Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
-
Chương 207: Ngoại truyện: Đoàn Chính Trung 1
Editor: mèomỡ
Đội ngũ xe chở tù thật dài đi tới cổng chợ, trên đường lớn, trên quán rượu, trên tường, vây đầy người xem náo nhiệt.
Hắn xen lẫn vào trong đám người, vẻ mặt bình tĩnh nhìn một đám người mặc áo tù nhân bị dẫn xuống khỏi xe chở tù, quỳ trên mặt đất.
Một tiếng “Trảm” vang lên, đại đao chém xuống, một đống đầu rơi xuống đất.
Cuối cũng mũi hơi hơi chua xót, hắn cuống quít cúi đầu.
Không được khóc không được khóc. Cha đã nói từ nay về sau hắn không còn quan hệ gì với Cố gia nữa, lại càng không có quan hệ với Cố Thiệu Chương. Mạng của hắn là do con ruột của Trần bá đổi lấy, hắn sẽ không để người khác uổng mạng.
Lại ngẩng đầu, tận mắt nhìn đầu cha, mẹ rơi xuống đất.
Nước mắt lập tức trào ra, hắn nâng hai tay lên làm bộ như sợ hãi bưng kín mặt.
“A, nhóc ăn xin này thật đúng là to gan, một mình đến xem chém đầu.” Một đại thẩm bên cạnh nói.
Người chung quanh đều quay đầu nhìn về phía hắn, hắn cuống quít xoay người, luồn khỏi đám người.
Chạy đến một ngõ nhỏ, hắn quỳ xuống, cắn tay khóc rống lên.
Sau khi được Trần bá bảo vệ, hắn đi theo xe chở tù tới kinh thành, sau đó nhìn thấy xử quyết “Thiếu Dương phản đảng”.
Hắn muốn báo thù, muốn điều tra rõ chân tướng, thay Cố gia rửa sạch oan khuất, nhưng nhìn bộ dạng ăn xin của mình, không biết làm thế nào để bắt đầu kế hoạch to lớn lại buồn cười này.
Thích Tĩnh - ngay cả bộ dáng của Thích Tĩnh hắn cũng chưa từng nhìn thấy. Ngoại trừ biết hắn là kẻ thù của mình ra thì hoàn toàn không biết gì cả.
Lại một ngày đẹp trời, ba ngày sau ngày hành quyết, hắn nghe thấy bụng mình kêu, cả người vô lực dựa vào tường, ngã ngồi xuống đất, ngồi bên cạnh là một kẻ ăn xin quần áo còn rách nát hơn hắn.
Một vị tiểu thư đi tới, ném hai đồng tiền trước mặt hắn, sau đó cũng không quay đầu lại đi thẳng.
Hắn ngơ ngác nhìn đồng tiền trước mắt, nhưng lại khó có thể đưa tay nhặt lên.
Một đường đi vào kinh thành, hắn tuy vất vả nhưng từ trước đến nay chưa từng xin tiền, chưa từng xin cơm.
Đường đường là con trai lãnh tụ văn đàn, sao có thể xin cơm, sao có thể làm ăn xin!
Nhưng hai đồng tiền trước mắt lại có thể mua được một cái bánh bao, có một cái bánh bao hắn có thể chịu được nửa ngày.
Hắn không muốn chết, không muốn cứ như vậy mà chết đi, cho dù xuống dưới đó, hắn cũng không có mặt mũi nào đi gặp cha mẹ, gặp cả nhà Trần bá?
Tay run run nhặt hai đồng tiền, đứng lên đi mua một cái bánh bao.
Hắn không còn là thiếu gia, không còn gì để mà kiêu ngạo, chỉ là kẻ nợ mạng người khác, là ăn xin ngay cả cơm cũng không có.
Nắm chặt bánh bao, vừa khóc vừa nhét bánh bao vào trong miệng.
Trên đường cái kinh thành, đám người rộn ràng nhốn nháo, phần lớn là kẻ làm quan, kẻ có tiền.
Phía đông, một đại kiệu tám người nâng chậm rãi tới gần. Phía tây, một người hơn hai mươi tuổi, bộ dáng giống đội trưởng thị vệ cưỡi ngựa, mang theo mười người đi tới.
“Xem, đó là đại công tử nhà Tư Không!” Một phu nhân nhà giàu đứng bên cạnh chỉ vào đội trưởng thị vệ nói.
Nghe thấy hai chữ Tư Không, hắn bỗng chốc ngẩng đầu, vừa khéo thấy cỗ kiệu cùng đội thị vệ chạm mặt.
Một tùy tùng đằng sau Thích Sóc Ly nói:“Thấy Ngự Lâm quân còn không nhường đường!”
Lúc này, một bàn tay từ bên trong kiệu vươn ra, vén mành cỗ kiệu lên.
Thích Sóc Ly biến sắc, nói:“Thì ra là Điền tổng quản, thất lễ.”
Lúc này, giọng nói chói tai từ bên trong kiệu vọng ra:“Vốn thấy thời tiết tốt, đi ra ngoài dạo, không ngờ lại cản đường Thích đội trưởng.”
Thích Sóc Ly vội nói:“Điền tổng quản nói quá lời, ta cũng chỉ là rảnh rỗi nhàn hạ đi chung quanh một vòng, nếu ngài có việc thì mời ngài đi trước.”
“Vậy thì đa tạ Thích đội trưởng.” Nói xong, buông mành xuống, cỗ kiệu tiếp tục đi tới. Thích Sóc Ly dạt sang một bên nhường đường.
“Thế lực Điền tổng quản này quả nhiên không vừa, ngay cả Ngự Lâm quân cũng phải nhường đường cho hắn.” Hai đội người vừa đi, một người bên cạnh nói.
Một người nói:“Đó là đương nhiên, người ta là ai chứ? Điền đại tổng quản, là đại hồng nhân trước mặt Thái Hậu. Đừng nói là đụng vào Thích đại công tử, cho dù là đụng vào Tư Không đại nhân thì sao!”
Hắn không khỏi si ngốc hỏi:“Đại tổng quản là ai? Thực sự lợi hại như vậy sao?”
Người nọ quay đầu lại, nhìn nhìn hắn, cười nói:“Nhóc ăn xin, ta nói này, ngươi làm ăn xin làm gì, dù sao cũng không có nữ nhân, giữ lại cái kia làm gì. Không bằng tiến cung làm thái giám, ngắn ngủn ba năm làm tổng quản thái giám! Ông đây không cần vợ, ông đây muốn đi làm thái giám!”
“Lão già chết tiệt, lại ở chỗ này nói hươu nói vượn! Mau trở về cho bà!” Một nữ nhân bộ dáng hung hãn túm người kia rời đi.
Hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, thất thần nhìn đại kiệu tám người đi xa.
Hắn là kẻ đáng lí phải chết, không có thân phận, không có hộ tịch, đường nhập sĩ đã sớm bị chặt đứt. Hắn cũng chỉ có một ít công phu mèo quào, chỉ sợ luyện thêm mười năm hai mươi năm nữa cũng khó mà xâm nhập nổi một bước vào quý phủ Thích Tĩnh.
Hôm nay hắn mới biết được thì ra còn có một con đường khác có thể càng dễ dàng tiếp cận Hoàng Thượng, tiếp cận quyền lực. Có thể trong vài năm ngắn ngủn có được địa vị có khả năng chống lại Thích Tĩnh.
Hắn không còn là con cháu Cố gia nữa. Không còn thân phận là người Cố gia thì nối dõi tông đường, làm rạng rỡ tổ tông, không còn quan hệ gì đến hắn hết.
Từ nay về sau, mục tiêu của hắn chính là: Còn sống, báo thù.
Hai ngày sau trước phòng tịnh thân, năm nam hài từ năm tuổi đến hơn mười mấy tuổi quỳ trên mặt đất.
Một thái giám có chút địa vị đi tới, tiểu thái giám trước phòng tịnh thân vội cúi đầu nói:“Hoa công công, đã chuẩn bị tốt, đây là những người cần tịnh thân hôm nay.”
Hoa công công nhìn quét qua những người quỳ trước mặt, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người một đứa nhỏ tầm mười lăm tuổi.
“Ngươi tên gì?”
Hắn hơi hơi ngẩng đầu, lại lập tức cúi đầu, có chút run rẩy trả lời:“Công công, ta tên là Đoàn Chính Trung.”
“Ngươi ngẩng đầu lên.”
Hoa công công vừa dứt lời, trong lòng hắn chấn động, mồ hôi tuôn ra.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, chột dạ để vị thái giám trước mặt nhìn kĩ hắn.
Hoa công công nhìn hắn nhìn nửa ngày, nói:“Các ngươi trước đem bốn người còn lại theo thứ tự mang vào, đứa nhỏ này để lại. Ta đang muốn thu một đồ đệ, đứa nhỏ này không tệ, đợi lát nữa ta tự mình ra tay.”
Lúc này tiểu thái giám bên cạnh nói:“Hoa công công nhìn trúng ngươi, còn không mau dập đầu tạ ơn!”
Hắn vội dập đầu nói:“Đa tạ Hoa công công!”
Sau từng tiếng kêu thảm thiết, bốn người lúc trước theo thứ tự bị nâng ra. Cuối cùng, hắn đi theo Hoa công công vào phòng tịnh.
Hoa công công quay đầu lại, hỏi:“Vì sao ngươi tiến cung?”
“Tiểu nhân...... nhà tiểu nhân rất nghèo, cha mẹ đều chết đói.” Hắn khẩn trương trả lời.
Hoa công công nói: “Ngươi...... Là người Thiếu Dương.”
Hắn run lên, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Hoa công công.
Hoa công công nói:“Ngươi không biết ta nhưng ta đã từng thấy ngươi. Ba năm trước đây, khi ta còn là một tiểu thái giám, không cẩn thận đánh đổ ly trà trước mặt Hoàng thượng. Hoàng Thượng mặt rồng giận dữ, muốn kéo ra ngoài trị tội, may có Cố đại nhân đứng bên nói giúp mấy câu, đã cứu ta. Việc nhỏ như vậy, Cố đại nhân quay đầu liền quên, nhưng ta vẫn nhớ rõ. Vài ngày sau, ta thay công công khác ra cung làm việc thì gặp Cố đại nhân ở trên đường. Lúc ấy hắn dẫn theo một tiểu hài tử hơn mười tuổi bên người, bộ dạng rất giống ngươi. Tuy rằng bộ dáng thay đổi rất nhiều, ta vẫn có thể nhận ra ngươi chính là tiểu nam hài năm đó.”
Đội ngũ xe chở tù thật dài đi tới cổng chợ, trên đường lớn, trên quán rượu, trên tường, vây đầy người xem náo nhiệt.
Hắn xen lẫn vào trong đám người, vẻ mặt bình tĩnh nhìn một đám người mặc áo tù nhân bị dẫn xuống khỏi xe chở tù, quỳ trên mặt đất.
Một tiếng “Trảm” vang lên, đại đao chém xuống, một đống đầu rơi xuống đất.
Cuối cũng mũi hơi hơi chua xót, hắn cuống quít cúi đầu.
Không được khóc không được khóc. Cha đã nói từ nay về sau hắn không còn quan hệ gì với Cố gia nữa, lại càng không có quan hệ với Cố Thiệu Chương. Mạng của hắn là do con ruột của Trần bá đổi lấy, hắn sẽ không để người khác uổng mạng.
Lại ngẩng đầu, tận mắt nhìn đầu cha, mẹ rơi xuống đất.
Nước mắt lập tức trào ra, hắn nâng hai tay lên làm bộ như sợ hãi bưng kín mặt.
“A, nhóc ăn xin này thật đúng là to gan, một mình đến xem chém đầu.” Một đại thẩm bên cạnh nói.
Người chung quanh đều quay đầu nhìn về phía hắn, hắn cuống quít xoay người, luồn khỏi đám người.
Chạy đến một ngõ nhỏ, hắn quỳ xuống, cắn tay khóc rống lên.
Sau khi được Trần bá bảo vệ, hắn đi theo xe chở tù tới kinh thành, sau đó nhìn thấy xử quyết “Thiếu Dương phản đảng”.
Hắn muốn báo thù, muốn điều tra rõ chân tướng, thay Cố gia rửa sạch oan khuất, nhưng nhìn bộ dạng ăn xin của mình, không biết làm thế nào để bắt đầu kế hoạch to lớn lại buồn cười này.
Thích Tĩnh - ngay cả bộ dáng của Thích Tĩnh hắn cũng chưa từng nhìn thấy. Ngoại trừ biết hắn là kẻ thù của mình ra thì hoàn toàn không biết gì cả.
Lại một ngày đẹp trời, ba ngày sau ngày hành quyết, hắn nghe thấy bụng mình kêu, cả người vô lực dựa vào tường, ngã ngồi xuống đất, ngồi bên cạnh là một kẻ ăn xin quần áo còn rách nát hơn hắn.
Một vị tiểu thư đi tới, ném hai đồng tiền trước mặt hắn, sau đó cũng không quay đầu lại đi thẳng.
Hắn ngơ ngác nhìn đồng tiền trước mắt, nhưng lại khó có thể đưa tay nhặt lên.
Một đường đi vào kinh thành, hắn tuy vất vả nhưng từ trước đến nay chưa từng xin tiền, chưa từng xin cơm.
Đường đường là con trai lãnh tụ văn đàn, sao có thể xin cơm, sao có thể làm ăn xin!
Nhưng hai đồng tiền trước mắt lại có thể mua được một cái bánh bao, có một cái bánh bao hắn có thể chịu được nửa ngày.
Hắn không muốn chết, không muốn cứ như vậy mà chết đi, cho dù xuống dưới đó, hắn cũng không có mặt mũi nào đi gặp cha mẹ, gặp cả nhà Trần bá?
Tay run run nhặt hai đồng tiền, đứng lên đi mua một cái bánh bao.
Hắn không còn là thiếu gia, không còn gì để mà kiêu ngạo, chỉ là kẻ nợ mạng người khác, là ăn xin ngay cả cơm cũng không có.
Nắm chặt bánh bao, vừa khóc vừa nhét bánh bao vào trong miệng.
Trên đường cái kinh thành, đám người rộn ràng nhốn nháo, phần lớn là kẻ làm quan, kẻ có tiền.
Phía đông, một đại kiệu tám người nâng chậm rãi tới gần. Phía tây, một người hơn hai mươi tuổi, bộ dáng giống đội trưởng thị vệ cưỡi ngựa, mang theo mười người đi tới.
“Xem, đó là đại công tử nhà Tư Không!” Một phu nhân nhà giàu đứng bên cạnh chỉ vào đội trưởng thị vệ nói.
Nghe thấy hai chữ Tư Không, hắn bỗng chốc ngẩng đầu, vừa khéo thấy cỗ kiệu cùng đội thị vệ chạm mặt.
Một tùy tùng đằng sau Thích Sóc Ly nói:“Thấy Ngự Lâm quân còn không nhường đường!”
Lúc này, một bàn tay từ bên trong kiệu vươn ra, vén mành cỗ kiệu lên.
Thích Sóc Ly biến sắc, nói:“Thì ra là Điền tổng quản, thất lễ.”
Lúc này, giọng nói chói tai từ bên trong kiệu vọng ra:“Vốn thấy thời tiết tốt, đi ra ngoài dạo, không ngờ lại cản đường Thích đội trưởng.”
Thích Sóc Ly vội nói:“Điền tổng quản nói quá lời, ta cũng chỉ là rảnh rỗi nhàn hạ đi chung quanh một vòng, nếu ngài có việc thì mời ngài đi trước.”
“Vậy thì đa tạ Thích đội trưởng.” Nói xong, buông mành xuống, cỗ kiệu tiếp tục đi tới. Thích Sóc Ly dạt sang một bên nhường đường.
“Thế lực Điền tổng quản này quả nhiên không vừa, ngay cả Ngự Lâm quân cũng phải nhường đường cho hắn.” Hai đội người vừa đi, một người bên cạnh nói.
Một người nói:“Đó là đương nhiên, người ta là ai chứ? Điền đại tổng quản, là đại hồng nhân trước mặt Thái Hậu. Đừng nói là đụng vào Thích đại công tử, cho dù là đụng vào Tư Không đại nhân thì sao!”
Hắn không khỏi si ngốc hỏi:“Đại tổng quản là ai? Thực sự lợi hại như vậy sao?”
Người nọ quay đầu lại, nhìn nhìn hắn, cười nói:“Nhóc ăn xin, ta nói này, ngươi làm ăn xin làm gì, dù sao cũng không có nữ nhân, giữ lại cái kia làm gì. Không bằng tiến cung làm thái giám, ngắn ngủn ba năm làm tổng quản thái giám! Ông đây không cần vợ, ông đây muốn đi làm thái giám!”
“Lão già chết tiệt, lại ở chỗ này nói hươu nói vượn! Mau trở về cho bà!” Một nữ nhân bộ dáng hung hãn túm người kia rời đi.
Hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, thất thần nhìn đại kiệu tám người đi xa.
Hắn là kẻ đáng lí phải chết, không có thân phận, không có hộ tịch, đường nhập sĩ đã sớm bị chặt đứt. Hắn cũng chỉ có một ít công phu mèo quào, chỉ sợ luyện thêm mười năm hai mươi năm nữa cũng khó mà xâm nhập nổi một bước vào quý phủ Thích Tĩnh.
Hôm nay hắn mới biết được thì ra còn có một con đường khác có thể càng dễ dàng tiếp cận Hoàng Thượng, tiếp cận quyền lực. Có thể trong vài năm ngắn ngủn có được địa vị có khả năng chống lại Thích Tĩnh.
Hắn không còn là con cháu Cố gia nữa. Không còn thân phận là người Cố gia thì nối dõi tông đường, làm rạng rỡ tổ tông, không còn quan hệ gì đến hắn hết.
Từ nay về sau, mục tiêu của hắn chính là: Còn sống, báo thù.
Hai ngày sau trước phòng tịnh thân, năm nam hài từ năm tuổi đến hơn mười mấy tuổi quỳ trên mặt đất.
Một thái giám có chút địa vị đi tới, tiểu thái giám trước phòng tịnh thân vội cúi đầu nói:“Hoa công công, đã chuẩn bị tốt, đây là những người cần tịnh thân hôm nay.”
Hoa công công nhìn quét qua những người quỳ trước mặt, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người một đứa nhỏ tầm mười lăm tuổi.
“Ngươi tên gì?”
Hắn hơi hơi ngẩng đầu, lại lập tức cúi đầu, có chút run rẩy trả lời:“Công công, ta tên là Đoàn Chính Trung.”
“Ngươi ngẩng đầu lên.”
Hoa công công vừa dứt lời, trong lòng hắn chấn động, mồ hôi tuôn ra.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, chột dạ để vị thái giám trước mặt nhìn kĩ hắn.
Hoa công công nhìn hắn nhìn nửa ngày, nói:“Các ngươi trước đem bốn người còn lại theo thứ tự mang vào, đứa nhỏ này để lại. Ta đang muốn thu một đồ đệ, đứa nhỏ này không tệ, đợi lát nữa ta tự mình ra tay.”
Lúc này tiểu thái giám bên cạnh nói:“Hoa công công nhìn trúng ngươi, còn không mau dập đầu tạ ơn!”
Hắn vội dập đầu nói:“Đa tạ Hoa công công!”
Sau từng tiếng kêu thảm thiết, bốn người lúc trước theo thứ tự bị nâng ra. Cuối cùng, hắn đi theo Hoa công công vào phòng tịnh.
Hoa công công quay đầu lại, hỏi:“Vì sao ngươi tiến cung?”
“Tiểu nhân...... nhà tiểu nhân rất nghèo, cha mẹ đều chết đói.” Hắn khẩn trương trả lời.
Hoa công công nói: “Ngươi...... Là người Thiếu Dương.”
Hắn run lên, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Hoa công công.
Hoa công công nói:“Ngươi không biết ta nhưng ta đã từng thấy ngươi. Ba năm trước đây, khi ta còn là một tiểu thái giám, không cẩn thận đánh đổ ly trà trước mặt Hoàng thượng. Hoàng Thượng mặt rồng giận dữ, muốn kéo ra ngoài trị tội, may có Cố đại nhân đứng bên nói giúp mấy câu, đã cứu ta. Việc nhỏ như vậy, Cố đại nhân quay đầu liền quên, nhưng ta vẫn nhớ rõ. Vài ngày sau, ta thay công công khác ra cung làm việc thì gặp Cố đại nhân ở trên đường. Lúc ấy hắn dẫn theo một tiểu hài tử hơn mười tuổi bên người, bộ dạng rất giống ngươi. Tuy rằng bộ dáng thay đổi rất nhiều, ta vẫn có thể nhận ra ngươi chính là tiểu nam hài năm đó.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook