Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà
-
Chương 137
“Thẩm Lãng! Con có thể đừng làm loạn thêm được không?!”
Lão ba Thẩm gia trừng mắt đứa con trai chỉ e thiên hạ bất loạn này. Đứa con trai này có phải đầu bị đánh tới điên rồi hay không? Tức phụ không nghe lời, y còn giúp đỡ chỗ dựa cho tức phụ?! Không khuyên phụ thì thôi đi, còn giúp người không nghe lời chống cự?!
“Con trai! Chuyện của Tiểu Mộ không thể đem ra đùa giỡn!” Tiêu Vũ cũng không thể hiểu con trai ngốc của mình đang phát điên cái gì.
Đường lão tứ cùng Lâm Mạt Tuyết cũng là vẻ mặt không biết nói gì. Đứa nhỏ này?! Muốn chiều tiểu tổ tông cũng đừng chiều quá có được không?! Chuyện này cũng không phải là đùa giỡn! Chẳng lẽ y đã quên giáo huấn thảm thiết thời gian trước đó? Không thể vì chiều tức phụ tới không cần tiền vốn như vậy!
Bạch Vân Sơn cũng nhíu mi tỏ vẻ khó hiểu. Tiểu tử này không phải trước kia vì Tiểu Mộ liên tục mấy ngày mấy đêm không ngủ sao? Sao bây giờ đối với bệnh tình của Tiểu Mộ lại không thèm để ý có nên nằm viện thêm một tuần hay không?!
“Di chứng não ngoại thương thật sự không có vấn đề gì chứ? Bạch thúc?” Người bị mọi người nghi ngờ không vội giải thích, hỏi ngược lại.
“Di chứng não ngoại thương không có vấn đề gì. Nhưng vết thương ở ngực và xương sườn gãy còn đang khôi phục, về nhà khẳng định là không có chăm sóc chu đáo như ở bệnh viện. Ta đã nói qua, Tiểu Mộ gãy xương sườn có một đoạn đâm vào phổi, chúng ta cũng đang quan sát xem có thể để lại di chứng hay không, chăm sóc trong bệnh viện chuyên nghiệp hơn nhiều, có chuyện gì bác sĩ cũng dễ xử lý!”
Bạch Vân Sơn rất muốn nói: Dù sao đây cũng là sản nghiệp của Đường gia, nằm viện cũng coi như ở Đường gia. Vội vã xuất viện làm gì?
“Về nhà con chăm sóc Mộ cũng được, chỉ cần não ngoại thương không có gì, cái khác cũng không thành vấn đề!” Thẩm Lãng luôn xác nhận, chỉ cần não ngoại thương không có vấn đề gì, vấn đề khác đều không thành vấn đề!
“Nhưng mà không phải con...”
“Bạch thúc, ngoại khoa của hắn cho dù so với cấp bậc chủ nhiệm của bệnh viện các người cũng không sai biệt lắm.”
Đường Mộ nhịn không được ngắt lời Bạch Vân Sơn. Nam nhân này trong bộ đội đặc chủng y học đã đạt được kỹ thuật lâm sàng cũng không phải bác sĩ bình thường có thể có. Đó là đối mặt sinh tử tích lũy được. Thời điểm từng giây từng phút đều đối mặt với mạng người, không phải là bác sĩ chuyên khoa cũng có thể làm được.
“A?!” Lời Đường Mộ vừa nói ra, khiến cho mọi người trong phòng bệnh đều trợn tròn mắt! Đây là...
“Đây là môn khóa bắt buộc khi con ở bộ đội đặc chủng, con từng ở chiến trường biên giới đã làm không dưới sáu mươi cuộc giải phẫu các loại hình phẫu thuật ngoại thương. Gãy xương hay xương sườn gãy cũng không đáng nhắc tới.”
“Như vậy a!” Bạch Vân Sơn sửng sốt bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai là ở chiến trường làm quân y a!
Lão ba Thẩm gia cùng Tiêu Vũ sửng sốt. Con trai của bọn họ, rốt cuộc còn có cái gì bọn họ không biết? Ba mươi mấy năm rốt cuộc bọn họ biết bao nhiêu điều về nó? Nó từ một binh lính bình thường, lăn lộn cho tới chức vị ngày hôm nay, bọn họ đôi cha mẹ không xứng chức này rốt cuộc đã bỏ lỡ bao nhiêu?
Lâm Mạt Tuyết còn ở trong lòng cười tươi như hoa. Cô gia này, thật đáng giá đồng tiền! Tiểu tổ tông này thật sự nhặt được bảo bối! Ha ha, thiếu tướng quân trưởng, nhất biểu nhân tài, gia thế hiển hách, hiện tại mị lực cá nhân còn được như vậy! Đường Mộ a Đường Mộ! Con đi đâu mà tìm được một người như vậy?!
Đường lão tứ cũng là vẻ mặt sợ hãi khen. Tiểu tử này rốt cuộc có cái gì không biết?!
“Bạch thúc, thúc yên tâm, con không thể đem Mộ ra đùa giỡn! Phiền ngài chuẩn bị thuốc men đầy đủ! Con sau khi về nhà sẽ chiếu cố em ấy thật tốt, cũng sẽ mỗi tuần đến bệnh viện kiểm tra định kỳ một lần.”
Thẩm Lãng không kiêu không nóng nảy cười! Vẫn là nam nhân thành thục ổn trọng, một chút cũng không thấy y có cái gì kiêu ngạo tự mãn!
“Tốt lắm! Vậy ta kê toa cho con đủ một tuần thuốc, trở lại rồi làm thủ tục xuất viện.” Biết rõ ngọn nguồn Bạch Vân Sơn cũng nhanh chóng thả lỏng.
“Cám ơn Bạch thúc!”
“Không cần! Không cần! Sau khi trở về phải cẩn thận chú ý, hơn nữa có khả năng não ngoại thương sau khi khôi phục hẳn là có chút di chứng nho nhỏ, con phải luôn chú ý, thời điểm cảm xúc của nó bất ổn, con phải nhường nó một chút nha! Vợ chồng cũng không thể vì chút chuyện này mà bùng nổ chiến tranh!” Bạch Vân Sơn nhịn không được dặn dò.
“Lão Bạch! Ông nói cái gì vậy?! Hai đứa nó nếu có thể chừng mực thì đâu xảy ra chuyện này a?”
Lâm Mạt Tuyết dở khóc dở cười. Gia hỏa nghiêm túc này cũng là loại người giả heo ăn hổ! Cũng đã nhiều năm không thấy một mặt này của ông!
“Đánh trước dự phòng a! Tiểu Mộ là bệnh nhân, làm người yêu đương nhiên phải làm cho xứng chút chứ! Có phải không?”
“Lời này tôi đồng ý! Về nhà phải chiếu cố Tiểu Mộ thật tốt, nếu ba biết được con khi dễ nó, ta và mẹ con sẽ xử lí con!”
Bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần này hai vợ chồng Thẩm gia thực ngượng ngùng chỉ có thể uy hiếp con trai chiếu tốt cho tức phụ. Không thể lại xảy ra chuyện như vậy nữa, bằng không thật đúng là không còn mặt mũi gặp thân gia.
“Con biết! Ba mẹ, con còn có thể khi dễ em ấy tới đâu?! Lòng con đau còn không kịp, làm sao bỏ được a!” Thẩm Lãng cười khổ. Trải qua chuyện lần này y còn không biết chiếu cố tiểu tổ tông nhà y thật tốt, vậy thì y thật là không có tư cách gì có được hắn!
“Không cần có gánh nặng tâm lý! Chuyện lần này không thể trách một mình con, con ta sinh ta biết, chuyện này, nó không được tự nhiên phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm. Thân gia cũng không cần phải áy náy, ngượng ngùng! Chuyện này không trách Thẩm Lãng, chuyện Đường Mộ cũng là bất tẫn nhân ý, khiến cho mọi người lo lắng, thật sự ngượng ngùng!”
Lâm Mạt Tuyết nói tới chuyện này sự là cảm thấy thật ngượng ngùng. Con trai nhà mình biến thành như vậy, làm hại Thẩm gia cũng bị gây sức ép theo người ngã ngựa đổ. Thật sự cảm thấy băn khoăn.
“Thân gia! Đừng nói như vậy! Chúng tôi cũng đã đủ áy náy, chị nói như vậy càng khiến cho chúng tôi khó tiếp nhận! Chuyện này thật sự là lỗi của tiểu tử Thẩm Lãng! Nếu không phải nó lộn xộn, Tiểu Mộ cũng không có khả năng xảy ra chuyện này!”
“Thân gia, chị nói như vậy chúng tôi thật sự xấu hổ a! Tiểu tử này nhà chúng tôi…”
Đường Mộ một câu cũng không nói, núp ở trong chăn nghe hai đôi thân gia chị một câu thật ngượng ngùng đi qua, tôi lại tới một câu thật ngượng ngùng! Người nói đây là chuyện ngốc tiểu tử nhà tôi gây nên, người nói đây là chuyện ngốc tiểu tử nhà tôi làm! Mấy người này thật là có ý tứ, chưa từng thấy có người chủ động gánh vác trách nhiệm! Vợ chồng son nhà người ta nếu xảy ra chuyện gì, cha mẹ của hắn nói đây là lỗi của con tôi, cha mẹ người ta lại nói đây là lỗi của con người khác, dù sao đây cũng không phải lỗi của người nhà mình, nhưng mấy người ba mẹ dở hơi này khen ngược, liều mạng đem trách nhiệm ôm lấy lên trên người mình. Thật sự là, cha mẹ khuôn mẫu a!
Thẩm Lãng nhìn, chỉ thấy trước mắt có một con chim bay qua. Ông trời, chuyện này cũng có thể khách khí như vậy?!
“Bạch thúc, chúng ta đi làm thủ tục xuất viện đi!”
Thẩm Lãng kéo Bạch Vân Sơn đang xem vẻ mặt trợn mắt há mồm nhanh tránh đi. Thật sự chịu không nổi! Người ta đều là không chịu trách nhiệm lên mình, mấy người này sợ trách nhiệm không ở trên người mình!
“Thẩm Lãng!” Đường Mộ trừng Thẩm Lãng. Hỗn đản này cứ như vậy bỏ hắn lại ở trong này?!
Thẩm Lãng vội vàng quay trở lại ôm lấy Đường Mộ: “Ba mẹ! Mọi người từ từ nói chuyện, con đưa Mộ xuống dưới hít thở không khí.”
Nói xong lập tức chạy ra khỏi phòng bệnh, mặc kệ những người ở đây vẻ mặt sét đánh, chính mình đem phu nhân nhà mình chạy lấy người.
Hai đôi cha mẹ này vừa thấy nhân vật chính bọn họ đang thảo luận đã chạy mất, bọn họ vẫn là không ra kết quả, nhất thời không nói được gì.
“Được rồi! Thân gia, chuyện quá khứ chúng ta sẽ không nói tới nữa! Tin tưởng là qua chuyện lần này, vợ chồng bọn nó biết quý trọng tình cảm lẫn nhau, chỉ cần hai người bọn nó tốt, những chuyện khác không là gì!”
“Đúng vậy! Tin tưởng bọn nó cũng đều biết tình cảm cũng không phải nói ngoài miệng đơn giản như vậy! Chỉ cần được giáo huấn, không phải so với cái gì cũng mạnh hơn sao? Hơn nữa tiểu tử kia cũng không xảy ra chuyện lớn gì, chuyện này ta cũng không nhắc lại, chỉ cần vợ chồng bọn nó tốt là tốt rồi!”
“Đúng vậy! Như vậy cũng tốt, tình cảm phải có chút va chạm như vậy mới có thể lâu dài!”
“Lời này có lý!”
“Vậy chúng ta sẽ không phân tâm đến chuyện này…”
Bạch Vân Sơn nhìn hai đôi cha mẹ tinh phẩm này, nghĩ nếu chính mình về sau cũng có thể gặp thân gia như vậy chính là vạn hạnh! Bất quá muốn tìm hài hòa như vậy, sợ là khó a!
Thấy bọn họ ở chung hòa hợp, Bạch Vân Sơn lắc đầu rời khỏi phòng bệnh.
Khuê nữ của ông không có phúc khí này a!
Bất quá nếu con gái bảo bối của ông gặp gỡ Đường Mộ kết quả thật sự ông không dám tưởng tượng. Mấy chục ngày này, ông xem như biết nam nhân này cưng chiều Đường Mộ như thế nào. Đó căn bản là trả giá 200%! Ông tự nhận là đối với vợ cũng không chu đáo chăm sóc đến như vậy, nhưng mà thiếu tướng quân trưởng tuổi trẻ kia có thể dứt bỏ kiêu ngạo của riêng mình vô điều kiện cưng chiều che chở cho một người, một người nam nhân! Cho dù nam nhân này là người yêu hợp pháp của y, điều này cũng khiến người ta khó có thể tin!
Tình cảm của Đường Mộ trong cuộc hôn nhân này được một người che chở như vậy, ông tự hỏi con gái ông không làm được!
Tính tình Đường Mộ trời sinh cũng đã là như vậy, cảm tình như vậy nếu bạn đời của Đường Mộ là nữ nhân, tuyệt đối duy trì không được!
Cho nên Thúy Nùng cùng Đường Mộ bỏ qua là phúc không phải họa a!
Bởi vì một cô gái cho dù yêu như thế nào, cũng không giao ra được cảm tình như vậy….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook