Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà
-
Chương 125
Đường gia trừ bỏ người không thể tới (lão gia tử ở nông thôn) người nên đến đều đã đến. Thẩm gia nghe được tiếng gió cũng tới. Vì thế có thêm một đội binh lực thủ ở bên ngoài phòng, tràng diện kia không phải là một chút đồ sộ.
Thẩm lão gia tử cùng Đường lão gia tử cứ năm phút một cuộc gọi điện đến, gấp đến độ giơ chân, nếu không phải vì đường đi bị đất lỡ chặn, hai lão gia tử này tám phần cũng hấp tấp gấp gáp trở về.
“Sao đã ba tiếng đồng hồ rồi, vẫn chưa có đi ra?” Mọi người đều nhìn đồng hồ, đợi đến cơ hồ phát điên.
“Chờ một chút đi! Không phải nói gãy xương sườn gãy chân sao? Nào có nhanh như vậy? Chờ một chút đi! Lập tức ra thôi!”
“Không phải nói không quá nghiêm trọng sao?”
“Đó là sơ chẩn! Tình huống sau đó ai biết được?”
Đám người này đã đứng đầy trước phòng cấp cứu, nhân viên hộ lý nhìn thấy khó chịu đi qua.
“Thật xin lỗi! Có thể mời các vị đợi ở bên ngoài không? Chúng tôi đang làm việc!”
Đây không phải là tới thăm bệnh nhân, đây là tới đánh người đi? Trận thế như vậy, ai không biết còn tưởng cấp cứu bên trong là nguyên thủ quốc gia đấy!
“Chúng tôi ở chỗ này đợi! Thật ngại quá, chúng tôi thật sự lo lắng, muốn biết tình trạng của bệnh nhân!” Thẩm Thành lần thứ năm đứng ra giải quyết đi tới giải thích với nhân viên hộ lý.
“Nhưng mà các người ở trong này, chúng tôi căn bản không có biện pháp đi qua! Kính nhờ các vị, đây là phòng cấp cứu, phối hợp một chút đi!”
Cứng rắn sắp bị ánh mắt của đám người này dọa phải đi đường vòng. Các loại thủ đoạn đều dùng hết, chỉ có thể nhỏ nhẹ khuyên nhủ, chính là hy vọng nhóm người này không phải là hạng người trọng vũ lực.
“Không đợi đến người bên trong ra, đại khái ở đây không một người nào nguyện ý rời đi, nếu không cô đi thúc giục bác sĩ bên trong một chút, xem thử có thể giải phẫu nhanh hơn một chút hay không?”
Có người đã muốn phát điên, có người đi thúc giục bác sĩ cũng là chuyện tốt.
“Anh sao lại như vậy a? Giải phẫu có thể thúc giục sao?” Quả nhiên, đây là đến càn quấy.
“Vậy ngượng ngùng, phòng cấp cứu chúng tôi còn phải chiếm cứ một thời gian!”
“Anh...”
Cô xem như biết vì sao bốn người trước đó đều không thỉnh đám đại thần này đi được. Tiểu hộ sĩ tức giận đến không biết nói gì xoay người rời khỏi phòng cấp cứu. Nói với đám người này chính là nước đổ đầu vịt! Nhìn qua một đám tây trang giày da, hóa ra là lưu manh!
“A– Bác sĩ Bạch tới thật tốt quá! Mau! Giúp đỡ một chút đi! Chúng tôi gặp phải lưu manh. Đuổi thế nào cũng không đi. Bọn họ đã gây rối ở đây hơn hai tiếng, chủ nhiệm đã gấp đến độ giơ chân. Cô xin thương xót giúp đỡ tôi đi! Bằng không tôi trở về chủ nhiệm thế nào cũng đem phòng cấp cứu này phá hủy mất!”
Tiểu hộ sĩ thấy người vừa bước vào cửa phòng cấp cứu, giống như là nhìn thấy cứu tinh. Miệng cũng toát đến cái ót.
“Sao vậy? Là người nhà bệnh nhân sao?”
Bạch Thúy Nùng buồn cười nhìn tiểu nha đầu qua lại với mình hai ngày nay. Nha đầu mạnh mẽ vang dội này còn có chuyện không làm được, thật sự là hiếm có a!
“Đúng vậy, một quân đội tăng cường a! Đi xem một chút, giúp giúp tôi, trở về tôi mời cô uống cà phê!”
Tiểu nha đầu hai tay tạo thành chữ thập khẩn cầu nói. Đẩy Bạch Thúy Nùng tới trước phòng cấp cứu. Trực tiếp gây khó dễ.
“Được được! Tôi đi! Đừng quên cà phê — bá mẫu?! Ngài sao ở đây a?” Vừa mới nói một nửa, bởi vì thấy Lâm Mạt Tuyết đứng ở cửa phòng cấp cứu kinh ngạc mở to mắt.
“Con là Bạch Thúy Nùng?” Lâm Mạt Tuyết kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, liếc mắt một cái liền nhận ra cô.
“Ân, đây là làm sao vậy? Bá phụ? Tam ca? Đại ca? Mọi người đây là...”
Bạch Thúy Nùng phát hiện ra từng người, toàn bộ Đường gia đều có mặt, còn có một số cô không biết, chói mắt nhất chính là nam nhân mặt quân trang đứng canh ở trước cửa. Không biết vì sao, cô chính là không hiểu vì sao chú ý đến nam nhân mặc quân trang thẳng tắp đứng bên cạnh Đường Ngạo. Là cửu cửu của Mộ sao? Nhìn lại hình như là quân trang Trung Quốc a? Thẩm Lãng quay mặt vào cửa phòng giải phẫu, cô chỉ nhìn thấy quân hàm trên vai Thẩm Lãng, nghĩ đó là một nam nhân trung niên bốn năm chục tuổi, cũng không chú ý. Cô bây giờ nghi hoặc vì sao bọn họ ở trong đây làm cái gì?
“Mộ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, ba con đang phẫu thuật cho nó.”
Lâm Mạt Tuyết xoa xoa mi tâm mệt mỏi, cảm thấy mình thật sự đã bị tiểu hỗn đản này gây sức ép muốn chết. Vì sao không thể để cho bà bớt lo một chút chứ? Chỉ vì tranh cãi với Thẩm Lãng vài câu lại nháo ra chuyện như vậy. Thật là làm cho bà nhức đầu mà! Lâm Mạt không biết vì chuyện gì hai người này cãi nhau, chỉ cảm thấy đầu to như cái đấu. Sinh con trai ép buộc hai mươi mấy năm, nghĩ là kết hôn rồi yên tĩnh, không nghĩ tới kết hôn rồi cũng ép buộc như vậy.
“Mộ xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Cậu ấy làm sao vậy?” Bạch Thúy Nùng vừa nghe, liền ngẩn ra.
“Không có chuyện gì lớn, là đua xe bị thương.”
“Đua xe?” Bạch Thúy Nùng trừng to mắt, không thể lý giải tính cách Đường Mộ như vậy lại đi đua xe.
Lâm Mạt Tuyết gật đầu, đối với hai từ này cũng là kinh ngạc không thôi. Chuyện hôm nay bà nghĩ đến tiểu tổ tông này tìm phiền não, không nghĩ tới hắn cư nhiên sẽ đi đua xe. Nhưng không thể không nói, Thẩm Lãng công lực thâm hậu. Tổ tông kia luôn là khiến người khác tức giận đi đua xe, bây giờ cư nhiên còn có thể tự mình đi đua xe. Thật đáng mừng a!
“Bị thương nghiêm trọng không?”
“Không nguy hiểm tính mạng.”
“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!” Bạch Thúy Nùng nghĩ tới mà sợ vỗ vỗ ngực.
“Không có việc gì, đừng lo lắng.”
“Ân.”
Thẩm Thành nhìn nhìn đồng hồ: “Sao còn chưa ra! Cũng ba tiếng đồng hồ rồi!” Chờ đợi là phá hủy lòng người nhất!
“Chờ thêm chút đi! Vết thương nhiều như vậy, khâu lại xử lý cần nhiều thời gian!” Đường Bác vỗ vỗ vai Thẩm Thành, trấn an những người cùng theo chân bọn họ sốt ruột đến phát hỏa.
“Bên trong còn có bệnh nhân khác không?”
“Không còn, chỉ có một bệnh nhân.” Trả lời cô là hộ sĩ tiểu muội. Cô thấy bác sĩ Bạch có vẻ quen biết, biết là người quen của bác sĩ Bạch, chỉ cần là người quen, vậy dễ nói chuyện rồi.
“Còn mấy vị này là?” Bạch Thúy Nùng rốt cuộc quay lại đề tài nghi hoặc trước đó.
“Nga! Quên giới thiệu với con, đây là người nhà của người yêu Mộ.”
Bạch Thúy Nùng hơi hơi cười khổ, cô trái lại thiếu chút nữa đã quên, hắn đã kết hôn. Hắn với cô về sau cũng chỉ là quan hệ bằng hữu, vội vàng như vậy sẽ khiến cho người Đường gia chế giễu đi.
“Thế nào? Người yêu Mộ vẫn chưa tới sao?” Nhìn nửa ngày cũng không thấy ai có vẻ như người yêu Mộ, cô rất là kinh ngạc. Chồng bị tai nạn xe, vợ lại không có ở đây?
“Ba con không có nói với con?” Lâm Mạt Tuyết kinh dị nhíu nhíu mày. Người còn sống sờ sờ trước mặt a! Nha đầu kia đại khái vẫn chưa biết đi!
“Ba nói cái gì?” Bạch Thúy Nùng khó hiểu.
“Người yêu Mộ ở đằng kia.” Lâm Mạt Tuyết trực tiếp chỉ vào bóng dáng quân trang kia, cũng không vòng vo.
Bạch Thúy Nùng phản xạ có điều kiện nhìn về phía Lâm Mạt Tuyết chỉ. Nhìn nửa ngày cô cũng không đem bóng dáng quân trang kia liên tưởng tới người yêu Mộ.
“Xin chào! Tôi chính là người yêu của Mộ.” Thẩm Lãng đột nhiên xoay người chào hỏi Bạch Thúy Nùng một câu.
Đây là thanh mai trúc mã mười năm trước của tiểu tổ tông đi. Bọn hắn gần đây bị làm sao vậy? Luôn gặp xui xẻo với nữ nhân! Một người rồi hai người tìm tới cửa!
Bạch Thúy Nùng trợn mắt há mồm nhìn nam nhân trước mặt vươn tay ra với mình. Kinh hách đến nỗi quên phản ứng luôn.
Người này...
Cư nhiên lại là người yêu Mộ? Cái người lưu lại dấu vết trên cổ hắn, cái người khiến hắn cười nói gọi hỗn đản, cái người khiến hắn từ bỏ tự do cam nguyện kết hôn, cái người khiến hắn không cần đứa nhỏ, là một quân nhân…
Nguyên lai là như vậy….
Thấy người mặc quân trang, cô theo bản năng liếc nhìn một cái, nhưng cô không nghĩ tới người yêu của hắn sẽ là nam? Nam a! Hắn cư nhiên kết hôn với một nam nhân!
“Xin chào!” BạchThúy Nùng nhìn cái tay trước mặt kia, run run vươn tay ra nắm.
“Thật có lỗi, con giờ có thể vào xem không? Mẹ, con thật sự không yên lòng!” Thẩm Lãng rút tay về, không bao giờ liếc nhìn cô gái này nữa, lập tức nhìn Lâm Mạt Tuyết hỏi.
“Đi đi! Con đi xem chúng ta cũng yên tâm hơn! Thúy Nùng, giúp ta an bài một chút được không?”
“Nga, được ạ.” Bạch Thúy Nùng ngây ngốc gật đầu.
Thẩm Lãng cởi quân trang, xoay người đi theo hộ sĩ thay áo vô khuẩn, vào phòng giải phẫu. Tới chỗ gần nhất nhìn hắn đi! Ít nhất sẽ không sốt ruột nóng gan như vậy! Cho dù biết hắn không có nguy hiểm lớn, nhưng chính là không yên lòng!
“Ba, tình huống thế nào?” Trong lời nói Bạch Thúy Nùng còn chưa hết run run. Đối với người yêu Đường Mộ, cô đây là vừa sợ vừa bất đắc dĩ. Cô làm sao cũng không nghĩ tới sự tình chân tướng cư nhiên là như vậy.
“Vết thương trên người quá mức dày đặc, đều là vết cắt thủy tinh, khâu lại rất chậm, thương trên đùi và ngực đã xử lý xong, sau gáy nó có khối u, ta đã làm CT xem xét, hiện tại chưa thấy vấn đề gì. Bất quá không biết có thể để lại di chứng sau chấn thương hay không!”
“Khối u gì?” Thẩm Lãng sửng sốt. Sau gáy có khối u?
Bạch Vân Sơn sửng sốt, xoay người vừa nhìn, thấy Thẩm Lãng, kinh ngạc trừng lớn mắt. Người này vào đây làm gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook