Phu Quân Có Giá Hai Lượng Bạc
-
Chương 14: Vương gia
Mạc Vương gia đi một đoạn xa rồi mới xuống ngựa, xuống xong còn quay đầu lại vẫy tay với các bá tánh. Đám người ồn ào la hét muốn Mạc Vương gia tới quán của mình ngồi, nhưng hắn chỉ thản nhiên lắc đầu nói: "Mọi người cứ trở về đi. Tương lai còn dài, đâu phải chỉ có một đêm nay đâu." Hắn vừa nói vừa cười, còn móc ra một cái quạt từ trong tay áo, phạch một tiếng xòe ra: "Ta cũng không có chạy mất, ngày mai sẽ đến lần lượt từng cửa tiệm của các ngươi."
Mọi người nghe Vương gia đuổi người lập tức lục tục trở về, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Cả buổi đêm bị Vương gia làm cho náo loạn nhưng không ai có nửa câu oán hận.
Vị Vương gia này từ trước đến này mỗi khi ra ngoài luôn thích khoa trương ầm ĩ, từ nhỏ đã sống ở Vương phủ trong kinh thành. Ai mà không biết hắn ta chính là thích thái độ kiểu này, thích mọi người đều vây quanh hắn.
Hơn nữa vị Vương gia này từ trước đến nay không hề biết giận, mọi người thành như này cũng là do hắn dung túng mà thành. Huống chi Vương gia ra tay cũng rất hào phóng, mọi người ai mà chả tham chiếm tiện nghi, cho nên đương nhiên không ai có nửa câu oán hận rồi.
Nhưng thực ra mọi người trong thành đều hiểu, tính tình của Vương gia cũng không phải dạng vừa đâu. Nếu ngươi cứ sáp vào, hắn không những không cho ngươi tí mặt mũi nào, mà từ đó về sau vừa nhìn thấy ngươi từ xa là lập tức tránh đi đường vòng. Cho nên khi Vương gia đuổi người, tự nhiên tất cả mọi người đều không một câu oán hận mà nhanh chóng lui xuống.
Lúc này, đường cái đã khôi phục được vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Trừ những chủ quán được điểm tên là còn tất bật chuẩn bị món ăn, trên đường chỉ còn lại lão hán gõ mõ cầm canh như lúc trước.
Mạc Vương gia nhìn lão hán cầm chiêng, tâm trạng rất tốt nói: "Còn đứng đó làm gì? Mau tới cửa hàng bên kia bảo chủ quán cho ngươi một bát mì nóng mà ăn."
Lão hán cầm canh vô cùng cảm kích, xoa xoa cánh tay bị sương đêm làm cho lạnh đến nổi da gà, khom lưng cung kính lui về phía sau vài bước: "Vương gia, năm ngoài ngái đi biên quan, lão nhân ta đã đến miếu Bồ Tát phù hộ cho ngài. Thấy ngài không sao trở về, ta thấy an tâm rồi." Nói xong trên khuôn mặt già nua của lão thậm chí còn như có cả nước mắt nhỏ xuống, lão xoa lung tung trên mặt vài cái, sau đó nhanh chóng quay người chạy chậm về Bách Phượng Triều Lâu để ăn mì.
Vương gia nhìn về phía lão hán biến mất chỗ đầu đường, thu quạt về tự nói: "Thật không ngờ còn có người cầu Phật thay ta." Cười xong, lại nhớ tới lúc ở biên quan, nhận được lá thư kia, lại thở dài một hơi, sau đó nhấc chân bước vào cửa lớn của Bách Hoa Lâu, quen cửa quen nẻo ngồi xuống ghế lô chuyên dụng của mình.
Trong này vẫn phồn hoa như cũ, ồn ào nhộn nhịp. Cách một cánh cửa, ở sảnh bên cạnh, tiếng nam nhân cười, tiếng nữ nhân nũng nịu. Đúng lúc này, tú bà lại rất sát phong cảnh đẩy cửa bước vào, cất giọng eo éo:
"Nha~~~ Đã lâu rồi không thấy Mạc Vương gia tới! Những món ăn lúc này ngài gọi, các chủ quán đã đưa tới cả rồi đây." Tú bà nói xong thì vỗ tay, nhóm chủ quán đang chờ bên ngoài lập tức lần lượt tiến vào đặt món ăn chiêu bài của mình đặt trên bàn.
Hắn nhìn một bàn thức ăn, thanh toán ngân lượng xong, đưa cho tú bà một thỏi vàng, rồi bực bội nói:
"Mau gọi Thiên Ngưng tới đây."
Ánh mắt của tú bà nhìn lướt qua một cái liền hiểu rõ trong lòng Vương gia đang cảm thấy không vui, vội vàng biết điều không dám nhiều lời nữa, lặng lẽ lùi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Bước nhanh về phía hậu đường, tiến vào một nhà gỗ nhỏ, xốc chăn nệm lên, sau đó dựng nha đầu đang ngủ say dậy.
"Nhanh lên cho ta!" Tú bà véo tai nữ oa tức giận nói: "Nhanh đi hầu hạ Vương gia đi!"
Nữ oa trên giường vừa nghe thấy hai tiếng Vương gia lập tức bật dậy, tay chân nhanh nhẹn móc hỏa chiết ở bên cạnh lên châm đèn dầu, lại lấy từ trong tủ ra bộ hồng y mà nàng cho là đẹp nhất mặc vào, sau đó lại nương vào ánh sáng leo lắt của ngọn nến soi gương trang điểm.
"Cũng không biết sao Vương gia lại thích cái nha đầu vừa đen vừa bị phá tướng như ngươi nữa!" Tú bà nhìn nữ oa 15, 16 tuổi bị sứt môi bẩm sinh trước mắt, tức giận nói.
Nữ oa bị sứt môi bẩm sinh, bị người ta mắng nhiều đã quen, cho nên hoàn toàn mặt không đỏ, tim không đập nhanh, vô cùng bình tĩnh tiếp tục trang điểm, chỉ muốn lập tức đi hầu hạ Mạc Vương gia mà nàng vẫn ngày đêm mong nhớ. Nhưng tú bà càng nhìn cái dáng vẻ không thèm quan tâm này của nàng càng tức giận, đưa tay giật tóc nữ oa lại: "Đợi lát nữa lên thì hầu hạ thật tốt cho ta! Nhớ phải moi được nhiều nhiều ngân lượng một chút, biết chưa?"
Nàng gật đầu, lại tiếp tục nhanh chóng trang điểm, chải lại mái tóc bị tú bà kéo loạn, cầm lấy khăn lụa trên bàn đeo lên, sau đó đi theo tú bà lên lầu.
Cửa kẽo kẹt một tiếng rồi được mở ra, một nữ oa với đôi mắt trong suốt mặc một thân hồng y thò người vào nhìn xung quanh, vừa thấy người ngồi trên bàn, đôi mắt vui vẻ lập tức sáng lên, nhanh chóng xoay người đóng cửa rồi đi tới.
"Thiên Ngưng gặp qua Vương gia!" Nàng khom người đoan trang hành lễ.
Vương gia nhìn thấy giọt lệ chu sa trên mặt nữ oa, vẻ mặt lập tức giãn ra. Bao nhiêu khó chịu trong lòng đều nhanh chóng biến mất. Hắn cười nói: "Thiên hạ có rất nhiều Vương gia. Không biết vị Vương gia mà cô nương gọi là vị nào vậy?"
Nữ oa đỏ mặt: "Mạc....Mạc Vương gia."
"Mạc Vương gia? Triều ta có tới hơn mười vị Mạc Vương gia, không biệt vị Mạc Vương gia mà cô nương gọi là ai?" Hắn tiếp tục trêu ghẹo.
"Mạc Xuyên Vương gia...." Nữ oa cuối cùng thẹn thùng thấp giọng lí nhí như muỗi kêu nói, đầu cũng cúi thấp hết mức.
Phản ứng này của nữ oa chọc thẳng vào tâm Mạc Xuyên. Hắn không trêu nàng nữa, kéo tay nàng ngồi xuống: "Gọi Vương gia nghe già quá, đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, gọi là Mạc Xuyên ca ca."
Nữ oa nghe giọng nói trầm thấp và hô hấp nóng ấm phả thẳng vào tai làm ngứa ngứa, con ngươi nhanh chóng tích một tầng nước: "Mạc Xuyên ca ca, người đừng trêu Thiên Ngưng nữa."
Nghe được nữ oa thấp giọng cầu xin, hắn cất tiếng cười sang sảng, uống một ly rượu được ủ lâu năm. Sau đó tiếp tục chôn đầu bên tai nữ oa ái muội nói: "Ta đi lâu như vậy rồi, đã có ai chạm vào ngươi chưa?"
Vẻ mặt nữ oa cứng đờ, mất tự nhiên cúi đầu. Một giọt lệ không tiếng động chạy xuống. Nàng nghẹn ngào bình ổn lại cảm xúc, cất giọng ngây thơ nói: "Ca ca lại trêu ghẹo Thiên Ngưng rồi. Người ta biết rõ mặt Thiên Ngưng có tật, chạy còn không kịp nữa là. Sao có thể thờ ơ như ca ca chứ."
Mạc Xuyên không ngờ chỉ một câu trêu ghẹo như vậy lại chọc cho nữ oa trong lòng rớt nước mắt, hắn buồn cười lau nước mắt cho đối phương, nhân tiện kéo khăn che mặt của nàng xuống, nhắm thẳng xuống đôi môi bị khuyết tật của nàng hôn xuống.
Nữ oa bị cướp đoạt đi hơi thở, xụi lơ trong ngực hắn. Sau khi bị hôn xong lập tức thở gấp đưa tay lên che miệng. Rất sợ nam tử rất lâu rồi không gặp bị gương mặt này của nàng dọa sợ.
"Đã nhìn bao nhiêu lần rồi, còn che cái gì nữa." Mạc Xuyên ôm nữ oa vào lòng, tay phải gặp một miếng sủi cảo lên, "Nào, há miệng ra."
Nữ oa há miệng ăn miếng sủi cảo kia, chậm rãi nuốt xong mới nói: "Tạ Mạc Xuyên ca ca ban thưởng."
Hắn đang hoàn toàn chìm đắm trong hàng mày mà mình mong nhớ, lực chú ý hoàn toàn không đặt ở trên đôi môi khiếm khuyết kia. Thấy nữ oa ăn đến vui vẻ, hắn cười: "Tất cả món ăn hôm nay ta gọi đều là món nàng thích đấy. Nàng cứ ăn thoải mái đi."
Nghe Mạc Xuyên lên tiếng nữ oa lập tức cảm kích cầm đũa lên ăn. Khoảng thời gian hơn một năm không được ăn thịt kia hôm nay nhất định nàng phải ăn bù bằng hết.
Mạc Xuyên nhìn nữ oa ăn đến là vui vẻ, hắn khẽ đưa tay lên, ngón trỏ lướt qua giọt lệ chu sa ở giữa mi tâm nàng, trong lòng chậm rãi tan chảy. Nhớ tới lá thư vẫn luôn được gìn giữ trong ngực kia, hắn lại lôi nó ra xem lại một lần nữa.
Nét bút trên đó cứng cáp hữu lực, nhưng cũng rất mềm mại mà tinh tế. Thậm chí hắn dường như còn ngửi được mùi trà nhàn nhạt trên đó. Hắn cầm lá thư trong tay, đưa lên mũi hít sâu một hơi, hạ thể liền cảm thấy khô nóng. Nhưng thân thể càng khô nóng, trong lòng hắn lại càng đau, đau như bị kim châm vậy.
Lá thư kia viết vô cùng quyết tuyệt, không có đến nửa phần do dự, thậm chí một chút mặt mũi cũng không để lại cho hắn. Nhưng cố tình một phong thư như vậy lại được hắn nâng niu trong tay mỗi ngày, vừa ngửi, vừa hôn, vừa ôm.
Một đêm xuân này, khi màn trướng nơi yên hoa này được hạ xuống, ai quan tâm lời nói của hắn là thật hay là giả chứ, dù sao cũng chỉ là vài lời âu yếm mà thôi.
Đêm nay tuy cùng hưởng một ly Tuyết nguyệt phong hoa* nhưng mỗi người đều nghĩ về nguyện vọng của riêng mình.
*Tuyết nguyệt phong hoa: ý chỉ chuyện yêu đương, trong ngữ cảnh này là chỉ việc xxx.
Mạc Xuyên không ở lại tới khi trời sáng. Xong việc chỉ ngủ một chút liền dậy. Hắn xuống giường mặc quần áo, để lại mấy tấm ngân phiếu bên cạnh nữ oa đang ngủ say bên cạnh. Số bạc này đủ để bịt miệng tú bà, cũng đủ để nàng có thể lén giữ lại một chút để dùng.
Hắn không hề để ý đến ôn nhu hương trong lòng, chỉ nhớ đến vị ở tiểu quan quán vừa vắng vẻ lại không quan tâm ai ở kinh thành kia. Thực ra, hắn chỉ muốn vừa trở về là lập tức chạy ngay đến đó, nhưng lại sợ người ta không nể mặt mình, cho nên phải đến Bách Hoa Lâu để vớt lại chút mặt mũi và ổn định lại tinh thần trước, rồi mới đến được.
Miễn cho người nọ thấy như vậy liền biết được phân lượng của hắn trong lòng mình, rồi lại khiến đối phương cậy sủng mà kiêu. Nhưng mà hắn thật sự không nhịn được, cho nên chưa đến hừng đông đã rời khỏi Bách Hoa Lâu, đến Tiểu Quan Quán. Trong lòng hắn là điểm mi cao* tốt nhất, hắn muốn nhìn thấy điểm đỏ đầy ngạo khí kia ở trên mặt đối phương.
*Điểm mi cao: đồ để vẽ nốt chu sa giọt lệ ở giữa lông mày của Trúc Ngọc
------------------
Tháng sáu thời tiết vô cùng tốt. Tháng này cũng là tháng có một ngày lễ vô cùng trọng đại đối với Yên Thành bọn họ.
Đó chính là ngày Tế tổ!
Tế tổ này không phải là một việc tầm thường. Vào ngày này, toàn bộ bá tính trong thành đều sẽ mang nồi ra nấu thức ăn ở trên đường. Chuẩn bị một phố đồ ăn thật dài.
Yến thành* này là tập tục được truyền từ thời tổ tiên, hàng năm đều được tổ chức.
*Yến thành: Yến tiệc của cả kinh thành
Chính vì thế nên mọi việc đều không thể qua loa được. Mỗi nhà, mỗi gia đình, thậm chí ngay cả ăn mày trong thành cũng đều tham gia. Tất cả ở đây bao gồm cả những thú nuôi súc vật nữa, cả a miêu a cẩu ở bên đường cũng được tham dự.
Là ngày Tế tổ đương nhiên sẽ có rất nhiều quy củ, tỉ như sẽ tế trong vòng ba ngày, lần lượt là các ngày mồng 10, 11 và 12. Trong ba ngày này, món ăn có thể không cần đổi nhưng vị trí ăn sẽ thay đổi.
Ngày đầu tiên bày tiệc ở cửa thành, ngày thứ hai là ở ngay trung tâm thành, ngày thứ ba ở cuối thành. Buổi tối mọi người còn có thể đến sân khấu duy nhất trong Yên Thành xem tấu thư diễn kịch.
Oai Bột Quang là một vị thuyết thư, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm chuẩn bị tiết mục, đó là tiết mục <Võ Tòng đánh hổ>. Đương nhiên cũng có một vài tiết mục của các vị bá tánh khác, tỉ như vị Ngưu tức phụ ở đường Đông kia, có một giọng hát rất hay nên cũng tham gia một tiết mục xướng ca, hoặc như kiệu phu A Tráng ở đường Tây chính là biểu diễn tiết mục đập đá trên ngực.
*Đập đá trên ngực: chính là tiết mục một người nằm xuống, đặt một tảng đá lớn trên ngực, sau đó một người khác sẽ dùng búa đập vỡ tảng đá đó ngay trên ngực người kia. Đương nhiên, người làm "thớt" nếu không sao thì mới coi là tiết mục thành công:)))))
Đồ Nương đứng ở trước sạp thịt vẻ mặt quẫn bách nhìn phu quân đang nhan nhẹn chặt thịt của mình, dùng âm thanh đáng thương nhỏ như muỗi kêu nói: "Thực sự mà....Cái này không trách ta được. Là trưởng thành lôi kéo mọi người đến nói một thôi một hồi.....ta thực sự trúng phải bùa mê thuốc lú.....cho nên trong lúc không chú ý mới.... Mới....."
Trúc Ngọc hạ một dao xuống cái chân lợn sau đặt trên bàn, lực đạo vô cùng lớn, dọa Đồ Nương đứng ở trước sạp thịt sợ đến kinh hồn táng đảm.
"Ta....ta...ta...." Đồ Nương bị con dao chặt thịt của phu quân nhà mình dọa cho run rẩy, cuối cùng cũng chân chính cảm nhận được cảm giác của mấy người hôm đó đến mua thịt nhà nàng. Loại cảm giác này chính là, cứ như mình chính là cái đầu lợn, chỉ có thể bị đặt trên thớt mặc cho người ta chặt chém.
"Chàng....chàng giúp ta được không? Xin chàng đấy...." Đồ Nương thực muốn khóc luôn rồi, thiếu chút nữa là quỳ rạp luôn xuống bên cạnh mà cầu xin. Nàng thề là nàng cảm thấy cả cuộc đời này của nàng chưa bao giờ cảm thấy nghẹn khuất như bây giờ.
"Không được, từ chối đi." Trúc Ngọc không thèm nhìn Đồ Nương lấy một cái, nhanh nhẹn hạ xuống một dao nữa, sau đó mới nâng mắt lên nhìn Đồ Nương. Hắn không không nóng không lạnh cầm dao chỉ chỉ sang bên cạnh: "Nàng sang bên cạnh đứng đi, đừng đừng ở đây cản khách như thế."
Đồ Nương đáng thương dịch sang bên cạnh vài bước, nhường chỗ cho vị khách đang mua thịt. Nàng chớp chớp mắt vài lần cho hai giọt lệ rơi xuống, "Về sau ta sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Cho nên xin chàng đấy, giúp ta lần này thôi được không?"
Trúc Ngọc vẫn kiên quyết không đáp ứng, ngữ khí vô cùng kiên định: "Không được, ta không muốn xuất đầu lộ diện." Nói xong cũng không quên gói cái chân lợn vừa được chặt ra lại, đưa cho khách, sau đó quay người tìm ngân lượng trả lại.
Vị hương thân nhận được thịt xong thì nghiêng đầu vẻ mặt tò mò nghe đoạn đối thoại của hai phu thê trước sạp thịt, sau cùng cũng không đoán được hai người đang nói về chuyện gì, cuối cùng lắc đầu xách thịt rời đi.
Mọi người nghe Vương gia đuổi người lập tức lục tục trở về, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Cả buổi đêm bị Vương gia làm cho náo loạn nhưng không ai có nửa câu oán hận.
Vị Vương gia này từ trước đến này mỗi khi ra ngoài luôn thích khoa trương ầm ĩ, từ nhỏ đã sống ở Vương phủ trong kinh thành. Ai mà không biết hắn ta chính là thích thái độ kiểu này, thích mọi người đều vây quanh hắn.
Hơn nữa vị Vương gia này từ trước đến nay không hề biết giận, mọi người thành như này cũng là do hắn dung túng mà thành. Huống chi Vương gia ra tay cũng rất hào phóng, mọi người ai mà chả tham chiếm tiện nghi, cho nên đương nhiên không ai có nửa câu oán hận rồi.
Nhưng thực ra mọi người trong thành đều hiểu, tính tình của Vương gia cũng không phải dạng vừa đâu. Nếu ngươi cứ sáp vào, hắn không những không cho ngươi tí mặt mũi nào, mà từ đó về sau vừa nhìn thấy ngươi từ xa là lập tức tránh đi đường vòng. Cho nên khi Vương gia đuổi người, tự nhiên tất cả mọi người đều không một câu oán hận mà nhanh chóng lui xuống.
Lúc này, đường cái đã khôi phục được vẻ tĩnh lặng vốn có của nó. Trừ những chủ quán được điểm tên là còn tất bật chuẩn bị món ăn, trên đường chỉ còn lại lão hán gõ mõ cầm canh như lúc trước.
Mạc Vương gia nhìn lão hán cầm chiêng, tâm trạng rất tốt nói: "Còn đứng đó làm gì? Mau tới cửa hàng bên kia bảo chủ quán cho ngươi một bát mì nóng mà ăn."
Lão hán cầm canh vô cùng cảm kích, xoa xoa cánh tay bị sương đêm làm cho lạnh đến nổi da gà, khom lưng cung kính lui về phía sau vài bước: "Vương gia, năm ngoài ngái đi biên quan, lão nhân ta đã đến miếu Bồ Tát phù hộ cho ngài. Thấy ngài không sao trở về, ta thấy an tâm rồi." Nói xong trên khuôn mặt già nua của lão thậm chí còn như có cả nước mắt nhỏ xuống, lão xoa lung tung trên mặt vài cái, sau đó nhanh chóng quay người chạy chậm về Bách Phượng Triều Lâu để ăn mì.
Vương gia nhìn về phía lão hán biến mất chỗ đầu đường, thu quạt về tự nói: "Thật không ngờ còn có người cầu Phật thay ta." Cười xong, lại nhớ tới lúc ở biên quan, nhận được lá thư kia, lại thở dài một hơi, sau đó nhấc chân bước vào cửa lớn của Bách Hoa Lâu, quen cửa quen nẻo ngồi xuống ghế lô chuyên dụng của mình.
Trong này vẫn phồn hoa như cũ, ồn ào nhộn nhịp. Cách một cánh cửa, ở sảnh bên cạnh, tiếng nam nhân cười, tiếng nữ nhân nũng nịu. Đúng lúc này, tú bà lại rất sát phong cảnh đẩy cửa bước vào, cất giọng eo éo:
"Nha~~~ Đã lâu rồi không thấy Mạc Vương gia tới! Những món ăn lúc này ngài gọi, các chủ quán đã đưa tới cả rồi đây." Tú bà nói xong thì vỗ tay, nhóm chủ quán đang chờ bên ngoài lập tức lần lượt tiến vào đặt món ăn chiêu bài của mình đặt trên bàn.
Hắn nhìn một bàn thức ăn, thanh toán ngân lượng xong, đưa cho tú bà một thỏi vàng, rồi bực bội nói:
"Mau gọi Thiên Ngưng tới đây."
Ánh mắt của tú bà nhìn lướt qua một cái liền hiểu rõ trong lòng Vương gia đang cảm thấy không vui, vội vàng biết điều không dám nhiều lời nữa, lặng lẽ lùi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Bước nhanh về phía hậu đường, tiến vào một nhà gỗ nhỏ, xốc chăn nệm lên, sau đó dựng nha đầu đang ngủ say dậy.
"Nhanh lên cho ta!" Tú bà véo tai nữ oa tức giận nói: "Nhanh đi hầu hạ Vương gia đi!"
Nữ oa trên giường vừa nghe thấy hai tiếng Vương gia lập tức bật dậy, tay chân nhanh nhẹn móc hỏa chiết ở bên cạnh lên châm đèn dầu, lại lấy từ trong tủ ra bộ hồng y mà nàng cho là đẹp nhất mặc vào, sau đó lại nương vào ánh sáng leo lắt của ngọn nến soi gương trang điểm.
"Cũng không biết sao Vương gia lại thích cái nha đầu vừa đen vừa bị phá tướng như ngươi nữa!" Tú bà nhìn nữ oa 15, 16 tuổi bị sứt môi bẩm sinh trước mắt, tức giận nói.
Nữ oa bị sứt môi bẩm sinh, bị người ta mắng nhiều đã quen, cho nên hoàn toàn mặt không đỏ, tim không đập nhanh, vô cùng bình tĩnh tiếp tục trang điểm, chỉ muốn lập tức đi hầu hạ Mạc Vương gia mà nàng vẫn ngày đêm mong nhớ. Nhưng tú bà càng nhìn cái dáng vẻ không thèm quan tâm này của nàng càng tức giận, đưa tay giật tóc nữ oa lại: "Đợi lát nữa lên thì hầu hạ thật tốt cho ta! Nhớ phải moi được nhiều nhiều ngân lượng một chút, biết chưa?"
Nàng gật đầu, lại tiếp tục nhanh chóng trang điểm, chải lại mái tóc bị tú bà kéo loạn, cầm lấy khăn lụa trên bàn đeo lên, sau đó đi theo tú bà lên lầu.
Cửa kẽo kẹt một tiếng rồi được mở ra, một nữ oa với đôi mắt trong suốt mặc một thân hồng y thò người vào nhìn xung quanh, vừa thấy người ngồi trên bàn, đôi mắt vui vẻ lập tức sáng lên, nhanh chóng xoay người đóng cửa rồi đi tới.
"Thiên Ngưng gặp qua Vương gia!" Nàng khom người đoan trang hành lễ.
Vương gia nhìn thấy giọt lệ chu sa trên mặt nữ oa, vẻ mặt lập tức giãn ra. Bao nhiêu khó chịu trong lòng đều nhanh chóng biến mất. Hắn cười nói: "Thiên hạ có rất nhiều Vương gia. Không biết vị Vương gia mà cô nương gọi là vị nào vậy?"
Nữ oa đỏ mặt: "Mạc....Mạc Vương gia."
"Mạc Vương gia? Triều ta có tới hơn mười vị Mạc Vương gia, không biệt vị Mạc Vương gia mà cô nương gọi là ai?" Hắn tiếp tục trêu ghẹo.
"Mạc Xuyên Vương gia...." Nữ oa cuối cùng thẹn thùng thấp giọng lí nhí như muỗi kêu nói, đầu cũng cúi thấp hết mức.
Phản ứng này của nữ oa chọc thẳng vào tâm Mạc Xuyên. Hắn không trêu nàng nữa, kéo tay nàng ngồi xuống: "Gọi Vương gia nghe già quá, đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi, gọi là Mạc Xuyên ca ca."
Nữ oa nghe giọng nói trầm thấp và hô hấp nóng ấm phả thẳng vào tai làm ngứa ngứa, con ngươi nhanh chóng tích một tầng nước: "Mạc Xuyên ca ca, người đừng trêu Thiên Ngưng nữa."
Nghe được nữ oa thấp giọng cầu xin, hắn cất tiếng cười sang sảng, uống một ly rượu được ủ lâu năm. Sau đó tiếp tục chôn đầu bên tai nữ oa ái muội nói: "Ta đi lâu như vậy rồi, đã có ai chạm vào ngươi chưa?"
Vẻ mặt nữ oa cứng đờ, mất tự nhiên cúi đầu. Một giọt lệ không tiếng động chạy xuống. Nàng nghẹn ngào bình ổn lại cảm xúc, cất giọng ngây thơ nói: "Ca ca lại trêu ghẹo Thiên Ngưng rồi. Người ta biết rõ mặt Thiên Ngưng có tật, chạy còn không kịp nữa là. Sao có thể thờ ơ như ca ca chứ."
Mạc Xuyên không ngờ chỉ một câu trêu ghẹo như vậy lại chọc cho nữ oa trong lòng rớt nước mắt, hắn buồn cười lau nước mắt cho đối phương, nhân tiện kéo khăn che mặt của nàng xuống, nhắm thẳng xuống đôi môi bị khuyết tật của nàng hôn xuống.
Nữ oa bị cướp đoạt đi hơi thở, xụi lơ trong ngực hắn. Sau khi bị hôn xong lập tức thở gấp đưa tay lên che miệng. Rất sợ nam tử rất lâu rồi không gặp bị gương mặt này của nàng dọa sợ.
"Đã nhìn bao nhiêu lần rồi, còn che cái gì nữa." Mạc Xuyên ôm nữ oa vào lòng, tay phải gặp một miếng sủi cảo lên, "Nào, há miệng ra."
Nữ oa há miệng ăn miếng sủi cảo kia, chậm rãi nuốt xong mới nói: "Tạ Mạc Xuyên ca ca ban thưởng."
Hắn đang hoàn toàn chìm đắm trong hàng mày mà mình mong nhớ, lực chú ý hoàn toàn không đặt ở trên đôi môi khiếm khuyết kia. Thấy nữ oa ăn đến vui vẻ, hắn cười: "Tất cả món ăn hôm nay ta gọi đều là món nàng thích đấy. Nàng cứ ăn thoải mái đi."
Nghe Mạc Xuyên lên tiếng nữ oa lập tức cảm kích cầm đũa lên ăn. Khoảng thời gian hơn một năm không được ăn thịt kia hôm nay nhất định nàng phải ăn bù bằng hết.
Mạc Xuyên nhìn nữ oa ăn đến là vui vẻ, hắn khẽ đưa tay lên, ngón trỏ lướt qua giọt lệ chu sa ở giữa mi tâm nàng, trong lòng chậm rãi tan chảy. Nhớ tới lá thư vẫn luôn được gìn giữ trong ngực kia, hắn lại lôi nó ra xem lại một lần nữa.
Nét bút trên đó cứng cáp hữu lực, nhưng cũng rất mềm mại mà tinh tế. Thậm chí hắn dường như còn ngửi được mùi trà nhàn nhạt trên đó. Hắn cầm lá thư trong tay, đưa lên mũi hít sâu một hơi, hạ thể liền cảm thấy khô nóng. Nhưng thân thể càng khô nóng, trong lòng hắn lại càng đau, đau như bị kim châm vậy.
Lá thư kia viết vô cùng quyết tuyệt, không có đến nửa phần do dự, thậm chí một chút mặt mũi cũng không để lại cho hắn. Nhưng cố tình một phong thư như vậy lại được hắn nâng niu trong tay mỗi ngày, vừa ngửi, vừa hôn, vừa ôm.
Một đêm xuân này, khi màn trướng nơi yên hoa này được hạ xuống, ai quan tâm lời nói của hắn là thật hay là giả chứ, dù sao cũng chỉ là vài lời âu yếm mà thôi.
Đêm nay tuy cùng hưởng một ly Tuyết nguyệt phong hoa* nhưng mỗi người đều nghĩ về nguyện vọng của riêng mình.
*Tuyết nguyệt phong hoa: ý chỉ chuyện yêu đương, trong ngữ cảnh này là chỉ việc xxx.
Mạc Xuyên không ở lại tới khi trời sáng. Xong việc chỉ ngủ một chút liền dậy. Hắn xuống giường mặc quần áo, để lại mấy tấm ngân phiếu bên cạnh nữ oa đang ngủ say bên cạnh. Số bạc này đủ để bịt miệng tú bà, cũng đủ để nàng có thể lén giữ lại một chút để dùng.
Hắn không hề để ý đến ôn nhu hương trong lòng, chỉ nhớ đến vị ở tiểu quan quán vừa vắng vẻ lại không quan tâm ai ở kinh thành kia. Thực ra, hắn chỉ muốn vừa trở về là lập tức chạy ngay đến đó, nhưng lại sợ người ta không nể mặt mình, cho nên phải đến Bách Hoa Lâu để vớt lại chút mặt mũi và ổn định lại tinh thần trước, rồi mới đến được.
Miễn cho người nọ thấy như vậy liền biết được phân lượng của hắn trong lòng mình, rồi lại khiến đối phương cậy sủng mà kiêu. Nhưng mà hắn thật sự không nhịn được, cho nên chưa đến hừng đông đã rời khỏi Bách Hoa Lâu, đến Tiểu Quan Quán. Trong lòng hắn là điểm mi cao* tốt nhất, hắn muốn nhìn thấy điểm đỏ đầy ngạo khí kia ở trên mặt đối phương.
*Điểm mi cao: đồ để vẽ nốt chu sa giọt lệ ở giữa lông mày của Trúc Ngọc
------------------
Tháng sáu thời tiết vô cùng tốt. Tháng này cũng là tháng có một ngày lễ vô cùng trọng đại đối với Yên Thành bọn họ.
Đó chính là ngày Tế tổ!
Tế tổ này không phải là một việc tầm thường. Vào ngày này, toàn bộ bá tính trong thành đều sẽ mang nồi ra nấu thức ăn ở trên đường. Chuẩn bị một phố đồ ăn thật dài.
Yến thành* này là tập tục được truyền từ thời tổ tiên, hàng năm đều được tổ chức.
*Yến thành: Yến tiệc của cả kinh thành
Chính vì thế nên mọi việc đều không thể qua loa được. Mỗi nhà, mỗi gia đình, thậm chí ngay cả ăn mày trong thành cũng đều tham gia. Tất cả ở đây bao gồm cả những thú nuôi súc vật nữa, cả a miêu a cẩu ở bên đường cũng được tham dự.
Là ngày Tế tổ đương nhiên sẽ có rất nhiều quy củ, tỉ như sẽ tế trong vòng ba ngày, lần lượt là các ngày mồng 10, 11 và 12. Trong ba ngày này, món ăn có thể không cần đổi nhưng vị trí ăn sẽ thay đổi.
Ngày đầu tiên bày tiệc ở cửa thành, ngày thứ hai là ở ngay trung tâm thành, ngày thứ ba ở cuối thành. Buổi tối mọi người còn có thể đến sân khấu duy nhất trong Yên Thành xem tấu thư diễn kịch.
Oai Bột Quang là một vị thuyết thư, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm chuẩn bị tiết mục, đó là tiết mục <Võ Tòng đánh hổ>. Đương nhiên cũng có một vài tiết mục của các vị bá tánh khác, tỉ như vị Ngưu tức phụ ở đường Đông kia, có một giọng hát rất hay nên cũng tham gia một tiết mục xướng ca, hoặc như kiệu phu A Tráng ở đường Tây chính là biểu diễn tiết mục đập đá trên ngực.
*Đập đá trên ngực: chính là tiết mục một người nằm xuống, đặt một tảng đá lớn trên ngực, sau đó một người khác sẽ dùng búa đập vỡ tảng đá đó ngay trên ngực người kia. Đương nhiên, người làm "thớt" nếu không sao thì mới coi là tiết mục thành công:)))))
Đồ Nương đứng ở trước sạp thịt vẻ mặt quẫn bách nhìn phu quân đang nhan nhẹn chặt thịt của mình, dùng âm thanh đáng thương nhỏ như muỗi kêu nói: "Thực sự mà....Cái này không trách ta được. Là trưởng thành lôi kéo mọi người đến nói một thôi một hồi.....ta thực sự trúng phải bùa mê thuốc lú.....cho nên trong lúc không chú ý mới.... Mới....."
Trúc Ngọc hạ một dao xuống cái chân lợn sau đặt trên bàn, lực đạo vô cùng lớn, dọa Đồ Nương đứng ở trước sạp thịt sợ đến kinh hồn táng đảm.
"Ta....ta...ta...." Đồ Nương bị con dao chặt thịt của phu quân nhà mình dọa cho run rẩy, cuối cùng cũng chân chính cảm nhận được cảm giác của mấy người hôm đó đến mua thịt nhà nàng. Loại cảm giác này chính là, cứ như mình chính là cái đầu lợn, chỉ có thể bị đặt trên thớt mặc cho người ta chặt chém.
"Chàng....chàng giúp ta được không? Xin chàng đấy...." Đồ Nương thực muốn khóc luôn rồi, thiếu chút nữa là quỳ rạp luôn xuống bên cạnh mà cầu xin. Nàng thề là nàng cảm thấy cả cuộc đời này của nàng chưa bao giờ cảm thấy nghẹn khuất như bây giờ.
"Không được, từ chối đi." Trúc Ngọc không thèm nhìn Đồ Nương lấy một cái, nhanh nhẹn hạ xuống một dao nữa, sau đó mới nâng mắt lên nhìn Đồ Nương. Hắn không không nóng không lạnh cầm dao chỉ chỉ sang bên cạnh: "Nàng sang bên cạnh đứng đi, đừng đừng ở đây cản khách như thế."
Đồ Nương đáng thương dịch sang bên cạnh vài bước, nhường chỗ cho vị khách đang mua thịt. Nàng chớp chớp mắt vài lần cho hai giọt lệ rơi xuống, "Về sau ta sẽ không bao giờ làm như vậy nữa. Cho nên xin chàng đấy, giúp ta lần này thôi được không?"
Trúc Ngọc vẫn kiên quyết không đáp ứng, ngữ khí vô cùng kiên định: "Không được, ta không muốn xuất đầu lộ diện." Nói xong cũng không quên gói cái chân lợn vừa được chặt ra lại, đưa cho khách, sau đó quay người tìm ngân lượng trả lại.
Vị hương thân nhận được thịt xong thì nghiêng đầu vẻ mặt tò mò nghe đoạn đối thoại của hai phu thê trước sạp thịt, sau cùng cũng không đoán được hai người đang nói về chuyện gì, cuối cùng lắc đầu xách thịt rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook