Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà
-
Chương 75
Chờ cho người lãng vãng đi hết, Thẩm Lãng rốt cuộc nhịn không được tiến lên ngồi xuống bên cạnh Đường Mộ, chạm mặt hắn, vuốt tóc rối của hắn, thay hắn kéo gối nằm, dịch dịch góc chăn, cuối cùng ức chế không được tưởng niệm trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên cái trán còn có lớp mồ hôi mỏng của hắn.
“Bảo bối, anh thật là đau lòng!” Thẩm Lãng tựa đầu nhẹ chống lên trán Đường Mộ, nhẹ giọng nói.
Rõ ràng vốn không có vấn đề lớn gì, chỉ là cảm lạnh bị phát sốt mà thôi, nhưng mà khi nhìn hắn dùng cái tư thế không có cảm giác an toàn kia co lại ở trên giường bệnh, trong lòng y đau đến khó chịu! Vợ của y a, khi nào mới có thể vui vẻ sinh ra cảm giác an toàn?
Đường Mộ như là cảm giác được hơi thở của y, hơi hơi tới gần bàn tay vỗ về mặt hắn, tiếp xúc nhiệt độ cơ thể quen thuộc, hắn an tĩnh nghiêng lên trước nhích lại gần.
Thẩm Lãng vui mừng nở nụ cười, ít nhất hắn học biết ỷ vào y, đây là hiện tượng tốt đi.
Thẩm Lãng canh giữ bên cạnh giường bệnh thẳng đến rạng sáng mới truyền dịch xong.
“Bác sĩ, bệnh nhân không có vấn đề gì đi?” Thẩm Lãng lo lắng hỏi bác sĩ.
“Ân, sốt đã hạ, không có vấn đề gì, bất quá đêm nay vẫn là ở trong bệnh viện quan sát một đêm ngày mai hãy rời đi đi, hắn vốn chính là viêm amidan, rất dễ dàng lặp đi lặp lại, miễn cho buổi tối có phát sốt.” Bác sĩ sáng sớm tính tình cũng không tệ lắm, phải nhờ quân hàm trên vai nam nhân ban tặng.
“Được, chúng tôi sáng mai rời đi.” Thẩm Lãng chính mình cũng hiểu được, nhưng mọi người đều có loại cảm giác này trong lòng, ở thời điểm người thân cận của mình xảy ra chuyện gì, bọn họ bình thường càng tin tưởng kết luận ra từ miệng người khác, cái này gọi là tự loạn trận cước.
“Tốt lắm, nghỉ ngơi đi. Buổi tối phải tùy thời chú ý nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân, tuy rằng vừa mới dùng thuốc muốn lặp lại khả năng không cao, nhưng mà cẩn thận một chút không có gì.”
“Ân, được, tôi sẽ chú ý.” Tâm tình trầm tĩnh lại Thẩm Lãng rốt cuộc lấy lại tinh thần.
“Tốt lắm, không quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi.”
“Cám ơn bác sĩ.” Tiễn chân bác sĩ, Thẩm Lãng đóng cửa lại, khi trở lại bên giường bệnh, Đường Mộ đã tỉnh.
“Còn khó chịu không? Có muốn uống nước không? Có đói bụng không?” Thẩm Lãng kéo ghế qua ngồi ở mép giường, mặt áp sát tới gần mặt Đường Mộ.
Đường Mộ nhìn nam nhân này rõ ràng trông chừng bên cạnh cho tới bây giờ, lắc đầu không nói gì.
“Còn khó chịu không?” Nhìn người sau khi sốt cao mặt trắng không bình thường, Thẩm Lãng không yên lòng hỏi.
Đường Mộ vẫn là lắc đầu.
Thẩm Lãng không ngừng cố gắng: “Vậy có phải muốn về nhà ngủ hay không?”
Biết người này không thích hoàn cảnh giường xa lạ, bởi vì như vậy sẽ làm cho hắn trắng đêm không thể ngủ. Nghe mẹ vợ y nói, bởi vì sự kiện kia lúc còn nhỏ hắn thực chán ghét bệnh viện, lại càng không cần nói qua đêm ở trong bệnh viện.
Nghĩ đến hắn là không thích giường bệnh viện, nhưng mà hắn vẫn lắc đầu.
“Vậy rốt cuộc làm sao thế?” Thẩm Lãng không có biện pháp, thật sự không biết tiểu tổ tông này là làm sao vậy.
“Đi lên ôm tôi ngủ.” Đương lúc Thẩm Lãng cho rằng lại lần nữa sẽ nhận được cái lắc đầu trả lời, Đường Mộ bất ngờ mở miệng, hơn nữa lời nói làm cho Thẩm Lãng cao hứng đến nỗi thiếu chút nữa hô to phu nhân vạn tuế.
“Được.”
Thẩm Lãng không nói hai lời, đứng lên cởi áo khoác quân trang xoay người lên giường, Đường Mộ quay người lại dựa sát vào vòng ngực ôm ấp của y, nhiệt độ cơ thể của người này khiến hắn an tâm, y ở bên người hắn chính là cảm thấy an ổn khó hiểu, rõ ràng ngay từ đầu là bài xích độ ấmcủa nam nhân này, nhưng mà bây giờ hắn hình như có chút quyến luyến.
Quyến luyến a…
Hắn thật sự là quyến luyến người này sao?
Vậy đây là yêu sao? Quyến luyến đến không muốn ly khai là yêu sao? Đường Mộ có chút mê hoặc, hắn thực sự không thể lý giải tình cảm khó hiểu này a.
“Đừng hao tâm tốn sức, mau ngủ.” Nhìn hắn thần sắc tự do, Thẩm Lãng hôn hôn lên trán hắn, bảo hắn mau ngủ đừng nghĩ chuyện loạn thất bát tao. Đường Mộ nắm chặt quần áo Thẩm Lãng càng thêm tới gần trong ngực y một chút, Thẩm Lãng cũng gắt gao ôm tay hắn, đem hắn tiến vào trong lòng, làm cho khoảng cách giữa bọn hắn là không.
“Thẩm Lãng, tôi phát hiện tôi có chút không thể rời xa anh…” Đương lúc Đường Mộ cho rằng Thẩm Lãng đã ngủ, người trong lòng cúi đầu phun ra một câu, làm cho Thẩm Lãng miệng toét đến sau ót.
Thẩm Lãng đánh chết cũng không nghĩ tới, sẽ ở lúc này nghe được một câu như thế làm cho y mừng thầm muốn nhảy dựng lên.
“Anh rất vui.” Thẩm Lãng trong lời nói tất cả đều là vui sướng, y là thực vui vẻ! Thật sự! Y nghĩ đến vẫn còn qua thật lâu y mới có thể nghe được chính miệng hắn nói lời này! Y biết Đường Mộ ỷ lại, nhưng mà y nghĩ đến muốn chính hắn thừa nhận rất khó!
“…”
Đường Mộ không biết nên nói cái gì. Nhưng nghe thấy Thẩm Lãng vui vẻ, hắn trong lòng thả lỏng nói không nên lời, người này nói vui vẻ…
Thẩm Lãng biết đây đã là khó được, tuy rằng y càng muốn là nghe “Thẩm Lãng, anh phát hiện anh rất yêu em!” Nhưng mà không thể nóng vội, hắn chậm nhiệt thì nên từ từ tới, từ từ quấy rầy. Y biết y đợi không bao lâu thì sẽ chính tai nghe được câu kia của hắn.
“Anh yêu em.” Thẩm Lãng ôm người trong lòng cảm thấy đây có lẽ là lễ vật tốt nhất thu được sau khi kết hôn.
“Tôi không biết!” Đường Mộ không biết chính mình có phải cũng yêu y hay không.
“Ân, anh biết.” Y biết…
Giường bệnh đơn vốn đã hẹp, một người còn có thể, hai người ai cũng có vẻ có chút chật chội. Giống như hai người bọn hắn thân thể này ở trên chiếc giường như vậy thật là làm khó bọn hắn rồi. Thẩm Lãng vì để cho bảo bối của y ngủ được thoải mái một chút, do đó vài tư thế kia duy trì cả một đêm. Còn tùy lúc thức tỉnh kiểm tra nhiệt độ cơ thể của người trong lòng. Lúc trời vừa sáng, nhiệt độ cơ thể Đường Mộ có tăng cao, Thẩm Lãng cơ hồ là tỉnh dậy đầu tiên.
“Tổ tông, tỉnh tỉnh.” Thẩm Lãng kiểm tra nhiệt độ cơ thể hắn phát hiện là không ổn. Nhẹ giọng gọi người trong lòng, nhưng mà Đường Mộ ngủ không ngon giấc, lúc này không có khí lực, trợn trừng mắt tượng trưng lại nhắm lại.
Thẩm Lãng không dám chậm trễ một khắc, lập tức xoay người xuống giường, ngay cả áo khoác cũng không thèm mặc, liền chạy vội ra ngoài tìm bác sĩ.
Tìm được y tá cầm nhiệt kế về phòng bệnh: “Mộ, bây giờ đo nhiệt độ cơ thể.”
Đường Mộ vựng hồ hồ, hắn một cái động tác phối hợp theo chỉ lệnh của nam nhân. Năm phút sau Thẩm Lãmg nhìn chỉ số nhiệt độ, quay trở lại tìm y tá gọi bác sĩ. Y trái lại muốn tự mình quyết định, chỉ sợ y tá sẽ không cho y dùng thuốc gì.
Gây sức ép trong chốc lát, truyền nước biển, Đường Mộ vẫn là tiếp tục ngủ, Thẩm Lãng vẫn là tiếp tục coi chừng.
Ngẫm lại, Thẩm Lãng vẫn là gọi điện thoại về nhà.
“Mẹ, mẹ bảo người làm một chút cháo thanh đạm rồi kêu Thẩm Mặc đưa qua đây một chút.”
“Được, mẹ lập tức bảo người làm, Tiểu Mộ đỡ hơn một chút nào không?”
“Vừa mới có phát sốt.” Thẩm Lãng xoa xoa giữa chân mày, có chút không biết nói gì.
“Vậy bác sĩ nói như thế nào?” Đứa nhỏ này bình thường nhìn thân thể rất tốt a! Như thế nào vừa bệnh một cái lợi hại như vậy? Chỉ là phát sốt lại có thể lặp đi lặp lại.
“Viêm amidan, có thể gây sức ép một hai ngày. Đừng lo lắng, vấn đề không lớn.”
“Vậy là tốt rồi, chiếu cố Tiểu Mộ thật tốt, mẹ lập tức bảo Thẩm Mặc đưa cháo tới, còn cần cái gì khác hay không?” Tiêu Vũ lo lắng dặn dò.
“Không cần.”
“Đúng rồi, con có bận không? Con nếu có việc thì mẹ đi qua trông đi!” Đột nhiên nhớ tới y ngày hôm qua đi họp, không biết trong quân đội có việc gì hay không.
“Con không bận, ngày nghỉ phép của con trong quân đội chưa hết.” Dù sao cũng không phả chuyện cấp tốc gì, y sẽ không rời khỏi tiểu tổ tông này.
“Vậy được rồi.”
Thẩm Lãng cúp điện thoại, cẩn thận lấy nhiệt kế ra, nhìn nhiệt kế, phát hiện nhiệt độ đã hạ, lại đi múc chút nước rửa mặt cho Đường Mộ, gây sức ép này nọ xong trời cũng sắp sáng rồi…
Thẩm Mặc đưa cháo tới, vội vàng đi làm, người Thẩm gia một người gọi điện thoại nối tiếp một người, đều quan tâm tình trạng của Đường Mộ. Kết hôn mới vài ngày thế này, Đường Mộ đã sinh bệnh, người Đường gia đừng nghĩ là Đường Mộ ‘bị ngược đãi’ mới tốt.
Thẩm Lãng một bước cũng không dám rời đi canh giữ bên cạnh giường bệnh, thẳng đến buổi chiều truyền dịch xong.
“Chúng ta về nhà.” Đường Mộ đảo mắt xem thường, tranh biện muốn xuống giường, đây giống bộ dạng gì? Hắn chỉ là cảm mạo phát sốt, cũng không phải gãy tay gãy chân, không thể xuống đất.
“Anh ôm em, em phát sốt không có khí lực.” Thẩm Lãng giở trò xấu không buông tay, y đã nghĩ muốn ôm Đường Mộ đi!
“Tôi đã hạ sốt.” Đường Mộ trừng mắt nam nhân vô lại này, cảm thấy người này có đôi khi nói không thông tựa như đứa nhỏ ba tuổi.
“Em ngày hôm qua sốt cả ngày, bây giờ không có khí lực a! Không có việc gì, anh ôm em, ngoan ngoãn đừng lộn xộn.” Biết ngụy biện như thế nào không? Chính là như vậy!
“Họ Thẩm! Anh nghe không hiểu có phải hay không? Tôi muốn xuống đất tự mình đi!” Đường Mộ nhìn nam nhân không mặt không mũi này, khống chế không được phát hỏa. Tối hôm qua ấm áp ái muội kia dường như đã biến mất.
“Ngoan, không náo loạn, bảo bối, anh về nhà.” Thẩm Lãng trực tiếp ôm hắn ra khỏi phòng bệnh.
Đường Một tức đến nỗi không biết nói gì. Ôm đi! Ôm đi! Anh thích, lão tử để cho anh ôm đủ! Đường Mộ cũng không tranh biện, ngoan ngoãn oa ở trong lòng của y để cho y ôm. Hắn không biết vì sao hắn một đại nam nhân, lại bị hỗn đản này tùy thời tùy chỗ ôm. Đáng hận còn là cái gọi là ôm công chúa!
Thẩm Lãng cười y như hồ ly. Cứ thoải mái tiêu sái như vậy trước mặt người ngoài, cảm tình của bọn hắn không có gì không thể gặp người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook