Phu Quân Chết Trận Trở Lại
-
Chương 55: Một rương châu báu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Cù lão bản
Cỏ bị ngựa ăn và cỏ bị người dùng tay ngắt rất dễ phân biệt. Ngựa ăn cỏ sẽ không gặm một gốc giữa một mảng lớn, càng sẽ không gặm một gốc cỏ già giữa một đống cỏ non. Người báo cáo tìm được một gốc cỏ bị ngắt trụi, cộng lại chừng bốn năm lá cây, là loại cỏ mọc tương đối cao, lá cây bị ngắt còn rải rác ở bên cạnh.
“Xem ra không có cưỡi ngựa cũng không có xe ngựa, là bị trực tiếp mang đi.” Lưu Tiểu Lục nói, “Nhưng khu vực phụ cận không có chỗ nào có thể giấu người a.”
“Chắc chắn là có xe ngựa hoặc là ngựa đi, chỉ có điều không ngừng lại ở phụ cận. Trừ phi…” Ngưu Đại Vũ nói, “Trừ phi ngồi thuyền?”
“Buổi tối ngồi thuyền quá nguy hiểm, hơn nữa đêm qua gió rất yếu, ta cảm thấy không có khả năng lắm.” Lưu Tiểu Lục nói, “Cũng thật kỳ quái a, những người này không sợ Cá Chép lưu lại ký hiệu hoặc là thuộc đường sao?”
“Hẳn là đã bịt mắt.” Hoắc Nghiêm Đông xem nhánh cỏ bị ngắt lá, có nhánh ngắt trên ngọn, có nhánh ngắt chếch lá, vừa nhìn chính là vội vàng ngắt đại, “Tiếp tục tìm ở hướng Tây, mau lên!”
Trong đầu Hoắc Nghiêm Đông nhanh chóng nhớ lại một chút xem ở phía Tây có cái gì. Trước khi đến Thiết Tí quân y đã đem bản đồ Phúc Hoa quốc ghi vào trong lòng, đến Thiết Tí quân rồi lại càng học thuộc làu làu địa hình Bàn Hải Thành và khu vực xung quanh. Y cảm thấy được đây là điều cơ bản nhất mà một quân nhân phải làm, lại không nghĩ rằng thời điểm đánh trận không dùng lúc này lại dùng tới.
Bàn Hải Thành Đông Bắc giáp biển, mặt Nam đều là chút núi nhỏ, mà phía Tây thì lại là đồng ruộng và nông hộ chiếm đa số, chỉ là thôn làng to to nhỏ nhỏ phải có đến mấy chục cái.
Chẳng lẽ có người mang Lương Hiểu Tài tới hộ nông gia ẩn nấp?
Hiện tại hiềm nghi lớn nhất thuộc về Mạc Cương. Tuy rằng Thường Anh và Thường Nhu cũng có khả năng làm những việc này, thế nhưng y biết hai cô nương ấy sau khi trở về đã bị Thường Thắng nhốt ở trong nhà. Thường gia có cho người chuyên môn trông chừng hai nàng, hiện tại một bước đều không thể đi ra ngoài, tựa hồ còn đang làm mai cho họ.
“Đại thống lĩnh, nơi này có phát hiện!” Lại là hướng Tây, có người hô.
“Còn có chỗ này!” Đại khái cách mỗi một khoảng sẽ phát hiện có cỏ bị ngắt đứt, chủng loại cỏ bất đồng, có thấp có cao. Có địa phương ngay cả rễ cũng bị nhổ sạch, hình như là do đặt mông ngồi lên tạo thành.
“Nơi này cũng có!” Người kia nói xong liền sửng sốt một chút, bởi vì hắn phát hiện ký hiệu này phương hướng không đúng lắm. Lúc trước vẫn luôn là kéo dài sang hướng Tây, nhưng lần này hắn phát hiện ký hiệu là hướng Đông Nam. Nói cách khác, nếu như ấn theo ký hiệu này vậy là đi về hướng Tây sau đó quay lại hướng Đông Nam hay sao?
“Đây không phải là quay trở về à?” Lưu Tiểu Lục nói, “Rốt cuộc là tình huống gì?”
“Bọn họ đi lòng vòng.” Hoắc Nghiêm hô to một tiếng: “Mọi người tiếp tục tìm! Đại Bằng cùng Tiểu Lục, hai ngươi trở về một chuyến! Đại Bằng, ngươi mang A Tông tới. Tiểu Lục, ngươi đi tìm mấy lão binh trong Thiết Tí quân, lại mang thêm một đội người tra xét xung quanh đây xem có dấu vó ngựa xa lạ hay không!”
“Rõ!”
Hai người nhanh chóng lên ngựa chạy về. Hoắc Nghiêm Đông phái Ngưu Đại Vũ đi vào trong thành một chuyến để Ngưu Đại Vũ chào hỏi với thủ vệ, thấy ai ra vào thành đều phải nghiêm tra. Đồng thời y còn nói cho Ngưu Đại Vũ, truyền lệnh xong thì quay về nhà y một chuyến, đi hỏi xin Quan Thải Y vài thứ Lương Hiểu Tài thường dùng. Vật này tự nhiên là để đưa cho A Tông ngửi mùi. Lúc trước chính là A Tông tìm được nương y và Quan di, lần này không chừng cũng có thể có tác dụng.
Hoắc Nghiêm Đông chưa từng hoảng loạn như thế này. Mặc dù thoạt nhìn y vẫn rất vững vàng nhưng trong lòng lại đem tất cả các khả năng có thể xảy ra đều tính hết một lượt. Thân thủ Lương Hiểu Tài linh hoạt như vậy, đến tột cùng là ai mà có thể thành công bắt được hắn? Nếu quả thật chính là Mạc Cương vậy người này rốt cuộc muốn làm cái gì?
Hiện tại y không cầu điều gì, chỉ cầu Lương Hiểu Tài còn sống!
Tuy rằng Lương Hiểu Tài không nhìn thấy nhưng hắn đoán thời gian này nói không chừng Hoắc Nghiêm Đông đã phát hiện hắn mất tích rồi, thế nhưng Hoắc Nghiêm Đông có thể nhìn thấy ký hiệu hắn để lại hay không? Hắn thực sự chỉ tiện tay giật mấy cọng cỏ. Lúc đó muốn để lại ký hiệu đều không có khả năng lắm, chỉ có biện pháp như thế thôi. Nhưng hắn nhớ tới bãi cỏ kia ban ngày là bộ dạng gì, một mảnh xanh biếc, bên trong sắc xanh điểm xuyết các loại hoa nhỏ vàng trắng xanh. Hắn không biết Hoắc Nghiêm Đông sẽ nghĩ tới phương pháp đó hay không. Coi như nghĩ tới thì có thể tìm tới sao?
Nếu như hắn không đoán sai thì thời điểm những người này bắt hắn đã đi vòng vài vòng. Hiện tại khó nói là hắn đang ở hướng nào, hắn chỉ biết nhóm người này hẳn có một cái sơn trại rất lớn.
Chẳng lẽ thực sự là muốn dùng hắn để uy hiếp Hoắc Nghiêm Đông? Bắt hắn lại không lập tức giết hắn, nhìn dáng dấp cũng không giống như vì báo thù, vậy cũng chỉ có một khả năng: Nhóm người này cần phải tiếp tục duy trì kế sinh nhai.
Ngày hôm qua đám người vây bắt hắn nói ít cũng có chừng mười hai mười ba tên, sau đó hắn bị bắt trở về lại nghe được rất nhiều tiếng bàn luận. Hắn dám khẳng định chỗ này nhân số ít nhất cũng không dưới năm mươi, nhiều người như vậy cần không ít lương thực. Một ngày hai ngày, thậm chí là ba ngày năm ngày còn tốt, nhưng nếu như thời gian dài không có thu nhập vậy vẫn phải đối mặt với cái bụng đói.
Lương Hiểu Tài đoán không lầm, hiện tại kế sinh nhai đúng là vấn đề Vu Thục Chi nhức đầu nhất. Hàng năm bọn họ đều sống nhờ đồ vật cướp đoạt được trong Bàn Hải Thành, cộng thêm vào núi đánh chút món ăn dân dã hái rau dại, cuộc sống trải qua phong phú cực kì, nhưng bây giờ thì xong rồi. Đám đầu lĩnh sơn trại bọn họ ảo não thương lượng một hồi cho ra hai cái kết luận. Một là toàn gia đổi núi không dựa vào Bàn Hải Thành làm giàu nữa. Hai là đánh cược một lần, dùng Lương Hiểu Tài uy hiếp Hoắc Nghiêm Đông, bắt Hoắc Nghiêm Đông nhắm một mắt mở một mắt với bọn họ.
“Mạc lang, không phải chàng nói Lương Hiểu Tài kia có quan hệ rất tốt với Hoắc Nghiêm Đông sao? Coi như Hoắc Nghiêm Đông không chịu nhắm một mắt mở một mắt đối với chúng ta vậy cũng có thể khiến y móc ra chút chỗ tốt đi?” Vu Thục Chi nói, “Bằng không còn tiếp tục như vậy trong nhà thật sự sẽ chết đói.”
“Lương Hiểu Tài kia hiện tại như thế nào?” Mạc Cương hỏi.
“Đó chính là cái thứ không tim không phổi! Thiếp thấy hắn tự tại cực kì, đói bụng liền nằm ngủ, cũng không thấy dằn vặt. Theo thiếp đây là do thiếu đánh, nên làm cho hắn đau đến mức ngủ không yên mới tốt.”
“Bỏ đói hắn thêm hai ngày.” Mạc Cương nói, “Ta luôn cảm thấy tiểu tử này bị tóm quá dễ dàng.”
“Dễ dàng? Thiếp phải khóc lóc kêu gào cứu mạng thật lâu đấy, nếu không tiểu tử này cũng không bị lừa đâu. Chúng ta ra hơn mười người mới bắt được một mình hắn, nếu như cái này mà gọi là dễ dàng vậy trên đời này còn có cái gì là không dễ dàng?”
“Hắn chính là kẻ đã né tránh mấy đạo tinh anh chặn đánh của Định Bá Hầu, một đường chạy thẳng vào phủ Trung Dũng Hầu đưa sổ sách. Người như vậy đầu óc không biết cong cong quẹo quẹo so với người khác nhiều hơn bao nhiêu, cho nên cẩn thận vẫn tốt hơn.” Dừng một chút, “Đúng rồi, chuyện ta sống ở đây đừng để cho những người khác biết, nghe chưa?”
“Vâng, thiếp nghe lời chàng đều không có nói.” Bây giờ bên ngoài treo giá tung tích Mạc Cương rất cao, sơn trại này của ả có hơn hai trăm người, không biết chắc có ai sẽ nổi lên tâm tư không nên có, cho nên ả đều gạt hết.
Mạc Cương liếc nhìn Vu Thục Chi, cảm thấy mình vẫn có thể tin ả. Thật sự là có chút chuyện hắn chưa nói. Không ai biết hiện tại trong Hoắc phủ kia còn giấu một rương kim ngân châu báu, đó là số của cải hắn tham ô trong suốt mấy năm làm quan. Tòa nhà kia lúc trước hắn xây xong liền bỏ rương châu báu vào bên trong giấu, người chịu trách nhiệm giấu rương châu báu cũng đã bị hắn tìm các loại lý do để diệt khẩu, bây giờ ngoại trừ chính hắn thì không có ai biết vị trí cụ thể của rương châu báu kia.
Nếu như hắn muốn an ổn sống hết nửa cuối cuộc đời thì hắn nhất định phải lấy lại cái rương này, nhưng hiện nay hắn còn chưa nghĩ ra phải làm sao. Bây giờ muốn cứu phu nhân và hài tử của hắn là không thể nào, muốn thần không biết quỷ không hay mà lấy cái rương kia cũng không thể. Bây giờ cũng chỉ có tìm cách khiến Hoắc Nghiêm Đông lấy rương ra đổi Lương Hiểu Tài, nhưng hắn thật sự không biết trong lòng Hoắc Nghiêm Đông Lương Hiểu Tài có phân lượng lớn như vậy hay không.
Đây chính là một bút tài phú mà bất luận người nào biết được cũng phải động lòng.
Edit + Beta: Cù lão bản
Cỏ bị ngựa ăn và cỏ bị người dùng tay ngắt rất dễ phân biệt. Ngựa ăn cỏ sẽ không gặm một gốc giữa một mảng lớn, càng sẽ không gặm một gốc cỏ già giữa một đống cỏ non. Người báo cáo tìm được một gốc cỏ bị ngắt trụi, cộng lại chừng bốn năm lá cây, là loại cỏ mọc tương đối cao, lá cây bị ngắt còn rải rác ở bên cạnh.
“Xem ra không có cưỡi ngựa cũng không có xe ngựa, là bị trực tiếp mang đi.” Lưu Tiểu Lục nói, “Nhưng khu vực phụ cận không có chỗ nào có thể giấu người a.”
“Chắc chắn là có xe ngựa hoặc là ngựa đi, chỉ có điều không ngừng lại ở phụ cận. Trừ phi…” Ngưu Đại Vũ nói, “Trừ phi ngồi thuyền?”
“Buổi tối ngồi thuyền quá nguy hiểm, hơn nữa đêm qua gió rất yếu, ta cảm thấy không có khả năng lắm.” Lưu Tiểu Lục nói, “Cũng thật kỳ quái a, những người này không sợ Cá Chép lưu lại ký hiệu hoặc là thuộc đường sao?”
“Hẳn là đã bịt mắt.” Hoắc Nghiêm Đông xem nhánh cỏ bị ngắt lá, có nhánh ngắt trên ngọn, có nhánh ngắt chếch lá, vừa nhìn chính là vội vàng ngắt đại, “Tiếp tục tìm ở hướng Tây, mau lên!”
Trong đầu Hoắc Nghiêm Đông nhanh chóng nhớ lại một chút xem ở phía Tây có cái gì. Trước khi đến Thiết Tí quân y đã đem bản đồ Phúc Hoa quốc ghi vào trong lòng, đến Thiết Tí quân rồi lại càng học thuộc làu làu địa hình Bàn Hải Thành và khu vực xung quanh. Y cảm thấy được đây là điều cơ bản nhất mà một quân nhân phải làm, lại không nghĩ rằng thời điểm đánh trận không dùng lúc này lại dùng tới.
Bàn Hải Thành Đông Bắc giáp biển, mặt Nam đều là chút núi nhỏ, mà phía Tây thì lại là đồng ruộng và nông hộ chiếm đa số, chỉ là thôn làng to to nhỏ nhỏ phải có đến mấy chục cái.
Chẳng lẽ có người mang Lương Hiểu Tài tới hộ nông gia ẩn nấp?
Hiện tại hiềm nghi lớn nhất thuộc về Mạc Cương. Tuy rằng Thường Anh và Thường Nhu cũng có khả năng làm những việc này, thế nhưng y biết hai cô nương ấy sau khi trở về đã bị Thường Thắng nhốt ở trong nhà. Thường gia có cho người chuyên môn trông chừng hai nàng, hiện tại một bước đều không thể đi ra ngoài, tựa hồ còn đang làm mai cho họ.
“Đại thống lĩnh, nơi này có phát hiện!” Lại là hướng Tây, có người hô.
“Còn có chỗ này!” Đại khái cách mỗi một khoảng sẽ phát hiện có cỏ bị ngắt đứt, chủng loại cỏ bất đồng, có thấp có cao. Có địa phương ngay cả rễ cũng bị nhổ sạch, hình như là do đặt mông ngồi lên tạo thành.
“Nơi này cũng có!” Người kia nói xong liền sửng sốt một chút, bởi vì hắn phát hiện ký hiệu này phương hướng không đúng lắm. Lúc trước vẫn luôn là kéo dài sang hướng Tây, nhưng lần này hắn phát hiện ký hiệu là hướng Đông Nam. Nói cách khác, nếu như ấn theo ký hiệu này vậy là đi về hướng Tây sau đó quay lại hướng Đông Nam hay sao?
“Đây không phải là quay trở về à?” Lưu Tiểu Lục nói, “Rốt cuộc là tình huống gì?”
“Bọn họ đi lòng vòng.” Hoắc Nghiêm hô to một tiếng: “Mọi người tiếp tục tìm! Đại Bằng cùng Tiểu Lục, hai ngươi trở về một chuyến! Đại Bằng, ngươi mang A Tông tới. Tiểu Lục, ngươi đi tìm mấy lão binh trong Thiết Tí quân, lại mang thêm một đội người tra xét xung quanh đây xem có dấu vó ngựa xa lạ hay không!”
“Rõ!”
Hai người nhanh chóng lên ngựa chạy về. Hoắc Nghiêm Đông phái Ngưu Đại Vũ đi vào trong thành một chuyến để Ngưu Đại Vũ chào hỏi với thủ vệ, thấy ai ra vào thành đều phải nghiêm tra. Đồng thời y còn nói cho Ngưu Đại Vũ, truyền lệnh xong thì quay về nhà y một chuyến, đi hỏi xin Quan Thải Y vài thứ Lương Hiểu Tài thường dùng. Vật này tự nhiên là để đưa cho A Tông ngửi mùi. Lúc trước chính là A Tông tìm được nương y và Quan di, lần này không chừng cũng có thể có tác dụng.
Hoắc Nghiêm Đông chưa từng hoảng loạn như thế này. Mặc dù thoạt nhìn y vẫn rất vững vàng nhưng trong lòng lại đem tất cả các khả năng có thể xảy ra đều tính hết một lượt. Thân thủ Lương Hiểu Tài linh hoạt như vậy, đến tột cùng là ai mà có thể thành công bắt được hắn? Nếu quả thật chính là Mạc Cương vậy người này rốt cuộc muốn làm cái gì?
Hiện tại y không cầu điều gì, chỉ cầu Lương Hiểu Tài còn sống!
Tuy rằng Lương Hiểu Tài không nhìn thấy nhưng hắn đoán thời gian này nói không chừng Hoắc Nghiêm Đông đã phát hiện hắn mất tích rồi, thế nhưng Hoắc Nghiêm Đông có thể nhìn thấy ký hiệu hắn để lại hay không? Hắn thực sự chỉ tiện tay giật mấy cọng cỏ. Lúc đó muốn để lại ký hiệu đều không có khả năng lắm, chỉ có biện pháp như thế thôi. Nhưng hắn nhớ tới bãi cỏ kia ban ngày là bộ dạng gì, một mảnh xanh biếc, bên trong sắc xanh điểm xuyết các loại hoa nhỏ vàng trắng xanh. Hắn không biết Hoắc Nghiêm Đông sẽ nghĩ tới phương pháp đó hay không. Coi như nghĩ tới thì có thể tìm tới sao?
Nếu như hắn không đoán sai thì thời điểm những người này bắt hắn đã đi vòng vài vòng. Hiện tại khó nói là hắn đang ở hướng nào, hắn chỉ biết nhóm người này hẳn có một cái sơn trại rất lớn.
Chẳng lẽ thực sự là muốn dùng hắn để uy hiếp Hoắc Nghiêm Đông? Bắt hắn lại không lập tức giết hắn, nhìn dáng dấp cũng không giống như vì báo thù, vậy cũng chỉ có một khả năng: Nhóm người này cần phải tiếp tục duy trì kế sinh nhai.
Ngày hôm qua đám người vây bắt hắn nói ít cũng có chừng mười hai mười ba tên, sau đó hắn bị bắt trở về lại nghe được rất nhiều tiếng bàn luận. Hắn dám khẳng định chỗ này nhân số ít nhất cũng không dưới năm mươi, nhiều người như vậy cần không ít lương thực. Một ngày hai ngày, thậm chí là ba ngày năm ngày còn tốt, nhưng nếu như thời gian dài không có thu nhập vậy vẫn phải đối mặt với cái bụng đói.
Lương Hiểu Tài đoán không lầm, hiện tại kế sinh nhai đúng là vấn đề Vu Thục Chi nhức đầu nhất. Hàng năm bọn họ đều sống nhờ đồ vật cướp đoạt được trong Bàn Hải Thành, cộng thêm vào núi đánh chút món ăn dân dã hái rau dại, cuộc sống trải qua phong phú cực kì, nhưng bây giờ thì xong rồi. Đám đầu lĩnh sơn trại bọn họ ảo não thương lượng một hồi cho ra hai cái kết luận. Một là toàn gia đổi núi không dựa vào Bàn Hải Thành làm giàu nữa. Hai là đánh cược một lần, dùng Lương Hiểu Tài uy hiếp Hoắc Nghiêm Đông, bắt Hoắc Nghiêm Đông nhắm một mắt mở một mắt với bọn họ.
“Mạc lang, không phải chàng nói Lương Hiểu Tài kia có quan hệ rất tốt với Hoắc Nghiêm Đông sao? Coi như Hoắc Nghiêm Đông không chịu nhắm một mắt mở một mắt đối với chúng ta vậy cũng có thể khiến y móc ra chút chỗ tốt đi?” Vu Thục Chi nói, “Bằng không còn tiếp tục như vậy trong nhà thật sự sẽ chết đói.”
“Lương Hiểu Tài kia hiện tại như thế nào?” Mạc Cương hỏi.
“Đó chính là cái thứ không tim không phổi! Thiếp thấy hắn tự tại cực kì, đói bụng liền nằm ngủ, cũng không thấy dằn vặt. Theo thiếp đây là do thiếu đánh, nên làm cho hắn đau đến mức ngủ không yên mới tốt.”
“Bỏ đói hắn thêm hai ngày.” Mạc Cương nói, “Ta luôn cảm thấy tiểu tử này bị tóm quá dễ dàng.”
“Dễ dàng? Thiếp phải khóc lóc kêu gào cứu mạng thật lâu đấy, nếu không tiểu tử này cũng không bị lừa đâu. Chúng ta ra hơn mười người mới bắt được một mình hắn, nếu như cái này mà gọi là dễ dàng vậy trên đời này còn có cái gì là không dễ dàng?”
“Hắn chính là kẻ đã né tránh mấy đạo tinh anh chặn đánh của Định Bá Hầu, một đường chạy thẳng vào phủ Trung Dũng Hầu đưa sổ sách. Người như vậy đầu óc không biết cong cong quẹo quẹo so với người khác nhiều hơn bao nhiêu, cho nên cẩn thận vẫn tốt hơn.” Dừng một chút, “Đúng rồi, chuyện ta sống ở đây đừng để cho những người khác biết, nghe chưa?”
“Vâng, thiếp nghe lời chàng đều không có nói.” Bây giờ bên ngoài treo giá tung tích Mạc Cương rất cao, sơn trại này của ả có hơn hai trăm người, không biết chắc có ai sẽ nổi lên tâm tư không nên có, cho nên ả đều gạt hết.
Mạc Cương liếc nhìn Vu Thục Chi, cảm thấy mình vẫn có thể tin ả. Thật sự là có chút chuyện hắn chưa nói. Không ai biết hiện tại trong Hoắc phủ kia còn giấu một rương kim ngân châu báu, đó là số của cải hắn tham ô trong suốt mấy năm làm quan. Tòa nhà kia lúc trước hắn xây xong liền bỏ rương châu báu vào bên trong giấu, người chịu trách nhiệm giấu rương châu báu cũng đã bị hắn tìm các loại lý do để diệt khẩu, bây giờ ngoại trừ chính hắn thì không có ai biết vị trí cụ thể của rương châu báu kia.
Nếu như hắn muốn an ổn sống hết nửa cuối cuộc đời thì hắn nhất định phải lấy lại cái rương này, nhưng hiện nay hắn còn chưa nghĩ ra phải làm sao. Bây giờ muốn cứu phu nhân và hài tử của hắn là không thể nào, muốn thần không biết quỷ không hay mà lấy cái rương kia cũng không thể. Bây giờ cũng chỉ có tìm cách khiến Hoắc Nghiêm Đông lấy rương ra đổi Lương Hiểu Tài, nhưng hắn thật sự không biết trong lòng Hoắc Nghiêm Đông Lương Hiểu Tài có phân lượng lớn như vậy hay không.
Đây chính là một bút tài phú mà bất luận người nào biết được cũng phải động lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook