Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
-
Chương 62: Nóng vội
Editor: mèomỡ
Đoàn Chính Trung quay đầu nhìn Tiểu Nhụy một cái, sau đó nói với quản gia:“Sai người đi điều tra nơi phu nhân ngã xuống có gì khác thường hay không.”
“Vâng.” Quản gia lĩnh mệnh đi ra ngoài, Đoàn Chính Trung lại nói với nha hoàn đứng bên:“Dìu nàng đi nghỉ ngơi.”
Nha hoàn giúp Tiểu Nhụy còn đang hoảng loạn đi ra ngoài. Đoàn Chính Trung nhìn Cầu Mộ Quân, ngồi xuống đầu giường cầm tay nàng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đại phu cứ qua một lúc sẽ đến xem tình hình của nàng xem có gì dị thường không. Trong phòng người ra vào không ngừng, nhưng vẫn rất im ắng.
Một lát sau, quản gia trở lại, đứng ở trong phòng nói với Đoàn Chính Trung:“Tảng đá trong ao có từ ngày xây dựng, cũng không có chỗ nào đáng nghi, trên hành lang có vết cắt nho nhỏ vừa khéo là nơi phu nhân trượt chân. Xem ra, hình như là phu nhân giẫm vào hạt châu nào đó mà trượt chân, nhưng ở trên hành lang lại không tìm được gì.”
“Đã biết.” Đoàn Chính Trung gật đầu.
“Chuyện này không cần tra xét nữa, nói là phu nhân ngoài ý muốn ngã bị thương. Mặt khác sai người nâng cao lan can hành lang thêm chút nữa.” Hắn bổ xung.
“Dạ, lão nô sẽ đi làm ngay.” Quản gia nói xong, lui xuống.
Sắc trời ngày càng tối, có người nhắc nhở Đoàn Chính Trung nên đi nghỉ.
Đoàn Chính Trung im lặng một lát, chậm rãi từ trên giường đứng dậy, lại chậm chạp không đi.
Tiếp theo, hắn lại ngồi xuống, nói:“Không cần lo cho ta, đi xuống.”
Đêm đã khuya, Đoàn Chính Trung còn ngồi ở đầu giường, hai nha hoàn đứng bên cạnh, đại phu canh giữ ở bên ngoài, không khí im lặng mà lại nghiêm túc.
Đầu tháng, gần như không có ánh trăng, chung quanh tối đen. Gió thổi từng đợt, khiến lá cây vang lên tiếng “xào xạc”. Không ngờ vốn chỉ có tiếng gió ban đêm, lại đột nhiên truyền đến tiếng kêu thê lương “quác --”, đúng là tiếng quạ đen kêu!
Đoàn Chính Trung nắm chặt tay Cầu Mộ Quân ngày càng căng thẳng.
Nha hoàn chạy ra ngoài phòng ném hai cục đá lên trên cây đuổi quạ đen đi.
Lại khôi phục im lặng, Đoàn Chính Trung nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Đêm dài cuối cùng cũng đi qua, đến khi cách canh năm còn nửa canh giờ, hạ nhân trong Đoàn phủ đã mở cửa, thay Đoàn Chính Trung chuẩn bị xe ngựa. Đoàn Chính Trung nhìn ra ngoài cửa sổ mấy lần, cuối cùng đứng lên ra khỏi phòng Cầu Mộ Quân.
Rửa mặt, thay quần áo xong, Đoàn Chính Trung liền ra khỏi phủ lên xe ngựa, đến thẳng hoàng cung.
Sau khi Đoàn Chính Trung đi, Tiểu Nhụy đến bên cạnh đầu giường Cầu Mộ Quân, nóng lòng chờ đợi nàng tỉnh lại.
Trời dần dần sáng, mười hai canh giờ sắp hết. Tiểu Nhụy nhắm mắt lại, hi vọng lúc mở mắt ra Cầu Mộ Quân cũng sẽ mở mắt nhìn nàng, nhưng mỗi lần mở mắt lại là một lần thất vọng.
Đại phu mỗi lần bắt mạch, đáp án đều là “Chờ thêm một chút.”.
Thật ra bọn họ cũng không biết đợi lát nữa sẽ có kết quả gì, một phần cơ hội không phải ai cũng có thể may mắn như vậy.
Lúc còn lại một canh giờ cuối cùng, trên trán Tiểu Nhụy đã chảy ra mồ hôi, nắm chặt tay Cầu Mộ Quân, dường như hơi buông lỏng một chút, nàng sẽ biến mất.
Đoàn Chính Trung quay đầu nhìn Tiểu Nhụy một cái, sau đó nói với quản gia:“Sai người đi điều tra nơi phu nhân ngã xuống có gì khác thường hay không.”
“Vâng.” Quản gia lĩnh mệnh đi ra ngoài, Đoàn Chính Trung lại nói với nha hoàn đứng bên:“Dìu nàng đi nghỉ ngơi.”
Nha hoàn giúp Tiểu Nhụy còn đang hoảng loạn đi ra ngoài. Đoàn Chính Trung nhìn Cầu Mộ Quân, ngồi xuống đầu giường cầm tay nàng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đại phu cứ qua một lúc sẽ đến xem tình hình của nàng xem có gì dị thường không. Trong phòng người ra vào không ngừng, nhưng vẫn rất im ắng.
Một lát sau, quản gia trở lại, đứng ở trong phòng nói với Đoàn Chính Trung:“Tảng đá trong ao có từ ngày xây dựng, cũng không có chỗ nào đáng nghi, trên hành lang có vết cắt nho nhỏ vừa khéo là nơi phu nhân trượt chân. Xem ra, hình như là phu nhân giẫm vào hạt châu nào đó mà trượt chân, nhưng ở trên hành lang lại không tìm được gì.”
“Đã biết.” Đoàn Chính Trung gật đầu.
“Chuyện này không cần tra xét nữa, nói là phu nhân ngoài ý muốn ngã bị thương. Mặt khác sai người nâng cao lan can hành lang thêm chút nữa.” Hắn bổ xung.
“Dạ, lão nô sẽ đi làm ngay.” Quản gia nói xong, lui xuống.
Sắc trời ngày càng tối, có người nhắc nhở Đoàn Chính Trung nên đi nghỉ.
Đoàn Chính Trung im lặng một lát, chậm rãi từ trên giường đứng dậy, lại chậm chạp không đi.
Tiếp theo, hắn lại ngồi xuống, nói:“Không cần lo cho ta, đi xuống.”
Đêm đã khuya, Đoàn Chính Trung còn ngồi ở đầu giường, hai nha hoàn đứng bên cạnh, đại phu canh giữ ở bên ngoài, không khí im lặng mà lại nghiêm túc.
Đầu tháng, gần như không có ánh trăng, chung quanh tối đen. Gió thổi từng đợt, khiến lá cây vang lên tiếng “xào xạc”. Không ngờ vốn chỉ có tiếng gió ban đêm, lại đột nhiên truyền đến tiếng kêu thê lương “quác --”, đúng là tiếng quạ đen kêu!
Đoàn Chính Trung nắm chặt tay Cầu Mộ Quân ngày càng căng thẳng.
Nha hoàn chạy ra ngoài phòng ném hai cục đá lên trên cây đuổi quạ đen đi.
Lại khôi phục im lặng, Đoàn Chính Trung nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Đêm dài cuối cùng cũng đi qua, đến khi cách canh năm còn nửa canh giờ, hạ nhân trong Đoàn phủ đã mở cửa, thay Đoàn Chính Trung chuẩn bị xe ngựa. Đoàn Chính Trung nhìn ra ngoài cửa sổ mấy lần, cuối cùng đứng lên ra khỏi phòng Cầu Mộ Quân.
Rửa mặt, thay quần áo xong, Đoàn Chính Trung liền ra khỏi phủ lên xe ngựa, đến thẳng hoàng cung.
Sau khi Đoàn Chính Trung đi, Tiểu Nhụy đến bên cạnh đầu giường Cầu Mộ Quân, nóng lòng chờ đợi nàng tỉnh lại.
Trời dần dần sáng, mười hai canh giờ sắp hết. Tiểu Nhụy nhắm mắt lại, hi vọng lúc mở mắt ra Cầu Mộ Quân cũng sẽ mở mắt nhìn nàng, nhưng mỗi lần mở mắt lại là một lần thất vọng.
Đại phu mỗi lần bắt mạch, đáp án đều là “Chờ thêm một chút.”.
Thật ra bọn họ cũng không biết đợi lát nữa sẽ có kết quả gì, một phần cơ hội không phải ai cũng có thể may mắn như vậy.
Lúc còn lại một canh giờ cuối cùng, trên trán Tiểu Nhụy đã chảy ra mồ hôi, nắm chặt tay Cầu Mộ Quân, dường như hơi buông lỏng một chút, nàng sẽ biến mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook