Phù Lạc
-
Chương 8: Lễ nghi tú nữ
Mười lăm tháng tư, triều hội.
“Tần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương.” Phù Lạc kính cẩn hành lễ với Ngọc Quý phi.
“Miễn lễ đi. Thân mình muội có khỏe hơn chút nào không. Lần trước Bổn cung gặp muội, thần sắc muội hết sức không tốt.”
“Tạ nương nương quan tâm. Bệnh của tần thiếp đã đỡ hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt. Hôm nay chính là có chuyện khẩn yếu muốn bảo muội làm.”
“Kính thỉnh nương nương phân phó.”
“Muội muội cũng biết, tú nữ mới tuyển ra ở trong cung phải trải qua một tháng huấn luyện lễ nghi cung đình mới có thể được hoàng thượng phong tước. Khi đó hoàng thượng cũng sẽ xét tình hình cụ thể lưu các nàng lại, hoặc là chỉ phối cho long tử hoàng tôn, chờ làm thê thất của vương công đại thần. Về sau các nàng đều là nữ nhân có thân phận tôn quý của hoàng triều Viêm Hạ chúng ta, cho nên việc huấn luyện lễ nghi cho tú nữ mới tới này, theo lệ cũ đều rất coi trọng.”
Sau khi Ngọc Quý phi nhuận một ngụm trà mới tiếp tục nói: “Việc huấn luyện lễ nghi trước nay đều là do tần phi đã ngoài tam phẩm ở trong cung đến phụ trách. Hiện nay tần phi đã ngoài tam phẩm ở trong cung cũng chỉ có Bổn cung, Hiền phi và muội muội. Hiền phi bởi vì Đại hoàng tử hôm nay bị bệnh, không rảnh chú ý việc khác, Bổn cung mỗi ngày xử lý chuyện ở hậu cung này đã muốn sứt đầu mẻ trán rồi, lần này cũng chỉ có thể làm phiền muội muội thôi.”
“Có thể phân ưu cho nương nương, là vinh hạnh của tần thiếp.”
Ngọc Quý phi mỉm cười gật đầu. Nhưng khi Phù Lạc quay đầu đi, trong ánh mắt của nàng lại hiện lên một tia âm tàn. Phù Lạc trước kia ngạo mạn thấp kém đối với Ngọc Quý phi mà nói chính là không chút uy hiếp nào, chẳng qua là một thanh đao giết người ở dưới tay mà thôi. Nhưng nàng ta bây giờ lại giống như cái đinh trong mắt của nàng, nàng dường như lại thấy được bộ dáng của hoàng hậu Ngọc Chân quốc năm đó, cũng chính là vị hoàng hậu đệ nhất mỹ nữ Ngọc Chân đã khiến mẫu phi nàng mất đi thánh sủng, uất ức mà chết, chính mình từ nhỏ cũng bị chịu lăng nhục. Hôm nay nàng quyết sẽ không cho phép Phù Lạc cướp đi hoàng thượng thuộc về nàng, quyết không để chuyện ở Ngọc Chân quốc tái hiện.
Trở lại Hạm Đạm Hiên, Phù Lạc đem tin tức này nói cho Bích Ngô và Bích Diệp, nào biết Bích Ngô nghe xong chân mày nhất thời nhíu lại.
“Bích Ngô, có cái gì không ổn sao?”
“Không có không có, hồi nương nương Bích Ngô chỉ là lo lắng thân mình nương nương chịu không nổi.”
“Việc này cũng không cần lo lắng, chỉ là Bổn cung đối với việc giáo tập lễ nghi như thế nào cũng không rõ ràng lắm, lo lắng lúc đó sẽ xấu mặt thôi.”
“Nương nương không cần lo lắng, bên cạnh tự sẽ có hai vị ma ma giáo tập dạy dỗ các vị tú nữ lễ nghi, ngày thường nương nương rảnh rỗi thì đi xem là được rồi, sợ, chính là các tú nữ minh tranh ám đấu, gây ra chuyện xấu gì sẽ không tốt.” Phù Lạc cũng là người thông minh, thoáng chốc đã nghe ra chuyện Bích Ngô lo lắng.
“Bích Ngô, thỉnh phong vũ là chuyện thế nào?” Bởi vì Phù Lạc và Bích Diệp đến từ Ngọc Chân quốc, đến hậu cung của Viêm Hạ này không quá hai năm, không rõ ràng về việc tuyển tú cũng là có thể lý giải.
“Hồi nương nương, đó là tuyển ra 50 tú nữ cùng nhảy một điệu múa, chúc phúc cho hoàng thượng và hoàng triều Viêm Hạ ta, đợt như này, nương nương cũng không cần lo lắng, sẽ có cô cô của Lê Thanh Viện dạy những tú nữ kia luyện tập. Ngày thỉnh phong đó hoàng thượng sẽ căn cứ vào biểu hiện của các vị tú nữ mà ban tặng khác nhau, cho nên chúng tú nữ đều rất coi trọng thỉnh phong vũ, cũng dễ dàng gây ra phân tranh nhất. Nghe nói một lần có một tú nữ vì tranh vị trí dễ thấy, lại có thể hạ độc vị tú nữ khác.
Ai, Phù Lạc thầm than một tiếng, còn chưa nhìn thấy hoàng thượng, đã bắt đầu cạnh tranh tàn khốc rồi, mình và tất cả những người ở nơi này đều đã sớm định trước là bi kịch a, chỉ là rất nhiều người đều không hiểu được mà thôi.
Trong bóng đêm.
“Nương nương có gì phân phó, lão nô nhất định tận tâm tận lực.”
“Lý ma ma ngươi làm việc Bổn cung luôn yên tâm. Lần này ngươi phụ trợ Phù phi tiến hành huấn luyện lễ nghi, cần phải vô cùng cung kính đối với nàng ta, đối với những vị tú nữ kia ma ma nên lập uy giúp Phù phi, nhưng đừng làm cho những tú nữ kia khinh thường nàng ta cùng Quý phi nương nương phía sau nàng ta, phải làm cho các nàng đều biết Quý phi và Phù phi mới là trở ngại lớn nhất để các nàng được sủng ái.”
“Ma ma yên tâm, chuyện khác lão nô không dám nói, nhưng chuyện này lão nô nhất định làm ổn ổn thỏa thỏa cho nương nương.”
“Ừ, nhị nhi tử của ma ma ngươi làm người hầu dưới tay cha ta cũng đã mấy năm rồi nhỉ, Bổn cung sẽ nói với cha để ông cho lệnh lang xuống dưới rèn luyện, cũng không thể ủy khuất cho người của mình được.”
“Tạ đại ân đại đức của nương nương.”
Ngày kế, Phù Lạc mang theo Bích Diệp cùng Bích Ngô đi đến điện Thể Nguyên nơi tú nữ tiếp nhận huấn luyện.
“Thỉnh an Phù phi nương nương.” Chúng tú nữ trăm miệng một lời nói.
“Các vị muội muội vào cung, sau này chính là người một nhà rồi. Bổn cung chợt nhớ tới một chuyện xưa, không biết các vị muội muội có hứng thú nghe hay không.” Dứt lời cũng không chờ chúng nữ trả lời, có ai dám nói nàng ta không muốn nghe đâu chứ.
“Ngày trước, có một quốc gia gọi là Thổ Dục Hồn. Quốc vương A Sài có 20 nhi tử, 20 nhi tử này của hắn mỗi người đều rất có bản lĩnh, khó phân cao thấp. Chính là bọn hắn tự phụ vào bản lĩnh cố chấp không để người khác vào trong mắt, cho rằng chính mình mới có tài năng nhất. Bình thường 20 nhi tử đều minh tranh ám đấu, gặp mặt thì châm chọc lẫn nhau, ở sau lưng cũng vẫn thích nói xấu đối phương. A Sài nhìn thấy tình hình không hợp tính của các con như vậy, rất lo lắng, hắn hiểu được địch nhân rất dễ dàng lợi dụng cái loại cục diện không hòa thuận này đến tiêu diệt từng bộ phận, bởi vậy an nguy của quốc gia liền huyền vu nhất tuyến(1) rồi. A Sài luôn dùng đủ loại cơ hội cùng trường hợp đến tận tình khuyên bảo mà giáo dục các con ngừng công kích, đấu đá lẫn nhau, phải đoàn kết hữu ái với nhau. Nhưng các con đối với lời của phụ thân đều là vào tai trái mà ra tai phải, ở mặt ngoài làm bộ như tuân theo dạy bảo, trên thực tế lại không để ở trong lòng, vẫn làm theo ý mình như cũ. Tuổi của A Sài mỗi ngày một già đi, hắn hiểu được ngày hắn tại vị sẽ không còn lâu nữa. Các con làm sao bây giờ đây? Lại không có người có thể dạy bảo bọn hắn, hòa giải mâu thuẫn giữa bọn hắn, vậy quốc gia không phải sẽ tứ phân ngũ liệt rồi sao? Đến tột cùng phải dùng cách gì mới có thể để cho bọn hắn hiểu được cần phải đoàn kết lại đây? A Sài các lúc càng lo lắng tiều tụy. Có một ngày, rốt cuộc hắn cũng có một chủ ý. Hắn đem các con triệu tập đến trước giường bệnh, phân phó bọn hắn: “Mỗi người các con thả một mũi tên ở trên mặt đất đi.” Các con không biết tại sao, nhưng vẫn làm theo. A Sài lại bảo đệ đệ của mình Mộ Lợi Diên đến: “Đệ tùy tiện nhặt một mũi tên rồi bẻ gẫy nó đi.” Mộ Lợi Diên thuận tay nhặt một mũi tên bên cạnh, hơi dùng sức, mũi tên liền gãy. A Sài lại nói: “Hiện tại đệ nhặt toàn bộ 19 mũi tên còn lại lên đi, buộc chúng lại một chỗ, thử bẻ gãy lần nữa.” Mộ Lợi Diên nắm chặt chỗ mũi tên đó, sử dụng tất cử khí lực bú sữa mẹ, cắn răng khom lưng, trên cổ nổi cả gân xanh, ép đến đầu đầy mồ hôi, thủy chung vẫn không thể bẻ gãy được chúng. A Sài chậm rãi chuyển hướng đến các con, mở miệng nói lời thấm thía: “Các con cũng đều nhìn thấy rất rõ ràng rồi, một mũi tên nhẹ nhàng gập lại liền gãy, nhưng lúc hợp chung lại một chỗ, thì có bẻ thế nào cũng không gãy được. Huynh đệ các con cũng là như thế, nếu như đấu khí lẫn nhau, một mình hành động, thực dễ dàng gặp phải thất bại, chỉ khi 20 người cùng liên hợp lại, đồng tâm hiệp lực, mới có thể sinh ra sức mạnh vô cùng to lớn, có thể chiến thắng hết thảy, bảo hộ an toàn của quốc gia. Đây chính là lực lượng đoàn kết!”
Nghe Phù Lạc nói lời này, có hiểu rõ tỉnh ngộ gật đầu, có không thèm để ý, có âm thầm kinh tâm, ví dụ như Lăng Nhã Phong, nàng thật sự không ngờ tới Phù phi có thể kể ra chuyện xưa sinh động có ngụ ý như thế, cũng không thể ngờ nàng ta có thể nguyện ý khuyên nhủ tú nữ mới tới như vậy.
“Chúng muội muội luyện tập thật tốt đi, Bổn cung cũng mệt rồi.” Sau khi Phù Lạc nhấp ngụm trà nói.
“Cung tiễn Phù phi nương nương.”
Phù Lạc cất bước đang muốn bước ra khỏi điện Thể Nguyên thì trước mắt đột nhiên hiện lên một bóng dáng quen thuộc: “Kia là ai?” Phù Lạc nói với Bích Ngô.
Bích Ngô thuận theo ánh mắt Phù Lạc nhìn sang: “Đó là ma ma giáo tập tú nữ lần này Lý ma ma.”
“Ồ, bà ta có lai lịch thế nào?”
“Nghe nói bà ta trước kia là bà vú của Đại hoàng tử, về sau được thăng làm chưởng tán bát phẩm của ti tán ti cục Thượng Nghi.”
“Nói như vậy bà ta là người của Lan Hiền phi rồi?”
“Việc này cũng không rõ, ngày thường cũng không thấy bà ta thân cận với Hiền phi nương nương.”
Phù Lạc nhớ tới nữ tử số khổ tên là Ngọc Giới kia, trong lòng một trận khó chịu, cũng quyết định bất kể kết quả thế nào, nhất định sẽ không bỏ qua Lý ma ma đáng giận kia.
_________________________________________
(1) Huyền vu nhất tuyến: dịch nghĩa là treo ở trên một sợi mỏng. Ý giống “ngàn cân treo sợi tóc.”
“Tần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương.” Phù Lạc kính cẩn hành lễ với Ngọc Quý phi.
“Miễn lễ đi. Thân mình muội có khỏe hơn chút nào không. Lần trước Bổn cung gặp muội, thần sắc muội hết sức không tốt.”
“Tạ nương nương quan tâm. Bệnh của tần thiếp đã đỡ hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt. Hôm nay chính là có chuyện khẩn yếu muốn bảo muội làm.”
“Kính thỉnh nương nương phân phó.”
“Muội muội cũng biết, tú nữ mới tuyển ra ở trong cung phải trải qua một tháng huấn luyện lễ nghi cung đình mới có thể được hoàng thượng phong tước. Khi đó hoàng thượng cũng sẽ xét tình hình cụ thể lưu các nàng lại, hoặc là chỉ phối cho long tử hoàng tôn, chờ làm thê thất của vương công đại thần. Về sau các nàng đều là nữ nhân có thân phận tôn quý của hoàng triều Viêm Hạ chúng ta, cho nên việc huấn luyện lễ nghi cho tú nữ mới tới này, theo lệ cũ đều rất coi trọng.”
Sau khi Ngọc Quý phi nhuận một ngụm trà mới tiếp tục nói: “Việc huấn luyện lễ nghi trước nay đều là do tần phi đã ngoài tam phẩm ở trong cung đến phụ trách. Hiện nay tần phi đã ngoài tam phẩm ở trong cung cũng chỉ có Bổn cung, Hiền phi và muội muội. Hiền phi bởi vì Đại hoàng tử hôm nay bị bệnh, không rảnh chú ý việc khác, Bổn cung mỗi ngày xử lý chuyện ở hậu cung này đã muốn sứt đầu mẻ trán rồi, lần này cũng chỉ có thể làm phiền muội muội thôi.”
“Có thể phân ưu cho nương nương, là vinh hạnh của tần thiếp.”
Ngọc Quý phi mỉm cười gật đầu. Nhưng khi Phù Lạc quay đầu đi, trong ánh mắt của nàng lại hiện lên một tia âm tàn. Phù Lạc trước kia ngạo mạn thấp kém đối với Ngọc Quý phi mà nói chính là không chút uy hiếp nào, chẳng qua là một thanh đao giết người ở dưới tay mà thôi. Nhưng nàng ta bây giờ lại giống như cái đinh trong mắt của nàng, nàng dường như lại thấy được bộ dáng của hoàng hậu Ngọc Chân quốc năm đó, cũng chính là vị hoàng hậu đệ nhất mỹ nữ Ngọc Chân đã khiến mẫu phi nàng mất đi thánh sủng, uất ức mà chết, chính mình từ nhỏ cũng bị chịu lăng nhục. Hôm nay nàng quyết sẽ không cho phép Phù Lạc cướp đi hoàng thượng thuộc về nàng, quyết không để chuyện ở Ngọc Chân quốc tái hiện.
Trở lại Hạm Đạm Hiên, Phù Lạc đem tin tức này nói cho Bích Ngô và Bích Diệp, nào biết Bích Ngô nghe xong chân mày nhất thời nhíu lại.
“Bích Ngô, có cái gì không ổn sao?”
“Không có không có, hồi nương nương Bích Ngô chỉ là lo lắng thân mình nương nương chịu không nổi.”
“Việc này cũng không cần lo lắng, chỉ là Bổn cung đối với việc giáo tập lễ nghi như thế nào cũng không rõ ràng lắm, lo lắng lúc đó sẽ xấu mặt thôi.”
“Nương nương không cần lo lắng, bên cạnh tự sẽ có hai vị ma ma giáo tập dạy dỗ các vị tú nữ lễ nghi, ngày thường nương nương rảnh rỗi thì đi xem là được rồi, sợ, chính là các tú nữ minh tranh ám đấu, gây ra chuyện xấu gì sẽ không tốt.” Phù Lạc cũng là người thông minh, thoáng chốc đã nghe ra chuyện Bích Ngô lo lắng.
“Bích Ngô, thỉnh phong vũ là chuyện thế nào?” Bởi vì Phù Lạc và Bích Diệp đến từ Ngọc Chân quốc, đến hậu cung của Viêm Hạ này không quá hai năm, không rõ ràng về việc tuyển tú cũng là có thể lý giải.
“Hồi nương nương, đó là tuyển ra 50 tú nữ cùng nhảy một điệu múa, chúc phúc cho hoàng thượng và hoàng triều Viêm Hạ ta, đợt như này, nương nương cũng không cần lo lắng, sẽ có cô cô của Lê Thanh Viện dạy những tú nữ kia luyện tập. Ngày thỉnh phong đó hoàng thượng sẽ căn cứ vào biểu hiện của các vị tú nữ mà ban tặng khác nhau, cho nên chúng tú nữ đều rất coi trọng thỉnh phong vũ, cũng dễ dàng gây ra phân tranh nhất. Nghe nói một lần có một tú nữ vì tranh vị trí dễ thấy, lại có thể hạ độc vị tú nữ khác.
Ai, Phù Lạc thầm than một tiếng, còn chưa nhìn thấy hoàng thượng, đã bắt đầu cạnh tranh tàn khốc rồi, mình và tất cả những người ở nơi này đều đã sớm định trước là bi kịch a, chỉ là rất nhiều người đều không hiểu được mà thôi.
Trong bóng đêm.
“Nương nương có gì phân phó, lão nô nhất định tận tâm tận lực.”
“Lý ma ma ngươi làm việc Bổn cung luôn yên tâm. Lần này ngươi phụ trợ Phù phi tiến hành huấn luyện lễ nghi, cần phải vô cùng cung kính đối với nàng ta, đối với những vị tú nữ kia ma ma nên lập uy giúp Phù phi, nhưng đừng làm cho những tú nữ kia khinh thường nàng ta cùng Quý phi nương nương phía sau nàng ta, phải làm cho các nàng đều biết Quý phi và Phù phi mới là trở ngại lớn nhất để các nàng được sủng ái.”
“Ma ma yên tâm, chuyện khác lão nô không dám nói, nhưng chuyện này lão nô nhất định làm ổn ổn thỏa thỏa cho nương nương.”
“Ừ, nhị nhi tử của ma ma ngươi làm người hầu dưới tay cha ta cũng đã mấy năm rồi nhỉ, Bổn cung sẽ nói với cha để ông cho lệnh lang xuống dưới rèn luyện, cũng không thể ủy khuất cho người của mình được.”
“Tạ đại ân đại đức của nương nương.”
Ngày kế, Phù Lạc mang theo Bích Diệp cùng Bích Ngô đi đến điện Thể Nguyên nơi tú nữ tiếp nhận huấn luyện.
“Thỉnh an Phù phi nương nương.” Chúng tú nữ trăm miệng một lời nói.
“Các vị muội muội vào cung, sau này chính là người một nhà rồi. Bổn cung chợt nhớ tới một chuyện xưa, không biết các vị muội muội có hứng thú nghe hay không.” Dứt lời cũng không chờ chúng nữ trả lời, có ai dám nói nàng ta không muốn nghe đâu chứ.
“Ngày trước, có một quốc gia gọi là Thổ Dục Hồn. Quốc vương A Sài có 20 nhi tử, 20 nhi tử này của hắn mỗi người đều rất có bản lĩnh, khó phân cao thấp. Chính là bọn hắn tự phụ vào bản lĩnh cố chấp không để người khác vào trong mắt, cho rằng chính mình mới có tài năng nhất. Bình thường 20 nhi tử đều minh tranh ám đấu, gặp mặt thì châm chọc lẫn nhau, ở sau lưng cũng vẫn thích nói xấu đối phương. A Sài nhìn thấy tình hình không hợp tính của các con như vậy, rất lo lắng, hắn hiểu được địch nhân rất dễ dàng lợi dụng cái loại cục diện không hòa thuận này đến tiêu diệt từng bộ phận, bởi vậy an nguy của quốc gia liền huyền vu nhất tuyến(1) rồi. A Sài luôn dùng đủ loại cơ hội cùng trường hợp đến tận tình khuyên bảo mà giáo dục các con ngừng công kích, đấu đá lẫn nhau, phải đoàn kết hữu ái với nhau. Nhưng các con đối với lời của phụ thân đều là vào tai trái mà ra tai phải, ở mặt ngoài làm bộ như tuân theo dạy bảo, trên thực tế lại không để ở trong lòng, vẫn làm theo ý mình như cũ. Tuổi của A Sài mỗi ngày một già đi, hắn hiểu được ngày hắn tại vị sẽ không còn lâu nữa. Các con làm sao bây giờ đây? Lại không có người có thể dạy bảo bọn hắn, hòa giải mâu thuẫn giữa bọn hắn, vậy quốc gia không phải sẽ tứ phân ngũ liệt rồi sao? Đến tột cùng phải dùng cách gì mới có thể để cho bọn hắn hiểu được cần phải đoàn kết lại đây? A Sài các lúc càng lo lắng tiều tụy. Có một ngày, rốt cuộc hắn cũng có một chủ ý. Hắn đem các con triệu tập đến trước giường bệnh, phân phó bọn hắn: “Mỗi người các con thả một mũi tên ở trên mặt đất đi.” Các con không biết tại sao, nhưng vẫn làm theo. A Sài lại bảo đệ đệ của mình Mộ Lợi Diên đến: “Đệ tùy tiện nhặt một mũi tên rồi bẻ gẫy nó đi.” Mộ Lợi Diên thuận tay nhặt một mũi tên bên cạnh, hơi dùng sức, mũi tên liền gãy. A Sài lại nói: “Hiện tại đệ nhặt toàn bộ 19 mũi tên còn lại lên đi, buộc chúng lại một chỗ, thử bẻ gãy lần nữa.” Mộ Lợi Diên nắm chặt chỗ mũi tên đó, sử dụng tất cử khí lực bú sữa mẹ, cắn răng khom lưng, trên cổ nổi cả gân xanh, ép đến đầu đầy mồ hôi, thủy chung vẫn không thể bẻ gãy được chúng. A Sài chậm rãi chuyển hướng đến các con, mở miệng nói lời thấm thía: “Các con cũng đều nhìn thấy rất rõ ràng rồi, một mũi tên nhẹ nhàng gập lại liền gãy, nhưng lúc hợp chung lại một chỗ, thì có bẻ thế nào cũng không gãy được. Huynh đệ các con cũng là như thế, nếu như đấu khí lẫn nhau, một mình hành động, thực dễ dàng gặp phải thất bại, chỉ khi 20 người cùng liên hợp lại, đồng tâm hiệp lực, mới có thể sinh ra sức mạnh vô cùng to lớn, có thể chiến thắng hết thảy, bảo hộ an toàn của quốc gia. Đây chính là lực lượng đoàn kết!”
Nghe Phù Lạc nói lời này, có hiểu rõ tỉnh ngộ gật đầu, có không thèm để ý, có âm thầm kinh tâm, ví dụ như Lăng Nhã Phong, nàng thật sự không ngờ tới Phù phi có thể kể ra chuyện xưa sinh động có ngụ ý như thế, cũng không thể ngờ nàng ta có thể nguyện ý khuyên nhủ tú nữ mới tới như vậy.
“Chúng muội muội luyện tập thật tốt đi, Bổn cung cũng mệt rồi.” Sau khi Phù Lạc nhấp ngụm trà nói.
“Cung tiễn Phù phi nương nương.”
Phù Lạc cất bước đang muốn bước ra khỏi điện Thể Nguyên thì trước mắt đột nhiên hiện lên một bóng dáng quen thuộc: “Kia là ai?” Phù Lạc nói với Bích Ngô.
Bích Ngô thuận theo ánh mắt Phù Lạc nhìn sang: “Đó là ma ma giáo tập tú nữ lần này Lý ma ma.”
“Ồ, bà ta có lai lịch thế nào?”
“Nghe nói bà ta trước kia là bà vú của Đại hoàng tử, về sau được thăng làm chưởng tán bát phẩm của ti tán ti cục Thượng Nghi.”
“Nói như vậy bà ta là người của Lan Hiền phi rồi?”
“Việc này cũng không rõ, ngày thường cũng không thấy bà ta thân cận với Hiền phi nương nương.”
Phù Lạc nhớ tới nữ tử số khổ tên là Ngọc Giới kia, trong lòng một trận khó chịu, cũng quyết định bất kể kết quả thế nào, nhất định sẽ không bỏ qua Lý ma ma đáng giận kia.
_________________________________________
(1) Huyền vu nhất tuyến: dịch nghĩa là treo ở trên một sợi mỏng. Ý giống “ngàn cân treo sợi tóc.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook