Trời tối mịt, Dương Hiểu Trần hai tay xách hai túi đồ nặng trịch bước vào biệt thự nhị thiếu gia.

Cô có ý muốn ăn mừng thắng lợi với họ.

Vừa đi tới sân vườn, cô nghe thấy có tiếng cười sảng khoái rất ma quỷ vọng lại từ gốc cây xoan ở góc trái vườn.

Hiểu Trần bỏ túi đồ lên lan can hành lang, hiếu kì lén lút, rón rén nhẹ nhàng đi tới gần nghe trộm.

Đứng sau lùm cây, cô thuận lợi cả việc ẩn nấp lần việc nghe hóng.
"Bạch Anh Thi, Phong Ưu Vũ, hai người này làm gì mà sao phải đứng đây nói chuyện thế nhỉ?"
Phía góc vườn, Phong Ưu Vũ đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Bạch Anh Thi.

Cô ta mân mê cổ áo anh mà buông lời nhắc nhở ngọt ngào.
"Anh Vũ, tại sao anh không giết anh ta đi.

Phong Đình Huy còn sống thì đối với anh vẫn là một mối họa lớn đó."
Phong Ưu Vũ mím môi cười ha hả.
"Mối nguy cần nhắc đến phải là con nhỏ Hiểu Trần kia mới đúng đó em à.

Nếu cô ta nói ra chuyện này thì chúng ta sẽ mất hết tất cả."

Bạch Anh Thi bĩu môi lảng đi.
"Anh giết Hiểu Phi được thì chắc chắn sẽ giết con nhỏ đó được thôi.

Có gì đâu mà lo."
Phong Ưu Vũ thét lên tiếng cười man rợ ma quỷ, vừa cười anh vừa hãnh diện ưỡn ngực công bố trước mặt Bạch Anh Thi.
"Anh sẽ xử lý hết bọn họ, Dương Hiểu Trần, Phong Đình Huy hay cả kể cái lão già Đinh Uẩn đó.

Anh sẽ chôn họ ở chung một chỗ."
Dương Hiểu Trần như muốn tắc thở khi nghe hai người họ nói chuyện với nhau.

Cơn tức giận bùng cháy trong cô, cả đời cô chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại ngu xuẩn đến như vậy.
Dương Hiểu Trần rẽ tán cây ra trực tiếp đối mặt với Phong Ưu Vũ và Bạch Anh Thi.
"Hay lắm, chúng mày dám lừa dối, lợi dụng tao."
Phong Ưu Vũ giật mình quay người lại nhìn Dương Hiểu Trần.

Không chút sợ hãi hay hoảng loạn, ngược lại anh ta còn nở nụ cười hờ hững lạnh lẽo.
"Dương Hiểu Trần, ồ, cô tới từ lúc nào sao không báo cho vợ chồng tôi một tiếng."
Dương Hiểu Trần cắt lời rất kẻ cả.
"Báo cáo cái con khỉ, nếu tao không bất thình lình đến đây thì làm sao tao biết được bộ mặt thật của hai con rắn độc giả làm hai con cừu non chứ."
Bạch Anh Thi đon đả cố xoay chuyển chủ đề.
"Dương Hiểu Trần, đột nhiên cô đến nhà chúng tôi để làm gì thế? Sao cô lại nói mấy lời như vậy, thật là mất hòa khí mà."
"Hớ!"
Dương Hiểu Trần hẩy mũi, cô nhìn trọn hai con người bằng ánh mắt đầy ham muốn cắn nuốt cấu xé.

Cô lạnh lùng toàn thân toát lên sát khí.
"Tao tới đây để lọc sạch không khí, để tiễn chúng mày xuống địa ngục."
"Kha ha ha há!"
Phong Ưu Vũ ôm bụng ngửa người cười hả hê.
"Dương Hiểu Trần, cô nói mà không thèm xem xem cô đang đứng trên đất của ai sao? Cô ở trong tù ba tháng có hơi lâu nên có thể là cô không biết, sẵn đây tôi cũng nói cô nghe luôn.

Muốn giết tôm tép như cô thì vô cùng dễ, muốn giết quý tộc như tôi thì hơi khó đó nha!"
Bạch Anh Thi bắt nhịp búng tay gọi ra mười tên vệ sĩ cao to lực lưỡng bao vây Dương Hiểu Trần.

Cô ta đưa tay lên che miệng cười khúc khích.
"Hi hi hí! Dương Hiểu Trần, công nhận cô ngốc thật đấy.


Nhưng không sao, được chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với cựu thiếu gia Phong Đình Huy cũng là một vinh dự rất lớn."
Dương Hiểu Trần chẳng mấy bận tâm đến đám vệ sĩ, cô trừng mắt ngạc nhiên nhìn Bạch Anh Thi.
"Mấy người làm gì anh ta rồi?"
Bạch Anh Thi điệu đà đặt một tay lên vai Phong Ưu Vũ, tay còn lại khua múa vung vẩy.
"Em đã bảo Quân Kha đi xử lí Phong Đình Huy giúp anh rồi."
Phong Ưu Vũ không hề tỏ ra bất ngờ cũng chẳng có ý ngăn cản, thậm chí anh ta còn tỏ ra rất đồng tình.
"Anh biết rồi.

Cảm ơn em."
Dương Hiểu Trần nhận thấy bản thân vẫn còn cơ hội sửa sai.

Cô suy nghĩ vài giây rồi quyết định đi cứu Phong Đình Huy trước.

Sau khi gặp đại thiếu gia nhận lỗi thì cùng anh ta nghĩ cách đối phó lại Phong Ưu Vũ và Bạch Anh Thi.

Dương Hiểu Trần đang bày bản mặt ngạc nhiên bỗng chuyển ngoắt sang sắc thái lạnh lùng liếc mắt nhìn đám vệ sĩ.
"Phong Ưu Vũ, mày nghĩ mấy người này là vệ sĩ của mày à.

Xin lỗi nhé, tao cũng nói cho mày biết luôn.

Chúng nó là người của tao."
Mười tên vệ sĩ cứ thế mà cúi đầu chào Dương Hiểu Trần.
"Đại ca."
Phong Ưu Vũ kinh ngạc mắt tròn mắt dẹt chân run run môi mấp máy.
"Cô, cô là đại ca Dương Trần"
Dương Hiểu Trần tung khẩu lệnh rất dứt khoát.

"Xử đẹp chúng nó."
Mười tên vệ sĩ ngay lập tức bắt tay vào hành động, họ cùng xấn tới Phong Ưu Vũ và Bạch Anh Thi.

Trước khi rời đi, Dương Hiểu Trần còn đặc biệt căn dặn thêm.
"Mấy đứa nhớ chụp vài tấm ảnh của chúng rồi gửi cho bên báo chí nha.

Cộng thêm vài chứng cứ ở nhà chị nữa, nhớ gửi kèm theo cho đủ combo tranh đoạt quyền lợi không tiếc giết người.

Nghe chưa."
Dương Hiểu Trần thản nhiên quay đầu bỏ đi, đàn em phía sau lao vào đánh đấm kịch liệt hai con người đang kêu la oai oái.
Dương Hiểu Trần tìm đến trước cổng biệt thự đại thiếu gia, lần trước khi cô đột nhập nơi đây đã chẳng để tâm đến cái cảnh heo hút lạnh lẽo của nó.

Những hàng cây thẳng tắp, từng tán lá rít gào trong gió bão, Hiểu Trần chậm rãi bước tới gần cửa biệt thự.

Đúng như người ta truyền miệng nhau nói nơi đây là "lãnh địa có hoàng tử", cách nói này có ý ám chỉ nơi đây giống lãnh cung của phi tần thời xưa.

Quả thật nơi đây quá lãnh lẽo, quá u ám và thiếu thốn hơi người.
* * *
* * *.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương