Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà
-
Chương 60
Đường Mộ vào phòng khách, tiện tay đem áo khoác cởi ra ném xuống một cái, vọt vào phòng tắm, mở vòi sen, đứng ở dưới vòi sen, mặc cho dòng nước xiết đem hắn giội thấu. Tay chống ở trên tường còn hơi run rẩy. Đó là tâm tình gần như không khống chế được!
Trong lòng là hỏa khí áp chế không được.
Thẩm Lãng đi theo tới, vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Y sửng sốt một chút, nhanh như vậy đã cởi hết quần áo? Y thuận tay cài cửa lại, mới vừa đi hai bước đã nhìn thấy áo khoác đã bị thuận tay ném xuống, Thẩm Lãng lắc lắc đầu, khom lưng nhặt áo khoác lên để trên giường, hướng phòng tắm nửa che bước đi, nhưng khi nhìn thấy một màn kia làm cho cơn giận của y cũng nổi lên.
“Đường Mộ!” Y hét lớn một tiếng, tiến lên một nắm kéo hắn ra, làn da lạnh lẽo làm cho trái tim y cũng lạnh đau đớn theo! Lạnh! Thời tiết như vậy, hắn lại có thể mặc quần áo xông vào nước lạnh?!
Thẩm Lãng phản ứng cực kỳ nhanh chóng, tắt nước lạnh, mở vòi nước nóng, cũng xả nước vào bồn tắm, thuận tay mở đèn sưởi ấm trong phòng tắm.
Tiếp đó lạnh mặt xuất ra tốc độ cởi quần áo khi tập huấn bộ đội đặc chủng, hai ba cái đem quần áo trên người Đường Mộ bị giội lạnh thấu cởi ra, đem hắn ôm đứng ở dưới vòi nước nóng, để cho lạnh lẽo trên cơ thể hắn ấm lại.
Làm xong hết thảy, Thẩm Lãng chỉ dùng hai phút.
“Đường Mộ, anh đã nói với em rồi, có nổi giận cũng không thể tự ngược đãi thân thể của mình như vậy!”
Bộ quần áo Thẩm Lãng một cái cũng chưa kịp cởi xuống, mặc quần áo làm xong hết thảy, y ôm Đường Mộ, ánh mắt lạnh lùng, lực đạo trên tay lớn đến nỗi Đường Mộ không có biện pháp vùng vẫy.
Đường Mộ không có vùng vẫy, hắn nằm ở trong ngực Thẩm Lãng, nhắm mắt lại, không biết từ lúc nào tay vòng ở trên cổ Thẩm Lãng vẫn còn hơi run, một câu cũng không nói.
Hai người cứ như vậy ôm nhau đứng dưới nước nóng tắm, một người toàn thân trần truồng, một người quần áo đầy đủ, chặt chẽ dính với nhau. Nhìn như thân thiết, nhưng thật ra là đang giằng co không tiếng động!
Giằng co mười phút, Thẩm Lãng ôm chặt người trong ngực im lặng thở dài. Thực sự không đành lòng a!
“Đây là lần cuối cùng!” Một lần cuối cùng để cho em tự mình như vậy chống cự như thế này. Sau này không bao giờ gặp nữa!
“Mộ, nhớ kỹ sau này hết thảy đã có anh!”
Thẩm Lãng vẫn chưa từng nhìn thấy, thì ra kháng cự của Đường Mộ sâu sắc như vậy.
Đường Mộ nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích nằm ở trong ngực Thẩm Lãng. Hỏa khí vô cớ dâng lên trong lòng, dần dần áp chế xuống. Đúng là hắn muốn dựa vào như vậy trong ngực nam nhân này. Lòng ngực rắn chắc này ôm thoải mái hết ý, an tâm!
Thẩm Lãng nói sau này hết thảy có y, rõ ràng chính là một câu này đã dập tắt tôn nghiêm nam nhân của hắn. Thế nhưng ngoài ý muốn lắng lại bực tức không rõ, sợ hãi không rõ kia của hắn. Hắn tự bế chán ghét chỗ đông người, hận nhất chính là trong nhà xuất hiện tình trạng như vậy. Ngay cả gia đình tụ hội hắn cũng sẽ tránh thật xa, chứ đừng nói là đám người như vậy cùng nhau tụ tập trong đại sảnh nhà hắn. Ở Thẩm gia hắn cũng là cực lực che giấu khống chế, nhưng mà đáng lẽ hôm nay chỉ bị đám người kia gây ra cơn giận, nhìn thấy cảnh tượng như vậy trực tiếp bạo phát.
Bác sĩ tâm lý nói, khi trong lòng người ta bị thương, sẽ xuất hiện các loại các dạng tính cách thiếu hụt. Hắn vừa vặn chính là tự bế, chán ghét đám người, thích hoàn cảnh an tĩnh, nơi nhiều người ầm ĩ hắn sẽ không khống chế được nổi đóa.
Thẩm Lãng ôm lấy Đường Mộ, bỏ vào bồn tắm xả đầy nước, nước nóng tràn tới cằm hắn, bao vây lấy cơ thể hơi mất độ ấm của hắn, mắt nhắm vẫn không có mở ra, trong nháy mắt Thẩm Lãng rời khỏi thân thể hắn, hắn vô ý thức kéo lại không muốn buông tay.
Thẩm Lãng nghiêng người hôn một cái lên trán Đường Mộ, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ gì đó. Lỗ tai trắng nõn của Đường Mộ, không thể ức chế đỏ lên.
Thẩm Lãng ở trong bồn tắm cởi quần áo ra, so với vừa mới cởi quần áo của Đường Mộ, Thẩm Lãng lần này cởi quần áo của mình tốc độ có lẽ so với người mẫu còn nhanh hơn. Ba mươi giây, Đường Mộ lại lần nữa trở lại trong ngực y. Hai người lại ôm nhau nằm ở trong bồn tắm.
“Ông nội từng nói với anh rồi đi, tôi tự bế, một năm nữa là hai mươi năm, nhưng mà vẫn trị không hết!”
Giọng nói của Đường Mộ nhàn nhạt, đây là lần đầu tiên chính miệng hắn nói đến chuyện tất cả mọi người đều biết này. Hắn vẫn luôn lảng tránh vấn đề này, lảng tránh người nhà nhắc đến, lảng tránh bọn họ quan tâm chuyện này. Nhưng mà giờ khắc này, hắn muốn nói với người này, đối với nam nhân ngày mai sẽ trở thành một nửa kia hôn nhân của hắn.
“Mọi người trong nhà đều biết, nhưng mà tôi vẫn né tránh, tôi cảm thấy mình chỉ là không hợp quần, không phải là bệnh. Tôi không có bệnh, tính cách của tôi có chỗ thiếu hụt, nhưng mà đây không phải là bệnh! Lần đầu tiên tôi không hiểu bọn họ vì sao muốn dẫn tôi đi khám bác sĩ tâm lý. Sau khi đi một lần, tôi không bao giờ đi nữa, bọn họ vẫn là đem bệnh trạng của tôi thường báo cáo với bác sĩ. Tôi lúc mới đầu đã từng sảo từng nháo, về sau tôi thầm chấp nhận bọn họ, thường đưa cho một số kiến nghị. Tôi làm theo nhưng bản thân lại biết không có hiệu quả. Tôi ở Đức ba năm, tự mình đi khám bác sĩ, bác sĩ nói loại bệnh này là xếp vào loại đặc biệt, loại bệnh này đã thành một loại tính cách không hoàn thiện thiếu hụt, mà không phải là bệnh. Tôi chỉ là không hợp quần, khi nhìn thấy trong nhà xuất hiện một đám người, tâm tình sẽ tuột xuống dữ dội không khống chế được. Chỉ thế thôi. Không có biện pháp khôi phục, cái này có lẽ sẽ đi theo tôi cả đời.”
Đường Mộ cho tới bây giờ chưa từng cùng bất kỳ ai nói qua mình tự bế. Thế nhưng hắn muốn lúc này nói cho y biết, nói cho nam nhân không để ý tới muốn kết hôn với hắn.
Thẩm Lãng nghe, nghiêng người lên ở sau gáy Đường Mộ, mang theo nước in lên một nụ hôn:
“Không quan hệ, cả đời cũng không sao, không thích đám người ở trong nhà, chúng ta sẽ không cho phép người khác tới nhà chúng ta, nhưng mà không được lại dùng phương thức như vậy để lắng lại tâm tình mất khống chế!” Mấy câu trước vẫn ôn nhu giống như tình nhân trong lúc thì thầm, một câu cuối cùng đột nhiên thành một con sư tử tạc mao.
Đường Mộ bỗng nhiên kéo khóe miệng cười, nam nhân này tạc mao a! Sao lại đáng yêu như vậy!
“Tính cách của tôi có vấn đề, anh xác định anh ngày mai còn muốn kết hôn với tôi?”
“Anh nói rồi, hôn này anh là kết chắc rồi!” Cánh tay Thẩm Lãng vẫn còn ở trên thắt lưng Đường Mộ tăng thêm lực đạo. Giống như là phạt hắn lúc này ngay miệng còn nói lời như vậy.
“Hỗn đản! Mẹ nó anh nói thì nói, siết thắt lưng của tôi làm gì? Siết chết tôi ngày mai anh cứ tự một mình đi kết đi!” Đường Mộ tức giận đến nỗi đưa tay bấm một cái dưới thân nam nhân.
“Yên tâm! Vì ngày mai anh cũng sẽ không siết chết em, phu nhân thân ái!”
Là khôi phục rồi sao? Ngữ khí của hắn như vậy hẳn là không có gì đi!
“Lão tử từng nói, không được gọi lão tử phu nhân! Lão tử không phải là phu nhân!”
Mặt nước yên tĩnh trong bồn tắm khuấy loạn, tay của Thẩm Lãng dùng lực thủ sẵn, Đường Mộ tức giận đến phát điên, thế nhưng ngay cả quay đầu lại trừng người ta cũng làm không được.
“Nhưng mà em là vợ của anh a!” Vợ của anh dĩ nhiên là phu nhân của anh rồi! Những lời này y không dám nói.
“Họ Thẩm! Anh không muốn kết hôn nữa có đúng hay không?” Đường Mộ giãy dụa nửa ngày, nhưng cũng không có giãy ra.
“Không có… Anh muốn!” Giọng nói của Thẩm Lãng có chút trầm thấp.
“Vậy anh nói thêm một câu nữa thử xem!” Đường Mộ khôi phục lại ngữ khí, ngữ điệu không nhanh không chậm, khiến Thẩm Lãng cũng khống chế không được nữa.
“Chúng ta không nói thì làm, thế nào?” Giữa trán Thẩm Lãng hơi hơi co rút, ngữ điệu mờ ám trầm thấp.
“Cút! Không làm!” Hắn đêm nay không có thể lực kia cùng hỗn đản lăn sàng! Ngày mai hắn còn có nợ từ từ thanh toán với y!
Thẩm Lãng tựa vào bả vai của Đường Mộ, phun ra toàn bộ hơi thở lên làn da lõa lồ của Đường Mộ, làm cho hắn run rẩy. Thẩm Lãng thấy dục vọng trong mắt càng lúc càng dày đặc: “Không cút! Muốn cút cũng phải làm trước rồi hãy nói.”
Đêm nay y phải lấy được người này! Nhất định! Nếu không y thật sợ đây là mình đang nằm mơ!
“Tôi nói! Không làm!” Đường Mộ lành lạnh phun ra câu nói, nhưng mà Thẩm Lãng coi như không nghe được, trong tay đã phát động tiến công.
“Ngô… Hỗn đản...” Nước trong bồn tắm hỗn loạn, tràn ra mép bồn.
“Tổ tông! Tâm can của anh, anh yêu em! Anh sẽ hảo hảo đem em yêu đến trong xương cốt!”
“Cút! Ai là tâm can của anh?” Đường Mộ dùng cả tay chân giãy dụa chống cự.
“Em a! Em chính là tâm can của anh…”
“Cút… Lão tử không phải… A … Nhẹ một chút...” Nam nhân phái hành động này! Hỗn đản!
“…”
Một lúc lâu, Thẩm Lãng ôm lấy Đường Mộ hư nhuyễn như bùn đứng dậy rời khỏi bồn tắm, đem người ôm lên giường. Động tác mềm nhẹ tách ra hai chân thon dài của Đường Mộ, cấm địa thần bí kia đã làm tốt khuếch trương.
Đường Mộ khẽ nhíu mày, nơi nào đó vẫn là đau, nhưng còn có thể tiếp nhận, ngay từ đầu hắn không biết vì sao, hắn sẽ để cho nam nhân này như vậy chiếm giữ hắn, nhưng mà hiện tại hắn hình như có chút hiểu ra…
Thẩm Lãng trong mắt đỏ rực, nhưng mà y vẫn duy trì lý trí sau cùng, người dưới thân là người yêu của y, là người yêu quý nhất của y, là phu nhân ngày mai y muốn kết hôn. Không thể để cho hắn bị thương, y khống chế dục vọng muốn hỏng mất, nhẹ nhàng luật động, để cho người yêu dưới thân thích ứng hoan ái thế này.
Đường Mộ nhìn nam nhân này, đưa tay câu cổ y xuống chủ động hôn lên môi mỏng của người kia, chỉ là một động tác như vậy, dễ dàng đánh nát bức tường lý trí nam nhân xây lên.
Tiện tay lấy một cái gối nhét vào thắt lưng của hắn, y ôm vòng eo Đường Mộ, dùng sức đỉnh vào rút ra, lại đỉnh vào rút ra, một lần lại một lần có xu thế muốn đem người này thương yêu đến trong xương cốt. Y yêu người này, yêu đến tận xương tủy!
Đường Mộ cắn môi mỏng ngăn cản khoái cảm khó nhịn kia từ trong miệng hắn tuôn ra một màn rên rỉ gợi tình. Hắn giương cao khóe miệng, ôm nam nhân yêu hắn, thừa nhận nam nhân tiến vào một lần so với một lần vào sâu hơn, hắn biết, hắn nhất định sẽ không hối hận khi kết cái hôn này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook