Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
-
Chương 168: Ngoài ý muốn
Cầu Mộ Quân còn ở trong phòng rối rắm không biết làm thế nào để vừa không mất mặt, vừa có thể chuyển về, Linh Lan vội vội vàng vàng chạy tới.
"Phu nhân, không biết xảy ra chuyện gì, lão gia mang theo rất nhiều binh lính cầm đao vào trong phủ rồi!"
Cầu Mộ Quân ngẩn người, nói: "Ngươi không nhìn lầm chứ? Quả thật là lão gia mang theo người vào trong phủ sao?"
Linh Lan vội gật đầu nói: "Nô tì thấy rõ ràng, lão gia đi phía trước, bên cạnh hình như còn có hai người."
Cầu Mộ Quân ném quyển sách trên tay, vội vàng chạy ra cửa.
Mới đi vài bước, đã thấy một đại đội người đi vào trong viện khiến nàng kinh ngạc, đến gần một chút, quả nhiên là Đoàn Chính Trung, nhưng bên cạnh hắn lại là Thích Tĩnh cùng Thích Sóc Ly. Sao hắn lại đi cùng hai người kia?
Chỉ thấy đại đội vẫn đi tiếp, cuối cùng đứng trước cửa Oanh Thanh Trì
Suy nghĩ một lát, nàng cũng đi tới.
Thích Tĩnh ngẩng đầu nhìn thấy mấy chữ "Oanh Thanh Trì ", nói: "Ai nha, thật đúng là ở phủ Đoàn tổng quản, xem giấc mơ đó quả nhiên là gặp được tiên nhân chỉ điểm, vì long thể của Hoàng thượng, nhất định phải kiểm tra cho kĩ." Nói xong, hắn quay đầu nói: "Đoàn tổng quản, lát nữa phải đập bể, ngươi tính kĩ một chút, về sau sửa lại, chỉ cần nói một tiếng, phí dụng lão phu sẽ chịu."
Đoàn Chính Trung cười nhẹ: "Sửa hay không là chuyện sau này, chỉ mong đại nhân thật có thể tìm được."
Cầu Mộ Quân đi tới, hỏi: "Lão gia, sao vậy? "
Đoàn Chính Trung coi như không thấy nàng, nói với Thích Tĩnh: "Thích đại nhân, mời."
"Vậy lão phu đắc tội rồi." Nói xong, Thích Tĩnh cùng Thích Sóc Ly mang theo cấm quân tiến vào.
Cầu Mộ Quân hoảng hốt, nghiêng đầu nhìn bộ dáng trấn tĩnh của Đoàn Chính Trung, cũng muốn để cho mình bình tĩnh lại, nhưng cố thế nào cũng không làm được.
Tiền trong đó, nàng không biết có bao nhiêu, từ trước đến nay chưa thấy qua nhiều hoàng kim châu báu như vậy, ngay cả chữ số đại khái nàng cũng không đoán ra, chỉ biết là rất nhiều rất nhiều.
Lúc Đoàn Chính Trung đi vào, nàng cũng đi theo.
Một cửa đá, lại một cửa đá, còn một cửa cuối cùng sơn đỏ.
Đứng ở trước cửa, Thích Sóc Ly chậm rãi đẩy cửa ra, ánh sáng hoàng kim chiếu vào mắt mọi người.
Tuy rằng đã sớm nhìn qua những thứ bên trong nhưng Cầu Mộ Quân vẫn chấn động.
Cửa từ từ mở ra, một phòng đầy vàng và kim nguyên bảo xuất hiện trước mắt mọi người.
Cho dù là cấm quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, gặp tình hình này cũng nhịn không được phát ra tiếng hít sâu.
Trước mắt, như mộng như ảo, giống như tìm được bảo tàng bí mật. Không, bảo tàng trong tưởng tượng, cũng không có nhiều vàng như vậy! Thích Tĩnh giả bộ chấn động, thất thần nói: "Này...... Đoàn tổng quản, đây là cái gì? "
Thích Sóc Ly cười lạnh nói: "Truyền thuyết phủ Đoàn tổng quản giấu vạn kim, có thể so với quốc khố, nhìn tình hình này, quả nhiên không giả! Không biết Hoàng thượng thấy, sẽ có cảm tưởng gì đây? "
Trong khi Cầu Mộ Quân đổ mồ hôi lạnh, len lén liếc về phía Đoàn Chính Trung, nghĩ rằng có lẽ bây giờ bọn họ sẽ "cùng chết"
Hắn nói qua, chờ sau này tất cả mọi chuyện kết thúc, hắn sẽ đọc thơ tình cho nàng nghe, sẽ nói cho nàng những lời ngon ngọt mấy ngày mấy đêm, nàng còn muốn có con, sinh con của bọn họ......
Thật sự không nghĩ đến, tất cả sẽ kết thúc như vậy.
Đoàn Chính Trung chậm rãi nói: "Thích đại nhân không phải muốn tìm hạt sen tiên hạc nói sao? "
"A, đúng đúng, quên việc chính rồi." Thích Tĩnh cùng Thích Sóc Ly đi vào, không giống như muốn tìm, mà là đắc ý xem vàng bên trong. Thích Tĩnh vuốt một đống vàng, giống như đùa nghịch nhẹ nhàng đẩy, chồng vàng "rầm" một tiếng đổ xuống. Lại nhìn rương bên cạnh, lấy ngọc thạch châu báu bên trong ra, cầm trên tay tùy ý thưởng thức một lát, lại đẩy rương đổ ra đất.
Có vài viên ngọc rơi xuống "Keng" một tiếng vỡ nát.
Thỏi vàng, kim nguyên bảo, trân châu mã não đầy đất...... Làm cho người ta nhất thời không mở mắt ra được.
Sau đó Thích Tĩnh quay đầu nhìn chằm chằm Đoàn Chính Trung nói: "Đoàn tổng quản, lão phu muốn hỏi, bổng lộc một năm của ngươi bây giờ là bao nhiêu? "
Đoàn Chính Trung không đáp lời.
Thích Sóc Ly nói: "Thích đại nhân, dù là Đoàn tổng quản một năm có một vạn lượng, tính Đoàn tổng quản vào cung tám năm mỗi năm một vạn, vậy cũng mới chỉ có tám vạn, có gấp mười lần lên, cũng mới 80 vạn, hơn nữa là 80 vạn lượng bạc trắng. Cảnh tượng đồ sộ nơi đây, 80 vạn lượng bạc trắng sao có thể so được? "
Thích Tĩnh hét lớn nói: " Đoàn Chính Trung, ngươi thân là một tên nô tài nho nhỏ, ăn hối lộ phi pháp, vơ vét tiền tài khắp nơi, trong khoảng thời gian ngắn lại lợi dụng sự sủng hạnh của Hoàng thượng đối với ngươi, tham ô tài sản lớn như vậy, ngươi phải bị tội gì! "
Thân thể Cầu Mộ Quân chấn động, trong đầu trống rỗng.
Đoàn Chính Trung từng bước một đi đến trước mặt Thích Sóc Ly, nói: "Ta nhớ không lầm, bội đao của Thích tướng quân là bảo đao ba năm trước Hoàng thượng ngự ban, nghe nói có thể chém sắt như chém bùn phải không? "
Thích Sóc Ly nói: "Đó là đương nhiên, đao hoàng thượng ban cho, há có thể giả?"
Đoàn Chính Trung nói: "Vậy đao của Thích tướng quân có thể cho ta mượn dùng một chút không? "
Thích Sóc Ly cẩn thận nhìn hắn một lát, rút đao ra, đưa cho hắn.
Đoàn Chính Trung dùng một tay dường như không nâng được, dùng hai tay cầm đao, hướng về một đống vàng bên cạnh. Chỉ thấy hắn giơ đao lên cao, chém một đao xuống. Một thanh âm vang lên, hai ba khối vàng vỡ ra.
Mọi người kể cả Cầu Mộ Quân đều ngơ ngẩn, không thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm vào thỏi vàng bị chém vỡ.
Khối vàng kia, hoàn toàn bị một đao chém làm ba.
Tuy rằng là bảo đao, nhưng đó là vàng, sao có thể dễ dàng chém vỡ
Đoàn Chính Trung đưa đao trả cho Thích Sóc Ly, nói: “Đao của ngươi."
Thích Sóc Ly kinh ngạc nhìn hắn, chầm chậm đưa tay ra nhận lại đao, dường như còn chưa phản ứng kịp
Thích Tĩnh xông lên đoạt đao trong tay Thích Sóc Ly, vung đao chém về núi vàng phía khác, lại chặt đứt cả đống, dùng vỏ đao, cũng có thể tạo ra một vết đứt"
Giả, tất cả đều là giả, nhưng châu báu trên đất này nhìn thế nào cũng thấy là hàng quý.
Thích Tĩnh thất vọng thẹn quá bèn quát to: “Vì sao ngươi lại làm vàng giả để trong phòng”
Đoàn Chính Trung nói: "Thích đại nhân không thấy là trong phòng phát ra ánh sáng màu vàng rất đẹp mắt sao? "
"Ngươi…" Thích Tĩnh nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, Thích Sóc Ly cũng đi theo hắn
Đoàn Chính Trung hỏi: "Thích đại nhân không tìm hạt sen sao?”
Thích Tĩnh quay đầu lại "Hừ" một tiếng rồi đi luôn.
Cầu Mộ Quân lại không nhìn thấu Đoàn Chính Trung rồi
Đừng nói cha con Thích Tĩnh, ngay cả nàng cũng vô cùng kinh ngạc
Cả phòng hoàng kim thần bí lại là giả, sao có thể? Chẳng lẽ hắn biết pháp thuật, biết Thích Tĩnh muốn tới, liền thi triển pháp thật thay đổi? Chẳng lẽ hắn đã sớm biết sẽ có người đến?
Nghĩ không ra, thật sự nghĩ không ra.
Lúc này, Đoàn Chính Trung nói: "Ta tiến cung." Nói xong, liền đi tới cổng. Nàng nhìn bóng lưng của hắn, nhất thời có chút xót xa. Nàng không biết hắn đang làm cái gì, nhưng lại biết, lúc nào hắn cũng sống trong nguy hiểm.
"Phu nhân, không biết xảy ra chuyện gì, lão gia mang theo rất nhiều binh lính cầm đao vào trong phủ rồi!"
Cầu Mộ Quân ngẩn người, nói: "Ngươi không nhìn lầm chứ? Quả thật là lão gia mang theo người vào trong phủ sao?"
Linh Lan vội gật đầu nói: "Nô tì thấy rõ ràng, lão gia đi phía trước, bên cạnh hình như còn có hai người."
Cầu Mộ Quân ném quyển sách trên tay, vội vàng chạy ra cửa.
Mới đi vài bước, đã thấy một đại đội người đi vào trong viện khiến nàng kinh ngạc, đến gần một chút, quả nhiên là Đoàn Chính Trung, nhưng bên cạnh hắn lại là Thích Tĩnh cùng Thích Sóc Ly. Sao hắn lại đi cùng hai người kia?
Chỉ thấy đại đội vẫn đi tiếp, cuối cùng đứng trước cửa Oanh Thanh Trì
Suy nghĩ một lát, nàng cũng đi tới.
Thích Tĩnh ngẩng đầu nhìn thấy mấy chữ "Oanh Thanh Trì ", nói: "Ai nha, thật đúng là ở phủ Đoàn tổng quản, xem giấc mơ đó quả nhiên là gặp được tiên nhân chỉ điểm, vì long thể của Hoàng thượng, nhất định phải kiểm tra cho kĩ." Nói xong, hắn quay đầu nói: "Đoàn tổng quản, lát nữa phải đập bể, ngươi tính kĩ một chút, về sau sửa lại, chỉ cần nói một tiếng, phí dụng lão phu sẽ chịu."
Đoàn Chính Trung cười nhẹ: "Sửa hay không là chuyện sau này, chỉ mong đại nhân thật có thể tìm được."
Cầu Mộ Quân đi tới, hỏi: "Lão gia, sao vậy? "
Đoàn Chính Trung coi như không thấy nàng, nói với Thích Tĩnh: "Thích đại nhân, mời."
"Vậy lão phu đắc tội rồi." Nói xong, Thích Tĩnh cùng Thích Sóc Ly mang theo cấm quân tiến vào.
Cầu Mộ Quân hoảng hốt, nghiêng đầu nhìn bộ dáng trấn tĩnh của Đoàn Chính Trung, cũng muốn để cho mình bình tĩnh lại, nhưng cố thế nào cũng không làm được.
Tiền trong đó, nàng không biết có bao nhiêu, từ trước đến nay chưa thấy qua nhiều hoàng kim châu báu như vậy, ngay cả chữ số đại khái nàng cũng không đoán ra, chỉ biết là rất nhiều rất nhiều.
Lúc Đoàn Chính Trung đi vào, nàng cũng đi theo.
Một cửa đá, lại một cửa đá, còn một cửa cuối cùng sơn đỏ.
Đứng ở trước cửa, Thích Sóc Ly chậm rãi đẩy cửa ra, ánh sáng hoàng kim chiếu vào mắt mọi người.
Tuy rằng đã sớm nhìn qua những thứ bên trong nhưng Cầu Mộ Quân vẫn chấn động.
Cửa từ từ mở ra, một phòng đầy vàng và kim nguyên bảo xuất hiện trước mắt mọi người.
Cho dù là cấm quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, gặp tình hình này cũng nhịn không được phát ra tiếng hít sâu.
Trước mắt, như mộng như ảo, giống như tìm được bảo tàng bí mật. Không, bảo tàng trong tưởng tượng, cũng không có nhiều vàng như vậy! Thích Tĩnh giả bộ chấn động, thất thần nói: "Này...... Đoàn tổng quản, đây là cái gì? "
Thích Sóc Ly cười lạnh nói: "Truyền thuyết phủ Đoàn tổng quản giấu vạn kim, có thể so với quốc khố, nhìn tình hình này, quả nhiên không giả! Không biết Hoàng thượng thấy, sẽ có cảm tưởng gì đây? "
Trong khi Cầu Mộ Quân đổ mồ hôi lạnh, len lén liếc về phía Đoàn Chính Trung, nghĩ rằng có lẽ bây giờ bọn họ sẽ "cùng chết"
Hắn nói qua, chờ sau này tất cả mọi chuyện kết thúc, hắn sẽ đọc thơ tình cho nàng nghe, sẽ nói cho nàng những lời ngon ngọt mấy ngày mấy đêm, nàng còn muốn có con, sinh con của bọn họ......
Thật sự không nghĩ đến, tất cả sẽ kết thúc như vậy.
Đoàn Chính Trung chậm rãi nói: "Thích đại nhân không phải muốn tìm hạt sen tiên hạc nói sao? "
"A, đúng đúng, quên việc chính rồi." Thích Tĩnh cùng Thích Sóc Ly đi vào, không giống như muốn tìm, mà là đắc ý xem vàng bên trong. Thích Tĩnh vuốt một đống vàng, giống như đùa nghịch nhẹ nhàng đẩy, chồng vàng "rầm" một tiếng đổ xuống. Lại nhìn rương bên cạnh, lấy ngọc thạch châu báu bên trong ra, cầm trên tay tùy ý thưởng thức một lát, lại đẩy rương đổ ra đất.
Có vài viên ngọc rơi xuống "Keng" một tiếng vỡ nát.
Thỏi vàng, kim nguyên bảo, trân châu mã não đầy đất...... Làm cho người ta nhất thời không mở mắt ra được.
Sau đó Thích Tĩnh quay đầu nhìn chằm chằm Đoàn Chính Trung nói: "Đoàn tổng quản, lão phu muốn hỏi, bổng lộc một năm của ngươi bây giờ là bao nhiêu? "
Đoàn Chính Trung không đáp lời.
Thích Sóc Ly nói: "Thích đại nhân, dù là Đoàn tổng quản một năm có một vạn lượng, tính Đoàn tổng quản vào cung tám năm mỗi năm một vạn, vậy cũng mới chỉ có tám vạn, có gấp mười lần lên, cũng mới 80 vạn, hơn nữa là 80 vạn lượng bạc trắng. Cảnh tượng đồ sộ nơi đây, 80 vạn lượng bạc trắng sao có thể so được? "
Thích Tĩnh hét lớn nói: " Đoàn Chính Trung, ngươi thân là một tên nô tài nho nhỏ, ăn hối lộ phi pháp, vơ vét tiền tài khắp nơi, trong khoảng thời gian ngắn lại lợi dụng sự sủng hạnh của Hoàng thượng đối với ngươi, tham ô tài sản lớn như vậy, ngươi phải bị tội gì! "
Thân thể Cầu Mộ Quân chấn động, trong đầu trống rỗng.
Đoàn Chính Trung từng bước một đi đến trước mặt Thích Sóc Ly, nói: "Ta nhớ không lầm, bội đao của Thích tướng quân là bảo đao ba năm trước Hoàng thượng ngự ban, nghe nói có thể chém sắt như chém bùn phải không? "
Thích Sóc Ly nói: "Đó là đương nhiên, đao hoàng thượng ban cho, há có thể giả?"
Đoàn Chính Trung nói: "Vậy đao của Thích tướng quân có thể cho ta mượn dùng một chút không? "
Thích Sóc Ly cẩn thận nhìn hắn một lát, rút đao ra, đưa cho hắn.
Đoàn Chính Trung dùng một tay dường như không nâng được, dùng hai tay cầm đao, hướng về một đống vàng bên cạnh. Chỉ thấy hắn giơ đao lên cao, chém một đao xuống. Một thanh âm vang lên, hai ba khối vàng vỡ ra.
Mọi người kể cả Cầu Mộ Quân đều ngơ ngẩn, không thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm vào thỏi vàng bị chém vỡ.
Khối vàng kia, hoàn toàn bị một đao chém làm ba.
Tuy rằng là bảo đao, nhưng đó là vàng, sao có thể dễ dàng chém vỡ
Đoàn Chính Trung đưa đao trả cho Thích Sóc Ly, nói: “Đao của ngươi."
Thích Sóc Ly kinh ngạc nhìn hắn, chầm chậm đưa tay ra nhận lại đao, dường như còn chưa phản ứng kịp
Thích Tĩnh xông lên đoạt đao trong tay Thích Sóc Ly, vung đao chém về núi vàng phía khác, lại chặt đứt cả đống, dùng vỏ đao, cũng có thể tạo ra một vết đứt"
Giả, tất cả đều là giả, nhưng châu báu trên đất này nhìn thế nào cũng thấy là hàng quý.
Thích Tĩnh thất vọng thẹn quá bèn quát to: “Vì sao ngươi lại làm vàng giả để trong phòng”
Đoàn Chính Trung nói: "Thích đại nhân không thấy là trong phòng phát ra ánh sáng màu vàng rất đẹp mắt sao? "
"Ngươi…" Thích Tĩnh nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, Thích Sóc Ly cũng đi theo hắn
Đoàn Chính Trung hỏi: "Thích đại nhân không tìm hạt sen sao?”
Thích Tĩnh quay đầu lại "Hừ" một tiếng rồi đi luôn.
Cầu Mộ Quân lại không nhìn thấu Đoàn Chính Trung rồi
Đừng nói cha con Thích Tĩnh, ngay cả nàng cũng vô cùng kinh ngạc
Cả phòng hoàng kim thần bí lại là giả, sao có thể? Chẳng lẽ hắn biết pháp thuật, biết Thích Tĩnh muốn tới, liền thi triển pháp thật thay đổi? Chẳng lẽ hắn đã sớm biết sẽ có người đến?
Nghĩ không ra, thật sự nghĩ không ra.
Lúc này, Đoàn Chính Trung nói: "Ta tiến cung." Nói xong, liền đi tới cổng. Nàng nhìn bóng lưng của hắn, nhất thời có chút xót xa. Nàng không biết hắn đang làm cái gì, nhưng lại biết, lúc nào hắn cũng sống trong nguy hiểm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook