Phu Nhân Giả
-
C50: Chương 50
99.
Nói xong hắn im lặng một lúc lâu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn tôi từ trên xuống dưới mấy lần rồi nói: "Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi mặc áo cưới."
Tôi chớp mắt mấy cái, rụt rè cười hỏi hắn: "Không tệ nhỉ? Đây cũng là lần đầu tiên ta mặc áo đẹp vậy đó."
Dứt lời tôi lại nhớ tới Nghiêm Thù Lân, nghĩ hắn còn chưa chính thức vén khăn đỏ trên đầu tôi, không hiểu sao trong lòng hơi hụt hẫng.
Người mặt chim hỏi tôi: "Ngươi muốn thành hôn với hắn à?"
"Hắn đối với ta tốt lắm, trong trang còn có rất nhiều mèo nữa." Tôi cúi đầu đếm ngón tay mình, nghiêm túc nói, "Gả cho hắn hình như cũng tốt, không lo ăn uống, không cần lừa gạt để sống......"
"Vậy Khương Nhược Châu muốn gặp ngươi," hắn ngắt lời tôi, "Ngươi có gặp y không?"
Tôi nghĩ ngợi rồi áy náy nói: "Ta đã trộm khóa định tình của Khương đại hiệp. Y có trách ta không?"
Người mặt chim quả quyết: "Y không trách ngươi đâu."
Tôi hỏi: "Ngươi là bạn của Khương đại hiệp à?"
Hắn lại làm thinh.
"Chân ta sẽ bị Nghiêm Thù Lân chặt đứt đúng không?" Tôi quan sát hắn một lát rồi hỏi hắn, "Dưới hành lang trong phủ hắn có một địa lao, nếu ta làm trái ý hắn thì sẽ bị nhốt vào đó."
Con ngươi hắn run lên, bỗng nhiên ngước mắt nhìn tôi, hình như cũng biết đôi chút về việc này.
Tôi nói tiếp: "Khương đại hiệp bỏ qua hiềm khích, xả thân xông vào địa lao cứu ta ra ngoài."
Hắn túm lấy cánh tay tôi, run giọng hỏi: "Ngươi còn nhớ sao......"
Tôi định nhân cơ hội này tháo mặt nạ của hắn nhưng hắn đã lường trước nên nắm lấy cổ tay kia của tôi, lồng ngực phập phồng thở dốc, nói với tôi: "Khương Nhược Châu kia không vượt qua được, cho nên ta mới...... Tiểu Doãn, ngươi còn nhớ chuyện gì nữa?"
Tôi cũng không biết hắn muốn mình nhớ gì, nuốt nước miếng rồi kể hết những chuyện mình thấy trong mơ: "Khương đại hiệp bị thương vì cứu ta ra ngoài nên ta lấy thân báo đáp y......" Tôi nhớ lại cảm giác bị Khương Nhược Châu đè trong mơ, tim đập loạn xạ, thấp thỏm nói tiếp, "Ta, ta cũng không nhớ rõ lắm."
Nửa thật nửa giả, như ảo như mộng, nhưng lại giống như mình đã từng trải qua.
"Nghiêm Thù Lân chưa gỡ khăn tân nương cho ta mà ta đã chạy khỏi phòng tân hôn......" Tôi cúi đầu nói, "Nếu hắn tức giận, chưa biết chừng sẽ chặt chân ta thật đó."
"Để Khương Nhược Châu gỡ cho ngươi," ta nghe thanh niên mặt chim nói, "Không được sao?"
Chẳng biết hắn lấy đâu ra tấm khăn tân nương đỏ rực kia, nhẹ nhàng phủ lên đầu tôi, xoa mặt tôi qua lớp vải mỏng rồi thấp giọng hỏi: "Để ta gỡ cho ngươi một lần được không?"
100.
Giọng hắn rất nhẹ, tựa như sóng ngầm lăn tăn thoảng qua bên tai tôi.
Tôi mở mắt ra, nghe tiếng lách cách khi hắn tháo mặt nạ chim xuống.
Nhưng qua lớp vải đỏ, mặt hắn như bị sương đỏ dày đặc bao phủ khiến tôi không sao thấy rõ.
"Sau khi lấy thân báo đáp...... Ngươi và ta vẫn mãi không danh không phận, chưa từng bái thiên địa, cao đường cũng ở dưới suối vàng." Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay tôi, "Nhưng giờ ngươi vẫn chưa động phòng với hắn, vậy không tính là phu nhân của hắn."
Nói xong hắn cầm đoản kiếm vén khăn tân nương lên, tôi nín thở chờ đợi hồi lâu nhưng người kia chỉ vén khăn đến chóp mũi tôi.
Hắn chồm tới hôn phớt lên môi tôi, hơi thở lành lạnh phả vào cổ tôi.
"Kiếp trước không đủ duyên," hắn nói, "Vậy kiếp này tiếp tục nhé."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook