Phù Lạc
-
Chương 85: Lại thấy Minh Nguyệt Đang
Đến cuối cùng, Phù Lạc vẫn không được thưởng thức mỹ vị của Nhất Tương Phùng.
Lại xám xịt trở lại trên xe, có điều chúng ta không nhụt chí, Phù Lạc thở một hơi thật sâu, vỗ vỗ ngực, quân tử báo thù mười năm không muộn.
Mới ngồi, đã thấy một mùi thịt xông vào mũi, lượn lờ quanh mũi.
“Bưng vào đi.” Long Hiên đế nói, chỉ thấy có người vén mành lên, trình lên một đĩa thịt xinh đẹp, Phù Lạc cảm thấy chữ thịt này mới là trọng điểm.
Đây là món “Hà kiều ánh nguyệt” chiêu bài của Nhất Tương Phùng. Lấy xương sườn lợn tự nhiên hình thành cầu vòm làm cầu, thịt giòn vàng mềm nhỏ, dưới cầu là gạo nếp bọc thịt chưng thành ánh trăng, tinh hoa của thịt đều ngấm ở trong gạo nếp, bên cạnh lấy hương thảo màu xanh biếc phụ họa, sắc hương vị đều tốt, Phù Lạc từng chú ý biểu tình Long Hiên đế ở trên lầu Nhất Tương Phùng thưởng thức món này, món ăn này khẳng định là mỹ vị.
Long Hiên đế tiếp nhận chén đĩa, không biết vô tình hay cố ý thoảng qua trước mặt Phù Lạc, khiến nàng thiếu chút nữa chảy nước miếng. Phù Lạc kiểm điểm chính mình, mình đây có khuyết điểm lớn nhất chính là rất nhiều nhược điểm, cố tình đều bị Long Hiên đế bắt được.
Dạ dày vặn đau đến khó chịu, mãnh liệt hô hoán “Hà kiều ánh nguyệt” kia.
Long Hiên đế cũng không đáp lời, để cái đĩa ở trước mặt mình, tiếp tục đọc sách.
“Ta chép, ta chép còn không được sao?” Phù Lạc vạn phần ủy khuất nhìn đĩa thịt kia.
Ánh mắt Long Hiên đế tràn ra ý cười, nhìn Phù Lạc thô lỗ ăn xương sườn, “Đáng tiếc bỏ lỡ ‘Giang thạch phì ngưu’ của Nhất Tương Phùng.” Hắn nhàn nhạt bổ sung một câu, thành công kêu gọi lên hận ý của Phù Lạc. Nàng biết đó là cái gì, đó là đá Giang mà Nhất Tương Phùng dùng trong sông Lâm An bên cạnh, giội mỡ lên, lúc mang thức ăn lên thì tiểu nhị mới đem thịt bò đã chế biến cho vào trong nồi đang sôi, mùi hương nức mũi phả vào mặt, lúc ấy thực hận không thể nhào lên.
Phù Lạc giờ phút này rất hận không thể biến Long Hiên đế thành xương sườn để cắn, có điều không sao, Phù Lạc nhắc nhở bản thân, át chủ bài, át chủ bài, thành công đè xuống tức giận, lộ ra tươi cười rạng rỡ.
Sau khi ăn xong, Long Hiên đế đưa bút lông ngỗng mà Phù Lạc quen dùng.
Nàng kinh dị phát hiện hắn lại còn chuẩn bị thứ này, xem ra phạt chép sách là chủ ý quyết định ngay từ lúc đầu, đều tự trách mình ngu xuẩn chui đầu vô lưới, không cùng hắn nói chuyện thì chuyện gì cũng không có rồi.
Phù Lạc xoa xoa cổ tay nhức mỏi, chộp lấy từng tờ từng tờ, nội dung như thế nào cũng không tiến vào đầu óc, toàn bộ đều dùng để nguyền rủa Long Hiên đế.
Lúc lật đến chương cuối cùng thì mới phát hiện tờ “Tuyệt tình quên yêu” nhìn thấy mà giật mình kia đã bị người ta xé đi.
Phù Lạc trộm liếc Long Hiên đế một cái, vẫn trấn định như trước, nhưng có ai có thể từ trong đồ hoàng đế ngự dụng xé bỏ một tờ đây?
Phù Lạc gác bút xuống, dùng ánh mắt khiêu khích Long Hiên đế, nói cho hắn biết, mình không chép nữa. Không phải là vì để cho mình xem một tờ cuối cùng mà hắn xé sao, Phù Lạc cười trộm dưới đáy lòng, hiện giờ mục đích đạt tới, tự nhiên không cần tiếp tục chép. Còn hung hăng càn quấy đem một tờ cuối cùng lật ở trước mặt Long Hiên đế.
“Đổi thành chép hai trăm lần.” Phù Lạc trợn tròn mắt, cho là hắn thẹn quá hoá giận, tự trách mình đắc ý vênh váo.
“Mấy ngày nữa, chúng ta còn có thể đi qua Nhất Tương Phùng ở Lục châu.” Một câu này, khiến cho Phù Lạc ủ rũ, tiếp tục công tác khó khăn gian khổ.
Ra khỏi Biến châu, xe ngựa đi vào vùng núi rừng, đột nhiên dừng lại.
“Xuống xe.” Phù Lạc ngẩn người, đã thấy Long Hiên đế cũng xuống xe, còn ôm mình xuống xe ngựa, thả trên mặt đất. Ngắm nhìn bốn phía mới phát hiện thì ra là cái chỗ này.
Ở chỗ này, Long Hiên đế từng đem mình chật vật đuổi xuống xe ngựa, ở chỗ này mình từng cho rằng cuộc đời này không bao giờ xuất hiện cùng hắn nữa.
Chỉ thấy sau khi Long Hiên đế buông Phù Lạc ra, xoay người muốn đi, bước được nửa bước, chân trái còn chưa tiến lên cùng chân phải, đã xoay người quay đầu lại, đem Phù Lạc một lần nữa ôm lên xe ngựa.
Xe ngựa lại khôi phục tiến lên, Phù Lạc ngồi yên ở trên xe ngựa, cảm giác Long Hiên đế có phải phát sốt rồi không.
Lại không biết ở vùng đó, sau này thành địa phương nổi danh nhất Viêm Hạ, có một cái tên vô cùng dễ nghe, là Bán bộ tương tư nguyên*.
(*: Nửa bước bắt đầu tương tư)
Đêm thất tịch hàng năm, luôn có vô số thanh niên nam nữ đi vào nơi này, tìm kiếm tương tư thiên hạ. Nam tử điều khiển xe ngựa, nữ tử nếu nguyện ngồi trên xe ngựa của hắn, đó chính là tâm đầu hợp ý, hỉ kết lương duyên.
Xe ngựa vượt qua đường núi gập ghềnh, đi vào một thôn nhỏ bình thường. Tuy rằng bình thường, nhưng trong lòng Phù Lạc lại nhấc lên sóng to gió lớn.
Đây là cái thôn nơi Tằng đại nương từng cứu nàng.
Gian nhà cỏ tranh năm đó đã không còn tồn tại, thay bằng nhà ngói, Phù Lạc đứng ở phía xa, chứng kiến một thiếu phụ còn trẻ tuổi lưng buộc đứa nhỏ ở trong sân giúp Tằng đại nương cho gà ăn.
“Đây không phải Phù Lạc cô nương sao?” Tằng đại nương mắt sắc thấy được Phù Lạc, nàng đành phải tiến lên.
“Đại nương, trước kia cám ơn bà.”
“Thật không dám nhận cô nương, hiện giờ xinh đẹp đến như vậy rồi, là đại nương ta nên tạ ngươi, cô nương phát đạt, cũng không quên bà tử nghèo nàn ta đây, còn giúp A Ngưu cưới một phòng tức phụ tốt như vậy, mau mau vào bên trong ngồi.” Tằng đại nương hiếu khách mời Phù Lạc vào nhà, đã thấy Long Hiên đế không xa phía sau nàng, cười cười ám muội, “Là đương gia nhà ngươi đi, bộ dạng cũng thật tuấn.”
Phù Lạc đỏ mặt, vội vàng cáo từ, nghi hoặc bản thân khi nào thì giúp Tằng A Ngưu cưới vợ.
Ánh mắt Phù Lạc nhìn thẳng Long Hiên đế, không tiếng động chất vấn, lúc ấy ngươi không phải thả ta à?
Long Hiên đế giả vờ không thấy được quay đầu giả bộ ngắm phong cảnh.
Đi vào trong trấn nhỏ ngày xưa, lão bản khách điếm đã sớm thay người, nghe nói là đắc tội quyền quý nhốt vào ngục, phủ Lý viên ngoại đã sớm hoang phế, người không rõ tung tích.
Hắn, là đang tuyên bố, mình luôn nằm ở trong lòng bàn tay của hắn ư?
Đã hơn một năm không hỏi không để ý tới, mắt lạnh nhìn chính mình gian nan sinh tồn, không hề biết hai chữ thương tiếc, Nguyệt thiếu kia thật sự là mắng quá hay.
(Mỗ Đang cảm nghĩ, không có thân sĩ trời sinh, đều là bồi dưỡng ngày sau, nữ nhân là lão sư thân sĩ tốt nhất, nam nhân tốt đều phải dựa vào nữ nhân tự mình huấn luyện, nếu Tiểu Lạc hiểu được đạo lý này thì tốt rồi. )
Thành Nguyên Quy
Xe ngựa dừng ở cửa “Minh Nguyệt Đang”, Phù Lạc không thể tin được phòng giặt quần áo của Minh Nguyệt Đang lại vẫn còn, hơn nữa so với trước kia càng khí phái, càng khí thế hơn, mình không phải là đã kết thúc nó rồi à, đây là vấn đề bản quyền, Phù Lạc phẫn nộ nhảy xuống xe, tính toán tìm lão bản lý luận.
Đã thấy Long Hiên đế cũng xuống xe đi về hướng “Minh Nguyệt Đang”, bên trong chưởng quầy ra đón, trên mặt tươi cười, phục vụ chu đáo, cũng không vội mà hỏi khách nhân, chỉ dâng trà hầu hạ.
Long Hiên đế từ trong lòng ngực lấy ra một thẻ bài gì đó, vẻ mặt chưởng quỹ kia nhất thời từ nụ hoa cười thành hoa tươi nở rộ.
“Thì ra là Đại lão bản đến đây.”
Vì thế, chưởng quầy trở vào gian trong, lấy ra sổ sách cùng lợi nhuận một năm này.
Phù Lạc không thể tin được, Long Hiên đế lại có thể thành Đại lão bản của “Minh Nguyệt Đang”, vậy mình là cái gì, thật sự là, thật sự là cường đạo, ngay cả loại bản quyền này cũng dám chiếm đoạt. Đang lúc Phù Lạc chuẩn bị lấy lý để hiểu, lấy tình để động Long Hiên đế, thì Vương đại thẩm thân ái nhất xuất hiện.
“Lão bản người đã về rồi.” Vương đại thẩm nhiệt tình tiến lên kéo tay Phù Lạc.
Phù Lạc cảm kích hai mắt rưng rưng đẫm lệ, cuối cùng cũng có người có thể chứng minh mình mới là lão bản của nơi này.
Ánh mắt Vương đại thẩm xuyên qua Phù Lạc, nhìn Long Hiên đế phía sau nàng, sửa lại quần áo một chút, vuốt lại tóc mai bị rối, “Vị này chính là?”
Phù Lạc kinh ngạc nhìn Vương đại thẩm, cảm thán mị lực tuấn nam thật sự là gió thổi cỏ rạp, chỉ cần nội tâm coi nhẹ, bộ dạng hời hợt này của Long Hiên đế, vô luận là đối với thiếu nữ hay là sư cô, lực sát thương đều rất mạnh.
“Đây là biểu ca của ta.” Phù Lạc không biết xấu hổ mở miệng, nhìn thấy khuôn mặt Long Hiên đế từ trong sáng chuyển hướng âm u, trong lòng mừng thầm.
Tân chưởng quầy lúc này cầm hòm chứa sổ sách cùng ngân phiếu đi ra, Phù Lạc đang muốn đón (đoạt) lại, đã bị Long Hiên đế vô tình cản trở cánh tay, bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực, hắn thuận lợi tiếp nhận cái hòm, thấy tân chưởng quầy trợn mắt há hốc mồm, thấy Vương đại thẩm một bộ biểu tình hiểu rõ.
Lúc này lại nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập chạy tới, “Cha, con đã trở về.”
Người này không phải ai khác, chính là vị Nguyệt thiếu cùng nha đầu của hắn, Hoa Lệ Lệ, ở Nhất Tương Phùng kia, thì ra vị tân chưởng quầy chính là phụ thân của hắn.
Phù Lạc vừa thấy Long Hiên đế nhìn nhìn hai người, híp mắt, một câu Thiên đường có cửa ngươi không đi, Địa ngục không cửa ngươi xông tới ý tại ngôn ngoại, Phù Lạc sợ tới mức nhanh chóng kéo tay Long Hiên đế, “Tướng công, chúng ta không phải đang vội đi à?”
Long Hiên đế quay đầu nhìn nhìn Phù Lạc, không nói chuyện, ôm lấy nàng rời đi.
Phù Lạc lặng lẽ quay đầu, “Ngày đó cám ơn nhiều.” Đương nhiên chính là dùng khẩu hình để nói.
Phía sau Nguyệt thiếu không tự chủ được cảm thán, “Số mệnh của hoa tươi chính là cắm trên bãi phân trâu.”
Hoa Lệ Lệ hoa lệ tiếp một câu, “Tựa như số mệnh của bánh bao chính là bị ăn.”
“Ba” đầu quạt của Nguyệt thiếu đánh vào trên đầu Hoa Lệ Lệ, “Ngươi trừ ăn ra còn biết cái gì?”
Trên xe ngựa
“Đây là tiền của ta.” Phù Lạc reo lên.
“Viên Ký.”
“Ơ, ta không phải đã chép tổ huấn rồi ư?” Thanh âm của Phù Lạc rơi xuống.
“Đó là trừng phạt, đây là bồi thường.”
Thực hoài nghi Long Hiên đế là người học pháp luật xuyên qua.
Trong lòng hò hét, “Ngươi trừ việc đoạt tiền còn biết cái gì?”
Lại xám xịt trở lại trên xe, có điều chúng ta không nhụt chí, Phù Lạc thở một hơi thật sâu, vỗ vỗ ngực, quân tử báo thù mười năm không muộn.
Mới ngồi, đã thấy một mùi thịt xông vào mũi, lượn lờ quanh mũi.
“Bưng vào đi.” Long Hiên đế nói, chỉ thấy có người vén mành lên, trình lên một đĩa thịt xinh đẹp, Phù Lạc cảm thấy chữ thịt này mới là trọng điểm.
Đây là món “Hà kiều ánh nguyệt” chiêu bài của Nhất Tương Phùng. Lấy xương sườn lợn tự nhiên hình thành cầu vòm làm cầu, thịt giòn vàng mềm nhỏ, dưới cầu là gạo nếp bọc thịt chưng thành ánh trăng, tinh hoa của thịt đều ngấm ở trong gạo nếp, bên cạnh lấy hương thảo màu xanh biếc phụ họa, sắc hương vị đều tốt, Phù Lạc từng chú ý biểu tình Long Hiên đế ở trên lầu Nhất Tương Phùng thưởng thức món này, món ăn này khẳng định là mỹ vị.
Long Hiên đế tiếp nhận chén đĩa, không biết vô tình hay cố ý thoảng qua trước mặt Phù Lạc, khiến nàng thiếu chút nữa chảy nước miếng. Phù Lạc kiểm điểm chính mình, mình đây có khuyết điểm lớn nhất chính là rất nhiều nhược điểm, cố tình đều bị Long Hiên đế bắt được.
Dạ dày vặn đau đến khó chịu, mãnh liệt hô hoán “Hà kiều ánh nguyệt” kia.
Long Hiên đế cũng không đáp lời, để cái đĩa ở trước mặt mình, tiếp tục đọc sách.
“Ta chép, ta chép còn không được sao?” Phù Lạc vạn phần ủy khuất nhìn đĩa thịt kia.
Ánh mắt Long Hiên đế tràn ra ý cười, nhìn Phù Lạc thô lỗ ăn xương sườn, “Đáng tiếc bỏ lỡ ‘Giang thạch phì ngưu’ của Nhất Tương Phùng.” Hắn nhàn nhạt bổ sung một câu, thành công kêu gọi lên hận ý của Phù Lạc. Nàng biết đó là cái gì, đó là đá Giang mà Nhất Tương Phùng dùng trong sông Lâm An bên cạnh, giội mỡ lên, lúc mang thức ăn lên thì tiểu nhị mới đem thịt bò đã chế biến cho vào trong nồi đang sôi, mùi hương nức mũi phả vào mặt, lúc ấy thực hận không thể nhào lên.
Phù Lạc giờ phút này rất hận không thể biến Long Hiên đế thành xương sườn để cắn, có điều không sao, Phù Lạc nhắc nhở bản thân, át chủ bài, át chủ bài, thành công đè xuống tức giận, lộ ra tươi cười rạng rỡ.
Sau khi ăn xong, Long Hiên đế đưa bút lông ngỗng mà Phù Lạc quen dùng.
Nàng kinh dị phát hiện hắn lại còn chuẩn bị thứ này, xem ra phạt chép sách là chủ ý quyết định ngay từ lúc đầu, đều tự trách mình ngu xuẩn chui đầu vô lưới, không cùng hắn nói chuyện thì chuyện gì cũng không có rồi.
Phù Lạc xoa xoa cổ tay nhức mỏi, chộp lấy từng tờ từng tờ, nội dung như thế nào cũng không tiến vào đầu óc, toàn bộ đều dùng để nguyền rủa Long Hiên đế.
Lúc lật đến chương cuối cùng thì mới phát hiện tờ “Tuyệt tình quên yêu” nhìn thấy mà giật mình kia đã bị người ta xé đi.
Phù Lạc trộm liếc Long Hiên đế một cái, vẫn trấn định như trước, nhưng có ai có thể từ trong đồ hoàng đế ngự dụng xé bỏ một tờ đây?
Phù Lạc gác bút xuống, dùng ánh mắt khiêu khích Long Hiên đế, nói cho hắn biết, mình không chép nữa. Không phải là vì để cho mình xem một tờ cuối cùng mà hắn xé sao, Phù Lạc cười trộm dưới đáy lòng, hiện giờ mục đích đạt tới, tự nhiên không cần tiếp tục chép. Còn hung hăng càn quấy đem một tờ cuối cùng lật ở trước mặt Long Hiên đế.
“Đổi thành chép hai trăm lần.” Phù Lạc trợn tròn mắt, cho là hắn thẹn quá hoá giận, tự trách mình đắc ý vênh váo.
“Mấy ngày nữa, chúng ta còn có thể đi qua Nhất Tương Phùng ở Lục châu.” Một câu này, khiến cho Phù Lạc ủ rũ, tiếp tục công tác khó khăn gian khổ.
Ra khỏi Biến châu, xe ngựa đi vào vùng núi rừng, đột nhiên dừng lại.
“Xuống xe.” Phù Lạc ngẩn người, đã thấy Long Hiên đế cũng xuống xe, còn ôm mình xuống xe ngựa, thả trên mặt đất. Ngắm nhìn bốn phía mới phát hiện thì ra là cái chỗ này.
Ở chỗ này, Long Hiên đế từng đem mình chật vật đuổi xuống xe ngựa, ở chỗ này mình từng cho rằng cuộc đời này không bao giờ xuất hiện cùng hắn nữa.
Chỉ thấy sau khi Long Hiên đế buông Phù Lạc ra, xoay người muốn đi, bước được nửa bước, chân trái còn chưa tiến lên cùng chân phải, đã xoay người quay đầu lại, đem Phù Lạc một lần nữa ôm lên xe ngựa.
Xe ngựa lại khôi phục tiến lên, Phù Lạc ngồi yên ở trên xe ngựa, cảm giác Long Hiên đế có phải phát sốt rồi không.
Lại không biết ở vùng đó, sau này thành địa phương nổi danh nhất Viêm Hạ, có một cái tên vô cùng dễ nghe, là Bán bộ tương tư nguyên*.
(*: Nửa bước bắt đầu tương tư)
Đêm thất tịch hàng năm, luôn có vô số thanh niên nam nữ đi vào nơi này, tìm kiếm tương tư thiên hạ. Nam tử điều khiển xe ngựa, nữ tử nếu nguyện ngồi trên xe ngựa của hắn, đó chính là tâm đầu hợp ý, hỉ kết lương duyên.
Xe ngựa vượt qua đường núi gập ghềnh, đi vào một thôn nhỏ bình thường. Tuy rằng bình thường, nhưng trong lòng Phù Lạc lại nhấc lên sóng to gió lớn.
Đây là cái thôn nơi Tằng đại nương từng cứu nàng.
Gian nhà cỏ tranh năm đó đã không còn tồn tại, thay bằng nhà ngói, Phù Lạc đứng ở phía xa, chứng kiến một thiếu phụ còn trẻ tuổi lưng buộc đứa nhỏ ở trong sân giúp Tằng đại nương cho gà ăn.
“Đây không phải Phù Lạc cô nương sao?” Tằng đại nương mắt sắc thấy được Phù Lạc, nàng đành phải tiến lên.
“Đại nương, trước kia cám ơn bà.”
“Thật không dám nhận cô nương, hiện giờ xinh đẹp đến như vậy rồi, là đại nương ta nên tạ ngươi, cô nương phát đạt, cũng không quên bà tử nghèo nàn ta đây, còn giúp A Ngưu cưới một phòng tức phụ tốt như vậy, mau mau vào bên trong ngồi.” Tằng đại nương hiếu khách mời Phù Lạc vào nhà, đã thấy Long Hiên đế không xa phía sau nàng, cười cười ám muội, “Là đương gia nhà ngươi đi, bộ dạng cũng thật tuấn.”
Phù Lạc đỏ mặt, vội vàng cáo từ, nghi hoặc bản thân khi nào thì giúp Tằng A Ngưu cưới vợ.
Ánh mắt Phù Lạc nhìn thẳng Long Hiên đế, không tiếng động chất vấn, lúc ấy ngươi không phải thả ta à?
Long Hiên đế giả vờ không thấy được quay đầu giả bộ ngắm phong cảnh.
Đi vào trong trấn nhỏ ngày xưa, lão bản khách điếm đã sớm thay người, nghe nói là đắc tội quyền quý nhốt vào ngục, phủ Lý viên ngoại đã sớm hoang phế, người không rõ tung tích.
Hắn, là đang tuyên bố, mình luôn nằm ở trong lòng bàn tay của hắn ư?
Đã hơn một năm không hỏi không để ý tới, mắt lạnh nhìn chính mình gian nan sinh tồn, không hề biết hai chữ thương tiếc, Nguyệt thiếu kia thật sự là mắng quá hay.
(Mỗ Đang cảm nghĩ, không có thân sĩ trời sinh, đều là bồi dưỡng ngày sau, nữ nhân là lão sư thân sĩ tốt nhất, nam nhân tốt đều phải dựa vào nữ nhân tự mình huấn luyện, nếu Tiểu Lạc hiểu được đạo lý này thì tốt rồi. )
Thành Nguyên Quy
Xe ngựa dừng ở cửa “Minh Nguyệt Đang”, Phù Lạc không thể tin được phòng giặt quần áo của Minh Nguyệt Đang lại vẫn còn, hơn nữa so với trước kia càng khí phái, càng khí thế hơn, mình không phải là đã kết thúc nó rồi à, đây là vấn đề bản quyền, Phù Lạc phẫn nộ nhảy xuống xe, tính toán tìm lão bản lý luận.
Đã thấy Long Hiên đế cũng xuống xe đi về hướng “Minh Nguyệt Đang”, bên trong chưởng quầy ra đón, trên mặt tươi cười, phục vụ chu đáo, cũng không vội mà hỏi khách nhân, chỉ dâng trà hầu hạ.
Long Hiên đế từ trong lòng ngực lấy ra một thẻ bài gì đó, vẻ mặt chưởng quỹ kia nhất thời từ nụ hoa cười thành hoa tươi nở rộ.
“Thì ra là Đại lão bản đến đây.”
Vì thế, chưởng quầy trở vào gian trong, lấy ra sổ sách cùng lợi nhuận một năm này.
Phù Lạc không thể tin được, Long Hiên đế lại có thể thành Đại lão bản của “Minh Nguyệt Đang”, vậy mình là cái gì, thật sự là, thật sự là cường đạo, ngay cả loại bản quyền này cũng dám chiếm đoạt. Đang lúc Phù Lạc chuẩn bị lấy lý để hiểu, lấy tình để động Long Hiên đế, thì Vương đại thẩm thân ái nhất xuất hiện.
“Lão bản người đã về rồi.” Vương đại thẩm nhiệt tình tiến lên kéo tay Phù Lạc.
Phù Lạc cảm kích hai mắt rưng rưng đẫm lệ, cuối cùng cũng có người có thể chứng minh mình mới là lão bản của nơi này.
Ánh mắt Vương đại thẩm xuyên qua Phù Lạc, nhìn Long Hiên đế phía sau nàng, sửa lại quần áo một chút, vuốt lại tóc mai bị rối, “Vị này chính là?”
Phù Lạc kinh ngạc nhìn Vương đại thẩm, cảm thán mị lực tuấn nam thật sự là gió thổi cỏ rạp, chỉ cần nội tâm coi nhẹ, bộ dạng hời hợt này của Long Hiên đế, vô luận là đối với thiếu nữ hay là sư cô, lực sát thương đều rất mạnh.
“Đây là biểu ca của ta.” Phù Lạc không biết xấu hổ mở miệng, nhìn thấy khuôn mặt Long Hiên đế từ trong sáng chuyển hướng âm u, trong lòng mừng thầm.
Tân chưởng quầy lúc này cầm hòm chứa sổ sách cùng ngân phiếu đi ra, Phù Lạc đang muốn đón (đoạt) lại, đã bị Long Hiên đế vô tình cản trở cánh tay, bị hắn gắt gao ôm vào trong ngực, hắn thuận lợi tiếp nhận cái hòm, thấy tân chưởng quầy trợn mắt há hốc mồm, thấy Vương đại thẩm một bộ biểu tình hiểu rõ.
Lúc này lại nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập chạy tới, “Cha, con đã trở về.”
Người này không phải ai khác, chính là vị Nguyệt thiếu cùng nha đầu của hắn, Hoa Lệ Lệ, ở Nhất Tương Phùng kia, thì ra vị tân chưởng quầy chính là phụ thân của hắn.
Phù Lạc vừa thấy Long Hiên đế nhìn nhìn hai người, híp mắt, một câu Thiên đường có cửa ngươi không đi, Địa ngục không cửa ngươi xông tới ý tại ngôn ngoại, Phù Lạc sợ tới mức nhanh chóng kéo tay Long Hiên đế, “Tướng công, chúng ta không phải đang vội đi à?”
Long Hiên đế quay đầu nhìn nhìn Phù Lạc, không nói chuyện, ôm lấy nàng rời đi.
Phù Lạc lặng lẽ quay đầu, “Ngày đó cám ơn nhiều.” Đương nhiên chính là dùng khẩu hình để nói.
Phía sau Nguyệt thiếu không tự chủ được cảm thán, “Số mệnh của hoa tươi chính là cắm trên bãi phân trâu.”
Hoa Lệ Lệ hoa lệ tiếp một câu, “Tựa như số mệnh của bánh bao chính là bị ăn.”
“Ba” đầu quạt của Nguyệt thiếu đánh vào trên đầu Hoa Lệ Lệ, “Ngươi trừ ăn ra còn biết cái gì?”
Trên xe ngựa
“Đây là tiền của ta.” Phù Lạc reo lên.
“Viên Ký.”
“Ơ, ta không phải đã chép tổ huấn rồi ư?” Thanh âm của Phù Lạc rơi xuống.
“Đó là trừng phạt, đây là bồi thường.”
Thực hoài nghi Long Hiên đế là người học pháp luật xuyên qua.
Trong lòng hò hét, “Ngươi trừ việc đoạt tiền còn biết cái gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook