Phu Nhân, Đừng Dùng Diễn Xuất Để Lừa Ta!
-
Chương 36: Ván cờ của hình ngũ giác
Sau giây phút bồi hồi, Vân Hi định thần rút bàn tay ra khỏi cái nắm nhẹ của Jame ngược lại bắt chặt lấy cổ tay của cậu ta. Cô nghiêm túc nhìn thẳng vào gương mặt mỏi mệt vươn đôi nét cười nhẹ của Jame đè thấp âm thanh.
"Jame. Cho tớ biết việc gì vừa xảy ra."
Nét mặt Jame trong phút chốc cứng đờ, cậu ta lưỡng lự liếc mắt thoáng qua bàn tay đang xiết chặt cổ tay mình lại nhìn lướt qua Vân Hi, càng nhìn nét mặt chờ mong của cô cậu ta ngược lại càng chần chừ.
---
Một đoàn tàu ở vị trí không xác định trên biển khơi. Nơi được mệnh danh là vùng lốc xoáy quỷ Thái Bình Dương dường như đã lâu chưa từng có người viếng thăm nay lại long trọng tiếp đón những vị khách vô tình tới. Gió gào thét đập mạnh vào mạng tàu, hai bên khung thép rắn chắc cũng không chịu nổi cuồng phong liên tiếp mà bắt đầu leng keng nứt rời. Dường như tiếng thét sợ hãi của con người có thể xuyên qua ngàn dặm trong một khắc lại bị gió lốc quét qua xé nát. Đến cuối cùng còn lại chỉ là một mảng vụn phế tích trôi lênh đênh trên mặt biển tăm tối dần dần cũng chìm vào lòng đại dương sâu thẳm.
Nhìn vào thông tin mật vừa được cấp dưới thân tính trình lên Lục Ngạo Mân nắm chặt nắm đấm, ly trà trong tay cũng theo lực đạo không thể khống chế đó mà nứt vỡ. Hắn điên tiết hất tung toàn bộ đồ vật trên bàn xuống đất nhưng như còn chưa đủ tung một đấm thẳng một lực vào bức tường đáng thương. Tranh chữ, đồng hồ, cây cảnh treo rung lên một cách mạnh mẽ.
Bên ngoài Lục Tân nghe rõ từng âm thanh đồ vật rơi vỡ, y dựa vào tường một tay buông lỏng một tay cầm điếu thuốc đã cháy hơn nửa thở ra một hơi dài. Chờ đến khi mọi âm thanh lắng đọng xuống y dập tắt điếu thuốc đẩy của bước vào.
Lục Tân như đã quen với tình cảnh này, y tùy ý đi đến salong còn nguyên vẹn trong phòng phủi mông ngồi xuống. Y vừa định rót một ly trà nhưng lại phát hiện cả bàn trà đều bị hất tung vỡ nát chỉ đành rút tay lại. Lục Ngạo Mân thấy đứa em của mình chỉ đành thu hồi lại cơn tức hậm hực châm một điếu thuốc hút.
Lục Tân bất đắc dĩ lắc đầu.
"Anh cứ mỗi lần như vậy lại tốn phí tu sửa phòng óc vừa mất thời gian lại phiền phức. Anh nên kiếm cái gì khác để phát tiết đi."
Lục Ngạo Mân trực tiếp bỏ qua lời than thở của em trai nhà mình, hắn hít sâu một hơi thuốc lại phà ra làn khói trắng nhíu mày.
"Em biết chuyến tàu của chúng ta bị tính kế chưa."
"Em đương nhiên là biết." Lục Tân gật đầu.
"Hoắc Định Ngôn hắn điên rồi. Đoàn thuyền đó chính là của vị hôn thê hắn... Hắn như thế nào dám... Như thế nào dám hạ sát chiêu. Quả thật là điên rồi."
Lục Tân dựa vào ghế phiền lòng nhìn anh trai mình rít gào.
"Hắn ta lúc nào thì có quy tắc? Anh quá chủ quan rồi."
Lục Ngạo Mân mất khí lực xoa xoa trán.
"Lục Tân em cho là anh không có đề phòng sao thật không ngờ tới nhà Phymeder còn có con ác chủ bài độc như vậy. Đúng là lật kèo trong mương."
"Anh cũng đừng tức giận nữa, ván này chúng ta thua nhưng hắn cùng bọn công tước kia cũng không đạt được chỗ tốt lưỡng bại câu thương thôi. Ngược lại anh bây giờ lại làm rối hết cả lên. "
"Được được được làm như thế nào đều nghe em."
Tại đại sảnh Hoắc gia Hoắc Định Ngôn ngồi đối diện Mục Trình nhàn nhã thưởng trà. Khóe miệng nhếch lên một độ cong nhỏ nhưng chẳng có một chút độ ấm, cười lại làm cho lòng người càng thêm rét lạnh. Giọng nói trầm thấp từ tính thoáng qua tai nhưng nghe không rõ.
"Ván này thí chốt diệt mã. Không tệ."
Mục Trình cười phụ họa.
"Người kia xuất hiện hình ngũ giác sẽ phát sinh biến chuyển. Tôi tương đối mong chờ."
---
Không khí ẩm ướt mùi máu tươi càng làm căng thẳng thêm tình hình.
Vân Hi từ lúc tiếp nhận khối thân thể này đã tường tận từng mối quan hệ của bản thân. Nhưng, đó chỉ là những con chữ mà thám tử điều tra được còn những thứ hắc ám phía sau vẫn còn là một con số không có gợi ý. Một cục diện rối rắm kéo theo đó là những chuỗi tăm tối không đáy của thân thể này dường như cô không thể chạm tay tới đã cảnh cáo cô một cách rõ rệt. Cái chết của chủ nhân không đơn giản, mà cô, một linh hồn của thế giới khác bất ngờ nhập vào khối thân thể này sẽ thừa nhận hết thảy những bí ẩn đó.
Vân Hi lí trí vẫn biết bản thân đang chạm tay vào một hòn than bỏng rát. Cơ mà cô đã có quyền lựa chọn đâu? Kẻ thù của chính cô, cô có nhiệm vụ phải cắn trả để bảo vệ bản thân.
Mà sự bắt đầu chính là Jame, nhị công tử nhà công tước Phymeder.
Vân Hi thấy rõ sự phân vân trong đôi mắt màu xanh lam của cậu ta. Cô cười nhẹ buông ra cổ tay vì bị xiết chặt mà hằn vết đỏ chuyển sang xử lí vết thương trên người của Jame.
Vân Hi một tay đè lại chân trái bị rạch một đường dài, một tay cầm váy xòe của cô cắn vào miệng xé đôi.
Jame vẫn nhìn chằm chằm vào từng động tác của cô không hề bỏ qua bất cứ một biểu cảm nào. Từ đầu tới cuối Vân Hi chỉ cười nhẹ, không cau có cũng không một cái nhăn mày. Cô bình tĩnh băng bó cái chân bị chém một đường gần như thấy cả xương của Jame làm cậu ta bị đau cũng phải nhịn xuống tiếng rên.
Jame cắn răng đè lại bàn tay Vân Hi đang thắt nút. Vân Hi ngẩn đầu.
"Đau sao? Sắp xong rồi cố nhịn đi, nếu tớ không băng bó lại khi dẫn cậu đến bệnh viện sẽ càng rắc rối."
Jame lắc đầu cầm tay Vân Hi đặt vào lòng ngực trái của mình.
"Vân Hi thân mến, đó là một câu chuyện dài. Nếu cậu biết được cậu có nguyện ý giúp tớ không?"
Cảm xúc ấm áp nơi bàn tay làm Vân Hi nhíu mày, cô nghi hoặc hỏi.
"Ý cậu là..."
"Cậu rõ ràng mà. Tớ không ép cậu nhưng nếu cậu có liên quan thì cậu sẽ gặp nguy hiểm. Cậu thật sự muốn biết?"
Đối với sự thành khẩn của Jame, Vân Hi chỉ đành xoa xoa mái tóc vàng điển hình của cậu ta nhẹ giọng nói.
"Cậu với tớ đã thân bao nhiêu năm rồi." Xin lỗi chỉ đành thay thế người bạn thân của cậu bắt đầu mọi việc.
Jame lắc đầu: "Không. Tớ không nghi ngờ tiểu Hi, chính là tớ sợ vì tớ cậu sẽ gặp rắc rối."
"Tớ sẽ không có việc gì cậu yên tâm." Nếu cô giả ngu không biết gì mới chính là tìm chết.
Sau giây phút im lặng, Jame thở dài bắt đầu hồi tưởng về một câu chuyện trong quá khứ.
"Jame. Cho tớ biết việc gì vừa xảy ra."
Nét mặt Jame trong phút chốc cứng đờ, cậu ta lưỡng lự liếc mắt thoáng qua bàn tay đang xiết chặt cổ tay mình lại nhìn lướt qua Vân Hi, càng nhìn nét mặt chờ mong của cô cậu ta ngược lại càng chần chừ.
---
Một đoàn tàu ở vị trí không xác định trên biển khơi. Nơi được mệnh danh là vùng lốc xoáy quỷ Thái Bình Dương dường như đã lâu chưa từng có người viếng thăm nay lại long trọng tiếp đón những vị khách vô tình tới. Gió gào thét đập mạnh vào mạng tàu, hai bên khung thép rắn chắc cũng không chịu nổi cuồng phong liên tiếp mà bắt đầu leng keng nứt rời. Dường như tiếng thét sợ hãi của con người có thể xuyên qua ngàn dặm trong một khắc lại bị gió lốc quét qua xé nát. Đến cuối cùng còn lại chỉ là một mảng vụn phế tích trôi lênh đênh trên mặt biển tăm tối dần dần cũng chìm vào lòng đại dương sâu thẳm.
Nhìn vào thông tin mật vừa được cấp dưới thân tính trình lên Lục Ngạo Mân nắm chặt nắm đấm, ly trà trong tay cũng theo lực đạo không thể khống chế đó mà nứt vỡ. Hắn điên tiết hất tung toàn bộ đồ vật trên bàn xuống đất nhưng như còn chưa đủ tung một đấm thẳng một lực vào bức tường đáng thương. Tranh chữ, đồng hồ, cây cảnh treo rung lên một cách mạnh mẽ.
Bên ngoài Lục Tân nghe rõ từng âm thanh đồ vật rơi vỡ, y dựa vào tường một tay buông lỏng một tay cầm điếu thuốc đã cháy hơn nửa thở ra một hơi dài. Chờ đến khi mọi âm thanh lắng đọng xuống y dập tắt điếu thuốc đẩy của bước vào.
Lục Tân như đã quen với tình cảnh này, y tùy ý đi đến salong còn nguyên vẹn trong phòng phủi mông ngồi xuống. Y vừa định rót một ly trà nhưng lại phát hiện cả bàn trà đều bị hất tung vỡ nát chỉ đành rút tay lại. Lục Ngạo Mân thấy đứa em của mình chỉ đành thu hồi lại cơn tức hậm hực châm một điếu thuốc hút.
Lục Tân bất đắc dĩ lắc đầu.
"Anh cứ mỗi lần như vậy lại tốn phí tu sửa phòng óc vừa mất thời gian lại phiền phức. Anh nên kiếm cái gì khác để phát tiết đi."
Lục Ngạo Mân trực tiếp bỏ qua lời than thở của em trai nhà mình, hắn hít sâu một hơi thuốc lại phà ra làn khói trắng nhíu mày.
"Em biết chuyến tàu của chúng ta bị tính kế chưa."
"Em đương nhiên là biết." Lục Tân gật đầu.
"Hoắc Định Ngôn hắn điên rồi. Đoàn thuyền đó chính là của vị hôn thê hắn... Hắn như thế nào dám... Như thế nào dám hạ sát chiêu. Quả thật là điên rồi."
Lục Tân dựa vào ghế phiền lòng nhìn anh trai mình rít gào.
"Hắn ta lúc nào thì có quy tắc? Anh quá chủ quan rồi."
Lục Ngạo Mân mất khí lực xoa xoa trán.
"Lục Tân em cho là anh không có đề phòng sao thật không ngờ tới nhà Phymeder còn có con ác chủ bài độc như vậy. Đúng là lật kèo trong mương."
"Anh cũng đừng tức giận nữa, ván này chúng ta thua nhưng hắn cùng bọn công tước kia cũng không đạt được chỗ tốt lưỡng bại câu thương thôi. Ngược lại anh bây giờ lại làm rối hết cả lên. "
"Được được được làm như thế nào đều nghe em."
Tại đại sảnh Hoắc gia Hoắc Định Ngôn ngồi đối diện Mục Trình nhàn nhã thưởng trà. Khóe miệng nhếch lên một độ cong nhỏ nhưng chẳng có một chút độ ấm, cười lại làm cho lòng người càng thêm rét lạnh. Giọng nói trầm thấp từ tính thoáng qua tai nhưng nghe không rõ.
"Ván này thí chốt diệt mã. Không tệ."
Mục Trình cười phụ họa.
"Người kia xuất hiện hình ngũ giác sẽ phát sinh biến chuyển. Tôi tương đối mong chờ."
---
Không khí ẩm ướt mùi máu tươi càng làm căng thẳng thêm tình hình.
Vân Hi từ lúc tiếp nhận khối thân thể này đã tường tận từng mối quan hệ của bản thân. Nhưng, đó chỉ là những con chữ mà thám tử điều tra được còn những thứ hắc ám phía sau vẫn còn là một con số không có gợi ý. Một cục diện rối rắm kéo theo đó là những chuỗi tăm tối không đáy của thân thể này dường như cô không thể chạm tay tới đã cảnh cáo cô một cách rõ rệt. Cái chết của chủ nhân không đơn giản, mà cô, một linh hồn của thế giới khác bất ngờ nhập vào khối thân thể này sẽ thừa nhận hết thảy những bí ẩn đó.
Vân Hi lí trí vẫn biết bản thân đang chạm tay vào một hòn than bỏng rát. Cơ mà cô đã có quyền lựa chọn đâu? Kẻ thù của chính cô, cô có nhiệm vụ phải cắn trả để bảo vệ bản thân.
Mà sự bắt đầu chính là Jame, nhị công tử nhà công tước Phymeder.
Vân Hi thấy rõ sự phân vân trong đôi mắt màu xanh lam của cậu ta. Cô cười nhẹ buông ra cổ tay vì bị xiết chặt mà hằn vết đỏ chuyển sang xử lí vết thương trên người của Jame.
Vân Hi một tay đè lại chân trái bị rạch một đường dài, một tay cầm váy xòe của cô cắn vào miệng xé đôi.
Jame vẫn nhìn chằm chằm vào từng động tác của cô không hề bỏ qua bất cứ một biểu cảm nào. Từ đầu tới cuối Vân Hi chỉ cười nhẹ, không cau có cũng không một cái nhăn mày. Cô bình tĩnh băng bó cái chân bị chém một đường gần như thấy cả xương của Jame làm cậu ta bị đau cũng phải nhịn xuống tiếng rên.
Jame cắn răng đè lại bàn tay Vân Hi đang thắt nút. Vân Hi ngẩn đầu.
"Đau sao? Sắp xong rồi cố nhịn đi, nếu tớ không băng bó lại khi dẫn cậu đến bệnh viện sẽ càng rắc rối."
Jame lắc đầu cầm tay Vân Hi đặt vào lòng ngực trái của mình.
"Vân Hi thân mến, đó là một câu chuyện dài. Nếu cậu biết được cậu có nguyện ý giúp tớ không?"
Cảm xúc ấm áp nơi bàn tay làm Vân Hi nhíu mày, cô nghi hoặc hỏi.
"Ý cậu là..."
"Cậu rõ ràng mà. Tớ không ép cậu nhưng nếu cậu có liên quan thì cậu sẽ gặp nguy hiểm. Cậu thật sự muốn biết?"
Đối với sự thành khẩn của Jame, Vân Hi chỉ đành xoa xoa mái tóc vàng điển hình của cậu ta nhẹ giọng nói.
"Cậu với tớ đã thân bao nhiêu năm rồi." Xin lỗi chỉ đành thay thế người bạn thân của cậu bắt đầu mọi việc.
Jame lắc đầu: "Không. Tớ không nghi ngờ tiểu Hi, chính là tớ sợ vì tớ cậu sẽ gặp rắc rối."
"Tớ sẽ không có việc gì cậu yên tâm." Nếu cô giả ngu không biết gì mới chính là tìm chết.
Sau giây phút im lặng, Jame thở dài bắt đầu hồi tưởng về một câu chuyện trong quá khứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook