Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
-
Chương 179: Tiểu biệt
“Ha ha, ta vừa mới hái đó, chàng ngửi xem, có thơm không?” Cầu Mộ Quân cầm một bông cúc màu vàng nhảy tới trước mặt hắn.
“Chàng ngửi xem.” Nàng đưa hoa đến gần mũi hắn.
Đoàn Chính Trung đưa tay ôm nàng vào lòng, giống như hứa hẹn nói:“Mộ Quân, ta sẽ cho nàng hạnh phúc.”
Cầu Mộ Quân ngẩng đầu ngạc nhiên nói:“Chàng làm sao vậy?”
Vừa ngẩng đầu, thấy ở gáy hắn có một lỗ hổng thật nhỏ. “Sao chàng lại bị thương?”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng, chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi nàng. Hắn giữ chặt cần cổ nàng, kéo quần áo nàng tới thắt lưng.
“Chàng làm cái gì vậy, bây giờ là ban ngày đó.” Nàng dời môi nói.
Hắn lại chiếm giữ môi của nàng, tay cầm chặt dây lưng cái yếm của nàng, sau đó lại buông tay, đoạn dây lưng kia đã hóa thành bột phấn.
Hắn thế nhưng...... Thế nhưng tiêu hao nội lực trong trường hợp này. Cầu Mộ Quân lo lắng nói: “Chính Trung, chàng sao vậy, rốt cuộc chàng làm sao vậy?”
Hắn vẫn không nói lời nào, lại kéo đai lưng của nàng, nàng không đành lòng nhìn hắn như vậy, tự cởi đai lưng xuống. Hắn cởi toàn bộ quần áo của nàng, động tác rất chậm lại rất mạnh vuốt ve thân thể của nàng, gần như nắn đến tụ máu.
Hôn cũng không nhẹ nhàng, dịu dàng, mà gần như thô bạo, giống mãnh thú đói khát cắn nuốt con mồi, lưỡi tiến vào trong miệng nàng, đem thở dốc của nàng cuốn vào trong bụng.
Hắn ôm chặt nàng, đột nhiên đưa tay vào giữa hai chân nàng, xoa nơi phấn nộn của nàng.
Nàng sợ run, bị hắn buộc lui về phía sau, tựa mạnh vào trên bàn tròn phía sau.
Ấm trà ly trà trên bàn bị đụng vào, “rầm” một tiếng, nàng chịu đựng bên hông bị đụng đau, nói:“Chàng nhỏ tiếng chút.”
Hắn lập tức dùng cánh tay nâng một chân của nàng lên, nhấc áo bào phóng xuất ra kiên đĩnh thật lớn, mạnh mẽ đưa vào nơi non mềm giữa hai chân nàng.
Thân thể nàng cứng đờ, nhịn không được khóc ra tiếng.
Hắn hôn gáy của nàng, một lần càng mãnh liệt hơn một lần, làm cho nàng gần như không chịu nổi. “Chính Trung......”
Nàng nhắm chặt hai mắt, không chống lại được sức lực cuồng mãnh của hắn, dùng hai tay đè chặt cái bàn, rên nhẹ tên của hắn.
Nàng nghĩ đến đây đã là kịch liệt nhất, khó thừa nhận nhất, ai biết hắn đột nhiên lại càng dùng lực mạnh mẽ xâm nhập, càng lúc càng gấp, càng lúc càng mãnh liệt, làm cho đầu nàng trống rỗng, thét chói tai.
Chất lỏng nóng cháy mạnh mẽ bắn vào trong cơ thể nàng, ý thức nàng mơ hồ, cả người mềm nhũn ngã xuống mặt bàn.
Hắn thở gấp nhìn nàng, sau đó ôm thắt lưng của nàng, hai người cùng nhau ngã xuống sàn.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của nàng, hắn cởi quần áo của mình, đè lên thân thể nàng, lại hôn nàng. Đôi môi nóng bỏng dần dần đi xuống, mút thật mạnh, lại nhẹ nhàng cắn cắn, lưu lại dấu hôn hồng hồng hoặc là dấu răng trên người nàng.
Lại nâng hai chân của nàng lên, cúi đầu đè chặt, sau đó mãnh liệt tiến vào.
Lúc này đây, nàng càng thêm vô lực thừa nhận, khi hắn không lưu tình chút nào tiến vào, nàng liên tục run rẩy, rên rỉ. “Đừng mà, Chính Trung...... A...... Đừng mà......” Hắn lại càng dùng sức, càng thêm xâm nhập......
Nàng rốt cục nhịn không được yêu kiều khóc, nhưng dù là rên rỉ, quát to, cầu xin, đều không thể ngăn cản hắn.
Cuối cùng, nàng ở trên người hắn run run, co rút, cả cơ thể cùng linh hồn đều ném đến nơi nào không biết. Hắn chậm rãi rút khỏi thân thể nàng, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt nàng. Nàng chậm rãi mở mắt ra, khẽ gọi:“Chính Trung......”
“Ta yêu nàng, Mộ Quân, ta yêu nàng.” Trong mắt hắn hơi ươn ướt, tựa như ẩn nhẫn đau đớn tê tâm liệt phế.
“Ta cũng yêu chàng, Chính Trung, rất yêu rất yêu chàng.” Nàng nhẹ nhàng xoa mặt hắn.
Hắn đứng dậy ôm lấy nàng, đi đến bên giường, đặt nàng lên giường lớn mềm mại. Hắn nằm bên cạnh nàng, ôm chặt nàng vào trong lòng, đau lòng nói: “Mộ Quân, ta muốn sống, ta muốn được ở cùng nàng, được ở bên nàng cả đời.”
“Chàng đã nói, chàng sẽ không chết, ta tin, ta muốn tin chàng, tin rằng cả đời chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Hắn nhìn nàng thật sâu, lại nhẹ nhàng mà hôn lên môi nàng.
Cảm giác được hắn lại cứng rắn, nàng nói: “Bên ngoài còn có người, vừa rồi chỉ sợ là......”
“Không cần sợ, không cần so đo nữa.” Hắn nói xong, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa anh đào trước ngực nàng. Vui thích lại tiếp tục, nhưng lần này hắn rất dịu dàng, chuyên chú, chậm rãi từng chút một đưa nàng vào trong miệng, ấn nhập trong lòng.
Ngày hôm sau, hắn tiến cung, lại một lần nữa cả đêm không về. Nàng đợi cho đến rạng sáng, rốt cục không chịu được mệt mỏi mà ngủ quên. Trong lúc mơ màng, dường như có người vuốt ve mặt nàng, tay hơi lạnh, khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo. Hắn không ở bên cạnh, nàng ngủ không sâu, nàng bị bàn tay hơi lạnh khiến cho bừng tỉnh. Yên lặng mở mắt, liền thấy hắn. “Chính Trung......”
“Ta đánh thức nàng?” Hắn nhẹ giọng nói. Nàng cầm tay hắn, nói:“Sao cả đêm không về?”
Hắn cúi người nằm bên người nàng, ôm lấy nàng nói:“Mộ Quân, Hoàng Thượng bệnh nặng, có lẽ sắp không được, mấy ngày nay ta phải ở trong cung.”
“Vậy...... phải ở bao lâu?”
“Không biết, phải xem tình trạng của Hoàng Thượng, có thời gian ta sẽ trở về thăm nàng.”
Nàng nhìn hắn hồi lâu, gật gật đầu.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, nói: “Phải tự chiếu cố chính mình, không được tùy tiện ra khỏi phủ, chờ ta trở lại.”
“Ừm. Chàng cũng phải chiếu cố bản thân mình cho tốt, còn có, không được quá thân mật với Công chúa phi tử trong cung.”
Hắn nhẹ nhàng cười, nói: “Ta đi chiếu cố Hoàng Thượng, nàng nghĩ đi đâu vậy?” Nói xong, hắn lại hôn nàng thật sâu, sau đó nói:“Mộ Quân, ta đi đây.”
“Chàng...... Bây giờ đi luôn sao?” Nàng còn tưởng rằng hắn sẽ ở lại quý phủ một lát.
“Ừ. Ở yên trong phủ, lúc ta đi nàng như thế nào, khi ta về nàng phải y nguyên như thế, không thể thiếu cái gì, biết không?.” Nói xong, hắn liền đứng dậy, lại đứng ở đầu giường nhìn nàng trong chốc lát mới xoay người rời đi.
“Chính Trung --” Nàng đột nhiên gọi hắn lại, từ trên giường đứng dậy vọt tới trước mặt hắn, ngửa đầu hôn hắn.
Hắn lập tức ôm lại nàng, nụ hôn rất dài thật sâu, hắn buông nàng ra, ôm chặn ngang nàng đến bên giường, bỏ vào trong chăn.
“Đừng để bị lạnh.” Hắn nói xong, thay nàng dịch chăn, hai người nhìn nhau trong chốc lát, hắn lại xoay người rời khỏi phòng.
Đoàn Chính Trung đi rồi, đến ở trong cung, hắn đã nói sẽ cố gắng trở về thăm nàng, nhưng rồi một ngày, hai ngày, ba ngày, hắn chưa từng trở về.
Nàng đương nhiên nhớ kỹ lời hắn không ra ngoài, không phải vì lí do gì, chỉ sợ hắn đột nhiên trở về, nàng không gặp được hắn.
Một ngày dường như dài hơn, trước kia rời giường, ăn vài bữa cơm thì trời đã tối, bây giờ lại chán đến chết, một ngày thật dài không biết làm gì.
Hái hai đóa hoa cúc, đun vài ấm trà hoa cúc, xem vài bài thơ...... Tất cả đều nhàm chán như vậy.
Giữa trưa sau mấy hôm hắn đi, nàng lén cầm quần áo hắn đến thư phòng, đặt ở trên ghế hắn thường ngồi, còn mình ngồi bên cạnh đọc sách.
“Chàng ngửi xem.” Nàng đưa hoa đến gần mũi hắn.
Đoàn Chính Trung đưa tay ôm nàng vào lòng, giống như hứa hẹn nói:“Mộ Quân, ta sẽ cho nàng hạnh phúc.”
Cầu Mộ Quân ngẩng đầu ngạc nhiên nói:“Chàng làm sao vậy?”
Vừa ngẩng đầu, thấy ở gáy hắn có một lỗ hổng thật nhỏ. “Sao chàng lại bị thương?”
Đoàn Chính Trung nhìn nàng, chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi nàng. Hắn giữ chặt cần cổ nàng, kéo quần áo nàng tới thắt lưng.
“Chàng làm cái gì vậy, bây giờ là ban ngày đó.” Nàng dời môi nói.
Hắn lại chiếm giữ môi của nàng, tay cầm chặt dây lưng cái yếm của nàng, sau đó lại buông tay, đoạn dây lưng kia đã hóa thành bột phấn.
Hắn thế nhưng...... Thế nhưng tiêu hao nội lực trong trường hợp này. Cầu Mộ Quân lo lắng nói: “Chính Trung, chàng sao vậy, rốt cuộc chàng làm sao vậy?”
Hắn vẫn không nói lời nào, lại kéo đai lưng của nàng, nàng không đành lòng nhìn hắn như vậy, tự cởi đai lưng xuống. Hắn cởi toàn bộ quần áo của nàng, động tác rất chậm lại rất mạnh vuốt ve thân thể của nàng, gần như nắn đến tụ máu.
Hôn cũng không nhẹ nhàng, dịu dàng, mà gần như thô bạo, giống mãnh thú đói khát cắn nuốt con mồi, lưỡi tiến vào trong miệng nàng, đem thở dốc của nàng cuốn vào trong bụng.
Hắn ôm chặt nàng, đột nhiên đưa tay vào giữa hai chân nàng, xoa nơi phấn nộn của nàng.
Nàng sợ run, bị hắn buộc lui về phía sau, tựa mạnh vào trên bàn tròn phía sau.
Ấm trà ly trà trên bàn bị đụng vào, “rầm” một tiếng, nàng chịu đựng bên hông bị đụng đau, nói:“Chàng nhỏ tiếng chút.”
Hắn lập tức dùng cánh tay nâng một chân của nàng lên, nhấc áo bào phóng xuất ra kiên đĩnh thật lớn, mạnh mẽ đưa vào nơi non mềm giữa hai chân nàng.
Thân thể nàng cứng đờ, nhịn không được khóc ra tiếng.
Hắn hôn gáy của nàng, một lần càng mãnh liệt hơn một lần, làm cho nàng gần như không chịu nổi. “Chính Trung......”
Nàng nhắm chặt hai mắt, không chống lại được sức lực cuồng mãnh của hắn, dùng hai tay đè chặt cái bàn, rên nhẹ tên của hắn.
Nàng nghĩ đến đây đã là kịch liệt nhất, khó thừa nhận nhất, ai biết hắn đột nhiên lại càng dùng lực mạnh mẽ xâm nhập, càng lúc càng gấp, càng lúc càng mãnh liệt, làm cho đầu nàng trống rỗng, thét chói tai.
Chất lỏng nóng cháy mạnh mẽ bắn vào trong cơ thể nàng, ý thức nàng mơ hồ, cả người mềm nhũn ngã xuống mặt bàn.
Hắn thở gấp nhìn nàng, sau đó ôm thắt lưng của nàng, hai người cùng nhau ngã xuống sàn.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của nàng, hắn cởi quần áo của mình, đè lên thân thể nàng, lại hôn nàng. Đôi môi nóng bỏng dần dần đi xuống, mút thật mạnh, lại nhẹ nhàng cắn cắn, lưu lại dấu hôn hồng hồng hoặc là dấu răng trên người nàng.
Lại nâng hai chân của nàng lên, cúi đầu đè chặt, sau đó mãnh liệt tiến vào.
Lúc này đây, nàng càng thêm vô lực thừa nhận, khi hắn không lưu tình chút nào tiến vào, nàng liên tục run rẩy, rên rỉ. “Đừng mà, Chính Trung...... A...... Đừng mà......” Hắn lại càng dùng sức, càng thêm xâm nhập......
Nàng rốt cục nhịn không được yêu kiều khóc, nhưng dù là rên rỉ, quát to, cầu xin, đều không thể ngăn cản hắn.
Cuối cùng, nàng ở trên người hắn run run, co rút, cả cơ thể cùng linh hồn đều ném đến nơi nào không biết. Hắn chậm rãi rút khỏi thân thể nàng, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt nàng. Nàng chậm rãi mở mắt ra, khẽ gọi:“Chính Trung......”
“Ta yêu nàng, Mộ Quân, ta yêu nàng.” Trong mắt hắn hơi ươn ướt, tựa như ẩn nhẫn đau đớn tê tâm liệt phế.
“Ta cũng yêu chàng, Chính Trung, rất yêu rất yêu chàng.” Nàng nhẹ nhàng xoa mặt hắn.
Hắn đứng dậy ôm lấy nàng, đi đến bên giường, đặt nàng lên giường lớn mềm mại. Hắn nằm bên cạnh nàng, ôm chặt nàng vào trong lòng, đau lòng nói: “Mộ Quân, ta muốn sống, ta muốn được ở cùng nàng, được ở bên nàng cả đời.”
“Chàng đã nói, chàng sẽ không chết, ta tin, ta muốn tin chàng, tin rằng cả đời chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Hắn nhìn nàng thật sâu, lại nhẹ nhàng mà hôn lên môi nàng.
Cảm giác được hắn lại cứng rắn, nàng nói: “Bên ngoài còn có người, vừa rồi chỉ sợ là......”
“Không cần sợ, không cần so đo nữa.” Hắn nói xong, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa anh đào trước ngực nàng. Vui thích lại tiếp tục, nhưng lần này hắn rất dịu dàng, chuyên chú, chậm rãi từng chút một đưa nàng vào trong miệng, ấn nhập trong lòng.
Ngày hôm sau, hắn tiến cung, lại một lần nữa cả đêm không về. Nàng đợi cho đến rạng sáng, rốt cục không chịu được mệt mỏi mà ngủ quên. Trong lúc mơ màng, dường như có người vuốt ve mặt nàng, tay hơi lạnh, khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo. Hắn không ở bên cạnh, nàng ngủ không sâu, nàng bị bàn tay hơi lạnh khiến cho bừng tỉnh. Yên lặng mở mắt, liền thấy hắn. “Chính Trung......”
“Ta đánh thức nàng?” Hắn nhẹ giọng nói. Nàng cầm tay hắn, nói:“Sao cả đêm không về?”
Hắn cúi người nằm bên người nàng, ôm lấy nàng nói:“Mộ Quân, Hoàng Thượng bệnh nặng, có lẽ sắp không được, mấy ngày nay ta phải ở trong cung.”
“Vậy...... phải ở bao lâu?”
“Không biết, phải xem tình trạng của Hoàng Thượng, có thời gian ta sẽ trở về thăm nàng.”
Nàng nhìn hắn hồi lâu, gật gật đầu.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, nói: “Phải tự chiếu cố chính mình, không được tùy tiện ra khỏi phủ, chờ ta trở lại.”
“Ừm. Chàng cũng phải chiếu cố bản thân mình cho tốt, còn có, không được quá thân mật với Công chúa phi tử trong cung.”
Hắn nhẹ nhàng cười, nói: “Ta đi chiếu cố Hoàng Thượng, nàng nghĩ đi đâu vậy?” Nói xong, hắn lại hôn nàng thật sâu, sau đó nói:“Mộ Quân, ta đi đây.”
“Chàng...... Bây giờ đi luôn sao?” Nàng còn tưởng rằng hắn sẽ ở lại quý phủ một lát.
“Ừ. Ở yên trong phủ, lúc ta đi nàng như thế nào, khi ta về nàng phải y nguyên như thế, không thể thiếu cái gì, biết không?.” Nói xong, hắn liền đứng dậy, lại đứng ở đầu giường nhìn nàng trong chốc lát mới xoay người rời đi.
“Chính Trung --” Nàng đột nhiên gọi hắn lại, từ trên giường đứng dậy vọt tới trước mặt hắn, ngửa đầu hôn hắn.
Hắn lập tức ôm lại nàng, nụ hôn rất dài thật sâu, hắn buông nàng ra, ôm chặn ngang nàng đến bên giường, bỏ vào trong chăn.
“Đừng để bị lạnh.” Hắn nói xong, thay nàng dịch chăn, hai người nhìn nhau trong chốc lát, hắn lại xoay người rời khỏi phòng.
Đoàn Chính Trung đi rồi, đến ở trong cung, hắn đã nói sẽ cố gắng trở về thăm nàng, nhưng rồi một ngày, hai ngày, ba ngày, hắn chưa từng trở về.
Nàng đương nhiên nhớ kỹ lời hắn không ra ngoài, không phải vì lí do gì, chỉ sợ hắn đột nhiên trở về, nàng không gặp được hắn.
Một ngày dường như dài hơn, trước kia rời giường, ăn vài bữa cơm thì trời đã tối, bây giờ lại chán đến chết, một ngày thật dài không biết làm gì.
Hái hai đóa hoa cúc, đun vài ấm trà hoa cúc, xem vài bài thơ...... Tất cả đều nhàm chán như vậy.
Giữa trưa sau mấy hôm hắn đi, nàng lén cầm quần áo hắn đến thư phòng, đặt ở trên ghế hắn thường ngồi, còn mình ngồi bên cạnh đọc sách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook