Phu Quân Của Giáo Chủ
-
Chương 17: Ngũ độc giáo
Ngũ Độc giáo là một Giáo phái khá lớn, có rất nhiều phân đàn nhỏ rải rác khắp bốn quốc gia : Triệu, Thổ, Siêm, Bắc. Tổng Phân đàn chính của Bản giáo lại nằm tại sát biên giới giữa Thổ Quốc và Triệu Quốc Đối điện đỉnh núi Lĩnh Nam hùng vĩ,có tên là núi Diêm Bắc.
Sở dĩ chọn nơi đây này là vì địa thế hiểm trở, mà bọn họ còn là hàng xóm của Độc Vương cốc trên núi Lãnh Nam . Cũng nhờ thế Ngũ độc giáo dù là tà ma ngoại đạo vẫn vững như thái sơn. Bởi vì dù không kiêng dè thế lực Ngũ Độc giáo cũng phải nể mặt với Độc Vương. Muốn đến Diêm Bắc phải qua Lãnh Nam. Đó cũng là lí do trên giang hồ Ngũ Độc giáo dù đắc tội vô số nhân sĩ võ lâm, nhưng chưa một môn phái nào đám chạy đến tổng giáo đàn tính sổ vói bọn họ.
Diêm Bắc là một ngọn núi có nhiều độc dược nhất từ trước đến nay. Dĩ nhiên độc dược kia không phải tự nhiên mà có…mà do bọn họ trồng được. Tại Diêm Bắc này không kí quanh năm ẩm thấp, âm u, lạnh lẽo…Rất thích hợp trồng độc dược.
Tại Tổng phân đàn chính của Ngũ Độc giáo, Uyển Uyển mệt mỏi ngồi dựa vào chiếc ghế giáo chủ, lật mớ sổ sách ra xem, đôi mày nhíu chặt. Từ ngày nàng bận rộn đuổi theo Vô Tình đã bỏ bê công việc trong giáo, không lo đến. Uyển Uyển đã giao mọi việc lại cho Nhã Đường làm chủ. Một mặt nàng muốn Nhã Đường quen việc, mặt khác muốn con bé biết được giá trị của cuộc sống. Để sinh tồn đôi khi người ta phải tàn nhẫn giết cả những người không đắc tội với mình.
Nhưng nhìn xem, Nhã Đường đã làm những gì này.
Con bé thậm chí chẳng cần suy xét xem đối phương có đáng giết hay không, công việc có đáng nhận không. Chỉ cần nghe lời nói phiếm diện từ kẻ cầm tiền đến nhờ ám sát, ngay lập tức giết trên dưới lớn nhỏ cả nhà người ta.
Đưa mắt đến một dòng chữ khiến nàng giật mình. Bắt cóc sau đó dìm chết Nhị Vương phi Thổ Quốc, dàn cảnh như một tai nạn du hồ. Nhị Vương phi Triệu Quốc…Chẳng phải chính là Nghĩa muội nàng, Nhật nhi đó sao.
- Nhã Đường…Triệu Mộng Nhật, Vương Phi Thổ quốc muội xử trí chưa? Giọng nói Uyển Uyển run rẩy dữ dội.
- Muội vừa phân phó, có lẽ đã đưa ra bờ hồ rồi….Nhã Đường ngáp nhẹ một cái lười biếng rúc tiếp vào chăn trên nhuyễn tháp. Nàng đã hao hết nhiều thời gian mới bắt được Vương Phi Triệu quốc kia. Tên hộ vệ kia qủa nhiên khó đối phó.
- Muội mau đưa ta đến đó, Vương phi kia không thể giết được….Uyển Uyển gấp như ngồi trên lửa kéo Nhã Đường từ Nhuyễn tháp dậy.
- Tỷ đùa sao? không phải tỷ chưa từng nghe quy định bổn giáo… Vương phi kia không thể cứu…. Nhã Đường nhăn mặt nhìn nàng.
- Đó là nghĩa muội của ta, bọn ta đã từng bái thiên địa thề cùng sống cùng chết… Muội nói xem có nhất định phải cứu hay không? Uyển Uyển nghiêm túc nói từng câu từng chữ với Nhã Đường đang mơ màng kia lập tức tỉnh ngủ, hoảng hốt nói:
- Tỷ biết hậu quả của việc cứu nàng ta chứ….Tỷ….Tỷ còn đang mang thai…sẽ không vượt qua tam hình.
- Ta không định vượt tam hình…Uyển Uyển nhún vai nói với vẻ vô tội….Chuyện này do muội gây ra nên do muội chịu trách nhiệm …Uyển Uyển vừa nói vừa nhìn Nhã Đường mỉn cười xảo quyệt.
- Không đời nào…muội không chịu tam hình đâu…Nhã Đường vừa bị Uyển Uyển lôi đi vừa kêu lên kháng nghị…Nàng sẽ chết mất nếu chịu tam hình…
- Ta cũng sẽ không nỡ để muội chịu tam hình…Uyển Uyển lại cười…Tam Hình là hình phạt trong giáo, sử dụng khi giáo chúng trong giáo phạm sai lầm nghiên trọng, hoặc khi muốn xin tha mạng cho đối tượng mà bản giáo truy sát. Trải qua tam hình nhẹ sẽ dở sống dở chết, nặng thì chưa chịu qua nhất hình đã mất mạng.
- Muội phản đối…vì sao tỷ luôn tự ý quyết định như thế…Muội phản đối…muội mới mười lăm tuổi…Tỷ tỷ tha cho muội đi mà….muội sai rồi…sai thật rồi….Nhã Đường vừa bị Uyển Uyển kéo đi vừa cầu xin tha thứ…
Tại Phủ Tướng quân của Triệu quốc, Vô tình đang sắp xếp hành trang cùng dặn dò phân phó sắp xếp mọi vệc trong phủ.
- Đại ca mà trở về thì nói với huynh ấy ta có chút việc riêng…xong việc sẽ đến bồi tội….Khụ…khụ…Ho một hồi hắn lại quay sang Tử Ni
- Phiền bà dẫn đường cho ta…Tử Ni nhìn tình trạng sức khỏe của hắn không tốt mà nhíu mày lo ngại
- Sức khỏe của ngươi....
- Không vấn đề gì…cứ dùng tốc độ của bà, ta theo được. Với Đoạt Hồn Thất mệnh hắn đang tu luyện theo kịp bà là không vấn đề gì....
Đoạt Mệnh Thất Hồn là loại võ công của Thánh Thủ Thần y truyền thụ cho hắn. Loại võ công này khiến những người chỉ còn nửa mạng sống như hắn tìm về hoàn toàn lại sức khỏe như xưa. Nhưng có điều. Loại võ công này cũng giống như tên gọi của nó Đoạt mệnh người luyện trong sơ xảy. Có bảy cửa tử mà mỗi lần vượt qua đều là một lần cận kề với sống chết. Hắn đã luyện đến cửa tử thứ năm chỉ còn hai cửa tử nữa. Vốn dự tính lần này qua cửa thứ sáu rồi luyện luôn cửa cuối cùng thế nhưng lại xảy ra tranh cãi với Uyển Uyển.
Tử Ni cứ cam đoan Uyển Uyển Không thể hạ độc Với Tiểu Đào cùng Tiểu Mai. Hắn cũng mong không phải là nàng. Mà cho dù là nàng thì nàng cũng chính là thê tử của hắn, thê nhi hắn, hắn dĩ nhiên có trách nhiện giáo huấn họ.
Hai người, một trước, một sau cùng hường về Núi Lĩnh Nam gấp rút lên đường.
Sở dĩ chọn nơi đây này là vì địa thế hiểm trở, mà bọn họ còn là hàng xóm của Độc Vương cốc trên núi Lãnh Nam . Cũng nhờ thế Ngũ độc giáo dù là tà ma ngoại đạo vẫn vững như thái sơn. Bởi vì dù không kiêng dè thế lực Ngũ Độc giáo cũng phải nể mặt với Độc Vương. Muốn đến Diêm Bắc phải qua Lãnh Nam. Đó cũng là lí do trên giang hồ Ngũ Độc giáo dù đắc tội vô số nhân sĩ võ lâm, nhưng chưa một môn phái nào đám chạy đến tổng giáo đàn tính sổ vói bọn họ.
Diêm Bắc là một ngọn núi có nhiều độc dược nhất từ trước đến nay. Dĩ nhiên độc dược kia không phải tự nhiên mà có…mà do bọn họ trồng được. Tại Diêm Bắc này không kí quanh năm ẩm thấp, âm u, lạnh lẽo…Rất thích hợp trồng độc dược.
Tại Tổng phân đàn chính của Ngũ Độc giáo, Uyển Uyển mệt mỏi ngồi dựa vào chiếc ghế giáo chủ, lật mớ sổ sách ra xem, đôi mày nhíu chặt. Từ ngày nàng bận rộn đuổi theo Vô Tình đã bỏ bê công việc trong giáo, không lo đến. Uyển Uyển đã giao mọi việc lại cho Nhã Đường làm chủ. Một mặt nàng muốn Nhã Đường quen việc, mặt khác muốn con bé biết được giá trị của cuộc sống. Để sinh tồn đôi khi người ta phải tàn nhẫn giết cả những người không đắc tội với mình.
Nhưng nhìn xem, Nhã Đường đã làm những gì này.
Con bé thậm chí chẳng cần suy xét xem đối phương có đáng giết hay không, công việc có đáng nhận không. Chỉ cần nghe lời nói phiếm diện từ kẻ cầm tiền đến nhờ ám sát, ngay lập tức giết trên dưới lớn nhỏ cả nhà người ta.
Đưa mắt đến một dòng chữ khiến nàng giật mình. Bắt cóc sau đó dìm chết Nhị Vương phi Thổ Quốc, dàn cảnh như một tai nạn du hồ. Nhị Vương phi Triệu Quốc…Chẳng phải chính là Nghĩa muội nàng, Nhật nhi đó sao.
- Nhã Đường…Triệu Mộng Nhật, Vương Phi Thổ quốc muội xử trí chưa? Giọng nói Uyển Uyển run rẩy dữ dội.
- Muội vừa phân phó, có lẽ đã đưa ra bờ hồ rồi….Nhã Đường ngáp nhẹ một cái lười biếng rúc tiếp vào chăn trên nhuyễn tháp. Nàng đã hao hết nhiều thời gian mới bắt được Vương Phi Triệu quốc kia. Tên hộ vệ kia qủa nhiên khó đối phó.
- Muội mau đưa ta đến đó, Vương phi kia không thể giết được….Uyển Uyển gấp như ngồi trên lửa kéo Nhã Đường từ Nhuyễn tháp dậy.
- Tỷ đùa sao? không phải tỷ chưa từng nghe quy định bổn giáo… Vương phi kia không thể cứu…. Nhã Đường nhăn mặt nhìn nàng.
- Đó là nghĩa muội của ta, bọn ta đã từng bái thiên địa thề cùng sống cùng chết… Muội nói xem có nhất định phải cứu hay không? Uyển Uyển nghiêm túc nói từng câu từng chữ với Nhã Đường đang mơ màng kia lập tức tỉnh ngủ, hoảng hốt nói:
- Tỷ biết hậu quả của việc cứu nàng ta chứ….Tỷ….Tỷ còn đang mang thai…sẽ không vượt qua tam hình.
- Ta không định vượt tam hình…Uyển Uyển nhún vai nói với vẻ vô tội….Chuyện này do muội gây ra nên do muội chịu trách nhiệm …Uyển Uyển vừa nói vừa nhìn Nhã Đường mỉn cười xảo quyệt.
- Không đời nào…muội không chịu tam hình đâu…Nhã Đường vừa bị Uyển Uyển lôi đi vừa kêu lên kháng nghị…Nàng sẽ chết mất nếu chịu tam hình…
- Ta cũng sẽ không nỡ để muội chịu tam hình…Uyển Uyển lại cười…Tam Hình là hình phạt trong giáo, sử dụng khi giáo chúng trong giáo phạm sai lầm nghiên trọng, hoặc khi muốn xin tha mạng cho đối tượng mà bản giáo truy sát. Trải qua tam hình nhẹ sẽ dở sống dở chết, nặng thì chưa chịu qua nhất hình đã mất mạng.
- Muội phản đối…vì sao tỷ luôn tự ý quyết định như thế…Muội phản đối…muội mới mười lăm tuổi…Tỷ tỷ tha cho muội đi mà….muội sai rồi…sai thật rồi….Nhã Đường vừa bị Uyển Uyển kéo đi vừa cầu xin tha thứ…
Tại Phủ Tướng quân của Triệu quốc, Vô tình đang sắp xếp hành trang cùng dặn dò phân phó sắp xếp mọi vệc trong phủ.
- Đại ca mà trở về thì nói với huynh ấy ta có chút việc riêng…xong việc sẽ đến bồi tội….Khụ…khụ…Ho một hồi hắn lại quay sang Tử Ni
- Phiền bà dẫn đường cho ta…Tử Ni nhìn tình trạng sức khỏe của hắn không tốt mà nhíu mày lo ngại
- Sức khỏe của ngươi....
- Không vấn đề gì…cứ dùng tốc độ của bà, ta theo được. Với Đoạt Hồn Thất mệnh hắn đang tu luyện theo kịp bà là không vấn đề gì....
Đoạt Mệnh Thất Hồn là loại võ công của Thánh Thủ Thần y truyền thụ cho hắn. Loại võ công này khiến những người chỉ còn nửa mạng sống như hắn tìm về hoàn toàn lại sức khỏe như xưa. Nhưng có điều. Loại võ công này cũng giống như tên gọi của nó Đoạt mệnh người luyện trong sơ xảy. Có bảy cửa tử mà mỗi lần vượt qua đều là một lần cận kề với sống chết. Hắn đã luyện đến cửa tử thứ năm chỉ còn hai cửa tử nữa. Vốn dự tính lần này qua cửa thứ sáu rồi luyện luôn cửa cuối cùng thế nhưng lại xảy ra tranh cãi với Uyển Uyển.
Tử Ni cứ cam đoan Uyển Uyển Không thể hạ độc Với Tiểu Đào cùng Tiểu Mai. Hắn cũng mong không phải là nàng. Mà cho dù là nàng thì nàng cũng chính là thê tử của hắn, thê nhi hắn, hắn dĩ nhiên có trách nhiện giáo huấn họ.
Hai người, một trước, một sau cùng hường về Núi Lĩnh Nam gấp rút lên đường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook