Phu Quân Của Giáo Chủ
-
Chương 5: Kế sách bẫy phu quân
Trở về bản giáo Uyển Uyển mệt mỏi dựa lưng trên chiếc ghế giáo chủ khép hờ đôi mắt nghỉ ngơi. Giáo chúng phía dưới một mực im phăng phắc đến tiếng hít thở mạnh cũng không dám. Bọn họ sợ chọc giận giáo chủ sẽ chết không toàn mạng, dù khá ngạc nhiên vì mị sắc của giáo chủ thế nhưng sự uy nghiêm của giáo chủ càng khiến bọn họ sợ hãi hơn.
Tử Ni Thực sự không hiểu vì sao giáo chủ hôm nay đặc biệt nóng nảy hơn mọi khi chỉ đụng chuyện một chút cũng khiến nàng phát hỏa.
Uyển Uyển ngồi trên ghế giáo chủ mà khuôn mặt hồng thuận.Mặt nàng sở dĩ đỏ không phải như Tử Ni nghĩ Uyển Uyển đang tức giận mà thực ra mặt nàng đỏ là vì nhớ đến việc vừa nãy xảy ra trong kỹ viện. Cứ nghĩ đến hắn nói nàng chiếm tiên nghi của hắn là lại khiến nàng nhớ đến thân hình rắn chắc kia được nàng ôm cứng ngắc.
Thật không thể tưởng được một kẻ có vẻ ngoài văn nhược thư sinh như hắn lại có một thân hình rắn chắc đến vậy. Khi vừa đưa tay kéo hắn lại gần cùng trốn nàng vô tình chạm qua lồng ngực hắn. Như không tin vào cảm giác của mình nàng lại vòng tay ôm hắn để xác định rõ hơn liệu có phải mình nhầm lẫn. Nhưng cảm giác ở tay cho nàng biết rõ hắn có một thân hình rắn chắc. Nàng thầm than thì ra nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài được.
Thế nhưng bị người ta gọi hành động đó là chiếm tiện nghi khiến nàng mất mặt (aki: huynh ấy chỉ nói thật thôi mà) Nhưng mà nàng cũng gọi hắn làm dâm tặc chỉ vì tay hắn bất cẩn đặt nhầm lên ngực nàng còn gì…thôi xem như là huề đi vậy…Uyển Uyển thầm nhủ.(aki: sao mà giống huynh không cố ý còn tỷ thì cố tình)Tuy vậy như cái cảm giác chạm phải hắn khi đó giờ nghĩ lại vẫn thấy mặt nóng ran tim đập nhanh đến khó hiểu.
- Giáo chủ ta thấy việc đó hay là làm như thế…? Tử Ni hướng nàng nói…Uyển Uyển lại giật mình nàng đã không thể tập trung được kể từ khi trở về đến giờ…
- À rất tốt vậy cứ thế mà làm thôi…Thực ra nàng nào có nghe bà ta nói gì đâu, thế nhưng Uyển Uyển tin rằng những gì Tử Ni nói chưa bao giờ sai nên nàng rất quả quyết gật đầu đồng ý. Tử Ni ở một bên toát mồ hôi hột…không ngờ giáo chủ lại đồng ý phương án này…không phải bà không muốn nghĩ cách giùm giáo chủ nhưng theo đuổi nam nhân bà vốn đâu có biết, nên đành đẩy hết trách nhiệm cho Thanh Hồng Phó đầu lĩnh của mình. Thanh Hồng có tới năm vị phu quân đương nhiên là cao thủ tình trường.
Đành phải nhờ vả bà ta trong việc giúp giáo chủ lấy được phu quân này thôi. Vả lại khi bà nhờ vả thì Thanh Hồng rất vui vẻ vỗ ngực mà quả quyết rằng, bà ta chưa thất thủ bao giờ trong việc bẫy phu quân. Nghe thì giống như là đang săn thú ấy nhỉ, Tử Ni rùng mình một cái không biết mình có làm sai việc gì không sao lại có dự cảm không lành thế này(aki: ha..ha…hoàn toàn thảm hại ha…ha…giao trứng cho ác mất rồi…).
Uyển Uyển thật sự không thể ngờ rằng chỉ vì một cái gật đầu không suy nghĩ mà cả thanh danh cùng cuộc đời của nàng cũng vì thế mà rẽ ngang sang một hướng khác.
Hai ngày sau:
- Giáo chủ xin trách phạt nô tỳ đi ạ…Tử Ni cúi mình nức nở…bà thật đáng chết mà…sao có thể khiến thanh danh giáo chủ thành một yêu nữ không biết xấu hổ mê mẩm mĩ sắc kia chứ. Bà đâu có ngờ rằng Thanh Hồng kia lại tung tin khắp nơi rằng giáo chủ nhà bà mê mệt Độc vương thế nào, rằng nếu không phải chàng thề không gả…Hiện giờ toàn bộ võ lâm không ai là không biết, không ai là không mắng giáo chủ nhà bà là yêu nữ mê Mĩ sắc.
- Ha…ha…ha…cũng không có việc gì lớn dù gì cũng bị gọi là yêu nữ rồi…Có điều Yêu nữ mê mẩn mĩ sắc…ha..ha…cũng quả là thú vị..ha..ha… Uyển Uyển cười lớn không thôi…với cái thanh danh này mà Tử Ni còn muốn nàng lấy được phu quân sao…nàng thấy bà ta chắc sẽ thấy khó mà từ bỏ thôi. Thế nhưng Tử Ni lại nói một câu khiến nàng vỡ mộng
- Giáo chủ yên tâm…ta sẽ tìm người khác nghĩ cách cho người…đảm bảo lần này sẽ lấy được phu quân…Tử Ni khí thế hùng hồn nói. Bà muốn giáo chủ nhà mình hạnh phúc, bà biết cố giáo chủ rất thương yêu Uyển Uyển coi nàng như con gái ruột. Bà đã chịu ơn từ giáo chủ quá cố thế nên bà xem hạnh phúc của tiểu chủ tử quan trọng hơn cả mạng sống của mình.
- Không cần ta thấy cũng không vấn đề gì cứ để Thanh Hồng làm tiếp kế hoạch kia của bà ta…Dù sao ta thấy chúng khá thú vị…Uyển Uyển mỉm cười…phá hư thanh danh của nàng cũng là một ý không tồi…Có khi nhờ nó mà dung mạo này sẽ bớt bị người ta để ý…Như thế có khi lại tốt hơn…(Aki: chà đẹp quá cũng khổ quá nhỉ tỷ)
- “….”
Uyển Uyển thật không thể ngờ quyết định kia của nàng thực sự là một mở đầu cho thảm họa lớn hơn sau đó sẽ đến với nàng. Thanh Hồng cực kỳ cảm động khi biết giáo chủ tín nhiệm bà vì thế bà quyết định cho dù dùng mọi thủ đoạn cũng phải bắt bằng được phu quân cho giáo chủ nhà bà.
Thanh Hồng kẽ nhếch môi nở một nụ cười nguy hiểm quay sang thuộc hạ hỏi
- Những gì ta phân phó đã bày bố thỏa đáng hay chưa?
- Dạ đã bày trí cả rồi…Chỉ là…Giáo chủ thực sự đồng ý với kế hoạch kia ạ? Kẻ kia ngạc nhiên hỏi
- Dĩ nhiên kế hoạch này không thể để giáo chủ biết, như vậy thì hiệu quả sẽ cao hơn.
Thanh Hồng vừa cười vừa nói. Cũng không phải mình Tử Ni nhận được ơn tái sinh từ cố giáo chủ. Bà cũng vậy, mạng bà là do cố giáo chủ tìm về. Bà cũng muốn tiểu giáo chủ người mà cố giáo chủ yêu thương như con gái được hạnh phúc.
Trước khi qua đời cố giáo chủ đã từng giao phó nàng cho bà và Tử Ni. Thế nhưng Tử Ni kia thực sự bảo bọc tiểu giáo chủ quá kỹ, khiến nàng đã ba mươi tuổi đầu mà chưa từng nếm trải qua thất tình lục dục…Như thế thì còn gì là hạnh phúc chốn nhân gian, cuộc sống như vậy quả là nhàm chán. Nếu lần này tiểu giáo chủ đã tín nhiệm bà thì bà phải làm hết khả năng của mình, để nàng nếm qua những thú vị kia của cuộc sống…
Tử Ni Thực sự không hiểu vì sao giáo chủ hôm nay đặc biệt nóng nảy hơn mọi khi chỉ đụng chuyện một chút cũng khiến nàng phát hỏa.
Uyển Uyển ngồi trên ghế giáo chủ mà khuôn mặt hồng thuận.Mặt nàng sở dĩ đỏ không phải như Tử Ni nghĩ Uyển Uyển đang tức giận mà thực ra mặt nàng đỏ là vì nhớ đến việc vừa nãy xảy ra trong kỹ viện. Cứ nghĩ đến hắn nói nàng chiếm tiên nghi của hắn là lại khiến nàng nhớ đến thân hình rắn chắc kia được nàng ôm cứng ngắc.
Thật không thể tưởng được một kẻ có vẻ ngoài văn nhược thư sinh như hắn lại có một thân hình rắn chắc đến vậy. Khi vừa đưa tay kéo hắn lại gần cùng trốn nàng vô tình chạm qua lồng ngực hắn. Như không tin vào cảm giác của mình nàng lại vòng tay ôm hắn để xác định rõ hơn liệu có phải mình nhầm lẫn. Nhưng cảm giác ở tay cho nàng biết rõ hắn có một thân hình rắn chắc. Nàng thầm than thì ra nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài được.
Thế nhưng bị người ta gọi hành động đó là chiếm tiện nghi khiến nàng mất mặt (aki: huynh ấy chỉ nói thật thôi mà) Nhưng mà nàng cũng gọi hắn làm dâm tặc chỉ vì tay hắn bất cẩn đặt nhầm lên ngực nàng còn gì…thôi xem như là huề đi vậy…Uyển Uyển thầm nhủ.(aki: sao mà giống huynh không cố ý còn tỷ thì cố tình)Tuy vậy như cái cảm giác chạm phải hắn khi đó giờ nghĩ lại vẫn thấy mặt nóng ran tim đập nhanh đến khó hiểu.
- Giáo chủ ta thấy việc đó hay là làm như thế…? Tử Ni hướng nàng nói…Uyển Uyển lại giật mình nàng đã không thể tập trung được kể từ khi trở về đến giờ…
- À rất tốt vậy cứ thế mà làm thôi…Thực ra nàng nào có nghe bà ta nói gì đâu, thế nhưng Uyển Uyển tin rằng những gì Tử Ni nói chưa bao giờ sai nên nàng rất quả quyết gật đầu đồng ý. Tử Ni ở một bên toát mồ hôi hột…không ngờ giáo chủ lại đồng ý phương án này…không phải bà không muốn nghĩ cách giùm giáo chủ nhưng theo đuổi nam nhân bà vốn đâu có biết, nên đành đẩy hết trách nhiệm cho Thanh Hồng Phó đầu lĩnh của mình. Thanh Hồng có tới năm vị phu quân đương nhiên là cao thủ tình trường.
Đành phải nhờ vả bà ta trong việc giúp giáo chủ lấy được phu quân này thôi. Vả lại khi bà nhờ vả thì Thanh Hồng rất vui vẻ vỗ ngực mà quả quyết rằng, bà ta chưa thất thủ bao giờ trong việc bẫy phu quân. Nghe thì giống như là đang săn thú ấy nhỉ, Tử Ni rùng mình một cái không biết mình có làm sai việc gì không sao lại có dự cảm không lành thế này(aki: ha..ha…hoàn toàn thảm hại ha…ha…giao trứng cho ác mất rồi…).
Uyển Uyển thật sự không thể ngờ rằng chỉ vì một cái gật đầu không suy nghĩ mà cả thanh danh cùng cuộc đời của nàng cũng vì thế mà rẽ ngang sang một hướng khác.
Hai ngày sau:
- Giáo chủ xin trách phạt nô tỳ đi ạ…Tử Ni cúi mình nức nở…bà thật đáng chết mà…sao có thể khiến thanh danh giáo chủ thành một yêu nữ không biết xấu hổ mê mẩm mĩ sắc kia chứ. Bà đâu có ngờ rằng Thanh Hồng kia lại tung tin khắp nơi rằng giáo chủ nhà bà mê mệt Độc vương thế nào, rằng nếu không phải chàng thề không gả…Hiện giờ toàn bộ võ lâm không ai là không biết, không ai là không mắng giáo chủ nhà bà là yêu nữ mê Mĩ sắc.
- Ha…ha…ha…cũng không có việc gì lớn dù gì cũng bị gọi là yêu nữ rồi…Có điều Yêu nữ mê mẩn mĩ sắc…ha..ha…cũng quả là thú vị..ha..ha… Uyển Uyển cười lớn không thôi…với cái thanh danh này mà Tử Ni còn muốn nàng lấy được phu quân sao…nàng thấy bà ta chắc sẽ thấy khó mà từ bỏ thôi. Thế nhưng Tử Ni lại nói một câu khiến nàng vỡ mộng
- Giáo chủ yên tâm…ta sẽ tìm người khác nghĩ cách cho người…đảm bảo lần này sẽ lấy được phu quân…Tử Ni khí thế hùng hồn nói. Bà muốn giáo chủ nhà mình hạnh phúc, bà biết cố giáo chủ rất thương yêu Uyển Uyển coi nàng như con gái ruột. Bà đã chịu ơn từ giáo chủ quá cố thế nên bà xem hạnh phúc của tiểu chủ tử quan trọng hơn cả mạng sống của mình.
- Không cần ta thấy cũng không vấn đề gì cứ để Thanh Hồng làm tiếp kế hoạch kia của bà ta…Dù sao ta thấy chúng khá thú vị…Uyển Uyển mỉm cười…phá hư thanh danh của nàng cũng là một ý không tồi…Có khi nhờ nó mà dung mạo này sẽ bớt bị người ta để ý…Như thế có khi lại tốt hơn…(Aki: chà đẹp quá cũng khổ quá nhỉ tỷ)
- “….”
Uyển Uyển thật không thể ngờ quyết định kia của nàng thực sự là một mở đầu cho thảm họa lớn hơn sau đó sẽ đến với nàng. Thanh Hồng cực kỳ cảm động khi biết giáo chủ tín nhiệm bà vì thế bà quyết định cho dù dùng mọi thủ đoạn cũng phải bắt bằng được phu quân cho giáo chủ nhà bà.
Thanh Hồng kẽ nhếch môi nở một nụ cười nguy hiểm quay sang thuộc hạ hỏi
- Những gì ta phân phó đã bày bố thỏa đáng hay chưa?
- Dạ đã bày trí cả rồi…Chỉ là…Giáo chủ thực sự đồng ý với kế hoạch kia ạ? Kẻ kia ngạc nhiên hỏi
- Dĩ nhiên kế hoạch này không thể để giáo chủ biết, như vậy thì hiệu quả sẽ cao hơn.
Thanh Hồng vừa cười vừa nói. Cũng không phải mình Tử Ni nhận được ơn tái sinh từ cố giáo chủ. Bà cũng vậy, mạng bà là do cố giáo chủ tìm về. Bà cũng muốn tiểu giáo chủ người mà cố giáo chủ yêu thương như con gái được hạnh phúc.
Trước khi qua đời cố giáo chủ đã từng giao phó nàng cho bà và Tử Ni. Thế nhưng Tử Ni kia thực sự bảo bọc tiểu giáo chủ quá kỹ, khiến nàng đã ba mươi tuổi đầu mà chưa từng nếm trải qua thất tình lục dục…Như thế thì còn gì là hạnh phúc chốn nhân gian, cuộc sống như vậy quả là nhàm chán. Nếu lần này tiểu giáo chủ đã tín nhiệm bà thì bà phải làm hết khả năng của mình, để nàng nếm qua những thú vị kia của cuộc sống…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook