Thẩm Lãng hô hấp cao thấp bất định phả ra ở bên gáy Đường Mộ, ấm ấm nóng nóng, sưởi ấm cái cổ hơi lạnh lẽo của Đường Mộ.
"Vậy cũng buông tay! Bốn ngày không ngủ cũng không biết đi ngủ trên giường sao? Anh là heo à?" Đường Mộ không biết giọng của mình khi nghe được Thẩm Lãng bốn ngày không ngủ cũng đã dao động rồi.
"Tôi đang đợi em, mệt mỏi nữa cũng phải đợi em tới cùng nhau đón giao thừa." Y ngay cả đại viện thuộc quân đội cũng không có trở về, về thẳng nơi này, chính là muốn cùng nhau đón giao thừa với người này, chỉ hai người bọn họ.
Đường Mộ nổi giận đẩy y ra: "Anh như vậy còn đón giao thừa? Năm mới anh còn không kém bao nhiêu đâu?" Người này là trợn mắt nói dối! Chính là hắn như thế còn muốn đón giao thừa?
"Cứ coi như tôi không đón giao thừa, tôi cũng phải cùng em ở cùng một chỗ." Coi như là ôm người này áp chăn, hắn cũng muốn cùng người này trải qua năm nay.
"Cút! Đi tắm rửa, cả người toàn là khói thuốc súng!" Đường Mộ thực sự là không chịu nổi, người này không phải là bốn ngày không có ngủ sao? Lúc này sao mà có tinh thần như vậy?
"Em cam đoan sẽ không đi?" Y không xác định hỏi.
"Tôi giờ này đi đâu?" Hắn bây giờ còn có thể ra được cánh cửa này, hỗn đản này chính là đồ trang trí để xem.
"Thật sự sẽ không đi?" Thẩm Lãng vẫn không tín nhiệm, tiểu tổ tông này sẽ yên tâm đợi? Tính khả năng không cao a!
"Con mẹ nó nếu anh không cút, lão tử lập tức đi ngay!" Đường Mộ giơ tay lên chỉ vào phòng tắm, đầu bốc khói, biểu tình kia thấy được Thẩm Lãng vui vẻ, đây chính là dáng vẻ của lão bà đi! Nổi giận chỉ vào phòng tắm bảo lão công toàn thân dơ bẩn đi tắm rửa! Biểu tình cũng thích hợp! Ôi, tiểu tổ tông của y nha! Chính là để cho y yêu đến tận đáy lòng!
Thẩm Lãng lập tức buông tay: "Tôi đi tắm trước, em xem ti vi một chút đi! Nếu không xem ti vi, làm chút thức ăn cho tôi cũng được, tôi còn chưa ăn cơm tối đâu!" Tác phong tiêu chuẩn của quân nhân, nói động liền động! Vừa dứt lời, người y đã ở chốt cửa phòng tắm, không tới một phút đã vang lên tiếng nước.
Đường Mộ hừ lạnh một tiếng, bảo hắn làm cơm? Vậy y cứ chờ chết đói đi! Thiếu gia hắn đến bây giờ còn chưa phân rõ dầu muối tương dấm đâu! Người ta Gia Cát Lượng hỏa thiêu Xích Bích, hắn chắc là chỉ có thể hỏa thiêu nhà bếp! Khi đó đốt một Xích Bích cũng sẽ không ảnh hưởng hoàn cảnh, bây giờ đốt một nhà bếp sẽ trở thành tin tức trang đầu ngày mai, tiêu đề chính là − đêm ba mươi ở một khu nhà trọ vì làm cơm mà phát hỏa! Cho nên để tránh trở thành nhân vật trang bìa ngày mai hắn vẫn là nghỉ ngơi xem TV đi! Với lại hắn dựa vào cái gì làm cơm cho y? Thật đúng là coi hắn là phu nhân? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Nan nhân thần tốc kia chỉ mất năm phút đã đi ra, trên người mặt một cái áo choàng tắm màu trắng, đầu tóc ngắn ngủn vẫn còn nhỏ nước.
Thẩm Lãng nhìn nhà bếp vẫn tối tăm quạnh quẽ như cũ, cũng biết mình suy nghĩ quá nhiều, tiểu tổ tông này chính là đại thiếu gia Đường gia, hắn nếu như biết làm cơm y mới cảm thấy kỳ quái. Về sau có lẽ là mình làm chử phu (chỉ người đàn ông biết nấu nướng), nếu muốn ăn cơm tiểu tổ tông này làm, đó chính là nằm mơ giữa ban ngày, nhưng mà y vẫn nguyện ý cưới hắn về nhà, mình làm chử phu suốt đời.
"Anh có muốn ăn chút gì hay không?" 
Thẩm Lãng tự giác đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh, bên trong đầy nhóc, y cố ý kêu mẹ mua thức ăn đầy tủ lạnh cho y, y muốn ở nhà một tuần, cùng phu nhân của y bồi dưỡng tình cảm thật tốt một chút. Mẹ của y vừa nghe, vui vẻ đáp ứng, còn nói, cả nhà đã phê chuẩn, y không cần trở về đại viện thuộc quân khu, bồi dưỡng tình cảm thật tốt, qua năm tìm thời gian dẫn về cho cả nhà nhìn một chút. Nhìn xem là cái dạng người gì có thể khiến hắn thủ tiết ba mươi mấy năm động lòng, nếu như người tốt, vậy thì quyết định đến sống chung thật tốt.
"Không ăn." Hắn sớm đã ăn rồi, nếu không phải là hỗn đản này hắn đã ở trong chăn ngủ thật ngon, hiện tại cũng sẽ không ngu ngốc ngồi ở đây như vậy, từ khi vào cửa đến giờ còn không dám cởi áo khoác, chỉ cảm thấy khí lạnh tập trung ở trên người hắn.
Thẩm Lãng bật đèn đi vào nhà bếp, rửa nồi, bật bếp, đổ dầu, đánh trứng, cầm cái muôi, bộ dáng kia nhanh nhẹn như bản lĩnh của hắn. Cho thêm nước vào nồi, bật bếp đun, sau đó đem trứng chiên xong xúc ra, đổ dầu vào cho nóng, bỏ dưa chua xắt nhỏ vào nồi đảo cho đến cả phòng toàn là vị chua, xúc ra, đổ dầu lại đem thịt xắt sợi xào chín, thêm dưa chua vào đảo đều tắt bếp. Lại tiếp tục bật bếp đun mì sợi trong nồi. Mì sợi cùng với thịt xào dưa chua và trứng chiên, bữa tối của hắn đã xong.
Đường Mộ thấy sửng sốt một chút, người này còn biết làm cơm? Động tác thành thạo như thế vừa nhìn cũng biết, không phải là một ngày hai ngày.
"Ăn một chút? Em ăn cơm tối hẳn là được ba bốn tiếng rồi đi?" Thẩm Lãng nhìn Đường Mộ, nhịn không được mời.
"Không đói." Dạ dày hắn không tốt, tiêu hóa chậm, bây giờ cũng không cảm thấy đói, cơm tối ăn cũng không có bao nhiêu, nhưng mà hắn không đói.
"Thật sự không ăn chút nữa?" Thẩm Lãng đem mì sợi bưng lên bàn, hỏi lần nữa, chuyện thứ nhất của người làm trượng phu, không thể để cho phu nhân bị đói.
Đường Mộ trực tiếp cho y một cái liếc mắt, người này tưởng hắn là con nít ba tuổi có phải hay không? Hắn có đói bụng không tự mình lại không biết?
Thẩm Lãng nhún nhún vai, mì nóng hổi, hắn sẽ dùng bốn phút để giải quyết, sau đó vào bếp dọn dẹp, hắn làm cơm, ăn cơm, dọn dẹp xong mất nửa tiếng, tốc độ kia cứ như hành quân cấp tốc.
Đường Mộ thấy giữa chân mày nhíu lại, đây chính là quân nhân, cái gì cũng phải nói hiệu suất, cuộc sống một chút tình thú cũng không có, uống một tách cà phê, có lẽ cứ trực tiếp rót vào trong miệng liền xong việc, chưa hề chú trọng bất cứ cái gì. Nga, đúng rồi, hắn vừa mới nói, bọn họ như nhau chỉ chú trọng – hiệu suất! Hiệu suất muốn chết! Hắn thật sự phải cùng nam nhân này nói chuyện tình cảm? Quên đi, hắn phải suy nghĩ thật kỹ, hắn còn muốn sau này uống một tách cà phê thật ngon, hắn muốn hưởng thụ cuộc sống một chút, mà không phải là bị cuộc sống hưởng thụ. Hắn ngàn dặm xa xôi chạy tới nước Đức, chính là vì hưởng thụ cuộc sống, nếu cùng với nam nhân này ở cùng một chỗ, vậy hắn so với tiếp nhận công ty còn thảm hơn.
Thẩm Lãng kéo hắn đứng dậy, đem hắn nhốt vào trong lòng ôm: "Bốn ngày nay, đây chính là ý niệm duy nhất trong đầu tôi." Y lâm thời nhận được nhiệm vụ! Lúc đó ngay cả một cú điện thoại cũng không có cách nào gọi, hơn nữa y ngày đó tựa như cùng hắn làm ầm ĩ, lại quên hỏi số điện thoại của hắn.
Đường Mộ dùng sức giãy dụa, người này là bị nghiện ôm có phải hay không? Vừa tới liền ôm, coi hắn là cái gối ôm có phải hay không?
"Đừng nhúc nhích! Tiểu tổ tông, em không muốn đêm nay làm cho hai vợ chồng chúng ta quan hệ thân thể thì thành thật ngồi đi!" Thẩm Lãng đem Đường Mộ hung hăng đè lại, giọng nói cũng không bình thường. Có trời mới biết tiểu tổ tông này ở trên người y xoay qua xoay lại, y nếu như không có phản ứng y không phải là nam nhân!
"Được, tôi thượng anh." Cái này có gì không được? Thành thật ngồi thì thành thật ngồi! Hắn nói suy nghĩ một chút, cũng chưa nói tình một đêm không được! Cho dù bọn họ không thành, tình một đêm vẫn là có thể!
Thẩm Lãng có ý xấu cười: "Được, vậy chúng ta lăn trên giường đón giao thừa thế nào?" Muốn đè y hả? Chuyện này lên giường lại bàn tiếp.
Đường Mộ quay đầu lại nhìn y, trong lòng cân nhắc tính khả thi của chuyện này, người này cao hơn hắn, bản lĩnh giỏi hơn hắn, hiện tại hắn vẫn còn nhớ rõ, ngày đó hắn đúng là ngay cả cơ hội trở tay cũng không có. Vậy lên giường tỷ lệ hắn áp đảo hỗn đản này cao bao nhiêu? Ừm, có chút nguy hiểm, vậy không làm, hắn hiện tại còn chưa từng nghĩ tới mình có một ngày phải nằm ở dưới thân một nam nhân, huống chi người này còn là nửa ép buộc mình, không được, không thể như vậy liền đem mình bán đứng.
"Không có hứng thú." Đường gia từ nhỏ đến lớn đều là tinh thông việc kinh doanh, Đường Mộ tuy rằng không có hứng thú gì, thế nhưng không có nghĩa là hắn không có di truyền được gien tốt của Đường gia.
"Ha ha, tiểu tổ tông, em còn có thời điểm không có hứng thú?" Thẩm Lãng cười, tiểu tổ tông này là ngửi được mùi nguy hiểm rồi.
"Tôi không thể có thời điểm không cảm thấy hứng thú sao? Không có luật quy định tôi không có tự do này đi." Ngữ khí của Đường Mộ luôn như vậy, chính là không có dễ nói chuyện, bất quá cũng không trách hắn được, ai bảo người kia không làm cho hắn vui.
"Không có, không có. Ngủ đi. Tiểu tổ tông, tôi thật là suốt bốn ngày bốn đêm không có chợp mắt!"
"Nói rồi, không có hứng thú!" Tưởng hắn ngốc hả, lên giường còn có xuống được, dù cho xuống được cũng không còn nguyên vẹn.
"Đơn thuần ngủ có thể hay không? Tôi thật sự buồn ngủ sắp mở mắt không nổi rồi, tội nghiệp tôi một chút đi! Tiểu tổ tông, chỉ ngủ có được hay không?" Y bây giờ chỉ muốn ngủ, cho dù y muốn, đoán chừng cũng không có thể lực làm được tới cùng.
"Cùng một chỗ với anh?"
"Đó là nhất định rồi." Bằng không đêm ba mươi y cho người đón hắn tới làm gì? Nói chuyện phiếm? Y thật ra càng muốn ôm hắn ngủ một giấc.
"Nga, như vậy a." Đường Mộ kéo dài giọng, vẻ mặt kia Thẩm Lãng thấy được hận không thể đem hắn lập tức đặt ở dưới thân hóa thân thành sói, hung hăng đem hắn ăn sạch sẽ.
"Mơ tưởng." Hắn khiêu mi một cái, lành lạnh phun ra hai chữ.
"Vì sao? Tiểu tổ tông của tôi ơi, chẳng lẽ tôi phải ngủ sofa hả? Đừng đùa có được hay không? Tôi thật sự bốn ngày không ngủ! Không cần trừng phạt người ta như thế, tôi bốn ngày nay không phải cố ý không liên lạc với em, tôi không có số của em, nhiệm vụ lại gấp, đừng tức giận có được hay không?"
Tiểu tổ tông này tuyệt đối là cố ý! Tuyệt đối! Y bốn ngày nay chỉ tới khi tối nay kết thúc mới có thể bảo cảnh vệ viên rời đi, tới đón hắn trước, y tự mình còn đem chuyện phía sau an bài xong mới có thể rời đi, trong lúc đó hắn một cú điện thoại cũng đánh không được. Bởi vì điện thoại của hắn đã bị nhiễu sóng. Ngay cả người nhà cũng không biết hắn mấy ngày nay ở đâu, đang làm gì.
Đường Mộ chậm rãi giãy ra khỏi hai tay Thẩm Lãng, ngồi ở một bên, không có biểu tình gì đặc biệt, chẳng qua là nhìn Thẩm Lãng tâm trạng càng bất an, người này làm sao vậy? Y là thật sự quân vụ khẩn cấp, cũng không phải là cố ý lơ hắn.
"Anh ngủ giường của anh, tôi ngủ sofa." Vì đảm bảo hàng nguyên chất lượng, hắn nguyện ý ủy khuất mình một đêm, giường kia là không thể lên.
"Sợ tôi đêm nay sẽ ăn em?" Thẩm Lãng cười, y biết vật nhỏ này sợ cái gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương