Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao?
-
Chương 89: Phu quân ca ca chúng ta thân mật một chút
Tác giả: Luna Huang
Không lâu sau Lãnh Thiên Hạo cũng trở về. Hắn thắp nến rồi nhanh chóng bước về phía giường. Thấy được Vân Du không ngoan ngoãn nghe lời có chút lo lắng nói: "Du Du, sao nàng lại không nghe lời ta?"
Nàng là bị người lôi ra a. Đâu phải bản thân nàng muốn như vậy đâu.
Đặt nến lên ghế gần đó rồi ngồi bên giường xoay người nàng xem có bị thương không, luôn miệng trách móc: "Nàng sao lại tự tiện ra ngoài đây?"
Vân Du bị thương ở khuỷu tay nhưng áo đã che lại nên hắn không thấy. Trung y bị dơ khi nãy nàng cũng sớm hoán bộ mới rồi. Cầm bị hắn bóp chặt lúc này cũng đã không còn thấy nữa. Lãnh Thiên Hạo không thấy nàng bị gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Vân Du lập tức đem nón của hắn vứt xuống đất thuận tiện chu môi thổi tắt nến. Tay tiếp tục mang dải băng cột tóc của hắn tháo xuống ném đi.
"Du Du, nàng đang làm gì?" Hắn ngơ ngác hỏi nàng nhưng vẫn không động đậy để nàng tùy hứng. Tâm hắn, mạng hắn cũng có thể đưa cả cho nàng thì mấy thứ này đã là gì.
Vân Du không trả lời chỉ đem tay hắn lên vẽ vẽ trong lòng bàn tay rồi hỏi: "Có cảm giác gì không?"
Hắn lắc đầu: "Nàng là đang muốn làm gì?" Lòng bàn tay của hắn cầm binh khí lâu năm nên sớm đã chai sạn. Nàng có vẽ cả đời hắn cũng chẳng cảm giác được đâu.
Nàng tiếp tục phi đáp sở vấn, vẽ vẽ trên mu bàn tay của hắn: "Ở đây thì sao?"
"Chút Chút"
Vân Du nhíu mày không hài lòng. Tay nàng càng thêm không an phận.
Y phục của hắn bị nàng từng lớp từng lớp một trút xuống ném đầy đất. Phi phong, ngân giáp, ngoại bào nàng đều lột sạch sành sanh. Bao nhiêu sự việc xảy ra thế này viết lên tay khi nào mới xong. Chi bằng tìm chỗ khác viết thì hơn.
Hắn nhíu mày bắt lấy tay nàng: "Du Du, đến cùng là nàng đang muốn làm gì?"
"Phu quân ca ca, chúng ta thân mật một chút."
Nàng dùng chất giọng mềm mỏng nhất có thể để nói với Lãnh Thiên Hạo. Nếu tên khốn bất lương không biết thương hoa tiếc ngọc kia ở mật thất có nghe được, thấy được thì cũng nghĩ nàng dùng mỹ nhân kế thôi.
Lãnh Thiên Hạo nghe vậy liền thụ sủng nhược kinh nắm lấy đôi tay nhỏ đang tháo dây trung y: "Du Du, nàng biết nàng đang làm gì không?" Sao thái độ của nàng đối với hắn đột nhiên thay đổi nhanh như vậy, hắn có chút tiêu hóa không được rồi.
Vân Du gật đầu. Hắn lại đưa ngón tay hỏi nàng: "Đây là số mấy?"
Vân Du mỉm cười nhìn hắn không trả lời mà rút tay ra khỏi tay hắn tiếp tục mở trung y. Phải nói nhanh không nàng lại quên mất một số chi tiết quan trọng thì không tốt.
"Nàng ở thanh lâu đã thấy được những gì?" Hắn nhớ được gì đó lại hốt hoảng nắm tay nàng hỏi.
"Chưa kịp thấy gì đã bị ngũ ca bắt về rồi" Nàng bĩu môi tiếc nuối. Mấy kỹ nữ tỷ tỷ yêu quý nàng không hết mà nàng lại bị Lãnh Thiên Hàn mang về phủ, lại còn cấm không cho đến đó nữa.
Lãnh Thiên Hạo lại hỏi: "Vậy ngũ ca mời tú nương về dậy nàng sao?" Tay nắm lấy tay nàng đặt trước ngực mình không muốn buông.
"Ân." Nàng gật đầu: "Chỉ có một ngày tú nương đã không đến nữa?"
Hắn khẽ cười hỏi: "Tại sao?" Hắn biết nhất định nàng không muốn học nên làm khó tú nương rồi.
"Trù phòng bị cháy" Lý do được nàng nêu ra không rõ ràng. Nàng mới không thừa nhận bản thân không muốn học mà đốt đâu.
Lãnh Thiên Hạo làm sao không hiểu tiểu nương tử của mình được. Thập phần là có sự nhúng tay của nàng rồi. Nhưng hắn không muốn vạch trần nàng.
Nàng không biết hắn cấm tuyên dâm trong quân doanh sao? Nàng muốn thân mật thì cứ theo ý nàng đi. Dù sao khó lắm nàng mới nói như vậy. Từ lúc hắn cùng nàng trùng phùng đến nay nàng chưa từng cùng hắn nói chuyện vui vẻ. Vì nàng vi phạm quân quy cũng đáng mà.
"Nàng biết cùng vi phu thân mật thế nào sao?" Hắn tà mị kề sát tai nàng nhẹ giọng trêu đùa, há mồm lại cắn nhẹ lên vành tai của nàng, nàng còn cảm nhận được cái lưỡi nóng bỏng kia đang trêu chọc mình nữa.
Vân Du hơi rụt người lại rồi nói: "Chính là như vậy" Nàng tiếp tục tháo dây.
Lãnh Thiên Hạo ngồi đó đưa tay vuốt ve ngũ quan của nàng. Ánh mắt ngập tràn dục vọng của hắn nhìn nàng như miếng thịt thơm ngon vậy chỉ chờ nuốt xuống bụng mà thôi. Hắn vì nàng ăn chay bao lâu nay bây giờ cũng là lúc đại khai sát giới rồi.
Mấy sợi dây phiền phức của trung y đã bị nàng tháo xuống. Nàng định để hắn nằm xuống không ngờ hắn nhanh hơi một bước đem nàng áp xuống thân dưới.
"Tiểu nương tử, nàng muốn cùng vi phu thân mật như thế nào đây?" Cái gì nàng cũng chưa biết thì làm sao bảo muốn cùng hắn thân mật. Hắn thật muốn biết cái từ "thân mật" trong miệng nàng là như thế nào. Nàng vẫn còn chưa học được gì cơ mà. Để hắn đích thân dạy nàng cũng được, hắn nguyện ý.
Hơi thở của hắn mị hoặc phả vào mặt khiến Vân Du nóng cả người. Tên khốn này, nàng tốt bụng muốn báo hắn biết chuyện cơ mật thế mà hắn cư nhiên lại phi lễ nàng. Trong đầu hắn thực ra là chứa thứ gì bên trong? Tình hình nguy cấp thế này còn có tâm trạng nghĩ đến mấy cái chuyện kia.
Lúc này cả người hắn không dùng sức nên nhanh chóng nàng đẩy ngã nằm xuống rồi ngồi lên người hắn. Bỗng Vân Du thấy có gì đó sai sai. Đây chẳng phải là nàng đang làm cường hào ác bá cưỡng ép thư sinh nhà lành sao. Đã vậy hắn còn nhìn nàng cười cười nữa chứ. Thật đáng ghét, làm mặt nàng đỏ cả lên thế này.
Tầm mắt nàng nhìn xuống người hắn. Dây buộc trung y bị nàng tháo ra nên cả phần ngực, bụng của hắn đều lộ hết ra ngoài. Vòng ngực vạm vỡ và cơ bụng rắn chắc kia, tuy có rất nhiều vết sẹo lòi lõm được ánh trăng mờ ảo soi rọi càng trở nên quyến rũ khiến mắt nàng không thể dời đi được.
Lúc trước hắn tắm nàng chạy vào cũng chỉ nhìn thấy một chút ở vai. Lúc hắn bị thương nàng còn chẳng dám nhìn đâu. Hiện đặt ngay trước mắt rồi, mắt lại như bị thôi miên miên vậy, không khống chế được a.
Lãnh Thiên Hạo an tĩnh nằm đó nhìn tùy ý tiểu nương tử nhà mình "mổ xẻ". Lúc này hắn cũng thấy được sắc mặt ngượng ngừng của nàng. Lúc đầu hắn còn lo sợ nàng sợ những vết sẹo ghê tởm trên người hắn nữa, không ngờ nàng hoa si như vậy, nhìn đến xuất thần.
Vân Du thường bị hắn ôm ấp, cũng có khi là nàng chủ động ôm hắn cũng biết được trước được độ hoàn mỹ của nó rồi. Không ngờ nhìn bằng mắt lại còn mị người hơn nữa. Mà tay nàng lại xấu xa đặt trên bụng hắn mới khổ chứ. Nàng xấu hổ rụt tay lại.
Trên tay đột nhiên có một giọt nước không rõ màu sắc vừa rơi xuống. Nàng đưa sờ mũi thì mới biết bản thân chảy máu mũi a. Nàng lập tức quay người nằm xuống giường đưa lưng về phía hắn.
Nàng thật hận cái cổ thân thể yếu đuối, háo sắc này. Kiếp trước lớp học bơi có bao nhiêu mỹ nam mà nàng cũng không có chảy máu mũi như thế này đâu. Thật là mất mặt quá đi, không thể cho hắn biết được.
Lãnh Thiên Hạo đang muốn xem nàng định làm gì hắn thì bỗng nàng nằm xuống quay lưng về phía mình khiến hắn bị dục hỏa thiêu đốt khó chịu đến lợi hại. Hắn đưa tay ôm lấy eo nhỏ của nàng kéo sát người. Mặt hắn cọ cọ lên lưng nàng như tiểu hài tử làm nũng vậy:
"Du Du, chẳng phải nàng muốn cùng vi phu thân mật sao?" Sao tự nhiên lại đổi ý rồi?
Tim đập mạnh hơn, máu mũi của nàng càng chảy nhiều hơn nữa. Không trả lời nàng liên tục đưa tay lau máu mũi. Tên khốn kiếp này thật là muốn hại nàng mất mặt sao? Nàng tự nói với lòng hắn là nam nhân của người khác, không phải là người nàng có thể tơ tưởng đến.
Lát sau nàng bình tâm lại mới trở người quay về phía hắn. Tay nàng vừa chạm đến ngực hắn máu mũi lại chảy ra. Hắn hốt hoảng ngồi dậy lấy khăn giúp nàng lau: "Du Du nàng làm sao lại chảy máu nhiều như vậy?"
Thật là mất mặt mà. Nàng thật muốn đào cái lỗ mà chui xuống rồi lấp kín nó lại luôn. Cư nhiên chảy máu mũi trước mặt hắn cơ đấy. Cũng may hiện tắt hết nến rồi nên hắn cũng không thấy rõ được vẻ mặt xấu hổ của nàng lúc này.
Đánh chết nàng cũng không thừa nhận mình bị thân hình của hắn hại ra nông nỗi này: "Dạo này người ta nóng quá. Chắc mai phải ăn thứ gì đó có hàn tính để trung hòa."
Máu mũi cuối cùng cũng ngừng chảy nàng nhắm mắt cố gắng để bản thân thanh tỉnh không nghĩ đến cái thân hình đẹp đến điên đảo chúng sinh kia nữa. Nàng hít sâu vào lại thở từ từ ra tự thôi miên mình là đường tăng.
Lãnh Thiên Hạo ngồi nhìn nàng buồn bã không thôi. Hắn cọ mặt lên vai nàng nỉ non: "Du Du, nàng không cùng vi phu thân mật nữa sao?"
Trong lòng hắn lúc này đang muốn đem Trương trù sư ra xử theo quân quy. Nếu không phải do thức ăn quá nhiệt nàng làm sao chảy máu mũi mà làm lỡ chuyện tốt chứ.
Vân Du nhìn hắn lãnh đạm nói: "Nằm xuống mới thân mật được" Nàng đang lẩm bẩm đọc câu thần chú: Sắc tức thị không, không tức thị sắc.
Lãnh Thiên Hạo nghe thấy vậy liền vui vẻ nằm xuống bày ra bộ dáng tùy nàng xử trí. Vân Du cũng nằm xuống bên cạnh hắn. Tay nàng xoay người hắn đối diện với mình rồi dùng tay vẽ vẽ lên ngực hắn.
Nàng hỏi: "Như thế này có cảm nhận được không?"
Hắn im lặng gật đầu. Vân Du từ từ viết lên người hắn kể lại sự việc rồi đưa gói thuốc cho hắn.
Lúc đầu chiến thành thuận lợi hắn cũng không để ý chuyện này. Không ngờ bên trong lại có huyền cơ. Hắn không có ở quân doanh ngoại trừ Lãnh Thiên Hề, Lãnh Thiên Huyền và đám người Vương Doãn ra thì không ai biết nữa. Lúc đưa nàng trở về hắn không mở nón áo choàng ra binh sĩ trên thành cũng chẳng nhận ra được.
Vậy mà hắn rời đi bao lâu thì địch đánh úp bất lâu. Nếu không phải hôm nay nàng phát hiện ra cũng không biết trận đánh này sẽ kéo dài đến khi nào? Hay là bị hạ độc chết hết?
Hắn nhíu mày lại rồi cầm tay nàng viết: Nàng có suy tính gì không?
Nàng luôn có những ý kiến hay hắn cũng không ngại tiếp thu đâu.
Vân Du lại viết: Ngày mai ta sẽ tìm tên nội gián tránh hắn hạ độc vào thức ăn hoặc giếng nước.
Nàng nhớ được mặt hắn phải nhanh chóng tìm ngay kẻo quên mất.
Lãnh Thiên Hạo gật đầu rồi viết lên tay nàng: Hắn có làm gì nàng không? Mai hắn nhất định bảo Hồ Điệp kiểm tra nước mà một chút, rồi cho thủ hạ thân tín canh phòng giếng nước và thức ăn nghiêm ngặt một chút.
Vân Du gật đầu rồi chỉ cho hắn xem hai cái khuỷu tay sưng to của mình. Không nói gì hắn liền giúp nàng xoa. Vân Du mệt mỏi nên rất nhanh vào giấc.
Lãnh Thiên Hạo mặc trung y chỉnh tề xong lại không ngủ được. Hắn quay người nàng nằm ngửa trên giường, mượn ánh trăng sáng soi dung mạo của nàng. Dục hỏa trong người nãy giờ vẫn chưa thể bình ổn lại được.
Áp nàng dưới thân hắn khẽ khàn giọng nói: "Du Du nàng châm lửa không thể trách ta phi lễ nàng." Hắn chậm rãi giáng một trận mưa hôn lên trán, má, mũi, mắt nàng. Mắt phượng dời xuống đôi môi nhỏ mộng nước mị hoặc kia.
Đã bao nhiêu lần hắn muốn hôn lên đó mà chẳng dám. Hắn nhẹ nhàng, chậm rãi hướng môi hôn đến. không ngờ hai cánh môi kia lại mềm như có lực hấp dẫn vô hình làm hắn không kiềm chế được lòng tham của mình. Thế là hắn liên tục nhẹ nhàng mút lấy đôi môi đó tránh làm nàng thức giấc.
Hắn lại tham luyến hơn muốn nếm thử mật ngọt trong cái miệng xinh xắn của nàng. Lưỡi hắn chậm rãi mở hàm răng của nàng rồi tiến vào bên trong. Hắn say mê trong nụ hôn đó không biết ngừng lại.
Bao nhiêu nhớ nhung, yêu thương hắn đều mượn nụ hôn đó trao đến nàng. Lòng hắn mềm nhũn từ từ tan chảy thành một dòng suối ngọt ngào. Mà hắn lại muốn đắm chìm bên trong không muốn rời khỏi.
Khi thỏa mãn hắn lại kề môi bên tai nàng thì thầm: "Du Du, đến khi nào nàng mới hiểu được tâm ý của ta?" Hắn ôm lấy nàng rồi nhanh chóng vào giấc.
---------Phân Cách Tuyến Luna Huang----------
Theo các nàng đây có được xem là thịt không???
Ta không có kinh nghiệm nên chỉ có nhiêu đây thôi haha
Không lâu sau Lãnh Thiên Hạo cũng trở về. Hắn thắp nến rồi nhanh chóng bước về phía giường. Thấy được Vân Du không ngoan ngoãn nghe lời có chút lo lắng nói: "Du Du, sao nàng lại không nghe lời ta?"
Nàng là bị người lôi ra a. Đâu phải bản thân nàng muốn như vậy đâu.
Đặt nến lên ghế gần đó rồi ngồi bên giường xoay người nàng xem có bị thương không, luôn miệng trách móc: "Nàng sao lại tự tiện ra ngoài đây?"
Vân Du bị thương ở khuỷu tay nhưng áo đã che lại nên hắn không thấy. Trung y bị dơ khi nãy nàng cũng sớm hoán bộ mới rồi. Cầm bị hắn bóp chặt lúc này cũng đã không còn thấy nữa. Lãnh Thiên Hạo không thấy nàng bị gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Vân Du lập tức đem nón của hắn vứt xuống đất thuận tiện chu môi thổi tắt nến. Tay tiếp tục mang dải băng cột tóc của hắn tháo xuống ném đi.
"Du Du, nàng đang làm gì?" Hắn ngơ ngác hỏi nàng nhưng vẫn không động đậy để nàng tùy hứng. Tâm hắn, mạng hắn cũng có thể đưa cả cho nàng thì mấy thứ này đã là gì.
Vân Du không trả lời chỉ đem tay hắn lên vẽ vẽ trong lòng bàn tay rồi hỏi: "Có cảm giác gì không?"
Hắn lắc đầu: "Nàng là đang muốn làm gì?" Lòng bàn tay của hắn cầm binh khí lâu năm nên sớm đã chai sạn. Nàng có vẽ cả đời hắn cũng chẳng cảm giác được đâu.
Nàng tiếp tục phi đáp sở vấn, vẽ vẽ trên mu bàn tay của hắn: "Ở đây thì sao?"
"Chút Chút"
Vân Du nhíu mày không hài lòng. Tay nàng càng thêm không an phận.
Y phục của hắn bị nàng từng lớp từng lớp một trút xuống ném đầy đất. Phi phong, ngân giáp, ngoại bào nàng đều lột sạch sành sanh. Bao nhiêu sự việc xảy ra thế này viết lên tay khi nào mới xong. Chi bằng tìm chỗ khác viết thì hơn.
Hắn nhíu mày bắt lấy tay nàng: "Du Du, đến cùng là nàng đang muốn làm gì?"
"Phu quân ca ca, chúng ta thân mật một chút."
Nàng dùng chất giọng mềm mỏng nhất có thể để nói với Lãnh Thiên Hạo. Nếu tên khốn bất lương không biết thương hoa tiếc ngọc kia ở mật thất có nghe được, thấy được thì cũng nghĩ nàng dùng mỹ nhân kế thôi.
Lãnh Thiên Hạo nghe vậy liền thụ sủng nhược kinh nắm lấy đôi tay nhỏ đang tháo dây trung y: "Du Du, nàng biết nàng đang làm gì không?" Sao thái độ của nàng đối với hắn đột nhiên thay đổi nhanh như vậy, hắn có chút tiêu hóa không được rồi.
Vân Du gật đầu. Hắn lại đưa ngón tay hỏi nàng: "Đây là số mấy?"
Vân Du mỉm cười nhìn hắn không trả lời mà rút tay ra khỏi tay hắn tiếp tục mở trung y. Phải nói nhanh không nàng lại quên mất một số chi tiết quan trọng thì không tốt.
"Nàng ở thanh lâu đã thấy được những gì?" Hắn nhớ được gì đó lại hốt hoảng nắm tay nàng hỏi.
"Chưa kịp thấy gì đã bị ngũ ca bắt về rồi" Nàng bĩu môi tiếc nuối. Mấy kỹ nữ tỷ tỷ yêu quý nàng không hết mà nàng lại bị Lãnh Thiên Hàn mang về phủ, lại còn cấm không cho đến đó nữa.
Lãnh Thiên Hạo lại hỏi: "Vậy ngũ ca mời tú nương về dậy nàng sao?" Tay nắm lấy tay nàng đặt trước ngực mình không muốn buông.
"Ân." Nàng gật đầu: "Chỉ có một ngày tú nương đã không đến nữa?"
Hắn khẽ cười hỏi: "Tại sao?" Hắn biết nhất định nàng không muốn học nên làm khó tú nương rồi.
"Trù phòng bị cháy" Lý do được nàng nêu ra không rõ ràng. Nàng mới không thừa nhận bản thân không muốn học mà đốt đâu.
Lãnh Thiên Hạo làm sao không hiểu tiểu nương tử của mình được. Thập phần là có sự nhúng tay của nàng rồi. Nhưng hắn không muốn vạch trần nàng.
Nàng không biết hắn cấm tuyên dâm trong quân doanh sao? Nàng muốn thân mật thì cứ theo ý nàng đi. Dù sao khó lắm nàng mới nói như vậy. Từ lúc hắn cùng nàng trùng phùng đến nay nàng chưa từng cùng hắn nói chuyện vui vẻ. Vì nàng vi phạm quân quy cũng đáng mà.
"Nàng biết cùng vi phu thân mật thế nào sao?" Hắn tà mị kề sát tai nàng nhẹ giọng trêu đùa, há mồm lại cắn nhẹ lên vành tai của nàng, nàng còn cảm nhận được cái lưỡi nóng bỏng kia đang trêu chọc mình nữa.
Vân Du hơi rụt người lại rồi nói: "Chính là như vậy" Nàng tiếp tục tháo dây.
Lãnh Thiên Hạo ngồi đó đưa tay vuốt ve ngũ quan của nàng. Ánh mắt ngập tràn dục vọng của hắn nhìn nàng như miếng thịt thơm ngon vậy chỉ chờ nuốt xuống bụng mà thôi. Hắn vì nàng ăn chay bao lâu nay bây giờ cũng là lúc đại khai sát giới rồi.
Mấy sợi dây phiền phức của trung y đã bị nàng tháo xuống. Nàng định để hắn nằm xuống không ngờ hắn nhanh hơi một bước đem nàng áp xuống thân dưới.
"Tiểu nương tử, nàng muốn cùng vi phu thân mật như thế nào đây?" Cái gì nàng cũng chưa biết thì làm sao bảo muốn cùng hắn thân mật. Hắn thật muốn biết cái từ "thân mật" trong miệng nàng là như thế nào. Nàng vẫn còn chưa học được gì cơ mà. Để hắn đích thân dạy nàng cũng được, hắn nguyện ý.
Hơi thở của hắn mị hoặc phả vào mặt khiến Vân Du nóng cả người. Tên khốn này, nàng tốt bụng muốn báo hắn biết chuyện cơ mật thế mà hắn cư nhiên lại phi lễ nàng. Trong đầu hắn thực ra là chứa thứ gì bên trong? Tình hình nguy cấp thế này còn có tâm trạng nghĩ đến mấy cái chuyện kia.
Lúc này cả người hắn không dùng sức nên nhanh chóng nàng đẩy ngã nằm xuống rồi ngồi lên người hắn. Bỗng Vân Du thấy có gì đó sai sai. Đây chẳng phải là nàng đang làm cường hào ác bá cưỡng ép thư sinh nhà lành sao. Đã vậy hắn còn nhìn nàng cười cười nữa chứ. Thật đáng ghét, làm mặt nàng đỏ cả lên thế này.
Tầm mắt nàng nhìn xuống người hắn. Dây buộc trung y bị nàng tháo ra nên cả phần ngực, bụng của hắn đều lộ hết ra ngoài. Vòng ngực vạm vỡ và cơ bụng rắn chắc kia, tuy có rất nhiều vết sẹo lòi lõm được ánh trăng mờ ảo soi rọi càng trở nên quyến rũ khiến mắt nàng không thể dời đi được.
Lúc trước hắn tắm nàng chạy vào cũng chỉ nhìn thấy một chút ở vai. Lúc hắn bị thương nàng còn chẳng dám nhìn đâu. Hiện đặt ngay trước mắt rồi, mắt lại như bị thôi miên miên vậy, không khống chế được a.
Lãnh Thiên Hạo an tĩnh nằm đó nhìn tùy ý tiểu nương tử nhà mình "mổ xẻ". Lúc này hắn cũng thấy được sắc mặt ngượng ngừng của nàng. Lúc đầu hắn còn lo sợ nàng sợ những vết sẹo ghê tởm trên người hắn nữa, không ngờ nàng hoa si như vậy, nhìn đến xuất thần.
Vân Du thường bị hắn ôm ấp, cũng có khi là nàng chủ động ôm hắn cũng biết được trước được độ hoàn mỹ của nó rồi. Không ngờ nhìn bằng mắt lại còn mị người hơn nữa. Mà tay nàng lại xấu xa đặt trên bụng hắn mới khổ chứ. Nàng xấu hổ rụt tay lại.
Trên tay đột nhiên có một giọt nước không rõ màu sắc vừa rơi xuống. Nàng đưa sờ mũi thì mới biết bản thân chảy máu mũi a. Nàng lập tức quay người nằm xuống giường đưa lưng về phía hắn.
Nàng thật hận cái cổ thân thể yếu đuối, háo sắc này. Kiếp trước lớp học bơi có bao nhiêu mỹ nam mà nàng cũng không có chảy máu mũi như thế này đâu. Thật là mất mặt quá đi, không thể cho hắn biết được.
Lãnh Thiên Hạo đang muốn xem nàng định làm gì hắn thì bỗng nàng nằm xuống quay lưng về phía mình khiến hắn bị dục hỏa thiêu đốt khó chịu đến lợi hại. Hắn đưa tay ôm lấy eo nhỏ của nàng kéo sát người. Mặt hắn cọ cọ lên lưng nàng như tiểu hài tử làm nũng vậy:
"Du Du, chẳng phải nàng muốn cùng vi phu thân mật sao?" Sao tự nhiên lại đổi ý rồi?
Tim đập mạnh hơn, máu mũi của nàng càng chảy nhiều hơn nữa. Không trả lời nàng liên tục đưa tay lau máu mũi. Tên khốn kiếp này thật là muốn hại nàng mất mặt sao? Nàng tự nói với lòng hắn là nam nhân của người khác, không phải là người nàng có thể tơ tưởng đến.
Lát sau nàng bình tâm lại mới trở người quay về phía hắn. Tay nàng vừa chạm đến ngực hắn máu mũi lại chảy ra. Hắn hốt hoảng ngồi dậy lấy khăn giúp nàng lau: "Du Du nàng làm sao lại chảy máu nhiều như vậy?"
Thật là mất mặt mà. Nàng thật muốn đào cái lỗ mà chui xuống rồi lấp kín nó lại luôn. Cư nhiên chảy máu mũi trước mặt hắn cơ đấy. Cũng may hiện tắt hết nến rồi nên hắn cũng không thấy rõ được vẻ mặt xấu hổ của nàng lúc này.
Đánh chết nàng cũng không thừa nhận mình bị thân hình của hắn hại ra nông nỗi này: "Dạo này người ta nóng quá. Chắc mai phải ăn thứ gì đó có hàn tính để trung hòa."
Máu mũi cuối cùng cũng ngừng chảy nàng nhắm mắt cố gắng để bản thân thanh tỉnh không nghĩ đến cái thân hình đẹp đến điên đảo chúng sinh kia nữa. Nàng hít sâu vào lại thở từ từ ra tự thôi miên mình là đường tăng.
Lãnh Thiên Hạo ngồi nhìn nàng buồn bã không thôi. Hắn cọ mặt lên vai nàng nỉ non: "Du Du, nàng không cùng vi phu thân mật nữa sao?"
Trong lòng hắn lúc này đang muốn đem Trương trù sư ra xử theo quân quy. Nếu không phải do thức ăn quá nhiệt nàng làm sao chảy máu mũi mà làm lỡ chuyện tốt chứ.
Vân Du nhìn hắn lãnh đạm nói: "Nằm xuống mới thân mật được" Nàng đang lẩm bẩm đọc câu thần chú: Sắc tức thị không, không tức thị sắc.
Lãnh Thiên Hạo nghe thấy vậy liền vui vẻ nằm xuống bày ra bộ dáng tùy nàng xử trí. Vân Du cũng nằm xuống bên cạnh hắn. Tay nàng xoay người hắn đối diện với mình rồi dùng tay vẽ vẽ lên ngực hắn.
Nàng hỏi: "Như thế này có cảm nhận được không?"
Hắn im lặng gật đầu. Vân Du từ từ viết lên người hắn kể lại sự việc rồi đưa gói thuốc cho hắn.
Lúc đầu chiến thành thuận lợi hắn cũng không để ý chuyện này. Không ngờ bên trong lại có huyền cơ. Hắn không có ở quân doanh ngoại trừ Lãnh Thiên Hề, Lãnh Thiên Huyền và đám người Vương Doãn ra thì không ai biết nữa. Lúc đưa nàng trở về hắn không mở nón áo choàng ra binh sĩ trên thành cũng chẳng nhận ra được.
Vậy mà hắn rời đi bao lâu thì địch đánh úp bất lâu. Nếu không phải hôm nay nàng phát hiện ra cũng không biết trận đánh này sẽ kéo dài đến khi nào? Hay là bị hạ độc chết hết?
Hắn nhíu mày lại rồi cầm tay nàng viết: Nàng có suy tính gì không?
Nàng luôn có những ý kiến hay hắn cũng không ngại tiếp thu đâu.
Vân Du lại viết: Ngày mai ta sẽ tìm tên nội gián tránh hắn hạ độc vào thức ăn hoặc giếng nước.
Nàng nhớ được mặt hắn phải nhanh chóng tìm ngay kẻo quên mất.
Lãnh Thiên Hạo gật đầu rồi viết lên tay nàng: Hắn có làm gì nàng không? Mai hắn nhất định bảo Hồ Điệp kiểm tra nước mà một chút, rồi cho thủ hạ thân tín canh phòng giếng nước và thức ăn nghiêm ngặt một chút.
Vân Du gật đầu rồi chỉ cho hắn xem hai cái khuỷu tay sưng to của mình. Không nói gì hắn liền giúp nàng xoa. Vân Du mệt mỏi nên rất nhanh vào giấc.
Lãnh Thiên Hạo mặc trung y chỉnh tề xong lại không ngủ được. Hắn quay người nàng nằm ngửa trên giường, mượn ánh trăng sáng soi dung mạo của nàng. Dục hỏa trong người nãy giờ vẫn chưa thể bình ổn lại được.
Áp nàng dưới thân hắn khẽ khàn giọng nói: "Du Du nàng châm lửa không thể trách ta phi lễ nàng." Hắn chậm rãi giáng một trận mưa hôn lên trán, má, mũi, mắt nàng. Mắt phượng dời xuống đôi môi nhỏ mộng nước mị hoặc kia.
Đã bao nhiêu lần hắn muốn hôn lên đó mà chẳng dám. Hắn nhẹ nhàng, chậm rãi hướng môi hôn đến. không ngờ hai cánh môi kia lại mềm như có lực hấp dẫn vô hình làm hắn không kiềm chế được lòng tham của mình. Thế là hắn liên tục nhẹ nhàng mút lấy đôi môi đó tránh làm nàng thức giấc.
Hắn lại tham luyến hơn muốn nếm thử mật ngọt trong cái miệng xinh xắn của nàng. Lưỡi hắn chậm rãi mở hàm răng của nàng rồi tiến vào bên trong. Hắn say mê trong nụ hôn đó không biết ngừng lại.
Bao nhiêu nhớ nhung, yêu thương hắn đều mượn nụ hôn đó trao đến nàng. Lòng hắn mềm nhũn từ từ tan chảy thành một dòng suối ngọt ngào. Mà hắn lại muốn đắm chìm bên trong không muốn rời khỏi.
Khi thỏa mãn hắn lại kề môi bên tai nàng thì thầm: "Du Du, đến khi nào nàng mới hiểu được tâm ý của ta?" Hắn ôm lấy nàng rồi nhanh chóng vào giấc.
---------Phân Cách Tuyến Luna Huang----------
Theo các nàng đây có được xem là thịt không???
Ta không có kinh nghiệm nên chỉ có nhiêu đây thôi haha
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook