Nâng mắt nhìn Bạch Yêu Yêu, biết rõ đối phương bởi vì sự xuất hiện của nàng nên mới cảm thấy ngượng ngùng, cũng không do dự, Sở Ly liền đã chủ động hạ lệnh.

“Yêu Yêu, nếu không còn gì nữa, ngươi liền ra ngoài trước đi, khi nào khỏe lại, ta sẽ cho người gọi ngươi tới đây.”

Lời nói của Sở Ly lọt vào tai, khiến Bạch Yêu Yêu cũng không khỏi sững sờ, ánh mắt to tròn cứ như vậy nhìn chòng chọc vào y, căn bản không dám tin vào tai mình:“Sư huynh!”

Thời khắc này, Bạch Yêu Yêu đã có cảm giác giống như là lần đầu tiên quen biết Sở Ly.

Trước kia y không phải ghét cay ghét đắng nam nhân đó hay sao? Vì sao chỉ mới mấy ngày, y đã đột ngột thân mật với hắn như vậy, thậm chí còn vì hắn mà đuổi nàng đi…

Lần đầu tiên trong đời, Bạch Yêu Yêu cảm nhận được nguy cơ, phảng phất bản thân đã vĩnh viễn mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.

“Yêu Yêu, đừng để ta nhắc lại lần thứ hai.”

Bình thường tương đối nuông chiều Bạch Yêu Yêu, nhưng rốt cuộc, trong một số vấn đề, Sở Ly vẫn là không cho phép uy quyền của bản thân bị khiêu khích.

Nhìn xem ánh mắt thiểm sâu của Sở Ly, đáy lòng run lên, lúc này, Bạch Yêu Yêu cũng liền đã đem những lời sắp nói ra khỏi miệng nuốt ngược trở về, không dám tiếp tục đối diện với ánh mắt của y nữa.

Bạch Yêu Yêu biết, chính mình đã phạm phải một đại kị, đó chính là thị sủng sinh kiêu.

Nàng đã quên mất, bản thân hiện tại đang đứng ở đâu.

Nơi đây là ma giáo, là một chỗ nuốt người không nhả xương, ngay cả thân tình đều giống như sợi tơ, có thể cắt đứt bất cứ lúc nào!

Nhất là khi, Sở Ly còn là người trời sinh lạnh bạc.

Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, đối phương chí ít sẽ nể một chút tình mọn mà cho nàng đãi ngộ tốt một chút.

Còn nếu nàng không biết thân phận, cố ý cùng đối phương đối nghịch. Như vậy, ‘sủng vật’ như nàng cũng sẽ không còn ý nghĩa tồn tại nữa.

Sư muội mà thôi, chết rồi, đổi một người khác là được.

“Về sau không có sự cho phép của ta, không được bước vào nơi này nửa bước. Nơi đây không phải là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”

“Ngoài ra, nhớ kỹ, từ nay về sau không được tìm Kì Ngân gây sự nữa. Hắn hiện tại vẫn là phu quân trên danh nghĩa của ta, ngươi ức hϊếp hắn, mắng chửi hắn, cũng chẳng khác gì là đang khi dễ trên đầu của ta cả.”

“Thân là đường chủ của Linh Hư Đường, ngươi cũng nên quản lý giáo chúng một chút. Ta có thể chán ghét hắn, lạnh nhạt hắn, nhưng a miêu a cẩu thì không thể, hiểu chưa?”

Sở Ly xin thề, chính mình nói ra những lời này, chỉ đơn thuần là đang mượn cơ hội lập uy mà thôi. Còn việc ra mặt cho Kì Ngân cũng chỉ là thuận tiện.

Thế nhưng, sự thật chứng minh, người xung quanh sau khi nghe xong lời ‘cảnh cáo’ của y, cũng sẽ không cho rằng là vậy…

Nhất là Kì Ngân, lúc này, ở sâu trong thức hải, hắn cũng đã sớm cảm động khôn cùng, ánh mắt nhìn Sở Ly đều lấp lánh ánh sao, rõ ràng là đã sùng bái y đến hết thuốc chữa.

Không dám cãi lại lời của Sở Ly nữa, dù trong lòng vô cùng ủy khuất, Bạch Yêu Yêu cũng chỉ có thể hậm hực đem ấm trà đặt xuống, nhanh chóng lui ra ngoài.

Đương nhiên, trước khi đóng cửa, nàng vẫn không quên trừng Hạ Vãn Ý một chút, rõ ràng đã đem bút tích này ghi lại trên người hắn.

Đến khi Bạch Yêu Yêu đều đã đi rồi, Sở Ly lúc này rốt cuộc mới lần nữa nằm xuống giường, cánh tay từ đâu tới cuối cũng chưa từng buông Hạ Vãn Ý ra.

Trong lòng chỉ âm thầm đếm thời gian, chờ đợi mười phút trôi qua.

Cả gian phòng rộng lớn lần nữa chìm vào tĩnh mịch, nhưng rất nhanh, sự im lặng đến đáng sợ này, liền đã bị giọng nói của Hạ Vãn Ý trực tiếp đánh phá:“Tấm bài vị trên đầu giường kia…là gì?”

“Bài vị? Ngươi nhìn thấy rồi à?” Cảm xúc cũng không có quá nhiều biến hóa, nhưng đối với vấn đề này, Sở Ly tựa hồ cũng không muốn lộ ra quá nhiều thông tin:“Thứ đó là bài vị của một vị thần.”

“Thế nào? Cảm thấy ngạc nhiên sao?”

Tu sĩ từ trước đến nay đa phần đều sẽ không tin vào thần phật. Bởi vì một khi đạp vào con đường tu luyện, thì liền đã chú định sẵn sẽ phải nghịch thiên mà đi. Trong lòng cũng chỉ có một lý niệm, đó là mệnh ta do ta không do trời.

Sở Ly thân là ma giáo giáo chủ, hiển nhiên cũng sẽ không có người tin tưởng, một người như y cũng sẽ tin vào thần phật.

Dù sao, cũng chỉ có phàm nhân yếu đuối vô năng, mệnh như cỏ rác mới sẽ lựa chọn đem vận mệnh phó thác cho thần linh.

Bàn tay âm thầm siết chặt, Hạ Vãn Ý liền trầm mặc gật đầu. Chỉ có điều, làm hắn không ngờ được chính là, Sở Ly cư nhiên sẽ đột ngột hỏi ra một câu như vậy…

“Kì Ngân, ngươi có biết, khi sinh mệnh sắp sửa đi đến hồi kết, vô số ma trảo duỗi về phía ngươi, ngươi khẩn cầu thiên địa, cầu xin thần linh rũ lòng thương, nhưng từ đầu tới cuối đều không có người đáp lại, là một loại cảm giác như thế nào không?”

Không biết có phải là bị hình ảnh trong ký ức đả động tới hay không, thời khắc này, Sở Ly tựa hồ cũng đã có chút kích động:“Ta sẽ nói cho ngươi biết, đó là một loại cảm giác giống như thiên băng địa diệt, trời đất sụp đổ.”

“Tuyệt vọng bao trùm lấy ngươi, ép đến ngươi không thể thở được. Ngươi cố gắng vùng vẫy, cố gắng giãy giụa, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là đang uổng công vô ích, không mang lại một chút chuyển biến nào…”

“Thế nhưng, trong giây phút ngươi tuyệt vọng nhất, sắp sửa bị ma quỷ xé nát thành từng mảnh, một sợi dương quang lại kịp thời lóe lên, tựa như cọng cỏ cứu mạng, cứu vớt linh hồn rách nát không chịu nổi của ngươi…”

“Sở Ly ta không tin thiên mệnh, lại càng không kính sợ quỷ thần.”

“Nhưng dù cho hắn có là thần tiên trên cửu trùng thiên, hay là ác quỷ dưới mười tám tầng địa ngục, thậm chí chỉ là một cô hồn dã quỷ lưu lạc thiên nhai, thì từ đầu tới cuối, người mà ta nguyện ý thờ phụng, tin tưởng, cũng chỉ có một mình hắn, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.”

**Chương sau là ngoại truyện về 1000 năm trước, cụ thể là về lần đầu gặp mặt của Hạ Vãn Ý và Sở Ly.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương