Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
-
Chương 108: Ghen?
Đoàn Chính Trung, ta muốn hỏi lại chàng có yêu ta hay không, ta vẫn hỏi, vẫn hỏi, vẫn hỏi chàng có yêu ta hay không, đến tận khi chàng nói yêu.
Vì sao chàng không yêu ta?
Vì sao?
Hay những lời chàng nói không phải là thật?
Vì sao lại lừa ta?
Chỉ có tiếng xe ngựa giữa đêm khuya cùng ánh trăng ban đêm, Cầu Mộ Quân nhớ tới Đoàn Chính Trung, lại một lần làm cho nước mắt rơi trên mu bàn tay.
“Cầu tiểu thư, đến rồi.” Xe ngựa ngừng lại, xa phu bên ngoài nói. Cầu Mộ Quân lau nước mắt, xuống xe.
Xe ngựa đi xa, Cầu Mộ Quân đi về phía cửa nhà, đột nhiên thấy Đoàn Chính Trung đứng trước mặt nàng. Trong đêm đen nàng nhìn không rõ mặt hắn, nhưng hắn vừa xuất hiện nàng liền biết là hắn.
Hắn đi về phía xa, nàng liền đi theo.
Cách Cầu phủ một đoạn, Đoàn Chính Trung ngừng lại, nói:“Vì sao lại đi cùng người Thích gia?”
Cầu Mộ Quân trả lời:“Đây là lý do ngươi đêm hôm khuya khoắt ngăn đón ta sao? Trước kia ngươi có thể không cho ta ra khỏi cửa, có thể chất vấn ta vì sao gặp Cố Dật Lâu, nhưng bây giờ, ta cùng với ai thì có liên quan gì đến ngươi?”
“Không cần tự cho là thông minh, vọng tưởng xông vào thế giới không thuộc về ngươi, ngươi cho là mạng của ngươi lớn hơn những người đã chết kia sao?” Đoàn Chính Trung trầm giọng nói.
“Nói như vậy, quả nhiên có thế giới mà ta không biết? Ngươi là thuộc về thế giới kia sao? Bằng không, ngươi đem chuyện thế giới kia nói cho ta biết, hoặc là ta sẽ tự đi vào.” Cầu Mộ Quân nói.
Đoàn Chính Trung có chút tức giận nói:“Ngươi luôn luôn như thế, không biết trời cao đất dày! Cái gì cũng không quản, cái gì cũng không biết, không tốt sao? Vì sao luôn không an phận như vậy?”
“Ta an phận hay không an phận liên quan gì đến ngươi? Ta không an phận thì sao nào, ngươi muốn giết ta sao?” Cầu Mộ Quân đối chọi gay gắt cùng hắn.
Đoàn Chính Trung yên lặng một lát, nói:“Còn tiếp tục như vậy không cần ta động thủ, chính ngươi sẽ tự đâm đầu vào chỗ chết.”
“Còn có, Thích Ngọc Lâm kia ngươi cho rằng hắn thực sự thích ngươi sao? Hắn cảm thấy hứng thú chỉ có thân thể của ngươi thôi. Hay là ngươi đã hưởng qua tư vị nam nhân nên không chịu nổi, cố ý tìm tới hắn?”
“Ngươi......” Cầu Mộ Quân xấu hổ và giận dữ, ở trong đêm đen đỏ mặt, sau đó hít sâu một hơi, nói: “Đúng vậy, sao nào? Nói lại, ngươi không phải nói ta là người đàn bà dâm đãng sao? Ta cũng không cần đền thờ trinh tiết, ta thích là được.”
“Mộ Quân ngươi......” Đoàn Chính Trung kích động, giọng điệu bị chính mình đè ép xuống, thấp giọng nói:“Mặc kệ thế nào, ta hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ cảnh cáo của ta hôm nay, không cần tự chịu khổ. Về phần Thích Ngọc Lâm, tuy nói con gái đàng hoàng lên giường cùng hắn cũng không thiếu, nhưng nữ nhân của hắn đa số đều là kỹ nữ, con hát, nếu ngươi muốn mình giống hai loại nữ nhân đó, vậy ngươi có thể không cần để ý mà cùng các nàng hưởng thụ nam nhân này.” Nói xong, hắn xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng hòa nhập vào trong đêm đen.
Cầu Mộ Quân tức giận đến hận không thể chửi ầm lên vài câu. Nhưng mấy lời khó nghe, nàng lại không mắng được.
Nàng cùng ai, có quan hệ gì với hắn, nếu bỏ nàng, vì sao còn tới nơi này nhục nhã nàng? Những lời khó nghe như vậy, từ trước đến nay nàng chưa từng nghe qua. Từ trước đến nay chưa có ai dám nói nàng như vậy, những người khác nói nàng bị chồng ruồng bỏ cũng không sao, nhưng người mà nàng yêu, sao lại có thể nói nàng như vậy! Nàng làm cái gì, liên quan gì đến hắn! Còn chạy tới mắng nàng, hắn nghĩ hắn là trượng phu nàng, là cha nàng chắc?
Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, ngồi xổm xuống góc tường khóc òa lên, lại sợ kinh động đến người đã ngủ, chỉ cắn tay nức nở, đem uất ức hóa thành nước mắt.
Khóc khóc, nàng lại nhớ tới cái gì.
Đoàn Chính Trung chưa bao giờ tìm nàng, muội muội nàng mất, phụ thân trọng thương, ngoại trừ lần đó hắn phụng mệnh mà đến, chưa từng có ý kiến gì với nàng, thậm chí lần đó đi vào Cầu phủ, cũng chỉ giống người lạ liếc nàng vài lần, lần này là vì sao?
Bởi vì thấy nàng cùng người Thích gia cùng một chỗ, bởi vì thấy nàng cùng Thích Ngọc Lâm quan hệ ái muội?
Nhưng cái này liên quan gì đến hắn đâu?
Nàng chết thì sao, bị Thích Ngọc Lâm đùa bỡn thì sao, có quan hệ gì đến hắn?
Nàng nhớ trước kia hắn cũng mắng nàng một lần, bởi vì nàng đi gặp Sở Mộc Thanh giả trang Cố Dật Lâu. Tối hôm đó, hắn còn...... làm vậy với nàng.
Chẳng lẽ...... Hắn thật ra là quan tâm nàng? Ngày đó cùng hôm nay không khống chế được hơi kích động đều là bởi vì...... Bởi vì...... trong lòng Cầu Mộ Quân nhảy nhót, suy nghĩ đến một từ ‘ghen’. Nhưng nàng thật sự, thật sự, không thể đem từ này ghép lại với hắn. Nhưng dựa vào suy luận của nàng, bằng lý giải của nàng, hành vi của hắn như vậy chính là ghen tị.
Nếu hắn thật là vì nàng mà ghen tị, thật sự có một chút thích nàng, vậy nếu nàng...... Tiếp tục cùng phong lưu lãng tử Thích Ngọc Lâm...... Hắn sẽ thế nào?
Hắn có thể ghen càng nhiều, sau đó chạy tới, nói cho nàng hắn yêu nàng hay không? Tưởng tượng như vậy làm cho Cầu Mộ Quân đang khóc cũng nhịn không được cười trộm.
Trước kia đều là nàng nhìn không được tâm tư của hắn, đau lòng vì hắn, khổ sở vì hắn, còn vì hắn mà ghen với tiểu Công chúa Sanh Dung kia, nếu đổi lại thành hắn không đọc được lòng nàng thì sao?
Nếu cho hắn biết nàng thích Thích Ngọc Lâm, còn mỗi ngày cùng một chỗ với Thích Ngọc Lâm, hắn sẽ thế nào?
Nghĩ đến có một chút cơ hội, Cầu Mộ Quân kích động đứng lên, quyết định tiếp tục ái muội cùng Thích Ngọc Lâm như vậy. Dù sao Thích Ngọc Lâm cùng nhiều nữ nhân ái muội như vậy, nàng cũng không thật sự thích hắn, vậy tính ra nàng sẽ chỉ bị tổn thất chút thanh danh thôi. Dù sao nếu Đoàn Chính Trung không thích nàng không cần nàng, nàng cũng hoàn toàn hết hy vọng, không còn vọng tưởng chuyện tình yêu nữa, tổn thất thì cứ tổn thất đi, cùng lắm thì là cả đời ở nhà không gả ra ngoài!
Hạ quyết tâm, Cầu Mộ Quân lúc này mới nhận ra một mình mình giữa đêm khuya lại ở nơi tối như vậy, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi, vội đứng lên chạy nhanh về phía cửa nhà.
“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ biết thêu không?” Ngày hôm sau, ở trong quán trà Thẩm Nhã, Thích Vi hỏi. Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nói:“Biết một chút.”
Thích Vi cao hưng nói:“Tỷ nói một chút tức là biết rất nhiều, vậy tỷ giúp muội một việc đi.” Nói xong, lấy khăn tay màu trắng đã sớm chuẩn bị từ trong ngực ra.
“Mẹ muội nói cho muội biết vài ngày nữa cha muội muốn kiểm tra nữ hồng của muội, cái kia...... Ha ha......” Thích Vi ngượng ngùng cười nói:“Muội thêu không được tốt lắm, khâu quần áo còn khâu không đều, nha hoàn trong phủ cũng không dám thêu giúp, cho nên muội tới hỏi tỷ.”
Cầu Mộ Quân cười nói:“Như vậy có được không? Cha muội sẽ không nhận ra sao?”
“Không đâu!” Thích Vi khẳng định nói:“Tỷ không cần thêu quá đẹp, bình thường là được rồi, cha muội không biết muội thêu thế nào, cũng không hiểu bức tranh thêu như thế nào mới là đẹp, chỉ biết giống hay không giống, châm pháp chỉnh tề hay không. Mẹ muội hiểu muội nhất, cũng sẽ không nói gì đâu, nhất định là được mà!”
Vì sao chàng không yêu ta?
Vì sao?
Hay những lời chàng nói không phải là thật?
Vì sao lại lừa ta?
Chỉ có tiếng xe ngựa giữa đêm khuya cùng ánh trăng ban đêm, Cầu Mộ Quân nhớ tới Đoàn Chính Trung, lại một lần làm cho nước mắt rơi trên mu bàn tay.
“Cầu tiểu thư, đến rồi.” Xe ngựa ngừng lại, xa phu bên ngoài nói. Cầu Mộ Quân lau nước mắt, xuống xe.
Xe ngựa đi xa, Cầu Mộ Quân đi về phía cửa nhà, đột nhiên thấy Đoàn Chính Trung đứng trước mặt nàng. Trong đêm đen nàng nhìn không rõ mặt hắn, nhưng hắn vừa xuất hiện nàng liền biết là hắn.
Hắn đi về phía xa, nàng liền đi theo.
Cách Cầu phủ một đoạn, Đoàn Chính Trung ngừng lại, nói:“Vì sao lại đi cùng người Thích gia?”
Cầu Mộ Quân trả lời:“Đây là lý do ngươi đêm hôm khuya khoắt ngăn đón ta sao? Trước kia ngươi có thể không cho ta ra khỏi cửa, có thể chất vấn ta vì sao gặp Cố Dật Lâu, nhưng bây giờ, ta cùng với ai thì có liên quan gì đến ngươi?”
“Không cần tự cho là thông minh, vọng tưởng xông vào thế giới không thuộc về ngươi, ngươi cho là mạng của ngươi lớn hơn những người đã chết kia sao?” Đoàn Chính Trung trầm giọng nói.
“Nói như vậy, quả nhiên có thế giới mà ta không biết? Ngươi là thuộc về thế giới kia sao? Bằng không, ngươi đem chuyện thế giới kia nói cho ta biết, hoặc là ta sẽ tự đi vào.” Cầu Mộ Quân nói.
Đoàn Chính Trung có chút tức giận nói:“Ngươi luôn luôn như thế, không biết trời cao đất dày! Cái gì cũng không quản, cái gì cũng không biết, không tốt sao? Vì sao luôn không an phận như vậy?”
“Ta an phận hay không an phận liên quan gì đến ngươi? Ta không an phận thì sao nào, ngươi muốn giết ta sao?” Cầu Mộ Quân đối chọi gay gắt cùng hắn.
Đoàn Chính Trung yên lặng một lát, nói:“Còn tiếp tục như vậy không cần ta động thủ, chính ngươi sẽ tự đâm đầu vào chỗ chết.”
“Còn có, Thích Ngọc Lâm kia ngươi cho rằng hắn thực sự thích ngươi sao? Hắn cảm thấy hứng thú chỉ có thân thể của ngươi thôi. Hay là ngươi đã hưởng qua tư vị nam nhân nên không chịu nổi, cố ý tìm tới hắn?”
“Ngươi......” Cầu Mộ Quân xấu hổ và giận dữ, ở trong đêm đen đỏ mặt, sau đó hít sâu một hơi, nói: “Đúng vậy, sao nào? Nói lại, ngươi không phải nói ta là người đàn bà dâm đãng sao? Ta cũng không cần đền thờ trinh tiết, ta thích là được.”
“Mộ Quân ngươi......” Đoàn Chính Trung kích động, giọng điệu bị chính mình đè ép xuống, thấp giọng nói:“Mặc kệ thế nào, ta hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ cảnh cáo của ta hôm nay, không cần tự chịu khổ. Về phần Thích Ngọc Lâm, tuy nói con gái đàng hoàng lên giường cùng hắn cũng không thiếu, nhưng nữ nhân của hắn đa số đều là kỹ nữ, con hát, nếu ngươi muốn mình giống hai loại nữ nhân đó, vậy ngươi có thể không cần để ý mà cùng các nàng hưởng thụ nam nhân này.” Nói xong, hắn xoay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng hòa nhập vào trong đêm đen.
Cầu Mộ Quân tức giận đến hận không thể chửi ầm lên vài câu. Nhưng mấy lời khó nghe, nàng lại không mắng được.
Nàng cùng ai, có quan hệ gì với hắn, nếu bỏ nàng, vì sao còn tới nơi này nhục nhã nàng? Những lời khó nghe như vậy, từ trước đến nay nàng chưa từng nghe qua. Từ trước đến nay chưa có ai dám nói nàng như vậy, những người khác nói nàng bị chồng ruồng bỏ cũng không sao, nhưng người mà nàng yêu, sao lại có thể nói nàng như vậy! Nàng làm cái gì, liên quan gì đến hắn! Còn chạy tới mắng nàng, hắn nghĩ hắn là trượng phu nàng, là cha nàng chắc?
Cầu Mộ Quân nghĩ nghĩ, ngồi xổm xuống góc tường khóc òa lên, lại sợ kinh động đến người đã ngủ, chỉ cắn tay nức nở, đem uất ức hóa thành nước mắt.
Khóc khóc, nàng lại nhớ tới cái gì.
Đoàn Chính Trung chưa bao giờ tìm nàng, muội muội nàng mất, phụ thân trọng thương, ngoại trừ lần đó hắn phụng mệnh mà đến, chưa từng có ý kiến gì với nàng, thậm chí lần đó đi vào Cầu phủ, cũng chỉ giống người lạ liếc nàng vài lần, lần này là vì sao?
Bởi vì thấy nàng cùng người Thích gia cùng một chỗ, bởi vì thấy nàng cùng Thích Ngọc Lâm quan hệ ái muội?
Nhưng cái này liên quan gì đến hắn đâu?
Nàng chết thì sao, bị Thích Ngọc Lâm đùa bỡn thì sao, có quan hệ gì đến hắn?
Nàng nhớ trước kia hắn cũng mắng nàng một lần, bởi vì nàng đi gặp Sở Mộc Thanh giả trang Cố Dật Lâu. Tối hôm đó, hắn còn...... làm vậy với nàng.
Chẳng lẽ...... Hắn thật ra là quan tâm nàng? Ngày đó cùng hôm nay không khống chế được hơi kích động đều là bởi vì...... Bởi vì...... trong lòng Cầu Mộ Quân nhảy nhót, suy nghĩ đến một từ ‘ghen’. Nhưng nàng thật sự, thật sự, không thể đem từ này ghép lại với hắn. Nhưng dựa vào suy luận của nàng, bằng lý giải của nàng, hành vi của hắn như vậy chính là ghen tị.
Nếu hắn thật là vì nàng mà ghen tị, thật sự có một chút thích nàng, vậy nếu nàng...... Tiếp tục cùng phong lưu lãng tử Thích Ngọc Lâm...... Hắn sẽ thế nào?
Hắn có thể ghen càng nhiều, sau đó chạy tới, nói cho nàng hắn yêu nàng hay không? Tưởng tượng như vậy làm cho Cầu Mộ Quân đang khóc cũng nhịn không được cười trộm.
Trước kia đều là nàng nhìn không được tâm tư của hắn, đau lòng vì hắn, khổ sở vì hắn, còn vì hắn mà ghen với tiểu Công chúa Sanh Dung kia, nếu đổi lại thành hắn không đọc được lòng nàng thì sao?
Nếu cho hắn biết nàng thích Thích Ngọc Lâm, còn mỗi ngày cùng một chỗ với Thích Ngọc Lâm, hắn sẽ thế nào?
Nghĩ đến có một chút cơ hội, Cầu Mộ Quân kích động đứng lên, quyết định tiếp tục ái muội cùng Thích Ngọc Lâm như vậy. Dù sao Thích Ngọc Lâm cùng nhiều nữ nhân ái muội như vậy, nàng cũng không thật sự thích hắn, vậy tính ra nàng sẽ chỉ bị tổn thất chút thanh danh thôi. Dù sao nếu Đoàn Chính Trung không thích nàng không cần nàng, nàng cũng hoàn toàn hết hy vọng, không còn vọng tưởng chuyện tình yêu nữa, tổn thất thì cứ tổn thất đi, cùng lắm thì là cả đời ở nhà không gả ra ngoài!
Hạ quyết tâm, Cầu Mộ Quân lúc này mới nhận ra một mình mình giữa đêm khuya lại ở nơi tối như vậy, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi, vội đứng lên chạy nhanh về phía cửa nhà.
“Mộ Quân tỷ tỷ, tỷ biết thêu không?” Ngày hôm sau, ở trong quán trà Thẩm Nhã, Thích Vi hỏi. Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nói:“Biết một chút.”
Thích Vi cao hưng nói:“Tỷ nói một chút tức là biết rất nhiều, vậy tỷ giúp muội một việc đi.” Nói xong, lấy khăn tay màu trắng đã sớm chuẩn bị từ trong ngực ra.
“Mẹ muội nói cho muội biết vài ngày nữa cha muội muốn kiểm tra nữ hồng của muội, cái kia...... Ha ha......” Thích Vi ngượng ngùng cười nói:“Muội thêu không được tốt lắm, khâu quần áo còn khâu không đều, nha hoàn trong phủ cũng không dám thêu giúp, cho nên muội tới hỏi tỷ.”
Cầu Mộ Quân cười nói:“Như vậy có được không? Cha muội sẽ không nhận ra sao?”
“Không đâu!” Thích Vi khẳng định nói:“Tỷ không cần thêu quá đẹp, bình thường là được rồi, cha muội không biết muội thêu thế nào, cũng không hiểu bức tranh thêu như thế nào mới là đẹp, chỉ biết giống hay không giống, châm pháp chỉnh tề hay không. Mẹ muội hiểu muội nhất, cũng sẽ không nói gì đâu, nhất định là được mà!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook