Phu Quân Của Giáo Chủ
-
Chương 13: Ám ảnh của quá khứ 3
Vô tình thực sự được đưa ra khỏi hoàng thành nhưng ngay sau khi vừa ra khỏi hoàng thành tên ngự lâm quân kia liền hạ độc thủ. Dĩ nhiên hắn không thể ngờ được với tốc độ của Thất Hồn Đoạt mệnh Vô Tình nhanh chóng thoát khỏi hắn.
Sau khi lấy được bản đồ bọn họ thuận lợi tìm được quốc khố của hoàng gia. Quân vương giảo hoạt của Bắc quốc đúng là một con hồ ly thành tinh. Hắn thiết kế quốc khố kia dù nằm trong kinh thành , nhưng quả thật khiến người ta khó ngờ đến. Sở dĩ nói ít người ngờ đến bởi nó được ngụy trang bằng một mật thất sau nghĩa trang. Có lẽ sợ bị chú ý nên những kẻ trông coi quôc khố được ngụy trang thành khất cái( ăn mày)sống tại nghĩa trang kia, toàn bộ bọn họ đều là cao thủ bậc nhất. Thế nhưng bọn họ không thể qua mắt nổi Trầm Thiên kẻ có thể bói ra thiên thời địa lợi. Phức tạp nhất chính là Kết cầu bên trong quốc khố, những cơ quan cùng bẫy chết giăng khắp nơi suốt dọc đường đi. Trầm Thiên phải mất hai ngày để giải các cơ quan cùng bẫy chết kia.
Dù mọi việc có vẻ khó khăn thế nhưng cuối cùng bọn họ cũng dọn trống quốc khố Bắc Quốc vậy mà Vô Tình lại chẳng cảm thấy vui vẻ gì mà còn hết sức bực tức.Trong hai ngày nay trong thành hết sức náo nhiệt, dân chúng mở tiệc ăn mừng, mừng quân vương họ sắp sắc phong hoàng hậu.
- Tướng quân bảo thuộc hạ đến hỏi nhị phó tướng chúng ta có chờ Uyển giáo chù kia hay không ? Một thuộc hạ chạy đến chuyển lời.
- Không cần chờ…Vô Tình cả giận quát. Cứ nhắc đến nàng hắn lại muốn phát điên lên. Nàng hiện giờ đang vui vẻ đoàn viên với tình nhân cũ làm gì còn nhớ tới hắn kia chứ. Lửa giận hừng hực đốt cháy tâm can Vô Tình thậm chí còn không thể rõ vì sao hắn lại nổi giận.
- Chàng thật quá đáng, sao lại không chờ người ta…Uyển Uyển cả giận nhào đến ôm lấy cổ hắn, dụi dụi khuôn mặt vào người hắn muốn mượn mùi hương của hắn trấn an nỗi bất an trong lòng. Uyển Uyển xuất hiện khiến cho tức giận của Vô tình dường như biến mất tăm. Khi nhìn ánh mắt ngưỡng mộ từ các binh lính với mình hắn mới dỏ bừng khuôn mặt nhớ đến cử chỉ thân mật của hắn và nàng hiện giờ.
- Yêu nữ không biết xấu hổ…hắn hằn giọng mắng thế nhưng bản thân lại chẳng muốn buông nàng ra chút nào. Chỉ muốn tiếp tục được ôm nàng như thế này thêm một lúc nữa.
- Ta nhớ chàng…Uyển Uyển nũng nịu than. Nàng chưa bao giờ muốn dựa vào hắn muốn hắn an ủi như lúc này, càng tiến gần với quá khứ nàng càng sợ hãi.
- Không ở lại làm Hoàng hậu của nàng sao ? Hắn có chút giận dỗi đẩy nàng ra.
- Không làm hoàng hậu, ta chỉ muốn làm nương tử của chàng. Uyển Uyển nũng nịu nói như muốn bật khóc sợ hắn sẽ không cần nàng nữa. Vô Tình bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào trong lòng, đưa tay ôm nàng vào ngực, mặc cho quân lính vì hành động kia của bọn họ mà hít thở không thông, ngưỡng mộ đến mức ghen tỵ.
- Vậy vua của bắc quốc kia thì tính sao ? Hắn vẫn còn cảm thấy hết sức ghen tỵ vì quá khứ kia của nàng, cho dù kẻ kia đã chết hắn cũng vẫn rất ghen tỵ.
- Ta cho hắn uống một liều thuốc ngủ đảm bảo ngủ đến khi chúng ta rời khỏi cũng còn chưa tỉnh. Uyển Uyển nhoẻn miệng cười thật tươi khiến trái tim Vô Tình nhảy lên từng hồi. Hắn chợt nhận ra mình đột nhiên lại thân mật cùng nàng như vậy, hẳn là đầu óc hắn hỏng mất rồi. Vô Tình vội buôn Uyển Uyển ra bối rối quay đi.
- Quả nhiên là thâm tàng bất lộ. Trầm Thiên trầm trồ khen ngợi, hắn quả thực bội phục đệ muội này.
- Chuyện nhỏ thôi mà khoắng sạch cả hoàng cung Bắc Quốc với ta cũng không khó. Uyển Uyển toét miệng cười vì được khen cứ như tiểu hài tử.
- Hừ…Đoạn Vô Tình ở một bên hừ lạnh cảm thấy chán ghét, cảm thấy bực mình khi nàng nàng nói cứ như rất quen thuộc hoàng cung Bắc Quốc kia. Việc khó khăn nhất chính là vận chuyển ra được số bạc khổng lồ ra khỏi thành.
Trầm Thiên cảm thấy lo lắng cho thê tử hắn, lại bói một quẻ thấy nàng ấy dường như thật sự gặp họa nên gấp đến mức như ngồi trên lửa.
Quay lại nhìn Lâm Uyển Uyển Trầm Thiên nói :
- Việc còn lại ở đây ta giao lại cho muội, Thê tử ta gặp chuyện ta đi trước. Ân tình hôm nay ngày sau ta sẽ trả. Nói Rồi quay người biến mất.
Đoạn Vô Tình trân trối nhìn Trầm Thiên, không phải chứ, hắm mới là phó tướng…Vì sao lại giao việc lại cho nàng ấy ,mà không phải giao cho hắn .
- Vì sao không giao cho ta mà giao cho nàng ấy. Thật là tức chết mà…Vô Tình bực tức kêu lên , hắn quay đầu lại trừng mắt với Uyển Uyển. Nhưng lại bị Uyển Uyển đáp trả bằng nụ cười ngọt ngào chết người không đền mạng của nàng. Trái tim hắn đập liên hồi bối rồi bỏ chạy khỏi cửa hòng che lấp bối rồi kia.
- Tướng công chàng lại định đi đâu ? Uyển Uyển lo lắng chạy theo hắn gọi to khiến hắn càng vội hơn.
- Câm miệng…không cho đi theo ta…Hắn vội vào trở về phòng mình sợ nàng thấy được những bối rối của mình.
- Dạ phu quân…Uyển Uyển nghiêm túc đứng im tại chỗ sợ lại chọc hắn nổi giận…Nàng có phải lại khiến hắn nổi giận hay chán ghét hay không…Thở dài một hơi…nàng có khi cần cố gắng thêm một chút nữa…cố gắng thêm một chút nữa…
Sau khi lấy được bản đồ bọn họ thuận lợi tìm được quốc khố của hoàng gia. Quân vương giảo hoạt của Bắc quốc đúng là một con hồ ly thành tinh. Hắn thiết kế quốc khố kia dù nằm trong kinh thành , nhưng quả thật khiến người ta khó ngờ đến. Sở dĩ nói ít người ngờ đến bởi nó được ngụy trang bằng một mật thất sau nghĩa trang. Có lẽ sợ bị chú ý nên những kẻ trông coi quôc khố được ngụy trang thành khất cái( ăn mày)sống tại nghĩa trang kia, toàn bộ bọn họ đều là cao thủ bậc nhất. Thế nhưng bọn họ không thể qua mắt nổi Trầm Thiên kẻ có thể bói ra thiên thời địa lợi. Phức tạp nhất chính là Kết cầu bên trong quốc khố, những cơ quan cùng bẫy chết giăng khắp nơi suốt dọc đường đi. Trầm Thiên phải mất hai ngày để giải các cơ quan cùng bẫy chết kia.
Dù mọi việc có vẻ khó khăn thế nhưng cuối cùng bọn họ cũng dọn trống quốc khố Bắc Quốc vậy mà Vô Tình lại chẳng cảm thấy vui vẻ gì mà còn hết sức bực tức.Trong hai ngày nay trong thành hết sức náo nhiệt, dân chúng mở tiệc ăn mừng, mừng quân vương họ sắp sắc phong hoàng hậu.
- Tướng quân bảo thuộc hạ đến hỏi nhị phó tướng chúng ta có chờ Uyển giáo chù kia hay không ? Một thuộc hạ chạy đến chuyển lời.
- Không cần chờ…Vô Tình cả giận quát. Cứ nhắc đến nàng hắn lại muốn phát điên lên. Nàng hiện giờ đang vui vẻ đoàn viên với tình nhân cũ làm gì còn nhớ tới hắn kia chứ. Lửa giận hừng hực đốt cháy tâm can Vô Tình thậm chí còn không thể rõ vì sao hắn lại nổi giận.
- Chàng thật quá đáng, sao lại không chờ người ta…Uyển Uyển cả giận nhào đến ôm lấy cổ hắn, dụi dụi khuôn mặt vào người hắn muốn mượn mùi hương của hắn trấn an nỗi bất an trong lòng. Uyển Uyển xuất hiện khiến cho tức giận của Vô tình dường như biến mất tăm. Khi nhìn ánh mắt ngưỡng mộ từ các binh lính với mình hắn mới dỏ bừng khuôn mặt nhớ đến cử chỉ thân mật của hắn và nàng hiện giờ.
- Yêu nữ không biết xấu hổ…hắn hằn giọng mắng thế nhưng bản thân lại chẳng muốn buông nàng ra chút nào. Chỉ muốn tiếp tục được ôm nàng như thế này thêm một lúc nữa.
- Ta nhớ chàng…Uyển Uyển nũng nịu than. Nàng chưa bao giờ muốn dựa vào hắn muốn hắn an ủi như lúc này, càng tiến gần với quá khứ nàng càng sợ hãi.
- Không ở lại làm Hoàng hậu của nàng sao ? Hắn có chút giận dỗi đẩy nàng ra.
- Không làm hoàng hậu, ta chỉ muốn làm nương tử của chàng. Uyển Uyển nũng nịu nói như muốn bật khóc sợ hắn sẽ không cần nàng nữa. Vô Tình bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào trong lòng, đưa tay ôm nàng vào ngực, mặc cho quân lính vì hành động kia của bọn họ mà hít thở không thông, ngưỡng mộ đến mức ghen tỵ.
- Vậy vua của bắc quốc kia thì tính sao ? Hắn vẫn còn cảm thấy hết sức ghen tỵ vì quá khứ kia của nàng, cho dù kẻ kia đã chết hắn cũng vẫn rất ghen tỵ.
- Ta cho hắn uống một liều thuốc ngủ đảm bảo ngủ đến khi chúng ta rời khỏi cũng còn chưa tỉnh. Uyển Uyển nhoẻn miệng cười thật tươi khiến trái tim Vô Tình nhảy lên từng hồi. Hắn chợt nhận ra mình đột nhiên lại thân mật cùng nàng như vậy, hẳn là đầu óc hắn hỏng mất rồi. Vô Tình vội buôn Uyển Uyển ra bối rối quay đi.
- Quả nhiên là thâm tàng bất lộ. Trầm Thiên trầm trồ khen ngợi, hắn quả thực bội phục đệ muội này.
- Chuyện nhỏ thôi mà khoắng sạch cả hoàng cung Bắc Quốc với ta cũng không khó. Uyển Uyển toét miệng cười vì được khen cứ như tiểu hài tử.
- Hừ…Đoạn Vô Tình ở một bên hừ lạnh cảm thấy chán ghét, cảm thấy bực mình khi nàng nàng nói cứ như rất quen thuộc hoàng cung Bắc Quốc kia. Việc khó khăn nhất chính là vận chuyển ra được số bạc khổng lồ ra khỏi thành.
Trầm Thiên cảm thấy lo lắng cho thê tử hắn, lại bói một quẻ thấy nàng ấy dường như thật sự gặp họa nên gấp đến mức như ngồi trên lửa.
Quay lại nhìn Lâm Uyển Uyển Trầm Thiên nói :
- Việc còn lại ở đây ta giao lại cho muội, Thê tử ta gặp chuyện ta đi trước. Ân tình hôm nay ngày sau ta sẽ trả. Nói Rồi quay người biến mất.
Đoạn Vô Tình trân trối nhìn Trầm Thiên, không phải chứ, hắm mới là phó tướng…Vì sao lại giao việc lại cho nàng ấy ,mà không phải giao cho hắn .
- Vì sao không giao cho ta mà giao cho nàng ấy. Thật là tức chết mà…Vô Tình bực tức kêu lên , hắn quay đầu lại trừng mắt với Uyển Uyển. Nhưng lại bị Uyển Uyển đáp trả bằng nụ cười ngọt ngào chết người không đền mạng của nàng. Trái tim hắn đập liên hồi bối rồi bỏ chạy khỏi cửa hòng che lấp bối rồi kia.
- Tướng công chàng lại định đi đâu ? Uyển Uyển lo lắng chạy theo hắn gọi to khiến hắn càng vội hơn.
- Câm miệng…không cho đi theo ta…Hắn vội vào trở về phòng mình sợ nàng thấy được những bối rối của mình.
- Dạ phu quân…Uyển Uyển nghiêm túc đứng im tại chỗ sợ lại chọc hắn nổi giận…Nàng có phải lại khiến hắn nổi giận hay chán ghét hay không…Thở dài một hơi…nàng có khi cần cố gắng thêm một chút nữa…cố gắng thêm một chút nữa…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook