Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
-
Chương 42: Con trai Cố gia
Editor: mèomỡ
Trên khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt hắn quật cường mà cương nghị, khí thế nắm trong tay hết thảy, không phải là người kia sao?
“Cố công tử......”
Người kia… từ nhỏ nàng đã chôn hình bóng hắn ở trong lòng, người làm cho nàng không cảm thấy hứng thú với tất cả vương tôn công tử, cũng từng là vị hôn phu của nàng -- Cố Dật Lâu.
Hắn không chết...... Hắn vẫn còn sống......
“Ngươi...... Mấy năm nay, ngươi vẫn còn sống?” Hơi thở Cầu Mộ Quân có chút dồn dập, không thể tin nhìn hắn hỏi.
Cố Dật Lâu gật gật đầu, nói:“Còn sống, sống ở trong thù hận, sống trong ý nghĩ báo thù.”
Nàng không biết bây giờ tâm tình mình là gì.
Nàng đã từng vô cùng đau khổ.
Tám tuổi đính hôn ước, mười một tuổi từ hôn, sau đó là tin cả nhà Cố gia bị tịch thu tài sản, chém đầu.
Lúc nhỏ nàng rầu rĩ không vui, rõ ràng sự việc bi thảm đó không liên quan đến mình, mình lại bị đả kích, vô cùng đau đớn...
Sau đó, nàng biết chuyện năm đó nhà nàng từ hôn vì không muốn bị liên lụy, liền thầm oán hận cha.
Sau này, trong nhà tìm nhà chống cho nàng, nàng chê này chê nọ, đều từ chối. Nàng không biết vì sao, chỉ là trong lòng luôn nghĩ đến bé trai mười hai tuổi từng chỉ vào nàng nói “Ta muốn lấy nàng”, luôn nghĩ, nếu hắn không chết, bây giờ hắn trông như thế nào, có phải vẫn bá đạo như trước hay không.
Đến tận lúc trước khi gả đến Đoàn phủ, nàng đều nằm mơ, mơ mình nhìn thấy lưng một người nam nhân, người kia là hắn, nhưng khi nàng đi đến phía sau hắn lại tỉnh.
Nhưng mấy năm nay, hắn thật sự còn sống.
Sống trong thù hận, sống trong ý nghĩ báo thù, trong sinh mệnh của hắn không có bóng dáng của nàng.
“Sao ngươi có thể vào đây?” Nàng hỏi.
“Ta ám sát không thành công, bị người đuổi giết đến gần Đoàn phủ, trốn vào được.” Cố Dật Lâu trả lời, nhìn nàng chăm chú.
Nhớ tới hôm nay Đoàn Chính Trung lùng sục khắp nơi trên đường, nàng giật mình hỏi:“Ngươi đi ám sát Tam hoàng tử?”
“Không.” Cố Dật Lâu lắc đầu nói:“Ta đi ám sát Thích Tĩnh.”
Thích Tĩnh, kẻ năm đó tạo ra “Phản loạn Thiếu Dương”, kẻ thù lớn nhất của Cố gia. Hắn đương nhiên muốn ám sát.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hai người kinh ngạc xoay mình nhìn về phía ngoài cửa, chỉ nghe giọng nói của một nha hoàn:“Phu nhân, lão gia về.”
Cầu Mộ Quân lập tức nhìn về phía Cố Dật Lâu, Cố Dật Lâu nhìn nàng một cái, sau đó đi ra cửa sổ.
“Đừng!” Cầu Mộ Quân chạy lên giữ chặt hắn nói:“ Thị vệ bên người hắn người người võ nghệ cao cường, bây giờ ngươi đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị phát hiện.”
Không để bọn họ nghĩ nhiều, lại nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, đúng là Đoàn Chính Trung.
Trong lúc kinh hoảng, Cầu Mộ Quân đứng trước mặt hắn, cầm kiếm trên tay hắn đặt lên trên cổ mình.
“Ngươi......”
“Kèm ta đi ra ngoài!”
Cố Dật Lâu chưa mở miệng, cửa đã bị mở ra, bốn thị vệ đồng thời rút đao.
Trên khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt hắn quật cường mà cương nghị, khí thế nắm trong tay hết thảy, không phải là người kia sao?
“Cố công tử......”
Người kia… từ nhỏ nàng đã chôn hình bóng hắn ở trong lòng, người làm cho nàng không cảm thấy hứng thú với tất cả vương tôn công tử, cũng từng là vị hôn phu của nàng -- Cố Dật Lâu.
Hắn không chết...... Hắn vẫn còn sống......
“Ngươi...... Mấy năm nay, ngươi vẫn còn sống?” Hơi thở Cầu Mộ Quân có chút dồn dập, không thể tin nhìn hắn hỏi.
Cố Dật Lâu gật gật đầu, nói:“Còn sống, sống ở trong thù hận, sống trong ý nghĩ báo thù.”
Nàng không biết bây giờ tâm tình mình là gì.
Nàng đã từng vô cùng đau khổ.
Tám tuổi đính hôn ước, mười một tuổi từ hôn, sau đó là tin cả nhà Cố gia bị tịch thu tài sản, chém đầu.
Lúc nhỏ nàng rầu rĩ không vui, rõ ràng sự việc bi thảm đó không liên quan đến mình, mình lại bị đả kích, vô cùng đau đớn...
Sau đó, nàng biết chuyện năm đó nhà nàng từ hôn vì không muốn bị liên lụy, liền thầm oán hận cha.
Sau này, trong nhà tìm nhà chống cho nàng, nàng chê này chê nọ, đều từ chối. Nàng không biết vì sao, chỉ là trong lòng luôn nghĩ đến bé trai mười hai tuổi từng chỉ vào nàng nói “Ta muốn lấy nàng”, luôn nghĩ, nếu hắn không chết, bây giờ hắn trông như thế nào, có phải vẫn bá đạo như trước hay không.
Đến tận lúc trước khi gả đến Đoàn phủ, nàng đều nằm mơ, mơ mình nhìn thấy lưng một người nam nhân, người kia là hắn, nhưng khi nàng đi đến phía sau hắn lại tỉnh.
Nhưng mấy năm nay, hắn thật sự còn sống.
Sống trong thù hận, sống trong ý nghĩ báo thù, trong sinh mệnh của hắn không có bóng dáng của nàng.
“Sao ngươi có thể vào đây?” Nàng hỏi.
“Ta ám sát không thành công, bị người đuổi giết đến gần Đoàn phủ, trốn vào được.” Cố Dật Lâu trả lời, nhìn nàng chăm chú.
Nhớ tới hôm nay Đoàn Chính Trung lùng sục khắp nơi trên đường, nàng giật mình hỏi:“Ngươi đi ám sát Tam hoàng tử?”
“Không.” Cố Dật Lâu lắc đầu nói:“Ta đi ám sát Thích Tĩnh.”
Thích Tĩnh, kẻ năm đó tạo ra “Phản loạn Thiếu Dương”, kẻ thù lớn nhất của Cố gia. Hắn đương nhiên muốn ám sát.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hai người kinh ngạc xoay mình nhìn về phía ngoài cửa, chỉ nghe giọng nói của một nha hoàn:“Phu nhân, lão gia về.”
Cầu Mộ Quân lập tức nhìn về phía Cố Dật Lâu, Cố Dật Lâu nhìn nàng một cái, sau đó đi ra cửa sổ.
“Đừng!” Cầu Mộ Quân chạy lên giữ chặt hắn nói:“ Thị vệ bên người hắn người người võ nghệ cao cường, bây giờ ngươi đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị phát hiện.”
Không để bọn họ nghĩ nhiều, lại nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, đúng là Đoàn Chính Trung.
Trong lúc kinh hoảng, Cầu Mộ Quân đứng trước mặt hắn, cầm kiếm trên tay hắn đặt lên trên cổ mình.
“Ngươi......”
“Kèm ta đi ra ngoài!”
Cố Dật Lâu chưa mở miệng, cửa đã bị mở ra, bốn thị vệ đồng thời rút đao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook