Trời mưa như trút nước tiếng sấm rền vang, tia sét xoẹt ngang trắng xóa mây trời.

Dương Hiểu Trần dầm mưa lang thang bước đi trên vỉa hè quạnh vắng.

Cô chẳng biết mình ở đâu càng không biết mình đang đi đâu.

Đôi chân lạnh cứng, bàn chân tê điếng vẫn cứ bước đi không biết mệt.

Dương Hiểu Trần lững thững rẽ ra ngoài đường quốc lộ 1A.
Gió thổi mạnh như muốn cuốn Dương Hiểu Trần bay theo nó.

Cô xiêu vẹo chẳng hiểu sao lại không muốn quay đầu đi xuôi chiều mà lại ngang bướng đối đầu với gió lớn.
Chợt đôi mắt cô sáng lên, con đường vắng teo này lại có một bóng người ở phía trước.

Dương Hiểu Trần nheo mắt soi kĩ và phân tích dáng người thanh mảnh cao dáo ấy.

Tia sét đánh sáng cả một vùng trời lộ ra màu áo sơmi trắng với bả vai rộng và quan trọng hơn cô đã xác nhận được giới tính của người đó là nam.

Thấy dáng người có vẻ hơi quen mắt, Dương Hiểu Trần gắng sức chạy về phía trước.
Từ phía sau, một chiếc xe ô tô con đi cùng chiều với Dương Hiểu Trần rồ ga vượt qua cô rồi phi lên vỉa hè để đi.

Vệt bánh xe lăn đến đâu nước bắn tung tóe sang hai bên như rẽ nước.

Dương Hiểu Trần nhắm mắt dơ tay lên ngang mặt che những giọt nước bắn lên từ chuyển động của chiếc xe, đôi chân cô vì thế mà bước chậm lại.
"Kít..

rít..

it..

it..

it!"
Dương Hiểu Trần mở mắt buông thõng tay xuống chỉ quần.

Đập vào mắt cô là chiếc ô tô đâm đầu vào cột đèn ở rìa lề và một thể xác nằm xóng xoài giữa lòng đường nhựa.


Dương Hiểu Trần sững người đứng ngớ ra nhưng rồi lại sực tỉnh khi nghe tiếng động cơ xe ô tô rú lên giòn giã.

Tài xế lái xe gây ra tai nạn muốn bỏ trốn, Dương Hiểu Trần tức tốc chạy tới đập tay vào cửa kính.
"Ây này, không được chạy.

Ây này, không được bỏ trốn."
Loáng thoáng cô nhìn thấy được đôi mắt của hắn.

Chiếc xe ô tô cứ vậy mà rung máy bỏ chạy.

Dương Hiểu Trần không giữ chân hung thủ được, cô bèn đi tới bên cạnh người bị tai nạn.

Chưa tới nơi cô đã căng mắt phồng mồm thốt lên.
"Phong Đình Huy!"
Dương Hiểu Trần chạy tới ngồi sụp xuống bên cạnh Phong Đình Huy, cô đưa bàn tay run rẩy của mình ra rờ rờ trước mũi anh ta.
"May quá còn thở."
Phong Đình Huy hôn mê bất tỉnh, Dương Hiểu Trần cuống cuồng tay chân.

Cô không dám tùy tiện đỡ anh ta dậy nên chỉ biết vỗ nhẹ vào má anh gọi anh tỉnh lại.
"Đại thiếu gia, Phong chủ tịch, Phong Đình Huy! Tỉnh dậy..

anh mau tỉnh lại đi."
Gọi hết lời mà Phong Đình Huy vẫn nằm im không mở mắt.

Dương Hiểu Trần đứng dậy rút điện thoại ra gọi cấp cứu.

Tiếng chuông vang lên và đầu dây bên kia bắt máy.

Dương Hiểu Trần lúng túng xả nguyên một tràng rồi từ từ câm lặng.
"Ở chỗ tôi có một người bị tai nạn giao thông.

Các anh mau lái xe cấp cứu đến cứu người đi.

Tôi đang ở huyện Thanh Huyền phố Hà Nội đường quốc lộ 1A, đoạn..

đoạn!"
Tiếng đầu máy bên kia giục giã:
"Cô có thể cho chúng tôi xin địa điểm cụ thể hơn được không?"

Dương Hiểu Trần lí nhí trong cổ họng vừa hoang mang vừa bối rối.

Cô lúng túng luống cuống khua múa tay chân.
"Đây là đoạn..

đoạn."
Cô không biết đây là cây số ba hay số bốn, cô băn khoăn quay dọc quay ngang.

Chợt dưới chân cố có tiếng lục đục, rên rỉ.
"Cầu Đìa Ngâm."
"Dạ đường Quốc Lộ 1A trên Cầu Đìa Ngâm."
Dương Hiểu Trần nhanh miệng lặp lại lời nói yếu ớt của Phong Đình Huy.

Sau khi tắt điện thoại, cô ngồi xổm bên cạnh anh ta.

Giọng cô hoảng loạn run run đầy lo lắng.
"Anh tỉnh rồi, anh có thấy đau ở đâu không?"
Phong Đình Huy run run cánh tay, môi hở mấp máy lồng ngực phập phồng từng nhịp chậm rãi cố hớp hơi vào phổi.

Dương Hiểu Trần cuống tay cuống chân không biết phải làm gì.

Cô cắn chặt môi đưa một tay ra che mưa cho Phong Đình Huy tay còn lại ân cần nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên mặt anh ta.
"Tôi đã gọi cấp cứu rồi, họ sẽ tới nhanh thôi.

Anh nhất định phải cố lên."
"Hiểu Phi!"
Phong Đình Huy run rẩy thò tay vào túi quần gắng gượng lấy ra một hộp quà nhỏ dơ lên ngang tầm mắt Dương Hiểu Trần có ý muốn tặng cô.
"Sinh..

nhật..

vui vẻ."
Dương Hiểu Trần đờ người ra, mắt chằm chằm nhìn vào hộp quà méo mó đang rung rung theo nhịp run bàn tay của Phong Đình Huy.

Giọng anh phả hơi lắng đọng ấm áp vô cùng làm chân tay Dương Hiểu Trần cứng ngắc lại.


Sấm gào lên thức tỉnh tâm trạng rối bời của Dương Hiểu Trần, chớp lóe sáng giúp cô nhìn rõ cái hộp méo mó ướt nhẹp ấy màu trắng sữa.

Cô còn thấy lớp áo sơmi mỏng tanh ướt sũng bết vào da thịt làm lộ rõ cơ bụng săn chắc của Phong Đình Huy.
Nhưng rồi cô sững sờ khi nhìn thấy vệt máu chảy dài trên mặt đường nhựa đang loãng dần trong nước mưa.

Một tay cô vẫn che che trước mặt Phong Đình Huy, tay còn lại cầm chắc món quà đã thấm nước mưa ướt nhẹp.

Mắt cô nhìn xoáy thẳng vào hộp quà, hai hàng lệ rưng rưng làm tắc cổ họng cô.

Dương Hiểu Trần đứng vai chị gái mà thắt bụng buộc giọng bật thành lời.
"Anh không giận tôi, không hận tôi đã đối xử tệ với anh sao?"
Phong Đình Huy buông thõng tay thở phào, nhịp hơi hắt hụt nặng nề mệt mỏi nhưng lại gượng ép hóm hỉnh.
"Sao tôi phải giận cô chứ."
Giọt nước mắt nóng hổi hòa lẫn nước mưa trên mặt Dương Hiểu Trần, sự hối hận và ăn năn kiêm thêm phần đau khổ dằn vặt lộ rõ trên từng cái nhăn mặt khổ tâm.

Cô thút thít mở nắp hộp ướt nhẹp ra để nhìn ngắm tận mắt món quà nhỏ.

Bên trong chiếc hộp là sợi dây chuyền ngọc thủy trong suốt bao bọc ông trăng lưỡi liềm có ánh sáng màu xanh nõn chuối bên trong.
"Đẹp, đẹp lắm, rất đẹp!"
Dương Hiểu Trần nghẹn ngào thốt lên tiếng lòng của mình rồi nhanh tay đeo chiếc vòng lên cổ.

Đôi mắt sâu rộng của Phong Đình Huy cứ ngắm nhìn mãi mặt dây chuyền treo lủng lẳng trên cổ cô.

Nhìn vẻ mặt anh ta rất hạnh phúc, rất mãn nguyện.
Sáu từ "Sao tôi phải giận cô chứ." vẫn văng vẳng bên tai Dương Hiểu Trần, giọt nước mắt lẩn theo giọt mưa lăn dài trên má khiến cô lau mấy lần không hết.

Dương Hiểu Trần cúi mặt nhìn Phong Đình Huy mà lòng cô áy náy day dứt vô cùng.

Nhìn dáng vẻ đau đớn thở không ra hơi của anh mà cô thấy buốt thắt ở trong tim.

Phong Đình Huy chỉ còn thoi thóp phập phồng sống mũi hít chút hơi tàn.

Ấy vậy mà nụ cười trên môi anh ta vẫn tỏa nắng và rạng rỡ biết nhường nào.

Nó như kiểu muốn nói rằng anh ta không biết đau đớn là gì.

Dáng vẻ vô tư ấy lại khiến lòng Hiểu Trần buốt thắt xót xa.
"Díu, Díu, Díu!"
Tiếng còi cấp cứu từ xa vọng lại dần rõ âm hơn.

Dương Hiểu Trần sung sướng nở nụ cười méo mó đứng phắt dậy dơ hai tay lên trời khua khoắng gào thét.
"Ở đây, chúng tôi ở đây! Ở đây này, chúng tôi ở đây này!"
Chiếc xe dừng lại bên lề đường, các bác sĩ y ta kéo giường xuống cẩn thận đỡ Phong Đình Huy lên.


Sau khi đã làm xong, họ kéo giường lên xe cấp cứu rồi nối bình ô xi và máy đo nhịp tim cho anh ta.

Dương Hiểu Trần lòng dạ đấm đá nhau không yêu, cô nắm chặt tay Phong Đình Huy suốt quãng đường đến bệnh viện.
"Cố lên, sẽ không sao đâu.

Anh sẽ ổn thôi mà."
Phong Đình Huy kiệt sức rồi, tai anh nghe rõ nhưng miệng không còn sức trả lời cô được nữa.

Chiếc xe đang chạy thì bị tắc đường, bác tài xế dóng loa lên gào lớn:
"Mọi người thông cảm rẽ sang hai bên, chúng tôi đang có một ca cấp cứu gấp.

Mong mọi người thông cảm rẽ sang hai bên đường."
Ngay lập tức đường đã được mở, nhưng ngặt nỗi đi được một đoạn thì lại bị chặn bởi chiếc xe bị hỏng máy gây ra tắc đường.

Cả đoạn đường đó chẳng ai rẽ bánh nhường đường cho xe cứu thương nữa.

Dương Hiểu Trần nao lòng không ngồi yên nổi.

Mỗi lần cô nhớ về cái nụ cười mãn nguyện của kẻ si tình đang nằm thoi thóp trên giường thì không sao đành lòng mà chờ đợi được.

Cô nhảy xuống xe, thân gái một mình vừa chạy đến xin tài xế từng chiếc xe vừa gào lên.
"Xin mọi người nhường đường giúp!"
Tiếng còi cấp cứu vẫn hối thúc giục dã, giọt mồ hồi, nước mưa và cả nước mắt cứ lã chã rơi.

Cuối cùng cũng tới chỗ chiếc xe hỏng kia, cô lao tới đẩy xe bất chấp.

Đẩy mất nửa phút mà chiếc xe không nhúc nhích, Dương Hiểu Trần tức lắm nhưng cô đâu có chịu khuất phục.

Cô ráng dùng sức mạnh hơn, bấu tay vào thành xe chặt đến nỗi máu tứa ra thành dòng.

Mưa bão thế này đường nhựa trơn trượt, sức một mình cô quả thực không đẩy nổi chiếc xe.

Ấy thế mà lòng người nguội lạnh, kẻ nào kẻ nấy dửng dưng trơ mắt ngồi trong xe ngó đầu ra xem, miệng tươi cười rói chỉ tay giễu cợt là còn đon đả huýt sáo.

Chỉ có các bác sĩ, y tá và cả ông tài xế lái xe cấp cứu chịu xuống đường hợp sức đẩy cùng cô.

Lúc này nhiều người cùng nhau đẩy nên chiếc xe bắt đầu chuyển động và dần dần được rẽ gọn vào lề đường.

Dương Hiểu Trần sung sướng thở phào trong nước mắt.

Mọi người lên xe, tăng tốc chạy thật nhanh đến bệnh viện.
* * *.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương