, bình thường tâm tình hắn luôn không ổn định, nói không chừng lại đổi ý?
Ăn xong cơm chiều nàng liền đi tìm hắn. Nhìn thấy nàng, dường như hắn có chút giật mình.
Nàng quy củ đi lên phía trước, nhún người, nói:“Lão gia, ngày mai ta có thể đi ra ngoài sao?”
“Làm cái gì?” Hắn hỏi.
“Dâng hương, ngày mai là mười lăm.” Nàng trả lời.
“Trước kia, ngày mười lăm cũng đâu thấy ngươi dâng hương.” Hắn nói.
“Đó là bởi vì, người không cho ta ra ngoài.” Nàng đem trách nhiệm đẩy cho hắn.
“Có thể.” Đoàn Chính Trung nói. Lúc Cầu Mộ Quân còn đang vừa sợ vừa mừng như điên hắn lại bổ sung thêm:“Để quản gia cùng Cận Nhi đi cùng ngươi.”
“Ta không cần.” Nàng lập tức nói.
Đoàn Chính Trung nhìn về phía nàng, trả lời cũng mau:“Vậy quên đi.”
“Được rồi, vậy thì để cho bọn họ đi cùng.” Đành chịu, có thể đi ra ngoài vẫn hơn không thể đi ra. Đi ra ngoài còn có cách, Cầu Mộ Quân nghĩ
Nàng nói xong, cũng không cúi người, cũng không nói cáo lui, xoay người đi thẳng ra ngoài cửa. Đoàn Chính Trung nhìn bóng dáng của nàng, có chút đăm chiêu.
Nàng đã sớm biết quản gia không phải người đơn giản, nhưng vẫn hối hận tại sao mình lại cho hắn đi cùng
Bởi vì dù nàng biết quản gia rất lợi hại, nhưng nàng vẫn ôm một tia hi vọng, hi vọng có thể nhân cơ hội rời đi. Đến khi ra ngoài, nàng mới biết được ở trước mặt quản gia, một tia hi vọng cũng bị dập tắt.
Cả một ngày, nàng ngoan ngoãn đến chùa miếu, dâng hương, bái Phật, sau đó ngoan ngoãn trở về. Uống nước, mua đồ linh tinh, đi vệ sinh...... Lý do có thể dùng đều đã dùng nàng cũng không có thể thoát ra nổi nửa bước.
Từ chùa trở về, suy nghĩ hơn nửa đêm. Ngày hôm sau, Cầu Mộ Quân lại đi ra ngoài đi loanh quanh, lần này nàng đến chỗ tường xung quanh Đoàn phủ.
Đi một vòng, kết quả vẫn như thế. Tường cao gần gấp đôi người, không có điểm tựa. Hi vọng duy nhất là phía sau phòng ở, có một cây đại thụ, cành cây cách tường viện khá gần.
Cầu Mộ Quân đứng dưới tàng cây nhìn một hồi lâu, rốt cục hạ quyết tâm thử một lần.
Trở về phòng thay đổi quần áo nhẹ nhàng, lại đến dưới tàng cây.
Nơi này hẻo lánh, ít người, sẽ không bị nhìn thấy.
Nàng là tiểu thư khuê các, sau khi vào Đoàn phủ, lần thứ hai trèo cây.
Nhánh cây tươi tốt, coi như ổn. Nàng trèo lên, nhưng chân còn không đủ với đến trên tường. Chỉ còn một chút, trong lòng nàng phát hoảng, lại dịch dịch một chút. Nhánh cây bị nàng ép xuống thấp, làm cho nàng càng thêm sợ hãi, cả người nóng lên. Chân vẫn không với đến, còn thiếu chút xíu nữa.
Càng đi về phía trước, nhánh cây càng nhỏ, nàng không thể đảm bảo mình sẽ không ngã xuống. Nhưng tường viện ở ngay trước mắt.
Chậm rãi, nàng lại dịch về phía trước, cũng không dám thở mạnh, ổn định cơ thể, nhánh cây cũng không có dấu hiệu sẽ gãy. Sau đó...... đi đến đầu nhánh cây, nàng cũng không ngã xuống.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng vươn chân, quả nhiên đủ đến tường viện.
Trong lòng cao hứng, nàng chậm rãi dời trọng tâm về phía tường viện.
Bình ổn hô hấp, nàng rốt cục rời khỏi nhánh cây, tránh cho mình ép gãy nhánh cây.
Mới vừa thả lỏng, dưới chân lại hụt một cái, từ trên tường viện té xuống, tay còn nắm nhánh cây, nhánh cây bị nàng kéo “rắc” một tiếng cũng gẫy, cùng nàng rơi xuống dưới.
Chân run rẩy.
Nghe được tiếng nhánh cây gãy, một hạ nhân vội vàng chạy tới, kinh ngạc nhìn Cầu Mộ Quân ngồi dưới đất, trên tay vẫn cầm đoạn nhánh cây.
Lần này cũng không trọng thương, nhưng chân bị thương. Quản gia tìm đại phu đến, thay nàng bốc thuốc, nói nghỉ ngơi hai ngày sẽ ổn.
Cầu Mộ Quân ngồi trên ghế, yên lặng không lên tiếng. Đoàn Chính Trung không ở đây, quản gia cũng không hỏi nàng bất cứ chuyện gì, nàng biết, muốn truy cứu cũng phải đợi Đoàn Chính Trung từ trong cung trở về.
Hôm đó, đến khuya Đoàn Chính Trung mới trở về, cũng không nói gì tới việc này, nhưng ngày hôm sau, hắn lại tới phòng nàng.
Chân Cầu Mộ Quân nghỉ ngơi một đêm, đã có thể nhẹ nhàng đi vài bước, thấy hắn đến, từ trên ghế đứng lên.
Đoàn Chính Trung đi đến trước mặt nàng, yên lặng một lát, lấy ra một cái trâm gài tóc nói: “Cây trâm gài tóc này, giá trị ngàn lượng, ta nghĩ hẳn là tốt hơn cây trâm kia của ngươi.”
Cầu Mộ Quân có chút kinh ngạc vì hành động này của hắn.
Nàng nhìn trâm gài tóc, cũng là hình con bướm, nhưng phía trên hơi khác một chút. Trang trí tinh xảo hơn cây trâm của nàng, trông rất sống động. “Coi như là ta trả lại ngươi.” Hắn đưa trâm gài tóc tới trước mặt nàng.
Nếu là vài ngày trước, hắn đưa nàng trâm gài tóc, cho dù hắn nói chuyện khó nghe đến mức nào, nàng cũng sẽ vui vẻ nhận. Dù sao đối với hắn mà nói chuyện này quả thực vô cùng đáng quý.
Nhưng bây giờ, nàng muốn cười.
Cầu Mộ Quân cầm lấy trâm gài tóc trên tay hắn, ngón tay sượt qua tay hắn. Nàng nhìn nhìn trâm gài tóc, nói:“Lão gia nếu cho ta, trâm gài tóc này chính là của ta phải không?”
“Đương nhiên.” Đoàn Chính Trung nói.
Cầu Mộ Quân đột nhiên dùng sức ném trâm gài tóc ra ngoài cửa sổ, sau đó chậm rãi nghiêng đầu nhìn.
“Lão gia có tiền, tùy tiện lấy một cây trâm gài tóc đã trị giá đến ngàn lượng, ta không giống vậy, sơ ý đã đánh mất cây trâm giá trị ngàn lượng kia rồi.” Cầu Mộ Quân mỉm cười nhìn Đoàn Chính Trung nói:“Thế nào? Lão gia, ta ra tay không làm cho ngươi hoảng sợ chứ?”
Đoàn Chính Trung nhìn ngoài cửa sổ rồi lại nhìn về phía nàng, nhìn không ra biểu tình.
“Cây trâm của ngươi, thực sự không ở trong tay Công chúa.” Đoàn Chính Trung nói. Nghe giọng điệu của hắn, thế nhưng lại ẩn chứa tức giận, phẫn nộ
Cầu Mộ Quân trả lời:“Vậy sao? Không có thì thôi. Lão gia không nhớ sao, vừa rồi ngươi còn đưa cho ta một cây trâm giá trị ngàn vàng cơ mà, chuyện trâm gài tóc cho qua đi.”
Cầu Mộ Quân đứng lên, xoay người đi hai bước, tay chống vào góc bàn.
Đoàn Chính Trung nhìn chân của nàng, nói:“Nghe quản gia nói, ngươi trèo tường bị ngã?”
“Sao nào? Lão gia muốn dùng gia pháp sao?” Cầu Mộ Quân cũng không quay đầu lại nói.
Đoàn Chính Trung nhìn sau gáy nàng, trong mắt là thâm thúy khó dò, nói:“Ngươi muốn gặp hắn đến vậy?” Giọng nói nặng nề.
“Chuyện của ta không cần ngươi quản.” Nàng lạnh lùng nói, vẫn không quay đầu. Phía sau không có tiếng động, hai người đều im lặng.
Sau đó nàng nghe được tiếng hắn xoay người, sau đó lại là tiếng bước chân đi ra ngoài cửa. Hắn đi rồi.
Đến khi tiếng bước chân kia đi xa, nàng quay đầu nhìn ngoài cửa. Cây xanh, hoa hồng, tảng đá, nhưng đã không còn bóng dáng hắn.
Trong mắt dường như lại có nước mắt chảy ra, nàng nhắm mắt lau đi, quay đầu lại nhìn thấy một khối lục sắc trên bàn. Là ngọc bội.
Cầu Mộ Quân đi qua cầm lấy khối ngọc bội kia, suy nghĩ trong chốc lát mới nhận ra, nàng đã thấy qua ngọc bội này. Vào ngày hôm đó, hắn đến cảng Tây đón nàng trở về, đến Đoàn phủ, hắn nói với thủ vệ, trừ phi nhìn thấy ngọc bội này hoặc là chính hắn nói, bằng không nàng không thể ra khỏi phủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook