Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 133: Bất hòa

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang lúc nàng tập trung vào tờ giấy kia, phía sau một cơn gió thổi qua. Cầu Mộ Quân còn không kịp quay đầu thì trước mắt đã tối sầm lại, ngã xuống.

Mơ mơ màng màng, có người ôm lấy nàng, sau đó nàng không biết gì nữa.

Lại mở mắt ra, trước mắt là Đoàn Chính Trung.

Nàng nhìn nhìn bốn phía, phát hiện đây đúng là bí thất dưới quán trà.

“Sao ta lại ở đây?” Nàng hỏi.

Đoàn Chính Trung nói:“Ta đưa nàng tới.”

Cầu Mộ Quân nhìn hắn, hỏi:“Chàng ở nhà ta đánh ta hôn mê?”

“Không phải, là dùng ngân châm có thuốc mê.” Đoàn Chính Trung nói.

“Nhưng ta cảm thấy......” Cầu Mộ Quân nghi ngờ nhìn hắn, nói:“Ta cảm giác người kia hình như không phải là chàng?”

“Vậy nàng cảm thấy là ai?” Đoàn Chính Trung hỏi.

Cầu Mộ Quân nhìn nhìn hắn, cuối cùng hỏi:“Vậy vì sao chàng đánh ngất ta?”

“Nàng nói xem?”

“Tờ giấy kia đâu?”

“Tờ giấy nào?”

“Nếu là chàng khiến ta hôn mê, chàng không thể nào không thấy tờ giấy đó được!” Cầu Mộ Quân nói.

“Có lẽ là rơi ở nhà nàng rồi.” Đoàn Chính Trung thản nhiên nói.

Cầu Mộ Quân trừng mắt nhìn hắn, tuy không tin lời hắn nhưng không thể nào phản bác. Hai người yên lặng, giống như đều chờ đối phương nói chuyện.

Đoàn Chính Trung không kiên nhẫn bằng nàng, nói:“Cho dù nàng lựa chọn Thích Ngọc Lâm, ta cũng sẽ không giết nàng.”

Cầu Mộ Quân không ngờ hắn lại nói câu này.

Nàng nổi giận nói:“Vậy nếu theo như chàng nói, cho dù chàng cùng cái tên hát hí khúc Liễu Vấn Bạch kia cùng một chỗ, ta cũng sẽ không tiết lộ bí mật của chàng?”

Một lúc lâu sau, Đoàn Chính Trung mới nói:“Vì sao nàng cứ như vậy? Nếu lúc nào nàng cũng muốn ta giải thích, vậy chúng ta có thể không cần gặp lại nữa bởi vì ta sẽ không giải thích.”

Cầu Mộ Quân gần như thấy được sự phiền chán từ trong mắt hắn.

Nàng muốn hắn giải thích bởi vì nàng không rõ vì sao quan hệ của bọn họ lại như vậy, cái gì hắn cũng giấu giếm nàng. Vì sao tình nguyện để nàng hiểu lầm hắn cũng không chịu nói thật với nàng. Nàng không cần hắn có thể cùng nàng sớm sớm chiều chiều, cả ngày nói lời ngon tiếng ngọt, nàng chỉ mong trái tim hai người ở cùng nhau, như thế là đủ rồi!

Hít sâu một hơi, nàng nói:“Nếu như vậy, chúng ta quả thật không cần gặp lại. Còn có, chuyện Thích Ngọc Lâm, ta cũng không cần giải thích gì, chàng nhìn thấy cái gì thì chính là cái đó.” Nói xong, nàng liền xuống giường.

“Đợi chút.” Đoàn Chính Trung ở sau người gọi nàng lại, khiến cho lòng nàng thả lỏng.

“Thay quần áo.” Hắn bình tĩnh nói.

Cầu Mộ Quân xoay người lại, nhìn thấy bộ quần áo bên cạnh hắn, đúng là quần áo của nàng. “Vì sao phải thay?”

“Nàng không cần biết, thay là được.”

Lại là giọng điệu này! Cầu Mộ Quân nói:“Nếu ta không thay thì sao?” Đoàn Chính Trung không nói, cúi đầu ngắm nhìn một cây ngân châm trên tay. 

Cầu Mộ Quân cắn môi dưới, đi qua lấy quần áo, thay quần áo ngay trước mặt hắn, sau đó xoay người nói:“Đoàn Chính Trung, chàng không phải muốn tạo phản chứ? Nếu như vậy, ta đây thật đúng là nên nghĩ lại xem nên theo ai.” Nói xong, nàng vung tay áo, xoay người ra khỏi bí thất.

Cúi đầu nhìn cơ quan trên thư án, trong lòng khó chịu muốn điên rồi.

Liễu Vấn Bạch, nàng có thể không cần hắn giải thích, Thích Ngọc Lâm, nàng cũng có thể giải thích, nhưng nàng không chịu nổi hắn dửng dưng như vậy. Nếu hắn thật sự để ý nàng, vì sao không mắng nàng, nói nàng vài câu?

Cả bụng tức đi ra nhã gian, vừa đến cầu thang nàng lại bị Thích Vi gọi lại.

“Mộ Quân tỷ tỷ, sao tỷ đã tới đây lại đi xuống!” Thích Vi chạy đến bên người nàng nói.

“Vi Vi muội......” Sao nàng lại ở đây?

Thích Vi nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, hôm nay tỷ thật nhanh, bồ câu đưa tin của muội mới đi nửa canh giờ!” Nói xong liền kéo nàng đến bàn bên cửa sổ ngồi xuống.

Cầu Mộ Quân lúc này biết thì ra Thích Vi vừa khéo thả bồ câu đưa tin hẹn nàng, sau đó ở chỗ này chờ nàng.

“Mộ Quân tỷ tỷ, Sanh Dung bảo muội tới nói cho tỷ, mấy ngày nữa, trong cung sẽ tổ chức thi đấu Xúc Cúc (1), là đấu cùng nước khác, nàng bảo chúng ta đến lúc đó đều phải đến, cha muội có thể đưa chúng ta đi.”

“Vi Vi, tỷ...... muội đi đi, tỷ sẽ không đi.” Lại vào hoàng cung, nếu bị hai người kia thấy được nhỡ đâu đưa tới họa sát thân thì làm sao?

Thích Vi vội nói:“Vì sao, không nên không nên, tỷ phải đi, muội có thể không đi nhưng tỷ nhất định phải đi!”

Cầu Mộ Quân kỳ lạ nói:“Vì sao, tỷ và hoàng cung, cùng hội thi xúc cúc có quan hệ gì đâu?”

“Có quan hệ, đương nhiên là có quan hệ! Tỷ không đi chúng ta có thể sẽ thua, vậy không phải là mất mặt trước mặt quốc gia khác sao?” Thích Vi nói

Cầu Mộ Quân bị nàng nói vậy thì sửng sốt, cười nói:“Vì sao tỷ không đi, chúng ta sẽ thua?”

Thích Vi cúi đầu cười nói:“Bởi vì......”

“Ha ha, bởi vì bên chúng ta tham gia thi đấu đều là hoàng tử trong cung hoặc công tử sĩ tộc, Nhị ca đã được chọn. Nhị ca đã từng chơi, kỹ thuật Xúc Cúc không cần phải nói, có huynh ấy chúng ta nhất định sẽ thắng, không có huynh ấy thì không chắc. Cho nên, nếu tỷ đến xem, huynh ấy nhất định có thể “quá ngũ quan, trảm lục tướng” (2), thay muội lấy chút sĩ diện. Nếu tỷ không đi, nói không chừng huynh ấy phân tâm, không để ý liền thua.”

Thích Vi nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc nói:“Cho nên, kết luận là tỷ nhất định phải đi!”

Cầu Mộ Quân vẫn do dự, Thích Vi nghĩ nghĩ, nói:“Muội biết rồi, Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ sợ vào cung lại có người muốn giết tỷ sao? Thế này đi, hôm đó muội bảo đại ca muội đi cùng chúng ta, huynh ấy võ công cao cường, hơn nữa còn có muội, nhất định sẽ không để tỷ xảy ra chuyện gì!”

“Được rồi được rồi, tỷ phải đi, nhiều người đều muốn tỷ đi như vậy, tỷ không đi Sanh Dung sẽ nói muội, Nhị ca cũng sẽ trách muội, đến lúc đó muội sẽ thành tội nhân.” Thích Vi lay lay cánh tay của nàng nói.

Chịu không được nàng nhõng nhẽo cùng cứng rắn, rốt cục Cầu Mộ Quân nói:“Được, tỷ đi là được chứ gì, nhưng mà mạng nhỏ này của tỷ do muội phụ trách.”

“Được, không thành vấn đề!” Thích Vi vỗ ngực cam đoan.

Thích Vi lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ, vui mừng nói:“A, kia không phải đại ca của muội sao? Đại ca, đại ca --”

Thích Sóc Ly ngẩng đầu, Thích Vi nói:“Đi lên đây, đại ca mau lên đây!”

Thích Sóc Ly cười cười, đi vào quán trà.

Chờ Thích Sóc Ly lên lầu, Thích Vi nói:“Đại ca, đang đi tuần tra sao?”

Thích Sóc Ly liếc mắt nhìn Cầu Mộ Quân một cái, ngồi xuống nói:“Biết còn gọi huynh lên.”

Giọng nói này!

Tay Cầu Mộ Quân đang bưng ly trà khẽ run lên.

“Thôi mà, nghỉ ngơi một chút thôi, không phải quan càng lớn càng nhàn sao? Còn huynh, làm cả ngày hình như không hết việc!” Thích Vi nói xong, rót cho hắn ly trà.

Thích Sóc Ly cười cười, nói:“Mẹ cũng thật là, cha không ở nhà, cũng không quản muội, thả muội cả ngày ở bên ngoài chạy nhảy.”

Thích Vi chu miệng nói:“Không phải muội giống huynh sao? Huynh không được nói với cha đâu đấy, biết không? Nói không chừng ngày nào đó huynh ghé vào lỗ tai cha nói mấy câu, cha nhớ ra sẽ không để cho muội ra ngoài nữa.”

(1) Xúc cúc, còn tên là đại cúc, xúc cầu, xúc viên, trúc cầu, thích viên, v.v… “Xúc” tức là dùng chân đá, “cúc” là một quả cầu, quả bóng bọc da. “Xúc cúc” là đá cầu (đá bóng), đó là hoạt động thể thao xa xưa nhất của Trung Hoa đã lưu truyền hơn hai nghìn ba trăm năm, có ba loại hình thức: trực tiếp đối kháng, gián tiếp đối kháng và đá chơi.

(2) Qua ngũ quan, trảm lục tướng: Qua 5 cửa ải hạ 6 viên tướng

Câu này từ tích “Quá ngũ quan, trảm lục tướng” của Võ Thánh Quan Vũ năm xưa liên tiếp qua 5 cửa ải hạ 6 viên tướng của Tào Tháo, cuối cùng chạy thoát về với Lưu Bị.

Quan Vũ qua Đông Lĩnh quan trảm Khổng Tú, qua Lạc Dương thành trảm Hàn Phúc và Mạnh Thản, qua Nghi Thủy Quan trảm Biên Hỉ, qua Huỳnh Dương thành trảm Vương Thực, qua Hoàng Hà đô khẩu trảm Tần Kỳ

_________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương