Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà
-
Chương 163
"Chúng ta nhìn lại một chút cái video trên mạng đăng lại đi, chỉ là quay chụp góc độ không rõ ràng, hẳn là người nào chụp lén, nhưng mà tại sao hôn lễ đã qua mấy tháng rồi video này mới bị tung lên mạng?"
"Em ngủ đi, anh gọi cho ba một chút!"
Thẩm Lãng nằm ở trên giường vừa nói vừa gọi điện thoại thông báo tình hình cho lão ba nhà mình, Đường Mộ nửa ngủ nửa híp mắt nằm ở trong ngực Thẩm Lãng, chuẩn bị đi đánh cờ với chu công.
___________
"Được rồi! Ba đã biết! Chuyện này là các con tự mình ra mặt hay là để ba xử lý?"
Thẩm tế gật gật đầu, ý bảo thủ hạ chờ một chút, ông đang ở tiếp điện thoại của con trai. Chuyện này rất quan trọng!
Người tới hơi hơi sửng sốt, vị gia này cũng sẽ có ngày ở văn phòng xử lý việc riêng của con trai sao?!
Một cảnh tượng trăm năm hiếm có a! Ai cũng đều muốn biết vị gia này có đi xử lý việc tư trong giờ làm việc hay không. Nhưng mà Thẩm gia chính là một quân đoàn tăng cường a! Dù cho Thẩm gia có cháy nhà thì người này nhất định sẽ không nhíu mày lấy một chút. Đây là....
"Lão ba, ba có rảnh không? Nếu ba rảnh, vậy ba đi xử lý việc này giúp con đi! Chân của Mộ lập tức phải chuẩn bị làm trị liệu phục hồi, con không có thời gian để phân tâm!"
Thẩm Lãng hiện tại chỉ ước từng giây từng phút được dính trên người tiểu tổ tông của mình. Hiện tại ba mình đã chủ động mở miệng, Thẩm Lãng liền lập tức quăng cục nợ này cho ba mình xử lý.
Đường Mộ hoàn toàn khinh bỉ tên nam nhân lười này rồi! Nói tới nói lui, tên hỗn đản này chính là lười giải quyết! Hắn làm trị liệu thì liên quan gì tới tên kia? Tên hỗn đản kia hiện tại chuyện gì cũng đều lấy cớ hắn trị liệu mà làm lá chắn! Còn dùng đến thuận buồm xuôi gió!
"Được! Chuyện này hai đứa cũng đừng quản, để cho Tiểu Mộ yên tâm làm trị liệu. Ba nghe nói con hiện tại đang ở quân khu, Tiểu Mộ cũng ở bên cạnh con sao?"
"Ân, con mới trở về quân khu ngày hôm qua, có chút việc a, Mộ hiện tại đang ở bên cạnh con, ba muốn nói chuyện với em ấy không?"
Thẩm Lãng nhìn tiểu tổ tông đang mơ màng sắp ngủ, bất đắc dĩ lắc đầu, tổ tông này đời trước nhất định là heo đi! Mùa đông bởi vì lạnh hắn thích trong ổ chăn cuộn còn có thể chấp nhận được! Nhưng mà hiện tại là mùa hè a, hắn cũng có thể cuộn ở trên giường cả ngày chỉ để ngủ!
"Được!"
"Tới, Mộ, là điện thoại của ba." Thẩm Lãng đem điện thoại đưa cho Đường Mộ, cười đến vui vẻ.
Đường Mộ mở mắt ra, vẫn là thuận tay tiếp nhận điện thoại.
"Alo, ba ba."
"Tiểu Mộ, ba nghe Thẩm Lãng nói vết thương trên đùi con đã được gỡ thạch cao xuống rồi, hẳn là giờ con không còn đau nữa đi?"
Câu đầu tiên nói với Đường Mộ chính là quan tâm tình trạng vết thương của hắn. Thẩm Tế cảm thấy con trai hỗn đản nhà mình không có chiếu cố tốt cho tức phụ nhi. Vợ chồng son cãi nhau lại khiến cho tức phụ nhi xảy ra chuyện lớn như vậy! Trong lòng ông trừ bỏ băn khoăn vẫn là băn khoăn!
"Vẫn tốt! Không đau, ba ba không cần lo lắng." Đường Mộ vẫn là có chút câu nệ, đối với người cha thượng tướng này, hắn vẫn có áp lực nói không nên lời!
"Không có việc gì thì tốt! Con cứ chuẩn bị trị liệu phục hồi cho tốt đi! Hiện tại có lẽ đi bệnh viện khẳng định là sẽ có nhiều phóng viên, nếu không ba ba an bài cho con ở bệnh viện quân khu được không?"
Thẩm Tế vẫy vẫy tay với người vừa tiến vào, ý bảo tạm thời đừng nóng nảy, ngồi xuống chờ ông một tí.
Người vừa tiến vào thấy Thẩm Tế hành động như vậy cũng sửng sốt, này ――
"Không có việc gì, ba ba, Thẩm Lãng đã an bài tốt rồi, không sao cả!"
"Vậy là tốt rồi! Cứ như vậy đi! Chờ ba ba giải quyết chuyện này rồi sẽ gọi điện thoại lại cho hai đứa sau. Khi nào rảnh thì về nhà một chuyến đi! Mọi người trong nhà rất nhớ con đó, ông nội mấy ngày nữa cũng sẽ trở về, hôm qua còn gọi điện thoại về bảo ba nói hai đứa về nhà một chuyến!"
A? Không phải là gọi cho Thẩm công tử? Mà là gọi cho con dâu sao?
"Được ạ! Cảm ơn ba ba."
"Vậy được rồi, ba ba cúp nhé!"
"Vâng, tạm biệt ba ba."
"Được, gặp con ở nhà nhé!"
______
"Tư lệnh! Ngài đây là gọi điện thoại cho ai vậy a?!"
Mọi người đừng bảo quân nhân không có tâm lý bát quái, bất kể là ai thấy việc khác thường đều cũng sẽ nổi lên một sự nhiều chuyện không hề nhẹ.
"Tôi vừa gọi cho con trai cùng con dâu nha!" Thẩm Tế buông điện thoại, trên mặt còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
"Ha hả, Tư lệnh, làm việc với ngài nhiều năm như vậy, hôm nay tôi mới thấy ngài giống một vị cha ruột đó nha!"
"Như thế nào? Nghe cậu nói, coi bộ lúc trước tôi không phải là một ông cha ruột của nó hay sao?"
"Không có! Sao có thể a! Ý của tôi chính là hôm nay ngài chính là một người cha hiền lành ôn hòa nhất quân bộ!"
"Nói chính sự!" Vừa đảo mắt một cái, người cha hiền lành ôn hòa nhất quân bộ lập tức lại bày ra vẻ mặt cùng giọng điệu nghiêm túc thường ngày.
"Vâng! Tư lệnh, đây là văn kiện quan trọng cần ngài đích thân ký tên..."
___________
Đường Mộ cúp điện thoại, nhìn cũng không thèm nhìn liền trực tiếp ném tới cho Thẩm Lãng.
"Anh càng ngày càng lười rồi!"
Một chút chuyện nhỏ này y còn trực tiếp ăn vạ ba ba giải quyết! Hừm! Thật đúng là dùng dao giết trâu để mổ gà!
"Tổ tông, anh chỉ là muốn bớt việc một chút!" Thẩm Lãng một chút áy náy cũng không có! Đó là ba ruột của y a! Đối với ba ruột của mình thì cần gì mà phải khách khí? Y không đi nhờ ông thì đi nhờ ai?
"Bớt việc một chút? Chuyện này lớn lắm sao? Anh đã lớn như vậy rồi mà đến chuyện này anh cũng không xử lý được?" Đường Mộ khịt mũi coi thường.
"Cái gì mà anh đã lớn như vậy rồi mà đến chuyện này anh cũng không xử lý được? Tiểu tổ tông, em đây là miệt thị tôn nghiêm nam nhân của anh!"
Thẩm Lãng ngồi dậy nhìn Đường tiểu tổ tông, bất mãn trước những lời nói miệt thị tôn nghiêm nam nhân của Đường Mộ. Y đường đường là thiếu tướng, làm sao có thể không xử lý được một chút chuyện cỏn con này? Y chính là toàn tâm toàn ý bảo hộ hắn làm trị liệu hồi phục có được không? Chuyện này mới là đại sự có được không? Làm sao mà có thể so sánh với chuyện của hắn được! Như thế nào vừa tới miệng hắn liền trở nên liên quan đến tôn nghiêm nam nhân của y rồi?
"Em cứ miệt thị anh đấy, làm sao? Công việc của ba so với anh còn bận nhiều hơn đi? Anh không biết xấu hổ sao?"
Đường Mộ liếc mắt khiêu khích Thẩm Lãng. Đại gia ơi! Không thể để tên nam nhân này cứ lười như vậy được, bằng không mấy năm sắp tới chuyện lớn chuyện nhỏ gì trong nhà còn không trực tiếp đổ lên đầu hắn a?
"Anh sao lại ngượng ngùng được? Ba tuy công việc bận rộn, nhưng mà đây không phải là chỉ nhiều hơn bình thường một cuộc điện thoại thôi sao? Ba lại không phải đích thân đi tra nha! Tiểu tổ tông! Em đây là bất công! Em quan tâm ba không quan tâm anh! Anh làm tất cả đều vì em, vậy mà em lại không thương anh!"
Thẩm Lãng trừng mắt, xem ra tức giận không nhẹ.
"Chuyện này đối với anh không phải cũng chỉ là nhiều hơn một cuộc điện thoại thôi sao?"
"Em ――"
Thẩm Lãng cảm thấy mỗi khi cùng tổ tông này tranh luận những việc này hắn đều trở thành một tên ngốc không nói lại được! Tài ăn nói của y cũng có thể gọi là không tồi, đến "Thiết miệng lưu manh" Thẩm Tiêu cũng cam bái hạ phong, nhưng mỗi khi ở với tiểu tổ tông y lại không nói được lời nào!
"Hừm! Không nói chuyện với em nữa! Bất quá, anh cũng không để cho em còn sức để nói nữa đâu!"
Thẩm lưu manh một đường tiến thẳng xuống bắt lấy tay của Đường Mộ, nhắm chuẩn xác môi của Đường Mộ mà hôn xuống một nụ hôn mang theo ý trả thù.
"Ngô......"
Hắn như thế nào lại gặp được một tên lưu manh như vậy? Nói không lại liền trực tiếp chơi lưu manh?!
Thẩm Lãng từ trước đến nay đều là ôn nhu, bất kể là vận động trên giường hay là hôn môi, y luôn thật cẩn thận, rất ít khi bị mất khống chế, cho dù ngẫu nhiên một lần cuồng dã, y cũng sẽ không làm hắn bị thương. Trừ bỏ có chút không biết tiết chế, Đường Mộ cảm thấy nam nhân này lúc thân mật, hắn vẫn là tương đối vừa lòng!
Thẩm Lãng đột nhiên cắn mạnh lên môi Đường Mộ, thân mật răng môi mang theo hương vị rỉ sắt ngọt tanh của máu. Lực đạo so với mọi khi có lẽ gấp mười lần, không phải là nhẹ hàng du tẩu, mà là mạnh mẽ vuốt ve! Mỗi một chỗ mà ngón tay Thẩm Lãng vuốt ve qua đều lưu lại những vệt hằn chói mắt.
"..... Hỗn đản ――"
Đường Mộ cuối cùng cũng tìm hít được một chút không khí, tức giận rống thành tiếng. Tên hỗn đản này đang muốn tìm chết sao? Y muốn làm gì hắn?
"Nhẹ một chút ――"
Thẩm Lãng lại hung hăn liếm mút cổ của Đường Mộ, mang theo trả thù làm nhục liếm láp. Nhìn cổ người yêu lập tức hiện ra một mảnh cổ đầy dấu hôn ngân màu đỏ ái muội, đôi mắt Thẩm Lãng dần dần dấy lên một ngọn lửa.
"Hỗn đản! Anh muốn làm gì?!"
Toàn bộ thân thể của Thẩm Lãng chặt chặt chẽ chẽ đè trên người Đường Mộ, người phía trên có cái biến hóa gì, đương nhiên người phía dưới cảm thấy rất rõ ràng.
"Em nói xem?"
"Tối hôm qua anh lăn lộn lão tử cả một đêm!"
Đường Mộ xúc động muốn đánh người cũng có luôn. Hắn thật sự là bị tên này lăn lộn tới sáng, trước khi ngất xỉu hắn đã thấy ngoài trời hơi hơi sáng rồi! Y thật sự không thể ngừng nghỉ một ngày sao? Thân thể của hắn cũng không phải làm bằng sắt a!
"Nhưng mà, tổ tông, anh cứng rồi!"
Thẩm Lãng túm lấy tay Đường Mộ tay trực tiếp sờ xuống phía dưới của mình.
Tốc độ tay của Thẩm Lãng cực kỳ nhanh, chờ Đường Mộ phục hồi tinh thần thì đã thấy tay mình đã đụng chạm đến con quái vật khổng lồ tối hôm qua lăn lộn hắn cả một đêm kia! Nhiệt độ dưới bàn tay cực nóng khiến Đường Mộ sợ tới mức vung tay ra tránh thoát khỏi ma trảo của Thẩm Lãng.
Tai Đường Mộ không khống chế được liền ửng đỏ. Rõ ràng tối hôm qua mới đem hắn lăn lộn đến ngất xỉu đi vài lần, nhưng mà hiện tại ai có thể tới nói cho hắn biết cái tên đang động dục đè trên người mình là cái loại quái vật gì không a?!
"Tiểu tổ tông, có thể không?"
Thanh âm Thẩm Lãng nghẹn ngào ở bên tai Đường Mộ, nói xong lại nhẹ nhàng cắn lỗ tai người bên dưới.
"Không được! Nơi đó còn đau!" Đường Mộ hung hăng lắc đầu.
"Thật sự rất đau sao?! Sao lúc nãy lại không nói? Lại đây! Anh nhìn xem!"
Thẩm Lãng quýnh lên, ngồi dậy ôm Đường Mộ xoay người lại, nhanh chóng duỗi tay cởi bỏ áo tắm của Đường Mộ đang mặc trên người ra.
"Dừng tay! Dừng tay! Không cho xem!"
Đường Mộ sợ hãi ngăn chặn tay Thẩm Lãng lại. Hiện tại đang là ban ngày ban mặt, y có thể kiêng kị một chút được không a?!
____________
Nản ghê luôn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook