Tần Nhiễm cắn một miếng sườn, cúi đầu và gặm rất nghiêm túc, vẻ mắt bất cần thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt lên.

Ninh Thanh vừa muốn phát hỏa, Lâm Kỳ liền cho một ánh mắt qua đó.

Bà kìm nén cơn giận của mình lặp lại những gì mình vừa nói với khuôn mặt lạnh lùng.

Tư thế ngồi của Tần Nhiễm không theo quy cũ gì, hai chân vắt chéo, một tay cầm đũa, tay còn lại thì chống lên bàn.

Giống như đại lão, vừa kiêu ngạo vừa phóng khoáng.

Giống như bây giờ mới nghe thấy tiếng động, Tần Nhiễm mới đưa mắt lên nhìn.

Nghe thấy Tần Nhiễm từng học violin, Lâm Cẩm Hiên cũng ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Anh ta nghe thấy Tần Nhiễm nói: “Violin?”
Nói đến đây, cô tựa chống tay lên cằm, chợt cười lên có phần thờ ơ “Cái đó à? Tôi không biết.


“Không biết, thế nào là không biết? cô từ nhỏ đã bắt đầu học” Ninh Thanh túm chặt đôi đũa, khớp xương phồng lên, nghiến răng nói: “Mỗi năm tôi đều gửi tiền để cô học violin, thầy Hứa nói cô có tài….


“A…” Tần Nhiễm từ từ nghịch miếng sườn, “cái đầu của con trai thầy Hứa từ khi được tôi dạy bảo thì chúng tôi chưa từng gặp qua”
Trên bàn ăn là một sự im lặng quỷ dị.

Tần Nhiễm thì nâng cằm lên cười, nụ cười đó vừa xấu xa vừa lạnh lùng.

Đôi lông mày thanh tú hơi nhướng lên mang theo dáng vẻ ngang ngược của thanh niên trẻ, nhìn kỹ hơn dường như vẫn còn chút tàn nhẫn.


Dùng câu nói của Ninh Thanh mà nói chính là “Thổ phỉ” vừa thổ phỉ vừa hoang dã, xinh đẹp như yêu quái nhưng cũng vô hình không thể chạm đến.

Đây là loại biểu hiện thần thánh gì vậy?
Lại là giọng điệu muốn bị đánh đòn?
Ninh Thanh nhìn cô ây, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận, “Tần Nhiễm?”
Nhất Trung có lớp nghệ thuật, Ninh Thanh nhớ Tần Nhiễm lúc nhỏ học violin không tồi, học tập không tốt, thay đổi con đường, đi theo con đường nghệ thuật cũng là một cách hay.

Không nhờ đến nha đầu Tần Nhiễm lại mang đến cho bà một “Kinh hỉ” lớn đến như vậy.

Lúc chiều Lâm Kỳ xem qua tư liệu của Tần Nhiễm biết được đối phương là một đứa trẻ ngang ngược, nhưng thật không ngờ lại ngang ngược đến như thế.

Bà Trương mang cho Ninh Thanh một tách trà, Ninh Thanh uống trà điều tiết hơi thở, cũng không nhắc lại chuyện này, chỉ là phần lưng căng cứng cho thấy tâm trạng không tốt.

Hoặc là, bà cảm thấy không cần thiết.

Ăn cơm xong cơ bản đều đã giải tán hết.

Tần Ngữ nhìn thấy Lâm Cẩm Hiên cầm lấy điện thoại ra cửa, cũng ngoan ngoãn nói với Ninh Thanh một tiếng rồi lên lầu chơi đàn.

Ninh Thanh nhìn con gái nhỏ rồi lại nhìn con gái lớn, rõ ràng đều là con của bà, sao lại sinh ra khác biệt lớn như vậy.

“Tôi cùng bà ngoại tạm thời ở tầng ba, tôi sẽ nhờ bà Trường dọn dẹp phòng khác rồi chuyển sau” Ninh Thanh nhíu mày, từ từ quay đầu, kìm nén cơn giận trong lòng, hạ giọng nói “Tầng hai ngoại trừ phòng khách thì là phòng đàn của em gái cô, cô đừng làm phiền nó.


Tần Ngữ vừa rời đi, vẻ mặt dịu dàng liền thu lại.

Tần Nhiễm dựa vào thang cuốn, vẻ mặt thờ ơ gật đầu.


Thái độ này của Tần Nhiễm xem như là nghe lời, bực bội cả một ngày bây giờ xem như được dịu đi một chút, dù gì cũng là máu thịt của bà, rốt cuộc cũng có bao nhiêu tình cảm.

Ninh Thanh cùng Trần Thư Lan nói một chút chuyện, quay đầu liền thấy Tần Nhiễm lại cầm điện thoại, cô cau mày định mắng.

Chẳng qua là cửa phòng đàn ở tầng hai không đóng chặt, tiếng nhạc du dương của đàn violin vang vọng khắp nơi.

Ninh Thanh vui vẻ hài lòng, quay đầu nói với bà Trương: “Xem ra Ngữ Nhi không bao lâu nửa có thể đến mức độ cao nhất rồi, Nhiễm Nhiễm! học tập em gái con nhiều vào, làm việc gì cũng phải có bắt đầu và kết thúc.


Vừa nói vừa quay đầu nhìn Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm liếc nhìn tầng hai, nhướng mi, đôi mắt hạnh nhân nhìn có chút tà ác như thổ phỉ, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.

Cô bỏ qua Ninh Thanh, đôi chân vừa đẹp vừa dài quay lại đi lên lầu.

Vâng, rất thổ phỉ.

Ninh Thanh chỉ vào lưng cô ấy, trên khuôn mặt bừng bừng tức giận, trong đầu bà nghĩ đến việc Tần Nhiễm lấy gạch đập vào đầu người khác như thế nào.

Trần Thư Lan nhíu mày, nhưng buộc tội Tần Nhiễm, bà lại không làm được chỉ có thể an ủi Ninh Thanh.

____________________________________
Trên lầu, bảo mẫu đã đem đồ của Trần Thư Lan sang phòng khác.

Tần Nhiễm trước tiên đi tắm tóc còn chưa được sấy khô, một bên mặc áo choàng tắm, một bên thò tay vào balo lấy ra một chiếc máy tính trong mới tinh.

Bên cạnh máy tính là chiếc điện thoại di động dày cộm, không giống với chiếc điện thoại bình thường cô hay hơi game.


Cô ấy không xem điện thoại mà trùm khăn lên đầu, đặt máy tính lên bàn rồi mở máy tính lên.

Màn hình máy tính rất sạch sẽ, ngoại trừ hình nền sa mạc thì chỉ còn lại mũi tên con chuột màu trắng, cũng không thấy biểu tượng nào khác, một màu sa mạc rất ấm áp nhưng đượm buồn.

Ngón tay Tần Nhiễm bấm mấy phím sau đó đứng dậy rót cốc nước, vừa cầm cốc nước ngồi vào ghế thì máy tính bắt đầu xuất hiện một khuôn mặt.

Đối phương mặc một chiếc áo sơ mi trắng đang đi trên đường lớn của một đất nước khác, một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm hộp dụng cụ y tế.

Mặc chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, lông mi rất dài, làn da rất trắng, thậm chí có thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả khuôn mặt của anh ta.

“Có người điều tra anh” Tần Nhiễm ngả người ra sau ghế, cô uống một ngụm nước “Người của Bắc Thành, tư liệu của đối phương tôi gửi cho anh rồi.


Lúc Tần Nhiễm sáu tuổi, sau khi tự mình học xong tiểu học ở nhà hàng xóm, mới biết bản thân mình không giống người khác.

Cô cùng các bạn cùng độ tuổi không chơi được với nhau, thỉnh thoảng còn phát khùng lên.

Hàng xóm đều cho rằng cô bị có bệnh nên tránh xa ra.

Ninh Thanh và Tần Hán Thu mỗi ngày đều cãi nhau, không quan tâm đến tình hình của cô, chỉ biết cô thích đánh nhau, thần kinh có vấn đề và cũng không thích đến trường.

Lúc li hôn cũng không muốn mang cô đi theo.

Tám tuổi Tần Nhiễm tự mình học xong chương trình cấp ba.

Chín tuổi đã tự mình chế tạo được chiếc máy tính đầu tiên và sử dụng mã hóa của chính mình để hack một trang web khác.

Trong video là một người đàn ông có đôi mắt gian ác mê hoặc lòng người, sống mũi anh ta rất cao trông rất phong lưu, xinh đẹp.

Cho dù anh ta ở nước ngoài thì người đến người đi cũng không khỏi quay đầu lại.

Cố Tây Trì, một người bác sĩ đi khắp bốn phương, khả năng y tế xuất sắc, tính tình cổ quái, đi khắp muôn nơi để trị bệnh cho người nghèo.


Lần này ở Trung Đông có một vụ tấn công khủng bố, anh ta mang theo hộp y tế của mình đi giải cứu thế giới.

Tần Nhiễm chỉ biết anh ta là bác sĩ, Cố Tây Trì.

Cố Tây Trì cũng chỉ biết cô ấy là hacker, Tần Nhiễm.

Hai người đã có một giao tình rất sâu, nhưng không bao giờ nghe ngóng về chuyện của đối phương.

“Tôi không sao” Cố Tây Trì đưa điếu thuốc vào miệng, lấy ra một chiếc điện thoại di động khác để kiểm tra email Tần Nhiễm vừa gửi cho anh rồi nói “Bạn nhỏ, chuyện này của anh trai, em đừng quản, anh trai tìm người giải quyết.


Cố Tây Trì xem xong tài liệu, không một tiếng động đem điện thoại di động cất lại vào túi.

“Đối phương có lai lịch?” Tần Nhiễm để chiếc cốc lên bàn.

Cố Tây Trì tùy ý gật đầu.

Tần Nhiễm lấy cái khăn ném sang một bên, gác một chân lên bàn phía bên cạnh, động tác rất nhẹ nhàng và chậm rãi, cũng rất hoang dã.

Cô tiếp tục lau tóc, giọng nói không nhanh không chậm “Tùy ý anh”
“Đừng thất vọng, đợi em trưởng thành, ít nhất phải giống Q của Hoa Mạnh được lan truyền trên mạng trong nước thời gian gần đây, anh trai sẽ cho em thấy thế giới bên ngoài.

” Cố Tây Trì đang tìm một người ngoại quốc hỏi đường, thuận miệng nhẹ nhàng an ủi cô.

---------------------------------------
Nhiễm gia vừa thiện vừa ác, vừa hoang dã lại xấu xa, là kẻ xấu lấy gạch đập vào đầu người ta
Nhiễm gia thật sự là thiên tài với chỉ số IQ 220, chỉ số IQ 220 là bao nhiêu? Bạn có thể tìm kiếm lý lịch của hai thiên tài này, Leonardo da Vinci và Terence Tao.

Nhiễm gia cũng gần như thế này.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương