Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
-
Chương 190: Kẻ đứng đằng sau
Editor: mèomỡ
Thích Vi nhìn nhìn, cầm lấy một cái bình nói:“Chính là lọ thuốc này, uống vào có thể giả chết.”
“Vậy giả chết rồi làm thế nào để tỉnh lại?” Cầu Mộ Quân hỏi.
Thích Vi lại cầm lấy một cái bình bên cạnh, nói: “Bình này là thuốc giải, sau ba ngày mới có hiệu quả.”
Cầu Mộ Quân cầm hai bình thuốc, vui vẻ nói:“Cám ơn muội, Vi Vi!”
Thích Vi cúi đầu nhỏ giọng nói: “Là do muội làm hắn bị thương.”
Cầu Mộ Quân nhìn nàng một chút, hỏi:“Vi Vi, có thể giúp tỷ một việc không?”
“Được, tỷ nói đi.”
“Giúp tỷ tìm một thi thể.”
Hai người ra khỏi Lan Cầm phường, đến trước cửa Đòan phủ, Cầu Mộ Quân nói:“Đúng rồi, Vi Vi, về sau nếu muội muốn tìm tỷ, hãy thả bồ câu đưa tin đến thư phòng Đoàn phủ, không cần viết gì cả, tỷ nhìn thấy sẽ biết. Sau đó đến nhã gian chữ Thiên thứ hai quán trà Thấm Nhã, mở cơ quan trong ngăn kéo ra, đến bí thất, tỷ sẽ vào trong đó tìm muội.”
“Được, muội nhớ rồi.” Thích Vi nói:“Muội ở ngõ nhỏ thành nam, cùng mẹ và đại tẩu.”
Nói xong, Thích Vi rời đi, Cầu Mộ Quân vào Đoàn phủ.
Đi vào phòng, Cầu Mộ Quân nhìn bình thuốc chần chờ một chút, mới hạ quyết tâm cho Đoàn Chính Trung uống.
Đợi một lát, đi dò hơi thở của hắn, quả nhiên không còn thở.
Nghe tim, cũng không còn tiếng tim đập.
Tuy rằng biết là giả, nhưng hắn ở trong trạng thái như vậy vẫn làm cho nàng hoảng sợ.
Dập xong lửa trong viện, bọn hạ nhân rốt cục có thể yên tâm đi nghỉ ngơi trong chốc lát. Không ngờ đang đêm yên tĩnh, nha hoàn đứng ở ngoài cửa đột nhiên nghe được một tiếng thét thất thanh.
“Lão gia! Lão gia!”
Cửa đột nhiên bị mở ra, Cầu Mộ Quân vội vã lao tới nói:“Nhanh đi gọi đại phu, mau lên!”
Nói xong, lại trở về ôm Đoàn Chính Trung khóc òa lên.
Đại phu đến, chẩn đoán xong, liền nói với Cầu Mộ Quân:“Đoàn phu nhân, Đoàn tổng quản đã tắt thở, phu nhân hãy nén bi thương.”
“Không, không thể nào, không thể nào......” Cầu Mộ Quân ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào nói không ra lời.
Hồi lâu, nàng mới đột nhiên ngẩng đầu lớn tiếng hỏi:“Ai? Ai đã tiến vào? Vừa rồi có ai tiến vào!”
Hạ nhân trong phủ đều cúi đầu, không nói một câu.
“Thích Vi, nhất định là Thích Vi! Vì sao vì sao......”
Nàng vẫn ôm Đoàn Chính Trung không buông, viền mắt đã ẩm ướt.
Đoàn Chính Trung đã nói, một việc nếu đã muốn lừa gạt người khác, đầu tiên phải lừa được chính mình, bản thân mình cũng phải tin đó là thật.
Đến nửa đêm, quản gia rốt cục khuyên nhủ:“Phu nhân, giúp lão gia thay quần áo, nếu không lát nữa sẽ không thể thay được.”
Nghe thấy lời quản gia, lúc này nàng mới cảm giác được thân thể Đoàn Chính Trung hình như đang dần dần lạnh đi.
Là công hiệu của thuốc quá tốt, hay là xảy ra chuyện?
Nhìn Đoàn Chính Trung không thở, tim không đập, thậm chí ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng từ từ giảm xuống, nàng hận không thể nhanh chóng đem thuốc giải cho hắn, sợ hắn thật sự sẽ không tỉnh lại nữa.
Trong lòng nghĩ như vậy, nàng vẫn dựa vào người hắn giống như không nghe được lời của quản gia.
Quản gia không có cách nào chỉ có thể cho người kéo nàng ra, Cầu Mộ Quân lập tức ôm chặt lấy Đoàn Chính Trung, khóc nói:“Để ta thay, ta giúp hắn thay......”
Đoàn Chính Trung không có thân nhân, hắn vừa chết, thụ đảo hồ tôn tán*, ngay cả người đến phúng viếng cũng không nhiều. Cầu Mộ Quân thì ngẩn người, quản gia chủ trì tất cả mọi việc lớn nhỏ, ngày thứ ba thì hạ táng.
(*) Thụ đảo hồ tôn tán: cây đổ bầy khỉ tan, giống với tan đàn xẻ nghé.
Đêm đó, chờ đến tận khuya, Cầu Mộ Quân cuống quít chạy đến bí thất dưới giường. Khi chạm vào Đoàn Chính Trung, thấy thân thể hắn đã dần ấm lại mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thuốc của Liễu Vấn Bạch quả nhiên là thật, hắn thật sự sống lại.
Nàng chỉ hy vọng từ nay về sau có thể bình an đợi Liễu Vấn Bạch trở về, chỉ cần hắn trở về, chỉ cần hắn có cách cứu Đoàn Chính Trung, tất cả đều tốt đẹp.
Sau khi hạ táng Đoàn Chính Trung, quả nhiên không ngoài dự kiến, trong cung đã phát sinh chính biến. Tam hoàng tử phế hoàng hậu, công bố Nhị hoàng tử đã chết trên đường hồi kinh, tự mình mặc hoàng bào làm hoàng đế.
Không ngờ ngắn ngủn năm ngày sau, Cầu Vĩ và Tuyên Uy tướng quân cùng Lệ phi trong cung, nội ứng ngoại hợp, giết Tam hoàng tử còn chưa ngồi ổn trên ngôi hoàng đế, lập Cửu hoàng tử làm hoàng đế.
Cầu Vĩ từ Hầu gia trở thành Hiền vương, Tuyên Uy tướng quân cũng làm Phụ quốc đại tướng quân.
Trong cung Thái Hậu, Hiền vương Cầu Vĩ chậm rãi đi vào, xoay người nói:“Thần Cầu Vĩ thỉnh an Thái Hậu.”
Lệ phi đoan trang ngồi trên tháp khắc hoa, nhìn thực đơn ngự phòng đưa tới cho tiểu Hoàng Thượng, tùy ý nói với người chung quanh:“Ta cùng Hiền vương có chuyện quan trọng cần thương lượng, tất cả các ngươi lui xuống đi.”
“Dạ, Thái Hậu.” Cung nữ cúi người, rời đi.
Chờ tất cả cung nữ đều rời khỏi tẩm cung, Lệ phi lập tức từ trên tháp đứng dậy, vọt tới trước mặt Cầu Vĩ, ôm lấy hắn.
“Vĩ......” Gần như là ngay lập tức, Lệ phi ở trong lòng hắn khóc nức nở
“Sao lại khóc?” Cầu Vĩ vuốt ve mái tóc của nàng nhẹ giọng nói.
“Ta chờ ngày này đã rất lâu, thậm chí đã tuyệt vọng. Vĩ, ta rất nhớ chàng, mỗi ngày đều nhớ, mỗi ngày đều dày vò tự hỏi tất cả là thật sao? Vĩ, chúng ta thật sự được ở bên nhau sao?” Lệ phi nhịn không được vuốt mặt hắn, trong mắt chảy xuống hai hàng lệ.
Cầu Vĩ ôm nàng vào lòng, nói:“Là thật, đương nhiên là thật, con của chúng ta làm Hoàng Thượng, chúng ta cũng không cần sợ ai, cũng không cần sợ bất cứ thứ gì nữa.”
“Ta chỉ cần chàng, chỉ cần có thể nhìn thấy chàng, có thể ở bên chàng là được. Chín năm trước, nó đã trở thành nguyện vọng duy nhất của ta. Không ngờ ta thật sự có thể đợi đến ngày này.”
“Bây giờ thì tốt rồi, tất cả đều tốt rồi. Cầm nhi, ta không bao giờ để nàng chịu khổ nữa, không bao giờ rời khỏi nàng nữa.” Cầu Vĩ nói xong, hôn lên môi nàng.
Nước mắt theo khuôn mặt tinh xảo của nàng chảy xuống, nàng nhắm mắt lại, để Cầu Vĩ hôn nàng, cởi quần áo của nàng, ôm nàng đến trên tháp mềm mại.
Hắn vừa hôn lên cơ thể nàng, vừa cởi quần áo của mình, sau đó chậm rãi tách hai chân của nàng ra.
Lúc sắp sửa tiến vào, nàng đột nhiên khóc đẩy hắn ra, rụt vào góc tường khóc rống lên.
Cầu Vĩ vội đi qua, ôm lấy nàng hỏi:“Làm sao vậy? Cầm nhi?”
Lệ phi ôm thân mình, đau lòng nói:“Vĩ, ta không bao là Cầm nhi chín năm trước đây nữa. Ta bị Hoàng Thượng thị tẩm, cũng dùng thân thể mình lấy lòng Thích Sóc Ly, ta rất bẩn rất bẩn......”
Cầu Vĩ ôm chặt nàng vào trong ngực nói:“Cầm nhi, nàng muốn làm cho ta khó chịu sao? Lúc trước nàng không chịu vào cung, còn muốn tự sát, là ta ngăn cản nàng, là ta khuyên nàng phải sống chờ đợi. Nàng cùng Thích Sóc Ly, cũng là ta khuyên nàng. Mỗi khi nhớ tới điều này tim ta như bị đao cắt, là ta đưa ra chủ ý khiến nàng chịu khổ.”
Lệ phi thấy hắn khổ sở, vội ngẩng đầu lên nói:“Không, nếu không có Thích Sóc Ly, Thích Tĩnh sao có thể chết dễ dàng như vậy, triều đình làm sao có thể loạn thành như vậy. Nếu không có cách của chàng, chúng ta căn bản sẽ không có cơ hội ở bên nhau.”
Thích Vi nhìn nhìn, cầm lấy một cái bình nói:“Chính là lọ thuốc này, uống vào có thể giả chết.”
“Vậy giả chết rồi làm thế nào để tỉnh lại?” Cầu Mộ Quân hỏi.
Thích Vi lại cầm lấy một cái bình bên cạnh, nói: “Bình này là thuốc giải, sau ba ngày mới có hiệu quả.”
Cầu Mộ Quân cầm hai bình thuốc, vui vẻ nói:“Cám ơn muội, Vi Vi!”
Thích Vi cúi đầu nhỏ giọng nói: “Là do muội làm hắn bị thương.”
Cầu Mộ Quân nhìn nàng một chút, hỏi:“Vi Vi, có thể giúp tỷ một việc không?”
“Được, tỷ nói đi.”
“Giúp tỷ tìm một thi thể.”
Hai người ra khỏi Lan Cầm phường, đến trước cửa Đòan phủ, Cầu Mộ Quân nói:“Đúng rồi, Vi Vi, về sau nếu muội muốn tìm tỷ, hãy thả bồ câu đưa tin đến thư phòng Đoàn phủ, không cần viết gì cả, tỷ nhìn thấy sẽ biết. Sau đó đến nhã gian chữ Thiên thứ hai quán trà Thấm Nhã, mở cơ quan trong ngăn kéo ra, đến bí thất, tỷ sẽ vào trong đó tìm muội.”
“Được, muội nhớ rồi.” Thích Vi nói:“Muội ở ngõ nhỏ thành nam, cùng mẹ và đại tẩu.”
Nói xong, Thích Vi rời đi, Cầu Mộ Quân vào Đoàn phủ.
Đi vào phòng, Cầu Mộ Quân nhìn bình thuốc chần chờ một chút, mới hạ quyết tâm cho Đoàn Chính Trung uống.
Đợi một lát, đi dò hơi thở của hắn, quả nhiên không còn thở.
Nghe tim, cũng không còn tiếng tim đập.
Tuy rằng biết là giả, nhưng hắn ở trong trạng thái như vậy vẫn làm cho nàng hoảng sợ.
Dập xong lửa trong viện, bọn hạ nhân rốt cục có thể yên tâm đi nghỉ ngơi trong chốc lát. Không ngờ đang đêm yên tĩnh, nha hoàn đứng ở ngoài cửa đột nhiên nghe được một tiếng thét thất thanh.
“Lão gia! Lão gia!”
Cửa đột nhiên bị mở ra, Cầu Mộ Quân vội vã lao tới nói:“Nhanh đi gọi đại phu, mau lên!”
Nói xong, lại trở về ôm Đoàn Chính Trung khóc òa lên.
Đại phu đến, chẩn đoán xong, liền nói với Cầu Mộ Quân:“Đoàn phu nhân, Đoàn tổng quản đã tắt thở, phu nhân hãy nén bi thương.”
“Không, không thể nào, không thể nào......” Cầu Mộ Quân ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào nói không ra lời.
Hồi lâu, nàng mới đột nhiên ngẩng đầu lớn tiếng hỏi:“Ai? Ai đã tiến vào? Vừa rồi có ai tiến vào!”
Hạ nhân trong phủ đều cúi đầu, không nói một câu.
“Thích Vi, nhất định là Thích Vi! Vì sao vì sao......”
Nàng vẫn ôm Đoàn Chính Trung không buông, viền mắt đã ẩm ướt.
Đoàn Chính Trung đã nói, một việc nếu đã muốn lừa gạt người khác, đầu tiên phải lừa được chính mình, bản thân mình cũng phải tin đó là thật.
Đến nửa đêm, quản gia rốt cục khuyên nhủ:“Phu nhân, giúp lão gia thay quần áo, nếu không lát nữa sẽ không thể thay được.”
Nghe thấy lời quản gia, lúc này nàng mới cảm giác được thân thể Đoàn Chính Trung hình như đang dần dần lạnh đi.
Là công hiệu của thuốc quá tốt, hay là xảy ra chuyện?
Nhìn Đoàn Chính Trung không thở, tim không đập, thậm chí ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng từ từ giảm xuống, nàng hận không thể nhanh chóng đem thuốc giải cho hắn, sợ hắn thật sự sẽ không tỉnh lại nữa.
Trong lòng nghĩ như vậy, nàng vẫn dựa vào người hắn giống như không nghe được lời của quản gia.
Quản gia không có cách nào chỉ có thể cho người kéo nàng ra, Cầu Mộ Quân lập tức ôm chặt lấy Đoàn Chính Trung, khóc nói:“Để ta thay, ta giúp hắn thay......”
Đoàn Chính Trung không có thân nhân, hắn vừa chết, thụ đảo hồ tôn tán*, ngay cả người đến phúng viếng cũng không nhiều. Cầu Mộ Quân thì ngẩn người, quản gia chủ trì tất cả mọi việc lớn nhỏ, ngày thứ ba thì hạ táng.
(*) Thụ đảo hồ tôn tán: cây đổ bầy khỉ tan, giống với tan đàn xẻ nghé.
Đêm đó, chờ đến tận khuya, Cầu Mộ Quân cuống quít chạy đến bí thất dưới giường. Khi chạm vào Đoàn Chính Trung, thấy thân thể hắn đã dần ấm lại mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thuốc của Liễu Vấn Bạch quả nhiên là thật, hắn thật sự sống lại.
Nàng chỉ hy vọng từ nay về sau có thể bình an đợi Liễu Vấn Bạch trở về, chỉ cần hắn trở về, chỉ cần hắn có cách cứu Đoàn Chính Trung, tất cả đều tốt đẹp.
Sau khi hạ táng Đoàn Chính Trung, quả nhiên không ngoài dự kiến, trong cung đã phát sinh chính biến. Tam hoàng tử phế hoàng hậu, công bố Nhị hoàng tử đã chết trên đường hồi kinh, tự mình mặc hoàng bào làm hoàng đế.
Không ngờ ngắn ngủn năm ngày sau, Cầu Vĩ và Tuyên Uy tướng quân cùng Lệ phi trong cung, nội ứng ngoại hợp, giết Tam hoàng tử còn chưa ngồi ổn trên ngôi hoàng đế, lập Cửu hoàng tử làm hoàng đế.
Cầu Vĩ từ Hầu gia trở thành Hiền vương, Tuyên Uy tướng quân cũng làm Phụ quốc đại tướng quân.
Trong cung Thái Hậu, Hiền vương Cầu Vĩ chậm rãi đi vào, xoay người nói:“Thần Cầu Vĩ thỉnh an Thái Hậu.”
Lệ phi đoan trang ngồi trên tháp khắc hoa, nhìn thực đơn ngự phòng đưa tới cho tiểu Hoàng Thượng, tùy ý nói với người chung quanh:“Ta cùng Hiền vương có chuyện quan trọng cần thương lượng, tất cả các ngươi lui xuống đi.”
“Dạ, Thái Hậu.” Cung nữ cúi người, rời đi.
Chờ tất cả cung nữ đều rời khỏi tẩm cung, Lệ phi lập tức từ trên tháp đứng dậy, vọt tới trước mặt Cầu Vĩ, ôm lấy hắn.
“Vĩ......” Gần như là ngay lập tức, Lệ phi ở trong lòng hắn khóc nức nở
“Sao lại khóc?” Cầu Vĩ vuốt ve mái tóc của nàng nhẹ giọng nói.
“Ta chờ ngày này đã rất lâu, thậm chí đã tuyệt vọng. Vĩ, ta rất nhớ chàng, mỗi ngày đều nhớ, mỗi ngày đều dày vò tự hỏi tất cả là thật sao? Vĩ, chúng ta thật sự được ở bên nhau sao?” Lệ phi nhịn không được vuốt mặt hắn, trong mắt chảy xuống hai hàng lệ.
Cầu Vĩ ôm nàng vào lòng, nói:“Là thật, đương nhiên là thật, con của chúng ta làm Hoàng Thượng, chúng ta cũng không cần sợ ai, cũng không cần sợ bất cứ thứ gì nữa.”
“Ta chỉ cần chàng, chỉ cần có thể nhìn thấy chàng, có thể ở bên chàng là được. Chín năm trước, nó đã trở thành nguyện vọng duy nhất của ta. Không ngờ ta thật sự có thể đợi đến ngày này.”
“Bây giờ thì tốt rồi, tất cả đều tốt rồi. Cầm nhi, ta không bao giờ để nàng chịu khổ nữa, không bao giờ rời khỏi nàng nữa.” Cầu Vĩ nói xong, hôn lên môi nàng.
Nước mắt theo khuôn mặt tinh xảo của nàng chảy xuống, nàng nhắm mắt lại, để Cầu Vĩ hôn nàng, cởi quần áo của nàng, ôm nàng đến trên tháp mềm mại.
Hắn vừa hôn lên cơ thể nàng, vừa cởi quần áo của mình, sau đó chậm rãi tách hai chân của nàng ra.
Lúc sắp sửa tiến vào, nàng đột nhiên khóc đẩy hắn ra, rụt vào góc tường khóc rống lên.
Cầu Vĩ vội đi qua, ôm lấy nàng hỏi:“Làm sao vậy? Cầm nhi?”
Lệ phi ôm thân mình, đau lòng nói:“Vĩ, ta không bao là Cầm nhi chín năm trước đây nữa. Ta bị Hoàng Thượng thị tẩm, cũng dùng thân thể mình lấy lòng Thích Sóc Ly, ta rất bẩn rất bẩn......”
Cầu Vĩ ôm chặt nàng vào trong ngực nói:“Cầm nhi, nàng muốn làm cho ta khó chịu sao? Lúc trước nàng không chịu vào cung, còn muốn tự sát, là ta ngăn cản nàng, là ta khuyên nàng phải sống chờ đợi. Nàng cùng Thích Sóc Ly, cũng là ta khuyên nàng. Mỗi khi nhớ tới điều này tim ta như bị đao cắt, là ta đưa ra chủ ý khiến nàng chịu khổ.”
Lệ phi thấy hắn khổ sở, vội ngẩng đầu lên nói:“Không, nếu không có Thích Sóc Ly, Thích Tĩnh sao có thể chết dễ dàng như vậy, triều đình làm sao có thể loạn thành như vậy. Nếu không có cách của chàng, chúng ta căn bản sẽ không có cơ hội ở bên nhau.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook