Phu Nhân Tại Thượng
-
Chương 130: (Hoàn)
Sau khi Lý Trì Nguyệt từ phu, liền ở ngoại viện xây dựng một bức tường cao, đem Hầu gia ngăn cách ở bên ngoài, Hầu phủ bị chen vào bởi một bức tường cao khiến mẫu tử Hạng gia tức giận đến nổi trận lôi đình, tìm Lý Trì Nguyệt lý luận, Lý Trì Nguyệt vân đạm phong khinh đem sổ sách mấy năm nay Hạng gia ăn xài của nàng ra, trả đủ rồi nàng sẽ đồng ý để Hạng gia đập bỏ bức tường của nàng.
Mẫu tử Hạng gia nhìn số tiền này mắt choáng váng, số tiền này tương đương một nửa gia tài trong ngân khố Hạng gia, bọn họ trực giác cho rằng Lý Trì Nguyệt sẽ không vì bọn họ mà tiêu nhiều tiền như vậy.
"Sổ sách này của ngươi có vấn đề, chúng ta không có khả năng dùng nhiều như vậy!" Hạng Huy hét lên, hắn là kẻ không lo không biết nhà hết gạo, nhưng Hạng lão thái lại biết, sổ sách này không có vấn đề, cho nên Hạng lão thái đứng ở phía sau không nói được một lời.
"Ngươi cho là ngươi nuôi nhiều mỹ nhân như vậy không cần dùng tiền sao, một phu nhân phối hai nhất đẳng nha hoàn, bốn nhị đẳng nha hoàn, tám tam đẳng nha hoàn, tám thị nữ, bảy phu nhân, còn không bao gồm trong viện Hầu gia cùng lão phu nhân...." Ma ma bên cạnh lớn tiếng đem những khoản chủ yếu liệt kê ra.
"Nói rất hay, giống như đều là các ngươi nuôi vậy, lẽ nào Hạng gia chúng ta một xu cũng không ra sao...." Hạng Huy mới không tin Lý Trì Nguyệt sẽ hào phóng như vậy.
"Chuyện này phải hỏi một chút lão thái vẫn luôn nắm giữ sổ sách của Hạng gia rồi, nàng có từng lấy ra một hào nào không?" Lý Trì Nguyệt cười hỏi ngược lại, trước kia nàng tâm tình tốt, mới nuôi đoàn người Hạng gia, bánh bao thịt đánh chó thật đúng là có đi không về.
"Bức tường này đập hay là không đập, muốn đập thì trả hết tiền mấy năm nay nợ quận chúa." Các ma ma đề cao âm lượng nói.
"Lý Trì Nguyệt, ngươi đừng quá kiêu ngạo, nếu là hoàng thượng giáng tội xuống, ngươi có thể có kết cục tốt gì...." Hạng Huy dĩ nhiên không có khả năng đem số tiền này trả lại, lúc đó còn không quên nói lời ngoan độc.
"Những người này đã vượt qua tường rào rồi, toàn bộ đánh ra ngoài cho ta." Lý Trì Nguyệt ném xong những lời này liền quay về trong viện.
Vài ngày sau, tường cao giữa hai biệt viện được dựng lên, nghiễm nhiên phân biệt rõ ràng.
Chỉ sợ hoàng đế đã nhớ không nổi Lý Trì Nguyệt, Hạng Huy còn cố ý tấu trình cáo trạng mấy năm nay Lý Trì Nguyệt đã bá đạo thế nào, ngang ngược không nói lý, nguy hại Hạng gia và những việc làm càn quấy, nhưng tấu thư đệ trình đã lâu cũng không nhìn thấy hoàng thượng có phản ứng. Hạng Huy cảm thấy mệt rồi, các tiểu lão bà của hắn mỗi người đều ở trước mặt hắn khóc lóc kể lể, cuộc sống không bằng trước khi, ngay cả Hạng Huy cũng lập tức cảm giác được cuộc sống chênh lệch với lúc trước, không thể nào lãng phí như trước đây nữa rồi, vì vậy càng thêm ghi hận Lý Trì Nguyệt.
Cách hai tháng, Lục Đào sinh hạ nam đinh, bức thư thỉnh cầu của Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị vẫn chưa gửi đi thì thánh chỉ đã ban xuống.
Túc Thân Vương một mạch bị tru vi, chỉ còn Lý Trì Nguyệt một người, Lý Trì Nguyệt lại không thể sinh con, đối với Lý Lăng Húc mà nói không hề có tính uy hiếp, Lý Lăng Húc cũng sợ bị người ta nói bản thân vong ân phụ nghĩa, năm đó hắn có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, công lao của Túc Thân Vương không thể không kể đến, vì biểu hiện bản thân nhân nghĩa, Lý Lăng Húc liền nghe theo kiến nghị của Đồ Thập Mị ban ân cho Lý Trì Nguyệt.
Vì vậy Lý Lăng Húc liền ban quốc tính cho Hạng Cảnh Triều thành Lý Cảnh Triều, phong An Lạc Hầu, thực ấp Thiên hộ, cho Lý Trì Nguyệt làm con thừa tự, là huyết mạch kế thừa của Túc Thân Vương.
Tước vị của Lý Cảnh Triều là cùng đẳng cấp với Hạng Huy, nếu muốn kế thừa tước vị của Hạng Huy có nghĩa là bị giáng một cấp, cho nên Lý Cảnh Triều được nuôi dưỡng dưới trướng Lý Trì Nguyệt, thật ra so với kế thừa tước vị của Hạng gia càng thêm vinh quang, huống hồ là huyết mạch kế thừa của Túc Thân Vương, đó là thân phận hoàng thân quốc thích.
Vinh quang như vậy, Hạng gia không nhận cũng không được, nhưng nếu tiếp nhận rồi, ngay cả khi Lý Cảnh Triều có vinh quang cũng cùng Hạng gia không liên quan dù chỉ một sợi lông, chuyện này khiến Hạng gia tức giận đến muốn nôn ra máu, nếu sớm biết đã không từ thê, không từ thê Lý Trì Nguyệt vẫn là người của Hạng gia, hoàng thượng gia ân cho nàng đó là gia ân cho Hạng gia, hôm nay Hạng gia là tiền mất tật mang.
Hạng Huy càng nghĩ càng không thoải mái, không thoải mái lâu ngày liền tích tụ thành bệnh, một khi bệnh thì vô cùng trầm trọng, thân thể tận tình tửu sắc đã giống như nhà lao bị kiến hôi đào rỗng, bên ngoài thoạt nhìn nguy nga, nhưng bên trong đã rỗng tếch, chỉ cần tiện tay đẩy một cái sẽ ầm ầm đổ xuống, không bao lâu liền bạo bệnh mà chết.
Lão thái cùng Lục Đào cũng không phải đèn cạn dầu, Lục Đào vốn là người mạnh mẽ khôn khéo, hiện tại lại có nhi tử làm chỗ dựa, liền bắt đầu không có sợ hãi, càng muốn thu nạp quyền chưởng quản Hạng gia, hết lần này tới lần khác Hạng lão thái cầm giữ chìa khóa Hạng gia không tha, hai người nổi lên xung đột. Sau đó, Lục Đào được người chỉ điểm, nói lão thái lúc còn trẻ tàn hại không ít nữ nhân đã làm không ít việc đuối lý, vô cùng sợ quỷ, vì vậy Lục Đào liền tìm người giả thần giả quỷ hù dọa lão thái, mới vừa hù dọa lão thái tinh lực vốn đã không bằng trước càng không thể cùng Lục Đào trẻ tuổi tráng khí chống đỡ, không lâu sau liền bị Lục Đào thu quyền, Lục Đào đề phòng lão thái đùa giỡn tâm cơ, đem lão thái giam lỏng trong phật đường, lão thái cũng chỉ có thể tĩnh tâm ăn chay niệm phật.
Lục Đào rất rõ ràng, nàng có phúc phận này đều là vì nàng theo được chủ tử tốt, ai có thể nghĩ đến một chủ tử lúc trước chỉ là tư sắc hơn người, đầu óc không hoạt động sẽ mang đến phúc phận như vậy cho nàng, ngẫm lại Lục Đào vẫn còn vô cùng cảm thán. Ngay cả Liễu Phi Nhân hiện tại cũng thiên y bách thuận đối với nàng, ngay cả muốn đi vụn trộm cũng không có can đảm, Liễu Phi Nhân thật đúng là người thông minh biết xem thời thế, rõ ràng biết nàng hiện tại chính là cơm áo phụ mẫu của nàng ấy rồi, ngày tháng hôm nay của Lục Đào thư thái đến khó có thể hình dung!
Thôi Loan Thúy gần như dùng toàn bộ tích góp để chuộc thân cho mình, sau đó theo Lục Sa vào thôn trang ngoại viện của Lý Trì Nguyệt, Lục Sa làm tổng quản, Thôi Loan Thúy làm chưởng khố, có vài phần cảm giác thê xướng thê tùy, dù sao Thôi Loan Thúy dung mạo hơn người, không thích hợp ở bên ngoài tiếp xúc cùng nam tử.
Thôi Loan Thúy cùng Lục Sa đã cùng sống ở ngoại viện hơn mười ngày, hai người vẫn ngủ hai gian phòng khác nhau, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có hành động thân mật nhưng vẫn còn chưa da thịt chi thân.
"Lục Sa, ta nói ngươi không cần phải như vậy, ngươi không cần ủy khuất bản thân." Thôi Loan Thúy thế nào cũng không muốn Lục Sa cởi hài cho nàng, nàng không muốn Lục Sa giống như hầu hạ chủ tử mà hầu hạ nàng, hơn nữa nàng không phải một người vô dụng như vậy, lúc rời khỏi biệt viện của phu nhân, nàng đã biết ngày tháng sau này dĩ nhiên không còn là quý phu nhân ở hậu viện khảy huyền cầm nữa, nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý ứng phó với cuộc sống khác biệt rồi.
"Ta thích đối đãi ngươi như vậy, cho dù không thể để ngươi giống như trước kia cẩm y ngọc thực, nhưng ta vẫn như cũ muốn đem tất cả ta có, đem những thứ tốt nhất cho ngươi, ta chưa từng có chút nào ủy khuất, chỉ cảm thấy chưa thể mở lòng, ngươi không cho ta làm, ta sẽ hiểu lầm ngươi xem ta là ngoại nhân." Tuy rằng trong trang viện cũng có một hai nha hoàn thấp hơn có thể sai làm nhưng với Thôi Loan Thúy đều là Lục Sa tự mình làm, nàng đã từng làm nhất đẳng nha hoàn, nàng vẫn luôn cảm thấy nha hoàn thô tay thô chân hầu hạ Thôi Loan Thúy không tốt, hơn nữa thích một người chỉ hận không thể moi tim cho nàng, lúc trước đối với ngũ phu nhân như vậy, hôm nay đối với Thanh Loan càng thêm sâu nặng.
"Vậy ngươi cũng đáp ứng ta, lúc bên ngoài không thể như vậy, ngươi dù sao cũng là một tổng quản." Thôi Loan Thúy lo lắng căn dặn.
Lục Sa gật đầu, nhìn lúc này không còn sớm, Lục Sa đang chuẩn bị đứng dậy, quay về phòng mình.
" Lục Sa, ngươi phải về phòng rồi sao?" Thôi Loan Thúy gọi Lục Sa chuẩn bị đứng dậy lại.
" Ân, thời gian không còn sớm." Lục Sa gật đầu đáp.
" Ngươi đối với ta không có dục vọng sao?" Thôi Loan Thúy hơi đỏ mặt hỏi, Lục Sa đối với nàng phần lớn thời gian sẽ không quá mức thân mật, tất cả cử chỉ thân mật phần lớn đều là nàng chủ động, nếu không phải Lục Sa cẩn thận chăm sóc nàng, nàng cũng hoài nghi bản thân không có mị lực.
Lục Sa nhìn Thôi Loan Thúy sắc mặt ửng đỏ, dung nhan dưới ánh nến càng phát ra động nhân, há có thể không động tâm, chỉ là nàng không dám vượt rào, vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc này đến có chút không chân thật, chỉ sợ làm càn một chút sẽ phá vỡ hạnh phúc. Nhưng tình cảnh lúc này nếu nàng còn không hiểu thì thật sự là đầu gỗ rồi.
"Có, đương nhiên là có, chỉ là có chút không dám." Lục Sa cũng đỏ mặt đáp.
" Vậy đêm nay ngươi ở lại đi." Nhìn Lục Sa đỏ mặt, Thôi Loan Thúy trái lại không đỏ mặt nữa, lại bắt đầu làm càn, luận sự đời nàng gặp qua hẳn là nhiều hơn Lục Sa, há có thể luống cuống.
"Được." Giọng nói của Lục Sa rất nhỏ, giống như ruồi muỗi.
Thôi Loan Thúy liền để Lục Sa thổi tắt nến, sau đó lôi kéo Lục Sa vào trong trướng, hai người đối với việc nữ nữ cũng không xa lạ, thân thể hai người vừa tiếp xúc liền bùng cháy, bởi vì Lục Sa bắt đầu có chút rụt rè, để Thôi Loan Thúy đoạt được tiên cơ, giống như khảy bát huyền ở trên thân thể của Lục Sa mềm nhẹ khảy ra, khó kìm lòng nổi, thì thầm triền miên, trướng che chập chờn, đúng là một đêm kinh hỉ, tình nồng mật ý, khó tách rời.
Hai người ở trên giường khó phân thắng thua, Lục Sa hầu hạ người khác quen rồi, ngay cả trên giường cũng tỉ mỉ triền miên hơn người khác, thể lực cũng vô cùng tốt, hai tay Thôi Loan Thúy đều là cầm bút, cũng vạn phần linh xảo, như cá gặp nước, thiên tác chi hòa.
Lý Trì Nguyệt ôm Lý Cảnh Triều đã biết đi, Lý Cảnh Triều đã học được gọi nàng mẫu thân rồi.
"Tiểu tử này trái lại giống y như nương của hắn, là một người có phúc." Lý Trì Nguyệt cảm thán, cho dù ngày nào đó Đồ Thập Mị thất thế, hắn cũng có thể an hưởng phú quý, suốt đời không lo.
"Dĩ nhiên rồi, hắn là do ta sinh mà!" Đồ Cửu Mị rất tự hào nói.
Lý Trì Nguyệt chỉ cười không đáp, nha đầu này tuy rằng là kẻ ngốc, nhưng chống không được số mệnh tốt của nàng, mệnh cách này quả thật là mang đến thịnh vượng, vượng đến làm cho người ta phải đối kỵ rồi, Lý Trì Nguyệt không muốn thừa nhận được nàng mang đến vận phúc cũng không được.
"Vì sao ngươi còn gọi ta là phu nhân?" Đột nhiên có một ngày Lý Trì Nguyệt đột nhiên hỏi, nàng cùng Đồ Cửu Mị đều đã không phải quan hệ thê thiếp, nhưng Đồ Cửu Mị ngoại trừ lúc trên giường sẽ gọi nàng là Trì Nguyệt ra, vẫn sẽ giống như lúc trước gọi nàng là phu nhân.
"Phu nhân không phải là phu nhân của Hầu gia, ta cũng không phải thiếp thất của Hầu gia, nhưng phu nhân là phu nhân của một mình Đồ Cửu Mị, ta thích gọi phu nhân như vậy." Đồ Cửu Mị rất là nghiêm túc giải thích.
"Phu nhân, Kháp Kháp dường như lại làm bánh nướng mè ở sát vách khóc rồi, Lục Đào đến cáo trạng rồi...." Lục Đào đã nói, Kháp Kháp cởi quần bánh nướng mè (chắc là biệt danh của Hạng Vinh Quang con trai Lục Đào), khiến Hạng Vinh Quang phơi mông chạy khắp viện còn không nói, còn đem tiểu kê kê của bánh nướng mè trói chặt, không cho hắn tiểu, khiến bánh nướng mè khóc phải về nhà tìm nương khóc lóc kể lể, ngẫm lại Kháp Kháp thật sự rất xấu xa, chỉ có thể để phu nhân quản giáo hắn thôi.
" Bánh nướng mè?" Lý Trì Nguyệt có chút nghi hoặc.
"Chính là con trai của Lục Đào, Hạng Vinh Quang, Kháp Kháp đặt biệt danh cho hắn, ta cảm thấy Kháp Kháp đặt rất hay, hắn so với Kháp Kháp trước đây còn béo hơn, đôi mắt nho nhỏ, giống như hai hạt mè trên cái bánh nướng... Nhìn dáng vẻ của Hạng Vinh Quang như vậy thật sự rất....buồn cười....haha...." Đồ Cửu Mị càng nói càng cảm thấy buồn cười, sau đó tự mình cười đến trăm hoa đua nở, không hề có hình tượng. Trước đây Kháp Kháp quá béo vẫn luôn bị nàng cười nhạo, khó có được Kháp Kháp tìm được một hài tử còn béo hơn hắn, dĩ nhiên sẽ dùng sức cười nhạo, tâm lý u ấm như vậy, Đồ Cửu Mị rất có thể lý giải.
"Ai bảo hắn họ Hạng, đáng đời!" Lý Trì Nguyệt bao che khuyết điểm nói một câu, đem Hạng Vinh Quang đánh vào địa ngục, khiến Hạng Vinh Quang rơi vào tay ác ma, sau khi lớn lên còn không thể xoay người.
Đồ Cửu Mị đột nhiên cảm thấy bản thân rất biết lí lẽ, vừa rồi nàng còn sâu sắc hiểu đại nghĩa đem Lý Cảnh Triều giáo huấn một lần, tuy rằng Lý Cảnh Triều từ trước đến nay không sợ nàng, bất quá nàng cũng chỉ có thể âm thầm vì bánh nướng mè thương tiếc một chút.
--------------Hoàn------------
p/s: vậy là hoàn rồi, cảm ơn các nàng đã theo đến cùng ~ những bạn nào có hứng thú với chuyện tình giữ Lý Lăng Nguyệt và Đồ Thập Mị thì xin mời tìm xem bộ Hoàng Hậu Tại Thượng ~~
Mẫu tử Hạng gia nhìn số tiền này mắt choáng váng, số tiền này tương đương một nửa gia tài trong ngân khố Hạng gia, bọn họ trực giác cho rằng Lý Trì Nguyệt sẽ không vì bọn họ mà tiêu nhiều tiền như vậy.
"Sổ sách này của ngươi có vấn đề, chúng ta không có khả năng dùng nhiều như vậy!" Hạng Huy hét lên, hắn là kẻ không lo không biết nhà hết gạo, nhưng Hạng lão thái lại biết, sổ sách này không có vấn đề, cho nên Hạng lão thái đứng ở phía sau không nói được một lời.
"Ngươi cho là ngươi nuôi nhiều mỹ nhân như vậy không cần dùng tiền sao, một phu nhân phối hai nhất đẳng nha hoàn, bốn nhị đẳng nha hoàn, tám tam đẳng nha hoàn, tám thị nữ, bảy phu nhân, còn không bao gồm trong viện Hầu gia cùng lão phu nhân...." Ma ma bên cạnh lớn tiếng đem những khoản chủ yếu liệt kê ra.
"Nói rất hay, giống như đều là các ngươi nuôi vậy, lẽ nào Hạng gia chúng ta một xu cũng không ra sao...." Hạng Huy mới không tin Lý Trì Nguyệt sẽ hào phóng như vậy.
"Chuyện này phải hỏi một chút lão thái vẫn luôn nắm giữ sổ sách của Hạng gia rồi, nàng có từng lấy ra một hào nào không?" Lý Trì Nguyệt cười hỏi ngược lại, trước kia nàng tâm tình tốt, mới nuôi đoàn người Hạng gia, bánh bao thịt đánh chó thật đúng là có đi không về.
"Bức tường này đập hay là không đập, muốn đập thì trả hết tiền mấy năm nay nợ quận chúa." Các ma ma đề cao âm lượng nói.
"Lý Trì Nguyệt, ngươi đừng quá kiêu ngạo, nếu là hoàng thượng giáng tội xuống, ngươi có thể có kết cục tốt gì...." Hạng Huy dĩ nhiên không có khả năng đem số tiền này trả lại, lúc đó còn không quên nói lời ngoan độc.
"Những người này đã vượt qua tường rào rồi, toàn bộ đánh ra ngoài cho ta." Lý Trì Nguyệt ném xong những lời này liền quay về trong viện.
Vài ngày sau, tường cao giữa hai biệt viện được dựng lên, nghiễm nhiên phân biệt rõ ràng.
Chỉ sợ hoàng đế đã nhớ không nổi Lý Trì Nguyệt, Hạng Huy còn cố ý tấu trình cáo trạng mấy năm nay Lý Trì Nguyệt đã bá đạo thế nào, ngang ngược không nói lý, nguy hại Hạng gia và những việc làm càn quấy, nhưng tấu thư đệ trình đã lâu cũng không nhìn thấy hoàng thượng có phản ứng. Hạng Huy cảm thấy mệt rồi, các tiểu lão bà của hắn mỗi người đều ở trước mặt hắn khóc lóc kể lể, cuộc sống không bằng trước khi, ngay cả Hạng Huy cũng lập tức cảm giác được cuộc sống chênh lệch với lúc trước, không thể nào lãng phí như trước đây nữa rồi, vì vậy càng thêm ghi hận Lý Trì Nguyệt.
Cách hai tháng, Lục Đào sinh hạ nam đinh, bức thư thỉnh cầu của Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị vẫn chưa gửi đi thì thánh chỉ đã ban xuống.
Túc Thân Vương một mạch bị tru vi, chỉ còn Lý Trì Nguyệt một người, Lý Trì Nguyệt lại không thể sinh con, đối với Lý Lăng Húc mà nói không hề có tính uy hiếp, Lý Lăng Húc cũng sợ bị người ta nói bản thân vong ân phụ nghĩa, năm đó hắn có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, công lao của Túc Thân Vương không thể không kể đến, vì biểu hiện bản thân nhân nghĩa, Lý Lăng Húc liền nghe theo kiến nghị của Đồ Thập Mị ban ân cho Lý Trì Nguyệt.
Vì vậy Lý Lăng Húc liền ban quốc tính cho Hạng Cảnh Triều thành Lý Cảnh Triều, phong An Lạc Hầu, thực ấp Thiên hộ, cho Lý Trì Nguyệt làm con thừa tự, là huyết mạch kế thừa của Túc Thân Vương.
Tước vị của Lý Cảnh Triều là cùng đẳng cấp với Hạng Huy, nếu muốn kế thừa tước vị của Hạng Huy có nghĩa là bị giáng một cấp, cho nên Lý Cảnh Triều được nuôi dưỡng dưới trướng Lý Trì Nguyệt, thật ra so với kế thừa tước vị của Hạng gia càng thêm vinh quang, huống hồ là huyết mạch kế thừa của Túc Thân Vương, đó là thân phận hoàng thân quốc thích.
Vinh quang như vậy, Hạng gia không nhận cũng không được, nhưng nếu tiếp nhận rồi, ngay cả khi Lý Cảnh Triều có vinh quang cũng cùng Hạng gia không liên quan dù chỉ một sợi lông, chuyện này khiến Hạng gia tức giận đến muốn nôn ra máu, nếu sớm biết đã không từ thê, không từ thê Lý Trì Nguyệt vẫn là người của Hạng gia, hoàng thượng gia ân cho nàng đó là gia ân cho Hạng gia, hôm nay Hạng gia là tiền mất tật mang.
Hạng Huy càng nghĩ càng không thoải mái, không thoải mái lâu ngày liền tích tụ thành bệnh, một khi bệnh thì vô cùng trầm trọng, thân thể tận tình tửu sắc đã giống như nhà lao bị kiến hôi đào rỗng, bên ngoài thoạt nhìn nguy nga, nhưng bên trong đã rỗng tếch, chỉ cần tiện tay đẩy một cái sẽ ầm ầm đổ xuống, không bao lâu liền bạo bệnh mà chết.
Lão thái cùng Lục Đào cũng không phải đèn cạn dầu, Lục Đào vốn là người mạnh mẽ khôn khéo, hiện tại lại có nhi tử làm chỗ dựa, liền bắt đầu không có sợ hãi, càng muốn thu nạp quyền chưởng quản Hạng gia, hết lần này tới lần khác Hạng lão thái cầm giữ chìa khóa Hạng gia không tha, hai người nổi lên xung đột. Sau đó, Lục Đào được người chỉ điểm, nói lão thái lúc còn trẻ tàn hại không ít nữ nhân đã làm không ít việc đuối lý, vô cùng sợ quỷ, vì vậy Lục Đào liền tìm người giả thần giả quỷ hù dọa lão thái, mới vừa hù dọa lão thái tinh lực vốn đã không bằng trước càng không thể cùng Lục Đào trẻ tuổi tráng khí chống đỡ, không lâu sau liền bị Lục Đào thu quyền, Lục Đào đề phòng lão thái đùa giỡn tâm cơ, đem lão thái giam lỏng trong phật đường, lão thái cũng chỉ có thể tĩnh tâm ăn chay niệm phật.
Lục Đào rất rõ ràng, nàng có phúc phận này đều là vì nàng theo được chủ tử tốt, ai có thể nghĩ đến một chủ tử lúc trước chỉ là tư sắc hơn người, đầu óc không hoạt động sẽ mang đến phúc phận như vậy cho nàng, ngẫm lại Lục Đào vẫn còn vô cùng cảm thán. Ngay cả Liễu Phi Nhân hiện tại cũng thiên y bách thuận đối với nàng, ngay cả muốn đi vụn trộm cũng không có can đảm, Liễu Phi Nhân thật đúng là người thông minh biết xem thời thế, rõ ràng biết nàng hiện tại chính là cơm áo phụ mẫu của nàng ấy rồi, ngày tháng hôm nay của Lục Đào thư thái đến khó có thể hình dung!
Thôi Loan Thúy gần như dùng toàn bộ tích góp để chuộc thân cho mình, sau đó theo Lục Sa vào thôn trang ngoại viện của Lý Trì Nguyệt, Lục Sa làm tổng quản, Thôi Loan Thúy làm chưởng khố, có vài phần cảm giác thê xướng thê tùy, dù sao Thôi Loan Thúy dung mạo hơn người, không thích hợp ở bên ngoài tiếp xúc cùng nam tử.
Thôi Loan Thúy cùng Lục Sa đã cùng sống ở ngoại viện hơn mười ngày, hai người vẫn ngủ hai gian phòng khác nhau, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có hành động thân mật nhưng vẫn còn chưa da thịt chi thân.
"Lục Sa, ta nói ngươi không cần phải như vậy, ngươi không cần ủy khuất bản thân." Thôi Loan Thúy thế nào cũng không muốn Lục Sa cởi hài cho nàng, nàng không muốn Lục Sa giống như hầu hạ chủ tử mà hầu hạ nàng, hơn nữa nàng không phải một người vô dụng như vậy, lúc rời khỏi biệt viện của phu nhân, nàng đã biết ngày tháng sau này dĩ nhiên không còn là quý phu nhân ở hậu viện khảy huyền cầm nữa, nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý ứng phó với cuộc sống khác biệt rồi.
"Ta thích đối đãi ngươi như vậy, cho dù không thể để ngươi giống như trước kia cẩm y ngọc thực, nhưng ta vẫn như cũ muốn đem tất cả ta có, đem những thứ tốt nhất cho ngươi, ta chưa từng có chút nào ủy khuất, chỉ cảm thấy chưa thể mở lòng, ngươi không cho ta làm, ta sẽ hiểu lầm ngươi xem ta là ngoại nhân." Tuy rằng trong trang viện cũng có một hai nha hoàn thấp hơn có thể sai làm nhưng với Thôi Loan Thúy đều là Lục Sa tự mình làm, nàng đã từng làm nhất đẳng nha hoàn, nàng vẫn luôn cảm thấy nha hoàn thô tay thô chân hầu hạ Thôi Loan Thúy không tốt, hơn nữa thích một người chỉ hận không thể moi tim cho nàng, lúc trước đối với ngũ phu nhân như vậy, hôm nay đối với Thanh Loan càng thêm sâu nặng.
"Vậy ngươi cũng đáp ứng ta, lúc bên ngoài không thể như vậy, ngươi dù sao cũng là một tổng quản." Thôi Loan Thúy lo lắng căn dặn.
Lục Sa gật đầu, nhìn lúc này không còn sớm, Lục Sa đang chuẩn bị đứng dậy, quay về phòng mình.
" Lục Sa, ngươi phải về phòng rồi sao?" Thôi Loan Thúy gọi Lục Sa chuẩn bị đứng dậy lại.
" Ân, thời gian không còn sớm." Lục Sa gật đầu đáp.
" Ngươi đối với ta không có dục vọng sao?" Thôi Loan Thúy hơi đỏ mặt hỏi, Lục Sa đối với nàng phần lớn thời gian sẽ không quá mức thân mật, tất cả cử chỉ thân mật phần lớn đều là nàng chủ động, nếu không phải Lục Sa cẩn thận chăm sóc nàng, nàng cũng hoài nghi bản thân không có mị lực.
Lục Sa nhìn Thôi Loan Thúy sắc mặt ửng đỏ, dung nhan dưới ánh nến càng phát ra động nhân, há có thể không động tâm, chỉ là nàng không dám vượt rào, vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc này đến có chút không chân thật, chỉ sợ làm càn một chút sẽ phá vỡ hạnh phúc. Nhưng tình cảnh lúc này nếu nàng còn không hiểu thì thật sự là đầu gỗ rồi.
"Có, đương nhiên là có, chỉ là có chút không dám." Lục Sa cũng đỏ mặt đáp.
" Vậy đêm nay ngươi ở lại đi." Nhìn Lục Sa đỏ mặt, Thôi Loan Thúy trái lại không đỏ mặt nữa, lại bắt đầu làm càn, luận sự đời nàng gặp qua hẳn là nhiều hơn Lục Sa, há có thể luống cuống.
"Được." Giọng nói của Lục Sa rất nhỏ, giống như ruồi muỗi.
Thôi Loan Thúy liền để Lục Sa thổi tắt nến, sau đó lôi kéo Lục Sa vào trong trướng, hai người đối với việc nữ nữ cũng không xa lạ, thân thể hai người vừa tiếp xúc liền bùng cháy, bởi vì Lục Sa bắt đầu có chút rụt rè, để Thôi Loan Thúy đoạt được tiên cơ, giống như khảy bát huyền ở trên thân thể của Lục Sa mềm nhẹ khảy ra, khó kìm lòng nổi, thì thầm triền miên, trướng che chập chờn, đúng là một đêm kinh hỉ, tình nồng mật ý, khó tách rời.
Hai người ở trên giường khó phân thắng thua, Lục Sa hầu hạ người khác quen rồi, ngay cả trên giường cũng tỉ mỉ triền miên hơn người khác, thể lực cũng vô cùng tốt, hai tay Thôi Loan Thúy đều là cầm bút, cũng vạn phần linh xảo, như cá gặp nước, thiên tác chi hòa.
Lý Trì Nguyệt ôm Lý Cảnh Triều đã biết đi, Lý Cảnh Triều đã học được gọi nàng mẫu thân rồi.
"Tiểu tử này trái lại giống y như nương của hắn, là một người có phúc." Lý Trì Nguyệt cảm thán, cho dù ngày nào đó Đồ Thập Mị thất thế, hắn cũng có thể an hưởng phú quý, suốt đời không lo.
"Dĩ nhiên rồi, hắn là do ta sinh mà!" Đồ Cửu Mị rất tự hào nói.
Lý Trì Nguyệt chỉ cười không đáp, nha đầu này tuy rằng là kẻ ngốc, nhưng chống không được số mệnh tốt của nàng, mệnh cách này quả thật là mang đến thịnh vượng, vượng đến làm cho người ta phải đối kỵ rồi, Lý Trì Nguyệt không muốn thừa nhận được nàng mang đến vận phúc cũng không được.
"Vì sao ngươi còn gọi ta là phu nhân?" Đột nhiên có một ngày Lý Trì Nguyệt đột nhiên hỏi, nàng cùng Đồ Cửu Mị đều đã không phải quan hệ thê thiếp, nhưng Đồ Cửu Mị ngoại trừ lúc trên giường sẽ gọi nàng là Trì Nguyệt ra, vẫn sẽ giống như lúc trước gọi nàng là phu nhân.
"Phu nhân không phải là phu nhân của Hầu gia, ta cũng không phải thiếp thất của Hầu gia, nhưng phu nhân là phu nhân của một mình Đồ Cửu Mị, ta thích gọi phu nhân như vậy." Đồ Cửu Mị rất là nghiêm túc giải thích.
"Phu nhân, Kháp Kháp dường như lại làm bánh nướng mè ở sát vách khóc rồi, Lục Đào đến cáo trạng rồi...." Lục Đào đã nói, Kháp Kháp cởi quần bánh nướng mè (chắc là biệt danh của Hạng Vinh Quang con trai Lục Đào), khiến Hạng Vinh Quang phơi mông chạy khắp viện còn không nói, còn đem tiểu kê kê của bánh nướng mè trói chặt, không cho hắn tiểu, khiến bánh nướng mè khóc phải về nhà tìm nương khóc lóc kể lể, ngẫm lại Kháp Kháp thật sự rất xấu xa, chỉ có thể để phu nhân quản giáo hắn thôi.
" Bánh nướng mè?" Lý Trì Nguyệt có chút nghi hoặc.
"Chính là con trai của Lục Đào, Hạng Vinh Quang, Kháp Kháp đặt biệt danh cho hắn, ta cảm thấy Kháp Kháp đặt rất hay, hắn so với Kháp Kháp trước đây còn béo hơn, đôi mắt nho nhỏ, giống như hai hạt mè trên cái bánh nướng... Nhìn dáng vẻ của Hạng Vinh Quang như vậy thật sự rất....buồn cười....haha...." Đồ Cửu Mị càng nói càng cảm thấy buồn cười, sau đó tự mình cười đến trăm hoa đua nở, không hề có hình tượng. Trước đây Kháp Kháp quá béo vẫn luôn bị nàng cười nhạo, khó có được Kháp Kháp tìm được một hài tử còn béo hơn hắn, dĩ nhiên sẽ dùng sức cười nhạo, tâm lý u ấm như vậy, Đồ Cửu Mị rất có thể lý giải.
"Ai bảo hắn họ Hạng, đáng đời!" Lý Trì Nguyệt bao che khuyết điểm nói một câu, đem Hạng Vinh Quang đánh vào địa ngục, khiến Hạng Vinh Quang rơi vào tay ác ma, sau khi lớn lên còn không thể xoay người.
Đồ Cửu Mị đột nhiên cảm thấy bản thân rất biết lí lẽ, vừa rồi nàng còn sâu sắc hiểu đại nghĩa đem Lý Cảnh Triều giáo huấn một lần, tuy rằng Lý Cảnh Triều từ trước đến nay không sợ nàng, bất quá nàng cũng chỉ có thể âm thầm vì bánh nướng mè thương tiếc một chút.
--------------Hoàn------------
p/s: vậy là hoàn rồi, cảm ơn các nàng đã theo đến cùng ~ những bạn nào có hứng thú với chuyện tình giữ Lý Lăng Nguyệt và Đồ Thập Mị thì xin mời tìm xem bộ Hoàng Hậu Tại Thượng ~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook