Phu Nhân Vạn An
-
Chương 19
Trải qua mấy ngày đêm đi đường, Lý Ánh Tương vẫn trong trạng thái mê man, thẳng đến một ngày, xe ngựa dừng lại trước một dinh thự to lớn lộng lẫy.
Khi nàng tỉnh lại, phát hiện mình đang mặc hỉ phục của tân nương, đang nằm trên giường, nàng hoảng sợ lập tức nhảy dựng đứng dậy. Người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là kẻ mang ánh mắt mê đắm trên khuôn mặt dữ tợn, Phùng Quý Phúc, hắn cũng đang mặc bào phục của tân lang, nàng hoảng sợ "Ngươi sao có thể?"
"Sao có thể? Người của ta đã sớm điều tra ra hành tung của nàng, nhưng nàng cũng thật lợi hại, tránh ở trong dược trang, không hề ra ngoài. Sau ta lại biết được chân nàng bị thương nên quyết định để nàng lưu lại cừu gia, để bọn họ chiếu cố nàng, để nàng toàn vẹn sẵn cho ta!" (Kat: "cừu gia" tức là gia đình mà mình oán hận, tranh chấp.)
"Cái gì?"
"Dù sao, ta cũng chỉ cho Quý gia một tháng, đến lúc đó ngươi không đi ra, ta liền đến cửa đòi người" Hắn ngừng lời, đột nhiên muốn ôm lấy nàng, "Lúc này nói chuyện thật mất vui, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng a!"
"Không cần, ta không cần!" nàng mạo hiểm, lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
"Chiết tiệt, bắt lấy nàng ta!" Phùng Quý Phúc quát tên nô bộc ngoài cửa.
Lý Ánh Tương chạy loạn lung tung trong phủ đệ huy hoàng kim bích, dưới tình thế cấp bách, nàng chạy vào một gian phòng đèn đuốc sáng trưng, trong phòng trưng bày vài bức tranh mỹ nhân lớn hỏ. Nàng nhận ra bức họa của mình xếp hạng thứ năm, nhưng bức họa thứ tư kia là … Nàng trừng mắt kinh ngạc "Đó không phải là …"
"Thì ra nàng chạy đến đây." Tiếng cười tà của Phùng Quý Phúc vang lên "Thấy được sao? Đó đều là mỹ nhân của ta." Hắn bước lại gần nàng "Theo lý, nàng hẳn là tiểu ngũ thiếp của của ta, nhưng tứ thiếp của ta phúc khí quá ngắn, đã đi làm vợ nhỏ của diêm vương rồi."
"Diêm vương? Ngươi nói là nàng đã chết?" Lý Ánh Tương đột nhiên nở nụ cười "Rất buồn cười, nàng ta chẳng những còn sống, mà còn sống rất tốt …" Lý Ánh Tương đem chuyện thiếu phu nhân Quý gia có dung mạo không khác gì bức họa trên kia mà kể.
Phùng Quý Phúc càng nghe, mắt càng mở lớn, ý cười trên mặt ngày càng thâm sâu "Thật tốt quá, rất là đáng mừng, tiểu tứ thiếp của ta vẫn còn trên nhân gian."
"Ta đã cho Phùng gia tin tức giá trị như vậy …" Vốn định điều đình cùng hắn, Lý Ánh Tương chợt chú ý tới biểu tình đột nhiên trở nên tà mị trên gương mặt tươi cười của Phùng Quý Phúc, nàng nhất thời cứng đờ "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta nghĩ nên cảm tạ nàng, cho nên nên hảo hảo yêu thương nàng a!" Phùng Quý Phúc cười toe toét, quay đầu ra hiệu cho bọn thủ hạ lập tức khóa cửa phòng lại.
Nàng không khỏi khẩn trương, sợ hãi lùi dần về phía sau, "Ta đã cung cấp tin tức tốt cho Phùng gia, ngươi hẳn là nên đi tìm tứ thiếp của ngươi về chứ!"
"Không vội, ta sao có thể để ngũ thiếp của mình vắng vẻ, nhất là nàng lại vừa cho ta một tin tức tốt như vậy."
Hắn khoái chí cười, một tay ôm lấy nàng, mặc cho nàng ta giãy dụa, sợ hãi thế nào hắn vẫn thẳng hướng giường mà đi tới.
Gần một tháng qua, mỗi người trong Ngọc Tuyền dược trang đều nhận thấy Quý Duy Lễ cùng Khang Mộc Vân có bao nhiêu là ân ái, bọn họ như hình với bóng, rất hiểu ý nhau. Xem ra không bao lâu, Quý gia sẽ có tin tức tốt.
Trưởng bối của Quý gia cũng đang âm thầm dự định, muốn thay đôi vợ chồng son làm một việc vui, liền bí mật họp cùng một số thành viên, muốn sửa đổi lại gia phả, để cho mọi người trong dược trang biết được thân phận của Khang Mộc Vân, không thể cứ để nàng lấy danh phận là Hàn Chi Đồng lưu lại đây mãi được.
Nhưng ngay lúc mọi người đang vụng trộm chuẩn bị việc vui, trong trời tuyết giá lạnh, Phùng Quý Phúc dẫn một đám người hướng tới dược trang, bao gồm Bộ đầu ở nha môn cùng đám nha dịch.
Bởi vì trước đó không hề có dấu hiệu hắn sẽ xuất hiện, hơn nữa bọn họ lại bất thần xông vào, Quý Duy Lễ căn bản là không kịp đem ái thê tránh đi, khiến cho nàng cùng Phùng Quý Phúc đối mặt với nhau.
Phùng Quý Phúc vừa nhìn thấy đại mỹ nhân trắng ngần, xinh đẹp, sắc mặt hắn vô cùng đắc ý khó coi, hướng mọi người cao thấp trong Quý gia nói rõ ý đồ của mình.
"Cáo quan? Ngươi dựa vào cái gì!" Quý Tinh Tinh tức giận như bão nổi.
"Dựa vào Quý Duy Lễ chiến đoạt vợ của ta, tội ác tày trời." Hắn cười hì hì trả lời, nhưng lại nhớ ra biểu tình của mình như vậy là không đúng, vội vàng thu lại vẻ mặt xảo trá, liền sau đó bày ra bộ dạng đáng thương với bọn người nha dịch "Ta có nhân chứng, thê tử của Quý Duy Lễ chính là tiểu thiếp ta bỏ tiền mua cưới về." Hắn vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho thủ hạ đem người tới.
Mọi người nghi hoặc nhìn, một phụ nữ trung niên mộc mạc bước nhanh vào phòng, nhìn thoáng qua ánh mắt cũng nhận thấy vẻ tham lam của bà ta. Khang Mộc Vân vừa nhìn thấy bà ta, cả người lạnh toát, thốt lên "Nhị nương!"
Cao thấp trong Quý gia nhất thời sắc mặt biến đổi, môi của Quý Duy Lễ hơi nhếch lên, trừng mắt với Phùng Quý Phúc, hắn chợt hiểu vì sao tên mặt heo này dám ngênh ngang tới đây.
"Ngươi là nữ nhân không ra thể thống gì, ta thu tiền của Phùng gia, ngươi như thế nào lại đến cừu gia của họ làm thiếu phu nhân? Ngươi là có ý định làm khó ta sao?" Nhị nương vừa vào cửa liền trách cứ Khang Mộc Vân, không những vậy còn trỏ trỏ ngón tay lên trán nàng, quả thực không coi người Quý gia ra gì.
Quý Duy Lễ liền đem Khang Mộc Vân sớm đã bị dọa đến ngây ngốc bảo hộ phía sau mình, con ngươi đen ác liệt trừng mắt với người phụ nữ không biết rõ ràng tình huống kia.
Nhị nương bị ánh mắt của hắn dọa, vội vàng lùi lại, trốn phía sau Phùng Quý Phúc, mà hắn ta thì lại tươi cười rạng rỡ nhìn sắc mặt xanh lét của Quý Duy Lễ, "Cho dù ngươi cùng Mộc Vân có tư tình, nhưng vì danh dự của Phùng gia, nàng vẫn nên theo ta trở về."
"Phùng Quý Phúc, ngươi thật là đê tiện! ca của ta cùng tẩu tử đã làm vợ chồng mấ tháng, có lẽ giờ phút này, trong bụng nàng đã có cốt nhục của nhà ta, ngươi mang nàng trở về làm cái gì?" Quý Tinh Tinh bị chọc tức mà nói.
Lão Cao Hồng cũng nổi giận "Ngươi là kẻ vô sỉ, xấu xa, bại hoại, căn bản là cố ý nhằm vào Quý gia chúng ta."
Phùng Quý Phúc cười lạnh thừa nhận "Cho dù là vậy thì như thế nào?" Hắn cung kính nhìn về phía nha dịch, "Phạm nhân hẳn phải bắt đi rồi?"
Lời này vừa nói ra, vài tên nha dịch lập tức tiến lên muốn bắt Quý Duy Lễ, nhưng người hầu trong Quý gia cũng liền lập tức tiến lên ngăn cản. Nháy mắt, tình huống trở nên hỗn loạn và khẩn trương, Quý Tinh Tinh lại ra tay quá nặng, sau đó thị vệ Phùng gia cũng gia nhập hỗn chiến, càng lúc càng có nhiều người bị thương, Quý Duy Lễ nổi giận lôi đình, hô lớn "Ta đi!"
Nháy mắt, mọi người đình chỉ động tác, không gian biến thành tĩnh lặng.
Quý Duy Lễ nói với Khang Mộc Vân mắt đang rưng rưng nước "Không có việc gì."
Nàng vội vàng lắc đầu, lệ không ngừng tuôn xuống "Không thể, không cần đi …"
Bọn họ còn nhiều điều muốn nói, nhưng Phùng Quý Phúc không nghĩ muốn nhìn cảnh lưu luyến không rời này, có tiền có thể sai bảo cả ma quỷ, hắn liền hướng phía tên Bộ đầu mà nháy mắt ra hiệu, liền lập tức hắn ta hô to, đem Quý Duy Lễ đi giữa tiếng khóc của mọi người. Thế nhưng ác mộng vẫn chưa chấm dứt, tiếp theo đến lượt Khang Mộc Vân, dù Quý gia cao thấp có muốn miễn cưỡng cũng không ngăn cản được.
Phùng Quý Phúc dương môi nở nụ cười giả tạo, cho người đem nàng đi. Về phần kẻ chết tiệt Nhị nương kia, bị ánh mắt hung tợn đầy oán giận của mọi người dọa, sợ tới mức vội vàng đuổi theo đoàn người của Phùng Quý Phúc.
Mọi người đuổi theo ra đến cửa, nhìn Phùng Quý Phúc lên xe rời đi, trái tim run rẩy đau đớn, cứ như vậy mà để nàng đi, không có cách gì giữ lại sao? Thật là tạo hóa trêu người a, lão thiên gia …
Đoàn người của Phùng Quý Phúc vẫn chưa rời khỏi thành Thiên Thủy ngay, bởi vì hắn đắc chí, còn muốn xem thêm trò hay.
Lúc này Quý Duy Lễ có thể đã bị nhốt giam lại, làm tên tù tội tàn phế đáng chê cười.
Cho nên, hắn quyết định mở hầu bao, thuê trọn quán trọ nổi tiếng có nhiều khách nhất thành, bố trí hộ vệ canh phòng cẩn mật để cho bọn người Quý gia không có cơ hội phá hư chuyện tốt của hắn.
Hắn muốn đền bù đêm động phòng hoa chúc!
"Nhanh chút, ta chờ không kịp." Phùng Quý Phúc chỉ mong tới ngày mai, có thể đi gặp Quý Duy Lễ, khoái trá mà miêu tả xem Khang Mộc Vân khuôn mặt có bao nhiêu vẻ phấn nộn, dáng người nàng thướt tha ra sao, Quý Duy Lễ nghe qua hẳn là sẽ tức đến hộc máu!
Nhị nương đang đứng ở trước mặt hắn, đoán rằng Khang Mộc Vân sẽ không ngoan ngoãn chịu nghe lời, hắn liền đưa cho Nhị nương một túi ngân lượng kèm theo bình trà đã rắc ít thuốc bột để bà ta an bài cho nữ nhi của mình.
Nhị nương thấy tiền mắt sáng lên, đem bạc cất ngay vào trong người, bưng trà tới phòng Khang Mộc Vân.
Phùng Quý Phúc lo rằng Khang Mộc Vân sẽ cắn lưỡi tự sát, hoặc làm chuyện thương tổn tới bản thân nên hắn đã ra lệnh nhét khăn vào miệng nàng, còn trói chặt hai tay hai chân nàng, làm cho nàng chỉ có thể nằm bất lực trên giường.
Khang Mộc Vân vừa nhìn thấy Nhị nương liền dùng ánh mắt oán hận nhìn bà.
Nhị nương nhún vai thản nhiên "Ngươi đừng trách ta, Phùng gia có tiền, có thế, hắn phái người tới tìm ta, nếu ta không đi theo, hắn liền cho người uy hiếp mạng sống của ta, ta đương nhiên phải nghe theo hắn rồi." Bà đem bình trà để trên bàn, nghĩ tới số bạc trong người, liền gấp gáp rót trà nói "Uống đi, đừng làm hỏng hứng thú của Phùng gia."
"Ngô … Ngô …" Khang Mộc Vân giãy dụa, lắc đầu qua lại tránh không cho Nhị nương đổ chén trà vào miệng.
"Ta là vì tốt cho ngươi, ngươi nên biết điều một chút, nhịn nhục một tí liền sẽ qua chuyện, huống chi uống thuốc này, ít ra ngươi cũng sẽ có cảm giác được hưởng thụ!"
Xấu xa! Khang Mộc Vân vô cùng căm hận, nhưng sợ hãi cũng không kém, nàng chỉ có thể liều mình giãy dụa, thậm chí làm cho bản thân chật vật ngã xuống khỏi giường.
Nhị nương tức giận, thở phì phì đen chén trà đặt lại trên bàn, ngồi xuống bên cạnh nàng hung hăng giáng xuống nàng một cái tát lỗ mãng, sau đó giận dữ quát lớn: "Ta theo cha ngươi là sai lầm lớn nhất cuộc đời này, hiện tại ta tuyệt không cho phép ngươi đắc tội với thần tài của ta … Nha!"
Nhị nương còn chưa nói hết lời thì cả người đột nhiên té sấp về phía trước, Khang Mộc Vân mở to đôi mắt ngập nước của mình nhìn lão phụ nhân hiền lành đã giải cứu cho mình.
Lão phụ nhân vội vàng giúp nàng lấy khăn trong miệng ra, nói "Ta là mẹ của Tiểu Cúc, nếu không có thiếu phu nhân, lão phụ sớm đã không còn sống, càng không thể đến đây làm việc." Bà rất nhanh cởi trói cho nàng, sau lại quay đầu gọi người "Có thể đi rồi sao?"
Khang Mộc Vân hoang mang nhìn hai người đàn ông xa lạ đang đứng ở cửa.
"Bọn họ là đầu bếp ở đây, cũng từng được thiếu chủ chiếu cố qua." Nương của Tiểu Cúc lại giúp nàng đứng dậy.
"Đúng, chúng ta là người bệnh được đến lĩnh thuốc ở dược đường." Hai người đó đỏ mặt, cúi đầu cảm tạ với nàng "Thực ra là chúng ta lĩnh không ít thuốc, nhưng thiếu chủ tốt bụng, luôn chủ động xóa nợ cho chúng ta …"
"Đi mau a!"
Ngoài của đột nhiên lại xuất hiện hai tiểu nhị, nhỏ tiếng thúc giục, nương của Tiểu Cúc vội vàng kéo Khang Mộc Vân nhanh chóng đi ra ngoài "Bọn họ cũng là người từng chịu ơn của thiếu chủ."
Vì thế, một bên Khang Mộc Vân không ngớt lời cảm tạ, một bên theo chỉ dẫn mà trốn lên một xe ngựa đã sớm được chuẩn bị, thị vệ của Phùng gia tưởng là đầu bếp ra ngoài chọn mua nguyên liệu nấu ăn nên cũng không có cẩn thận kiểm tra, nhờ vậy nàng liền an toàn mà rời đi.
Về phần Nhị nương, vì bạc mà đưa nữ nhi vào miệng cọp, đám người trong quán trọ nhất quyết nghiêm trị trừng phạt bà ta.
Khi nàng tỉnh lại, phát hiện mình đang mặc hỉ phục của tân nương, đang nằm trên giường, nàng hoảng sợ lập tức nhảy dựng đứng dậy. Người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là kẻ mang ánh mắt mê đắm trên khuôn mặt dữ tợn, Phùng Quý Phúc, hắn cũng đang mặc bào phục của tân lang, nàng hoảng sợ "Ngươi sao có thể?"
"Sao có thể? Người của ta đã sớm điều tra ra hành tung của nàng, nhưng nàng cũng thật lợi hại, tránh ở trong dược trang, không hề ra ngoài. Sau ta lại biết được chân nàng bị thương nên quyết định để nàng lưu lại cừu gia, để bọn họ chiếu cố nàng, để nàng toàn vẹn sẵn cho ta!" (Kat: "cừu gia" tức là gia đình mà mình oán hận, tranh chấp.)
"Cái gì?"
"Dù sao, ta cũng chỉ cho Quý gia một tháng, đến lúc đó ngươi không đi ra, ta liền đến cửa đòi người" Hắn ngừng lời, đột nhiên muốn ôm lấy nàng, "Lúc này nói chuyện thật mất vui, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng a!"
"Không cần, ta không cần!" nàng mạo hiểm, lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
"Chiết tiệt, bắt lấy nàng ta!" Phùng Quý Phúc quát tên nô bộc ngoài cửa.
Lý Ánh Tương chạy loạn lung tung trong phủ đệ huy hoàng kim bích, dưới tình thế cấp bách, nàng chạy vào một gian phòng đèn đuốc sáng trưng, trong phòng trưng bày vài bức tranh mỹ nhân lớn hỏ. Nàng nhận ra bức họa của mình xếp hạng thứ năm, nhưng bức họa thứ tư kia là … Nàng trừng mắt kinh ngạc "Đó không phải là …"
"Thì ra nàng chạy đến đây." Tiếng cười tà của Phùng Quý Phúc vang lên "Thấy được sao? Đó đều là mỹ nhân của ta." Hắn bước lại gần nàng "Theo lý, nàng hẳn là tiểu ngũ thiếp của của ta, nhưng tứ thiếp của ta phúc khí quá ngắn, đã đi làm vợ nhỏ của diêm vương rồi."
"Diêm vương? Ngươi nói là nàng đã chết?" Lý Ánh Tương đột nhiên nở nụ cười "Rất buồn cười, nàng ta chẳng những còn sống, mà còn sống rất tốt …" Lý Ánh Tương đem chuyện thiếu phu nhân Quý gia có dung mạo không khác gì bức họa trên kia mà kể.
Phùng Quý Phúc càng nghe, mắt càng mở lớn, ý cười trên mặt ngày càng thâm sâu "Thật tốt quá, rất là đáng mừng, tiểu tứ thiếp của ta vẫn còn trên nhân gian."
"Ta đã cho Phùng gia tin tức giá trị như vậy …" Vốn định điều đình cùng hắn, Lý Ánh Tương chợt chú ý tới biểu tình đột nhiên trở nên tà mị trên gương mặt tươi cười của Phùng Quý Phúc, nàng nhất thời cứng đờ "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta nghĩ nên cảm tạ nàng, cho nên nên hảo hảo yêu thương nàng a!" Phùng Quý Phúc cười toe toét, quay đầu ra hiệu cho bọn thủ hạ lập tức khóa cửa phòng lại.
Nàng không khỏi khẩn trương, sợ hãi lùi dần về phía sau, "Ta đã cung cấp tin tức tốt cho Phùng gia, ngươi hẳn là nên đi tìm tứ thiếp của ngươi về chứ!"
"Không vội, ta sao có thể để ngũ thiếp của mình vắng vẻ, nhất là nàng lại vừa cho ta một tin tức tốt như vậy."
Hắn khoái chí cười, một tay ôm lấy nàng, mặc cho nàng ta giãy dụa, sợ hãi thế nào hắn vẫn thẳng hướng giường mà đi tới.
Gần một tháng qua, mỗi người trong Ngọc Tuyền dược trang đều nhận thấy Quý Duy Lễ cùng Khang Mộc Vân có bao nhiêu là ân ái, bọn họ như hình với bóng, rất hiểu ý nhau. Xem ra không bao lâu, Quý gia sẽ có tin tức tốt.
Trưởng bối của Quý gia cũng đang âm thầm dự định, muốn thay đôi vợ chồng son làm một việc vui, liền bí mật họp cùng một số thành viên, muốn sửa đổi lại gia phả, để cho mọi người trong dược trang biết được thân phận của Khang Mộc Vân, không thể cứ để nàng lấy danh phận là Hàn Chi Đồng lưu lại đây mãi được.
Nhưng ngay lúc mọi người đang vụng trộm chuẩn bị việc vui, trong trời tuyết giá lạnh, Phùng Quý Phúc dẫn một đám người hướng tới dược trang, bao gồm Bộ đầu ở nha môn cùng đám nha dịch.
Bởi vì trước đó không hề có dấu hiệu hắn sẽ xuất hiện, hơn nữa bọn họ lại bất thần xông vào, Quý Duy Lễ căn bản là không kịp đem ái thê tránh đi, khiến cho nàng cùng Phùng Quý Phúc đối mặt với nhau.
Phùng Quý Phúc vừa nhìn thấy đại mỹ nhân trắng ngần, xinh đẹp, sắc mặt hắn vô cùng đắc ý khó coi, hướng mọi người cao thấp trong Quý gia nói rõ ý đồ của mình.
"Cáo quan? Ngươi dựa vào cái gì!" Quý Tinh Tinh tức giận như bão nổi.
"Dựa vào Quý Duy Lễ chiến đoạt vợ của ta, tội ác tày trời." Hắn cười hì hì trả lời, nhưng lại nhớ ra biểu tình của mình như vậy là không đúng, vội vàng thu lại vẻ mặt xảo trá, liền sau đó bày ra bộ dạng đáng thương với bọn người nha dịch "Ta có nhân chứng, thê tử của Quý Duy Lễ chính là tiểu thiếp ta bỏ tiền mua cưới về." Hắn vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu cho thủ hạ đem người tới.
Mọi người nghi hoặc nhìn, một phụ nữ trung niên mộc mạc bước nhanh vào phòng, nhìn thoáng qua ánh mắt cũng nhận thấy vẻ tham lam của bà ta. Khang Mộc Vân vừa nhìn thấy bà ta, cả người lạnh toát, thốt lên "Nhị nương!"
Cao thấp trong Quý gia nhất thời sắc mặt biến đổi, môi của Quý Duy Lễ hơi nhếch lên, trừng mắt với Phùng Quý Phúc, hắn chợt hiểu vì sao tên mặt heo này dám ngênh ngang tới đây.
"Ngươi là nữ nhân không ra thể thống gì, ta thu tiền của Phùng gia, ngươi như thế nào lại đến cừu gia của họ làm thiếu phu nhân? Ngươi là có ý định làm khó ta sao?" Nhị nương vừa vào cửa liền trách cứ Khang Mộc Vân, không những vậy còn trỏ trỏ ngón tay lên trán nàng, quả thực không coi người Quý gia ra gì.
Quý Duy Lễ liền đem Khang Mộc Vân sớm đã bị dọa đến ngây ngốc bảo hộ phía sau mình, con ngươi đen ác liệt trừng mắt với người phụ nữ không biết rõ ràng tình huống kia.
Nhị nương bị ánh mắt của hắn dọa, vội vàng lùi lại, trốn phía sau Phùng Quý Phúc, mà hắn ta thì lại tươi cười rạng rỡ nhìn sắc mặt xanh lét của Quý Duy Lễ, "Cho dù ngươi cùng Mộc Vân có tư tình, nhưng vì danh dự của Phùng gia, nàng vẫn nên theo ta trở về."
"Phùng Quý Phúc, ngươi thật là đê tiện! ca của ta cùng tẩu tử đã làm vợ chồng mấ tháng, có lẽ giờ phút này, trong bụng nàng đã có cốt nhục của nhà ta, ngươi mang nàng trở về làm cái gì?" Quý Tinh Tinh bị chọc tức mà nói.
Lão Cao Hồng cũng nổi giận "Ngươi là kẻ vô sỉ, xấu xa, bại hoại, căn bản là cố ý nhằm vào Quý gia chúng ta."
Phùng Quý Phúc cười lạnh thừa nhận "Cho dù là vậy thì như thế nào?" Hắn cung kính nhìn về phía nha dịch, "Phạm nhân hẳn phải bắt đi rồi?"
Lời này vừa nói ra, vài tên nha dịch lập tức tiến lên muốn bắt Quý Duy Lễ, nhưng người hầu trong Quý gia cũng liền lập tức tiến lên ngăn cản. Nháy mắt, tình huống trở nên hỗn loạn và khẩn trương, Quý Tinh Tinh lại ra tay quá nặng, sau đó thị vệ Phùng gia cũng gia nhập hỗn chiến, càng lúc càng có nhiều người bị thương, Quý Duy Lễ nổi giận lôi đình, hô lớn "Ta đi!"
Nháy mắt, mọi người đình chỉ động tác, không gian biến thành tĩnh lặng.
Quý Duy Lễ nói với Khang Mộc Vân mắt đang rưng rưng nước "Không có việc gì."
Nàng vội vàng lắc đầu, lệ không ngừng tuôn xuống "Không thể, không cần đi …"
Bọn họ còn nhiều điều muốn nói, nhưng Phùng Quý Phúc không nghĩ muốn nhìn cảnh lưu luyến không rời này, có tiền có thể sai bảo cả ma quỷ, hắn liền hướng phía tên Bộ đầu mà nháy mắt ra hiệu, liền lập tức hắn ta hô to, đem Quý Duy Lễ đi giữa tiếng khóc của mọi người. Thế nhưng ác mộng vẫn chưa chấm dứt, tiếp theo đến lượt Khang Mộc Vân, dù Quý gia cao thấp có muốn miễn cưỡng cũng không ngăn cản được.
Phùng Quý Phúc dương môi nở nụ cười giả tạo, cho người đem nàng đi. Về phần kẻ chết tiệt Nhị nương kia, bị ánh mắt hung tợn đầy oán giận của mọi người dọa, sợ tới mức vội vàng đuổi theo đoàn người của Phùng Quý Phúc.
Mọi người đuổi theo ra đến cửa, nhìn Phùng Quý Phúc lên xe rời đi, trái tim run rẩy đau đớn, cứ như vậy mà để nàng đi, không có cách gì giữ lại sao? Thật là tạo hóa trêu người a, lão thiên gia …
Đoàn người của Phùng Quý Phúc vẫn chưa rời khỏi thành Thiên Thủy ngay, bởi vì hắn đắc chí, còn muốn xem thêm trò hay.
Lúc này Quý Duy Lễ có thể đã bị nhốt giam lại, làm tên tù tội tàn phế đáng chê cười.
Cho nên, hắn quyết định mở hầu bao, thuê trọn quán trọ nổi tiếng có nhiều khách nhất thành, bố trí hộ vệ canh phòng cẩn mật để cho bọn người Quý gia không có cơ hội phá hư chuyện tốt của hắn.
Hắn muốn đền bù đêm động phòng hoa chúc!
"Nhanh chút, ta chờ không kịp." Phùng Quý Phúc chỉ mong tới ngày mai, có thể đi gặp Quý Duy Lễ, khoái trá mà miêu tả xem Khang Mộc Vân khuôn mặt có bao nhiêu vẻ phấn nộn, dáng người nàng thướt tha ra sao, Quý Duy Lễ nghe qua hẳn là sẽ tức đến hộc máu!
Nhị nương đang đứng ở trước mặt hắn, đoán rằng Khang Mộc Vân sẽ không ngoan ngoãn chịu nghe lời, hắn liền đưa cho Nhị nương một túi ngân lượng kèm theo bình trà đã rắc ít thuốc bột để bà ta an bài cho nữ nhi của mình.
Nhị nương thấy tiền mắt sáng lên, đem bạc cất ngay vào trong người, bưng trà tới phòng Khang Mộc Vân.
Phùng Quý Phúc lo rằng Khang Mộc Vân sẽ cắn lưỡi tự sát, hoặc làm chuyện thương tổn tới bản thân nên hắn đã ra lệnh nhét khăn vào miệng nàng, còn trói chặt hai tay hai chân nàng, làm cho nàng chỉ có thể nằm bất lực trên giường.
Khang Mộc Vân vừa nhìn thấy Nhị nương liền dùng ánh mắt oán hận nhìn bà.
Nhị nương nhún vai thản nhiên "Ngươi đừng trách ta, Phùng gia có tiền, có thế, hắn phái người tới tìm ta, nếu ta không đi theo, hắn liền cho người uy hiếp mạng sống của ta, ta đương nhiên phải nghe theo hắn rồi." Bà đem bình trà để trên bàn, nghĩ tới số bạc trong người, liền gấp gáp rót trà nói "Uống đi, đừng làm hỏng hứng thú của Phùng gia."
"Ngô … Ngô …" Khang Mộc Vân giãy dụa, lắc đầu qua lại tránh không cho Nhị nương đổ chén trà vào miệng.
"Ta là vì tốt cho ngươi, ngươi nên biết điều một chút, nhịn nhục một tí liền sẽ qua chuyện, huống chi uống thuốc này, ít ra ngươi cũng sẽ có cảm giác được hưởng thụ!"
Xấu xa! Khang Mộc Vân vô cùng căm hận, nhưng sợ hãi cũng không kém, nàng chỉ có thể liều mình giãy dụa, thậm chí làm cho bản thân chật vật ngã xuống khỏi giường.
Nhị nương tức giận, thở phì phì đen chén trà đặt lại trên bàn, ngồi xuống bên cạnh nàng hung hăng giáng xuống nàng một cái tát lỗ mãng, sau đó giận dữ quát lớn: "Ta theo cha ngươi là sai lầm lớn nhất cuộc đời này, hiện tại ta tuyệt không cho phép ngươi đắc tội với thần tài của ta … Nha!"
Nhị nương còn chưa nói hết lời thì cả người đột nhiên té sấp về phía trước, Khang Mộc Vân mở to đôi mắt ngập nước của mình nhìn lão phụ nhân hiền lành đã giải cứu cho mình.
Lão phụ nhân vội vàng giúp nàng lấy khăn trong miệng ra, nói "Ta là mẹ của Tiểu Cúc, nếu không có thiếu phu nhân, lão phụ sớm đã không còn sống, càng không thể đến đây làm việc." Bà rất nhanh cởi trói cho nàng, sau lại quay đầu gọi người "Có thể đi rồi sao?"
Khang Mộc Vân hoang mang nhìn hai người đàn ông xa lạ đang đứng ở cửa.
"Bọn họ là đầu bếp ở đây, cũng từng được thiếu chủ chiếu cố qua." Nương của Tiểu Cúc lại giúp nàng đứng dậy.
"Đúng, chúng ta là người bệnh được đến lĩnh thuốc ở dược đường." Hai người đó đỏ mặt, cúi đầu cảm tạ với nàng "Thực ra là chúng ta lĩnh không ít thuốc, nhưng thiếu chủ tốt bụng, luôn chủ động xóa nợ cho chúng ta …"
"Đi mau a!"
Ngoài của đột nhiên lại xuất hiện hai tiểu nhị, nhỏ tiếng thúc giục, nương của Tiểu Cúc vội vàng kéo Khang Mộc Vân nhanh chóng đi ra ngoài "Bọn họ cũng là người từng chịu ơn của thiếu chủ."
Vì thế, một bên Khang Mộc Vân không ngớt lời cảm tạ, một bên theo chỉ dẫn mà trốn lên một xe ngựa đã sớm được chuẩn bị, thị vệ của Phùng gia tưởng là đầu bếp ra ngoài chọn mua nguyên liệu nấu ăn nên cũng không có cẩn thận kiểm tra, nhờ vậy nàng liền an toàn mà rời đi.
Về phần Nhị nương, vì bạc mà đưa nữ nhi vào miệng cọp, đám người trong quán trọ nhất quyết nghiêm trị trừng phạt bà ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook