Phù Lạc
-
Chương 73: Tự làm mình vui
“Nô tài, nô tài ngưỡng mộ Vô Tâm cô cô, xin hoàng thượng thành toàn.”
Ánh mắt Long Hiên đế nguy hiểm híp lại, Hoa Vi phu nhân kinh ngạc đến quên cả ngậm miệng.
Trong nội cung thái giám cùng cung nữ kết thành đôi từ xưa đã có chi, nhưng chưa từng có một thái giám nào dám đảm đương trước mặt hoàng đế nói ra yêu cầu như thế.
Ở hậu cung Long Hiên đế cũng không phải là chuyện mới mẻ, lúc chủ tử hậu cung trừng phạt cung nữ, sẽ thường đem các nàng đưa cho thái giám khinh nhờn, Bích Diệp không phải là vật hi sinh như vậy sao? Không có hình phạt riêng, không có khổ hình, có chính là tra tấn tàn nhẫn được giấu ở dưới bề ngoài hiền lành.
Sau khi Phù Lạc nghe yêu cầu của Ngô Lĩnh, mặt không có tiền đồ đỏ lên, tuyệt đối là bởi vì tức giận, nhưng đáy lòng cũng nổi lên chút xấu hổ, mình khi nào thì luân lạc tới tình trạng thế này, bị một tên thái giám xấu xí, bất kham như thế, dùng phương thức này để vũ nhục.
Hoa Vi phu nhân kinh ngạc đã chuyển thành chờ mong.
“Ba” một tiếng vang thật lớn, Long Hiên đế nước trà trước mặt mạnh mẽ quét xuống mặt đất. Quanh mình tất cả mọi người kinh sợ giật mình, Phù Lạc ngây ngốc ở bên người Long Hiên đế không tính là ngắn, nhưng chưa bao giờ thấy hắn bộc phát như thế.
Hắn mỗi lần tức giận, chỉ cần dùng ánh mắt cùng biểu cảm lạnh như băng, đã có thể làm cho người ta bởi vì phát hiện mà sợ hãi. Thể hiện ra ngoài biểu hiện phẫn nộ của bản thân thế này, là lần đầu tiên.
Người không thường phát hoả, một khi phát hoả đều khiến người ta không khỏi sợ hãi, huống chi còn là một chủ tử không dễ hầu hạ. Khuôn mặt Hoa Vi phu nhân có một tia trắng bệch, môi đóng mở lại nói không ra lời làm nũng.
Trên mặt Ngô Lĩnh mang theo một tia muốn chết quái dị.
Long Hiên đế tiến lên hung hăng đá Ngô Lĩnh một cước, để cho hắn nhất thời lăn một vòng, thống khổ rên rỉ.
“Lời nói dơ bẩn như thế, lại có thể dám nói ra trước mặt trẫm, xem ra hậu cung này nên quản lý thật tốt một phen rồi.”
Phù Lạc dường như có chút không nhận biết Long Hiên đế trước mắt, hắn luôn tôn quý cho rằng dù là trừng phạt hạ nhân, cũng là khuất tôn giáng quý, bản thân cần gì phải vì một hạ nhân không quan trọng mà phát hoả.
“Đem nô tài hỗn trướng này ném ra ngoài đánh.”
Ngô Lĩnh liên tục thỉnh cầu tha mạng, tránh khỏi tay thái giám tiến lên kéo hắn, bò đến bên chân Hoa Vi phu nhân, xin chủ tử của hắn giúp hắn cầu tình.
Không có kết quả.
Hoa Vi phu nhân tựa hồ cũng hiểu rõ cái gì, chỉ một mực nói với Long Hiên đế, “Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp cũng không biết Tiểu Lĩnh Tử này lại có thể ~~”
Lúc Ngô Lĩnh bị bắt đi ra ngoài, vẫn luôn quay đầu lại, nóng bỏng nhìn Phù Lạc, trong miệng không ngừng kêu gọi, “Vô Tâm, Vô Tâm ~~”
Sắc mặt Phù Lạc trắng dị thường, ở trong cung này, bị một người thấp hèn như vậy yêu thích cũng không phải là chuyện vẻ vang. Nhưng Ngô Lĩnh trước khi chết còn “thâm tình” kêu gọi, thực làm cho người ta hiểu lầm Phù Lạc đã làm cái gì mới khiến cho Ngô Lĩnh dù sợ chết cũng vẫn đưa ra loại yêu cầu này như thế.
Việc này thật lâu sau đều là chuyện cười lúc trà dư tửu hậu của đám cung nhân.
Việc này vừa ra, Hoa Vi phu nhân bị cấm túc suy ngẫm một tháng.
Hậu cung triệt để kiểm tra loại quan hệ giữa thái giám cùng cung nữ này, gặp thì đánh. Đại bộ phận cung nữ đều vỗ tay tán thưởng, rốt cuộc không cần e ngại chủ tử của mình tiến hành cái loại trừng phạt sống không bằng chết này với mình.
Phù Lạc buồn bực nằm ở trên giường, chủ nhân thiết kế một màn này thật đúng là lợi hại. Không cần tốn nhiều sức đã “dẹp” Hoa Vi phu nhân, có điều trừng phạt của Long Hiên đế đối với Hoa Vi phu nhân không tính là quá nghiêm. Phù Lạc cũng sẽ không ngốc đến mức cho rằng Hoa Vi phu nhân thông minh là kẻ chủ mưu màn này, tin tưởng Long Hiên đế cũng sẽ không, chỉ làm tượng trưng mà thôi.
Chính mình thành người vô tội bị hại, đến cuối cùng cũng không biết kẻ chủ mưu kia là vì mình thiết kế một màn này, hay là vì Hoa Vi phu nhân thiết kế một màn này đây?
Nếu như sau này Long Hiên đế sủng ái mình, chẳng phải là đặt chính hắn cùng một chỗ với tên thái giám thấp hèn ư? Lấy cái loại tính cách hoàng tộc trời sinh tự cho mình là tôn quý mà nói, thật sự là đoạn tuyệt đường sống sau này của Phù Lạc.
Phù Lạc suy nghĩ, nếu lấy tính khí cổ nhân, mình không phải là nên tự sát chứng minh trung tiết à?
————————
Minh Nguyệt Đang: đi đi, đứa nhỏ của ngộ, chết rồi, ngộ để Long Nhi đến tế một bào 《Tế Phù Lạc văn》cho ngươi, cam đoan tình thâm ý thiết.
Phù Lạc không dám tin nhìn Minh Nguyệt Đang: bà có phải có niềm vui mới rồi không?
Minh Nguyệt Đang: Lạc Nhi, chuyện cảm tình là không thể miễn cưỡng, cả đời chỉ gặp được một người làm cho mình động tâm, cũng không thể.
Phù Lạc: còn có chỗ tốt gì?
Minh Nguyệt Đang có chút không theo kịp, suy nghĩ của Phù Lạc nhảy ra quá nhanh: “Cái gì?”
Phù Lạc: ta muốn tự sát, còn có chỗ tốt gì?
Minh Nguyệt Đang: ngộ đem ngươi hoàn hảo vô khuyết đưa về hiện đại.
Phù Lạc: niềm vui mới của bà tên gọi là gì?
Minh Nguyệt Đang thâm tình kêu lên tên “Bất Vãn”.
Phù Lạc nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.
Long Hiên đế đá bay một cái, đá Minh Nguyệt Đang trở về mặt trăng.
“Trẫm còn chưa ngược đủ mà.” Long Hiên đế ôn nhu lau nước mắt cho Phù Lạc.
Phù Lạc rơi lệ càng dữ tợn.
Cảm thấy, có lẽ tự sát chính là kết cục tốt nhất của mình.
Minh Nguyệt Đang độc thoại: kỳ thật ngộ thật sự muốn các ngươi chết! (Vì niềm vui mới mà bỏ quên nữ nhi!)
————————————
Ở hiện đại tưởng tượng qua vô số phương thức tự sát, cuối cùng chọn thuốc ngủ, đáng tiếc nơi này không có, cho nên Phù Lạc cảm thấy vẫn là còn sống thì tốt hơn.
Thắt cổ, phải le lưỡi, quá khó nhìn.
Nhảy sông tự vẫn, cần mục nát phình to, quá ghê tởm.
Nhảy lầu, xét thấy lầu nơi này không cao, dễ dàng tàn phế.
Nuốt vàng, dạ dày rất khó chịu.
Cuối cùng, Phù Lạc bởi vì phương thức tự sát quá mức không dễ coi không thoải mái, bỏ quên ý niệm tự sát trong đầu.
Nếu không thể chết được, phải động não ngẫm xem nên sống thế nào.
Đối với người như Long Hiên đế, mạnh mẽ khẳng định không được. Mỹ nhân kế không được, chỉ có thể dùng khổ nhục kế. Giả yếu trước địch, tạo thời cơ tập kích bất ngờ.
Trong ba mươi sáu kế khổ nhục kế nói như thế nào: người không tự hại, bị hại tất thực; giả thật thật giả, dùng gian tất được.
Phù Lạc nghĩ thầm, khổ nhục kế cũng là phương pháp kiểm tra động tâm tiêu chuẩn quốc gia.
Trải qua các triều đại nữ chủ tự mình thực nghiệm hơn ngàn năm, không một người nào không thấy hiệu quả, Hoa Vi phu nhân chính là ví dụ tốt nhất.
Nếu không thấy hiệu quả, nhất định không phải phương pháp có vấn đề, mà là nhân phẩm có vấn đề.
Đáng tiếc nơi này không có quạt điện, bằng không mùa đông cởi hết đồ để quạt thổi, nhất định sẽ có hiệu lực. Phù Lạc cắn răng, mặc một bộ y phục phong phanh, đứng ở trong gió lạnh thấu xương, bày ra tạo hình kinh điển của Marilyn Monroe(1), tự làm mình vui.
Có đôi khi cảm thấy nữ nhân tâm ngoan, so với động vật còn đáng sợ hơn. Rõ ràng sợ lạnh muốn chết, lại vẫn kiên cường cầm cự.
Giả bộ bệnh muốn gạt qua Long Hiên đế, đoán chừng là không thể, cho nên chỉ có thể tự ngược.
“Tố Nguyệt, tại sao là ngươi?” Long Hiên đế kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Tố Nguyệt đem nước trà đặt lên bàn.
Hôm nay vốn nên là Vô Tâm trực, Long Hiên đế nhớ rất rõ ràng.
“Hồi hoàng thượng, Vô Tâm hôm nay sinh bệnh.”
_______________________________________________
(1) Marilyn Monroe (1 tháng 6 năm 1926 – 5 tháng 8 năm 1962), tên thật là Norma Jeane Mortensen, là nữ diễn viên, biểu tượng sex và hình tượng pop nổi tiếng của nước Mỹ thế kỷ 20.
Ánh mắt Long Hiên đế nguy hiểm híp lại, Hoa Vi phu nhân kinh ngạc đến quên cả ngậm miệng.
Trong nội cung thái giám cùng cung nữ kết thành đôi từ xưa đã có chi, nhưng chưa từng có một thái giám nào dám đảm đương trước mặt hoàng đế nói ra yêu cầu như thế.
Ở hậu cung Long Hiên đế cũng không phải là chuyện mới mẻ, lúc chủ tử hậu cung trừng phạt cung nữ, sẽ thường đem các nàng đưa cho thái giám khinh nhờn, Bích Diệp không phải là vật hi sinh như vậy sao? Không có hình phạt riêng, không có khổ hình, có chính là tra tấn tàn nhẫn được giấu ở dưới bề ngoài hiền lành.
Sau khi Phù Lạc nghe yêu cầu của Ngô Lĩnh, mặt không có tiền đồ đỏ lên, tuyệt đối là bởi vì tức giận, nhưng đáy lòng cũng nổi lên chút xấu hổ, mình khi nào thì luân lạc tới tình trạng thế này, bị một tên thái giám xấu xí, bất kham như thế, dùng phương thức này để vũ nhục.
Hoa Vi phu nhân kinh ngạc đã chuyển thành chờ mong.
“Ba” một tiếng vang thật lớn, Long Hiên đế nước trà trước mặt mạnh mẽ quét xuống mặt đất. Quanh mình tất cả mọi người kinh sợ giật mình, Phù Lạc ngây ngốc ở bên người Long Hiên đế không tính là ngắn, nhưng chưa bao giờ thấy hắn bộc phát như thế.
Hắn mỗi lần tức giận, chỉ cần dùng ánh mắt cùng biểu cảm lạnh như băng, đã có thể làm cho người ta bởi vì phát hiện mà sợ hãi. Thể hiện ra ngoài biểu hiện phẫn nộ của bản thân thế này, là lần đầu tiên.
Người không thường phát hoả, một khi phát hoả đều khiến người ta không khỏi sợ hãi, huống chi còn là một chủ tử không dễ hầu hạ. Khuôn mặt Hoa Vi phu nhân có một tia trắng bệch, môi đóng mở lại nói không ra lời làm nũng.
Trên mặt Ngô Lĩnh mang theo một tia muốn chết quái dị.
Long Hiên đế tiến lên hung hăng đá Ngô Lĩnh một cước, để cho hắn nhất thời lăn một vòng, thống khổ rên rỉ.
“Lời nói dơ bẩn như thế, lại có thể dám nói ra trước mặt trẫm, xem ra hậu cung này nên quản lý thật tốt một phen rồi.”
Phù Lạc dường như có chút không nhận biết Long Hiên đế trước mắt, hắn luôn tôn quý cho rằng dù là trừng phạt hạ nhân, cũng là khuất tôn giáng quý, bản thân cần gì phải vì một hạ nhân không quan trọng mà phát hoả.
“Đem nô tài hỗn trướng này ném ra ngoài đánh.”
Ngô Lĩnh liên tục thỉnh cầu tha mạng, tránh khỏi tay thái giám tiến lên kéo hắn, bò đến bên chân Hoa Vi phu nhân, xin chủ tử của hắn giúp hắn cầu tình.
Không có kết quả.
Hoa Vi phu nhân tựa hồ cũng hiểu rõ cái gì, chỉ một mực nói với Long Hiên đế, “Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp cũng không biết Tiểu Lĩnh Tử này lại có thể ~~”
Lúc Ngô Lĩnh bị bắt đi ra ngoài, vẫn luôn quay đầu lại, nóng bỏng nhìn Phù Lạc, trong miệng không ngừng kêu gọi, “Vô Tâm, Vô Tâm ~~”
Sắc mặt Phù Lạc trắng dị thường, ở trong cung này, bị một người thấp hèn như vậy yêu thích cũng không phải là chuyện vẻ vang. Nhưng Ngô Lĩnh trước khi chết còn “thâm tình” kêu gọi, thực làm cho người ta hiểu lầm Phù Lạc đã làm cái gì mới khiến cho Ngô Lĩnh dù sợ chết cũng vẫn đưa ra loại yêu cầu này như thế.
Việc này thật lâu sau đều là chuyện cười lúc trà dư tửu hậu của đám cung nhân.
Việc này vừa ra, Hoa Vi phu nhân bị cấm túc suy ngẫm một tháng.
Hậu cung triệt để kiểm tra loại quan hệ giữa thái giám cùng cung nữ này, gặp thì đánh. Đại bộ phận cung nữ đều vỗ tay tán thưởng, rốt cuộc không cần e ngại chủ tử của mình tiến hành cái loại trừng phạt sống không bằng chết này với mình.
Phù Lạc buồn bực nằm ở trên giường, chủ nhân thiết kế một màn này thật đúng là lợi hại. Không cần tốn nhiều sức đã “dẹp” Hoa Vi phu nhân, có điều trừng phạt của Long Hiên đế đối với Hoa Vi phu nhân không tính là quá nghiêm. Phù Lạc cũng sẽ không ngốc đến mức cho rằng Hoa Vi phu nhân thông minh là kẻ chủ mưu màn này, tin tưởng Long Hiên đế cũng sẽ không, chỉ làm tượng trưng mà thôi.
Chính mình thành người vô tội bị hại, đến cuối cùng cũng không biết kẻ chủ mưu kia là vì mình thiết kế một màn này, hay là vì Hoa Vi phu nhân thiết kế một màn này đây?
Nếu như sau này Long Hiên đế sủng ái mình, chẳng phải là đặt chính hắn cùng một chỗ với tên thái giám thấp hèn ư? Lấy cái loại tính cách hoàng tộc trời sinh tự cho mình là tôn quý mà nói, thật sự là đoạn tuyệt đường sống sau này của Phù Lạc.
Phù Lạc suy nghĩ, nếu lấy tính khí cổ nhân, mình không phải là nên tự sát chứng minh trung tiết à?
————————
Minh Nguyệt Đang: đi đi, đứa nhỏ của ngộ, chết rồi, ngộ để Long Nhi đến tế một bào 《Tế Phù Lạc văn》cho ngươi, cam đoan tình thâm ý thiết.
Phù Lạc không dám tin nhìn Minh Nguyệt Đang: bà có phải có niềm vui mới rồi không?
Minh Nguyệt Đang: Lạc Nhi, chuyện cảm tình là không thể miễn cưỡng, cả đời chỉ gặp được một người làm cho mình động tâm, cũng không thể.
Phù Lạc: còn có chỗ tốt gì?
Minh Nguyệt Đang có chút không theo kịp, suy nghĩ của Phù Lạc nhảy ra quá nhanh: “Cái gì?”
Phù Lạc: ta muốn tự sát, còn có chỗ tốt gì?
Minh Nguyệt Đang: ngộ đem ngươi hoàn hảo vô khuyết đưa về hiện đại.
Phù Lạc: niềm vui mới của bà tên gọi là gì?
Minh Nguyệt Đang thâm tình kêu lên tên “Bất Vãn”.
Phù Lạc nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.
Long Hiên đế đá bay một cái, đá Minh Nguyệt Đang trở về mặt trăng.
“Trẫm còn chưa ngược đủ mà.” Long Hiên đế ôn nhu lau nước mắt cho Phù Lạc.
Phù Lạc rơi lệ càng dữ tợn.
Cảm thấy, có lẽ tự sát chính là kết cục tốt nhất của mình.
Minh Nguyệt Đang độc thoại: kỳ thật ngộ thật sự muốn các ngươi chết! (Vì niềm vui mới mà bỏ quên nữ nhi!)
————————————
Ở hiện đại tưởng tượng qua vô số phương thức tự sát, cuối cùng chọn thuốc ngủ, đáng tiếc nơi này không có, cho nên Phù Lạc cảm thấy vẫn là còn sống thì tốt hơn.
Thắt cổ, phải le lưỡi, quá khó nhìn.
Nhảy sông tự vẫn, cần mục nát phình to, quá ghê tởm.
Nhảy lầu, xét thấy lầu nơi này không cao, dễ dàng tàn phế.
Nuốt vàng, dạ dày rất khó chịu.
Cuối cùng, Phù Lạc bởi vì phương thức tự sát quá mức không dễ coi không thoải mái, bỏ quên ý niệm tự sát trong đầu.
Nếu không thể chết được, phải động não ngẫm xem nên sống thế nào.
Đối với người như Long Hiên đế, mạnh mẽ khẳng định không được. Mỹ nhân kế không được, chỉ có thể dùng khổ nhục kế. Giả yếu trước địch, tạo thời cơ tập kích bất ngờ.
Trong ba mươi sáu kế khổ nhục kế nói như thế nào: người không tự hại, bị hại tất thực; giả thật thật giả, dùng gian tất được.
Phù Lạc nghĩ thầm, khổ nhục kế cũng là phương pháp kiểm tra động tâm tiêu chuẩn quốc gia.
Trải qua các triều đại nữ chủ tự mình thực nghiệm hơn ngàn năm, không một người nào không thấy hiệu quả, Hoa Vi phu nhân chính là ví dụ tốt nhất.
Nếu không thấy hiệu quả, nhất định không phải phương pháp có vấn đề, mà là nhân phẩm có vấn đề.
Đáng tiếc nơi này không có quạt điện, bằng không mùa đông cởi hết đồ để quạt thổi, nhất định sẽ có hiệu lực. Phù Lạc cắn răng, mặc một bộ y phục phong phanh, đứng ở trong gió lạnh thấu xương, bày ra tạo hình kinh điển của Marilyn Monroe(1), tự làm mình vui.
Có đôi khi cảm thấy nữ nhân tâm ngoan, so với động vật còn đáng sợ hơn. Rõ ràng sợ lạnh muốn chết, lại vẫn kiên cường cầm cự.
Giả bộ bệnh muốn gạt qua Long Hiên đế, đoán chừng là không thể, cho nên chỉ có thể tự ngược.
“Tố Nguyệt, tại sao là ngươi?” Long Hiên đế kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Tố Nguyệt đem nước trà đặt lên bàn.
Hôm nay vốn nên là Vô Tâm trực, Long Hiên đế nhớ rất rõ ràng.
“Hồi hoàng thượng, Vô Tâm hôm nay sinh bệnh.”
_______________________________________________
(1) Marilyn Monroe (1 tháng 6 năm 1926 – 5 tháng 8 năm 1962), tên thật là Norma Jeane Mortensen, là nữ diễn viên, biểu tượng sex và hình tượng pop nổi tiếng của nước Mỹ thế kỷ 20.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook